Tình dục điên cuồng và những cơn cực khoái liên tiếp khiến cho toàn thân Mộc Trạch Tây hoàn toàn mềm nhũn.
Cả người đã thấm đẫm mồ hôi, mang theo hơi nóng nằm trên nắp xe, nước ướt trượt thẳng xuống.
Mộc Trạch Tây sợ trượt xuống nên chỉ có thể nức nở run rẩy ôm chặt người Nghiêm Kỷ.
Sau khi Nghiêm Kỷ bắn ra, anh không rút dương vật, dục vọng của người đàn ông vẫn chưa được giải toả, nó vẫn rất cứng. Ngay trong âm đạo, anh tiếp tục ra vào.
Dương vật nửa mềm ở bên trong âm đạo bị lớp thịt xinh đẹp ướt mềm mút hút. Khoái cảm trào ra từng chút một, dương vật lại lập tức cương cứng.
Từ trạng thái nửa mềm làm đến khi xuất tinh rồi lại làm cứng lên. Cuộc trừng phạt tình dục này vừa mới bắt đầu.
Nghiêm Kỷ thưởng thức cặp vú kia, vừa liếm vừa xoa, phần eo đong đưa không hề gián đoạn tiếp tục đưa đẩy ra vào.
Mộc Trạch Tây sắp phát điên, cô nằm ngửa ra khóc, duỗi tay chống eo Nghiêm Kỷ để đẩy anh, “Đừng ~ nghỉ một tí, Nghiêm Kỷ… Hức ~ Chồng ~”
Làm sao sức mạnh một bàn tay của Mộc Trạch Tây có thể chống đỡ được. Nghiêm Kỷ bỏ ngoài tai, ham muốn lấn át, cứ thế tiếp tục mạnh mẽ đâm cô.
Mộc Trạch Tây lại co giật toàn thân, lên đỉnh một lần.
Nghiêm Kỷ dừng lại, thong thả ra vào, cho Mộc Trạch Tây cơ hội hoà hoãn.
Anh cúi người mút đôi môi trơn đỏ đã cọ xát của cô, hôn má cô, nói nhỏ với cô.
“Mộc Trạch Tây, em luôn không tin tưởng vào tương lai của chúng ta, em luôn muốn trốn anh. Mấy năm nay anh vì cái cốt truyện xàm xí kia, vì hệ thống vô dụng mà La Nam Nam mang theo. Anh đã luôn nhẫn nhịn đi tiếp từng bước. Có bao giờ em nghĩ rằng anh cũng rất bất lực hay chưa?”
Giọng Nghiêm Kỷ lập tức trùng xuống.
Đây là lần đầu tiên Mộc Trạch Tây nghe giọng Nghiêm Kỷ như vậy, giọng nói chứa đầy sự đau thương và hơi thở bất lực. Cô không thể không lau nước mắt nhìn Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ tự giễu hừ một tiếng, “Cũng là anh trừng phạt đúng tội, là anh ép buộc em, là anh dùng những thủ đoạn dơ bẩn để thám thính những bí mật đó, là anh cố chấp kiên trì giữ em lại, làm cho em cảm thấy ngạt thở.
Anh phấn đấu vì tương lai của chúng ta cũng chỉ là mong muốn từ một phía. Chỉ cần em không muốn, một phần đều là anh cố ép.”
Mộc Trạch Tây hơi kinh ngạc trước những lời nói chứa sự cay đắng cam chịu của Nghiêm Kỷ.
Sau khi nghe những lời nói mong muốn chỉ từ một phía, Mộc Trạch Tây muốn phản bác theo bản năng nhưng rồi lại cảm thấy không còn gì để nói. Cô mím môi.
Nghiêm Kỷ từ từ lùi lại, rút dương vật ra.
Mộc Trạch Tây hơi nghi ngờ, cho rằng Nghiêm Kỷ emo*, tha cho cô.
*Emo: Viết tắt của từ Emotion, là trào lưu khiến giới trẻ nhìn mọi vật, hiện tượng với trạng thái bi quan, hay rơi nước mắt một cách vô thức.
Nhưng lại nhìn dương vật cao thẳng của Nghiêm Kỷ, trên quy đầu to lớn còn nhỏ giọt tinh dịch, thân gậy còn dính dâm dịch vừa rồi bắn vào lại bị đâm sủi bọt.
Tràn ngập hơi thở hung hãn, cô chợt cảm thấy không ổn.
“Em trốn đi còn mang theo con. Anh sợ nhất chính là em biến mất! Chuyện này chạm vào vảy ngược của anh, lần này anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho em. Mộc Trạch Tây.”
Anh bất ngờ xoay người Mộc Trạch Tây, lấy dương vật hơi hung dữ đang chảy dâm dịch đầm đìa, phải chen vào giữa hai mông Mộc Trạch Tây.
“Đừng! Nghiêm Kỷ! Đừng!” Mộc Trạch Tây chợt đẩy Nghiêm Kỷ đang bị tình dục lấn át và hoàn toàn mất lý trí.
Lo lắng quá nhiều nên không thể nhìn rõ đường, cô bò về hướng trên xe, tư thế quỳ bò đúng lúc nhìn thấy âm đạo sưng đỏ do bị tàn nhẫn làm một trận, run run chảy tinh dịch.
Vốn là vì trừng phạt người phụ nữ không nghe lời này nên Nghiêm Kỷ cũng không chừa lại vài phần tình cảm. Bây giờ trạng thái chật vật đáng thương của cô càng trực tiếp khơi dậy tính thô bạo của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ thở dồn dập, thấy cô lại không nghe lời, một phát túm chặt hai cổ chân trắng nhỏ của cô, kéo cô xuống.
Mộc Trạch Tây a ha một tiếng, cô bị Nghiêm Kỷ lôi xuống.
Mộc Trạch Tây nằm bò trên nắp xe, chân vừa khớp đứng trên mặt đất, dương vật Nghiêm Kỷ vừa vặn để ở eo mông cô, độ cao thích hợp.
Mộc Trạch Tây khóc nức nở, cô biết anh không cho qua đơn giản như vậy.
Dương vật lại đâm vào lần nữa, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu…
Chỉ cần Nghiêm Kỷ không thỏa mãn thì mặc kệ Mộc Trạch Tây có được nghỉ ngơi hay không, tư thế đùa nghịch, cắm vào chính là cắm mạnh mẽ.
Mãi cho đến khi bé Nghiêm Hạp trong xe tỉnh dậy và bắt đầu bật khóc thì Nghiêm Kỷ mới dừng lại, ôm Mộc Trạch Tây đã không còn hình người trở về.
Một buổi làm tình kèm theo trừng phạt mới kết thúc.
Sau khi Mộc Trạch Tây trở về, các người lớn trong Nghiêm gia không nói bất cứ điều gì nặng lời. Chỉ hỏi cuộc hành trình của Mộc Trạch Tây có vui không? Sau đó nói để lần sau đi, nên chờ con lớn hơn tí rồi để Nghiêm Kỷ cùng đưa đi.
Mộc Trạch Tây đã nghe Nghiêm Kỷ nói sau khi cô ôm con rời khỏi Nghiêm gia, không lâu sau đó, báo động an ninh của Nghiêm gia đã vang lên.
Dọc theo đường đi, chỉ cần có camera và đèn đỏ, hoặc là khi Mộc Trạch Tây và Phương Đồng xuống xe đi mua sắm có máy theo dõi thì khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Hạp trong ngực Mộc Trạch Tây sẽ bị máy kiểm tra đo lường chụp được.
Đây là mạng lưới điều tra thông tin đặc biệt. Mộc Trạch Tây ôm con đi đâu, Nghiêm gia đều biết hết.
Nhưng các ông bà không đến tìm mà sai người theo dõi, hộ tống suốt đường đi.
Chờ sau khi Nghiêm Kỷ đi ra từ trong núi, để Nghiêm Kỷ tự giải quyết chuyện vợ chồng.
Mộc Trạch Tây hoàn toàn tỉnh ngộ, mỗi lần gặp một cuộc dừng xe kiểm tra, các nhân viên cảnh sát ở đó đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ và khách sáo, họ sẽ luôn tập trung nhìn bé Nghiêm Hạp.
Bé cưng họ Nghiêm, cha bé cưng là Nghiêm Kỷ, là tương lai của Nghiêm gia. Mang con cháu Nghiêm gia đi là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Mộc Trạch Tây cũng hiểu cái gõ mang ý tốt của người lớn. Cô xấu hổ, cúi đầu bày tỏ xin lỗi.
Người lớn bên này xem như vẫn còn tốt, nhưng Nghiêm Kỷ bên kia thì thảm hơn.
Mộc Trạch Tây còn chưa chạy được hai dặm đã bị anh bắt về, Nghiêm Kỷ rất dữ, đặc biệt là khi ở trên giường. Cái này hoàn toàn không tính là mua bán.
Mức độ canh phòng của anh đối với Mộc Trạch Tây lập tức trở lại giống như khi anh vừa bắt đầu giam cầm Mộc Trạch Tây, điện thoại cũng bị theo dõi nghiêm ngặt.
Không hề che giấu sự theo dõi.
Chỉ cần Mộc Trạch Tây muốn gây sự thì anh sẽ ném cô đến một mảnh đất bất kỳ và mạnh mẽ làm một trận, hơn nữa anh luôn vừa làm vừa sử dụng những lời nói tục tĩu để đe cô khi anh làm việc đó.
Phòng thay đồ trong một cửa hàng váy cưới.
Nghiêm Kỷ đè chặt Mộc Trạch Tây trên gương rồi đâm vào, bàn tay to bóp chặt vòng eo đã mềm nhũn của Mộc Trạch Tây, anh nâng eo mông cô lên.
Vòng eo gầy cứng mạnh mẽ của người đàn ông chuyển động cực kỳ đẹp, cơ bắp mạnh mẽ căng chặt, mức độ đâm cô lớn tới nỗi đáng sợ.
Mộc Trạch Tây khóc sướt mướt, mắng anh vô liêm sỉ, chỉ biết dùng việc này để dọa cô.
“Uhm ~ nấc ~ anh đừng làm thế có được không?!”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây mặc váy cưới thiêng liêng.
Áo ngực bị kéo mở rộng, ngực tung mạnh ra vì bị anh đâm, rất nhiều son môi rơi xuống mặt cùng với nước dãi.
Nhìn dáng vẻ này của cô, dục vọng muốn chà đạp cô càng mạnh mẽ hơn.
Anh vừa lắc eo vừa đưa tay về phía trước xoa hột le, dương vật cắm xoắn vào sâu trong nơi nhạy cảm, nghiền cổ tử cung đâm thật mạnh.
Khoái cảm như cơn lốc cuốn ý chí hai người tiêu tan.
Nghiêm Kỷ vui vẻ thở dốc, “Không phải lần nào em cũng rất nghe lời ư? Vì để không bị cắm, em móc eo anh khóc gọi chồng em muốn. Bây giờ lại không nhận? Hả?”
Mộc Trạch Tây đã mất giọng, đôi mắt mơ màng cắn sợi tóc mai nằm trên gương thở dốc, cơ thể run rẩy cực mạnh, cô lại đạt cực khoái một lần nữa.
Hai người vừa chụp xong ảnh cưới đến đây, trong phòng thay quần áo liên tục vang lên tiếng phụ nữ yêu kiều rên rỉ khóc nức nở và tiếng sung sướng thở dốc của người đàn ông.
Toàn thân Mộc Trạch Tây mềm nhũn, sau khi bị mấy lần, lại bị Nghiêm Kỷ đổi tư thế, để cho Nghiêm Kỷ đùa nghịch ra vào giống như con búp bê rách nát.
Ngay cả tiếng rên rỉ nũng nịu cũng không phát thành tiếng, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên khóc, toàn thân mất hồn run sợ, cô thực sự không chịu nổi…
Ở phương diện tình dục nam nữ, nhà gái vốn yếu thế. Nghiêm Kỷ thường giày vò cô cho đến khi cô không còn sức lực và tiếp tục.
Sau vài lần, Mộc Trạch Tây không thể chịu được nữa, cô dùng chiêu cũ là làm nũng yếu thế, khóc la yếu đuối gọi chồng.
Luôn có vài lần như vậy, Nghiêm Kỷ sẽ mềm lòng buông tha cô.
Như là tham sống sợ chết.
Mộc Trạch Tây lại yên phận, cũng ngụy trang một lớp sương mù dày đặc. Bình thường chăm con hoặc là tiếp tục dỗ Nghiêm Kỷ, làm nũng yếu thế.
Cô biết chưa chắc Nghiêm Kỷ không biết tâm tư nhỏ của cô, nhưng phần lớn thời gian Nghiêm Kỷ đều hưởng thụ cô như thế này.
Nghiêm Kỷ thực sự vui vẻ xem cô giấu đốm lửa nhỏ trong đống tro tàn, dùng dáng vẻ thủ đoạn yếu thế làm nũng từ trước đó. Giả, nhưng vẫn chọc đến đáy lòng anh.
Nghiêm Kỷ biết đây là một kiểu giả dối bên ngoài "Vợ chồng thường ngày" của hai người, từ đầu đến cuối bọn họ có khúc mắc, nhưng anh lại không thể ngăn mình lún sâu vào bên trong. Anh biết, anh thật sự điên rồi.
Anh thường nhớ lại quá khứ, giọng nói, dáng điệu và nụ cười của cô thời trung học, cô có tâm công danh lợi lộc và nhút nhát nhưng có thủ đoạn nhỏ trêu người.
Hóa ra trước đây anh đã chìm đắm trong lọ mật ong giả dối của Mộc Trạch Tây.
Lúc đó anh tỉnh táo nên anh có cảm giác chống cự và xa cách, còn có thái độ kiêu ngạo có thể lạnh nhạt với cô.
Bây giờ cũng tỉnh táo như vậy nhưng không có thái độ kiêu ngạo, mặc dù da mặt dày làm người khác chán ghét cũng muốn bắt lấy cô. Anh bằng lòng chìm đắm trong lọ mật ong giả dối của Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây yên phận, Nghiêm Kỷ bắt đầu rất bận. Thường ra ngoài vào lúc sáng sớm và trở về vào lúc hơn nửa đêm.
Hơn nữa anh cũng hơi nôn nóng, không biết anh đang lo sợ bất an điều gì.
Tối nay Nghiêm Kỷ về sớm hơn một chút, trên người nồng nặc mùi thuốc lá kèm mùi rượu, vừa về đã muốn ôm hôn Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây ghét mùi rượu nồng trên người anh nên không cho anh chạm vào. Nghiêm Kỷ ngồi liệt dưới chân giường, cà vạt và áo sơ mi chùng xuống không đoan trang, hình như anh đau đầu, chỉ có ánh mắt dõi theo bóng dáng Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây bận rộn trong ngoài hầu hạ anh, cho anh uống nước mật ong và thay quần áo cho anh.
Nghiêm Kỷ để cô cởi cà vạt và thay áo sơ mi cho mình. Đôi con ngươi u ám, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây, bên môi còn lưu lại vệt nước, lấp lánh ánh nước.
Hình như anh say, anh không nói lời nào, cũng không động tay động chân như mọi khi, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây hỏi anh, anh cũng không đáp.
Sau khi Nghiêm Kỷ bị Mộc Trạch Tây nửa túm nửa kéo lên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, cuối cùng anh cũng nói lời không rõ trong cơn mê man.
“Mộc Trạch Tây, mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc. Nhưng… Anh không biết tương lai chúng ta sẽ thế nào…”
Mộc Trạch Tây??? Cái gì kết thúc?
Tin tức lớn được đưa ra, cuối cùng vụ án núi Hồng Hà cũng kết thúc.
Một trận đánh của Nghiêm Kỷ thật sự ngầu.
Vì để giữ gìn thanh danh của xây dựng Lâm Thị, Lâm gia cụp đuôi để tìm cách sống. Chuyển phần lớn cổ phần của núi Hồng Hà cho nhà nước, chuyển quyền quản lý chính cho Nghiêm gia vẫn luôn bôn ba vì chuyện này.
Phong cách cá nhân của Lâm Kim Tiêu có vấn đề, ông ta chiếm thành quả của người khác rồi cho mình ăn đã. Nhưng ông ta thực sự không làm chuyện ăn xén nguyên vật liệu trong công trình, cái đó thuộc về theo dõi không đúng chỗ.
Vì để giữ được xây dựng Lâm thị, Lâm Kim Tiêu nghe theo lời đề nghị của Lâm Thi Vũ, vì việc nước quên tình nhà, ông ta đích thân đưa tất cả những người anh em họ hàng đã ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu ra tòa án bằng một tờ giấy kiện tụng.
Liên quan đến 21 mạng người, những người anh em họ và cháu trai bị kết án, nên tử hình thì tử hình, nên ngồi tù thì ngồi tù.
Sau một phen làm việc, tài sản của xây dựng Lâm thị đã bị thu hẹp đi rất nhiều. Nhưng bảo vệ được công ty.
Vì thân phận của Lâm Thi Vũ và thân phận cá nhân của cô là con của núi Hồng Hà gian khổ nhưng kiên cường bất khuất. Tranh thủ thiện cảm nhất định của quần chúng nhân dân.
Xây dựng Lâm thị xem như nhặt được một chút thiện cảm.
Mặc dù ông cụ Lâm kêu rên giả bộ muốn chết, nhưng ông thật sự tức giận, mắng Lâm Thi Vũ là người mang lại xui xẻo khi cắt hết huyết mạch của Lâm gia, Lâm Kim Tiêu cực kỳ tức giận.
Ông nói nếu không phải có một cô con gái có hình tượng chính diện như vậy thì sớm muộn gì Lâm gia cũng bị lũ giòi bọ vô dụng đục rỗng.
Nếu muốn chết, để cho ông cụ Lâm cũng đi theo những người anh em họ đó. Lúc này ông cụ Lâm mới lúng túng ngừng lại.
Lâm gia mới hoàn toàn không còn tiếng phản đối.
Sức khỏe Lâm Kim Tiêu không tốt, không đủ tâm lực. Ông trực tiếp giao quyền quản lý chính của xây dựng Lâm thị cho con gái lớn Lâm Thi Hoa và Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ đảm nhận vị trí giám đốc của xây dựng Lâm thị. Tiếp tục xây dựng quê hương.
Lâm Thi Vũ là nữ chính thoát khỏi thân phận con riêng nghèo khó của mình, xem như cô ấy đã thành công trong việc hoàn toàn xoay người, đại sát tứ phương.
Mộc Trạch Tây cũng mừng cho cô ấy.
Chờ vấn đề của núi Hồng Hà được giải quyết, độ hot qua đi.
Nghiêm Kỷ lập tức công bố ảnh cưới và thông báo tin kết hôn với Mộc Trạch Tây.
Ảnh cưới của hai người theo phong cách trang phục cung điệu lộng lẫy, kèm theo bài kết hôn【Xin dùng cuộc đời này, chỉ bầu bạn với một người là đầu quả tim. Vợ của tôi, mẹ của con tôi, Mộc Trạch Tây. Con dâu của tập đoàn Nghiêm Thật. 】
Nghiêm gia cũng tuyên bố thông báo tiệc cưới.
Có thể nói là rất trang trọng và linh đình.
Nhất thời, toàn bộ thành phố Z bùng nổ. Nhóm tin tức lớp của trường trung học Hoa Thịnh cũng nổ tung.
Còn Mộc Trạch Tây chuẩn bị làm cô dâu vẫn còn đang ngây ngốc…
Nghiêm Kỷ đã trực tiếp đăng lên mà không nói với cô, anh không muốn tranh luận với cô.
Thật sự sắp kết hôn?
Dường như là một việc tự nhiên.
Vào được nhà tổ của Nghiêm gia và sinh con. Thái độ của Nghiêm Kỷ vẫn luôn ở đó, cả Nghiêm gia đã coi cô là con dâu, cháu dâu.
Một khi Nghiêm gia làm tiệc cưới thì sẽ tuyên bố cho toàn thành phố Z.
Lúc này Mộc Trạch Tây đột ngột nhận ra, cô…Thật sự giống như đã trèo cao lên Nghiêm gia!!!
Những cơn đau đầu này không dứt.
Gần đây Nghiêm Kỷ cũng rất kỳ lạ, anh lấy tài liệu nguyên tác mà anh đã sắp xếp lại trong phòng lúc trước ra, anh chỉ nói là sắp xếp lại, không cho Mộc Trạch Tây thăm dò.
Mộc Trạch Tây cảm thấy không bình thường, thừa dịp tới phòng sách đưa trà chiều cho Nghiêm Kỷ, cô thăm dò hỏi anh.
“Có phải anh biết La…” Mộc Trạch Tây nuốt lại, “Có phải gần đây có chuyện gì xảy ra?”
Nghiêm Kỷ đang bận đánh chữ lạch cạch, anh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Mộc Trạch Tây. Trên xương quai xanh và bầu ngực trắng mịn của cô vẫn còn lưu lại dấu vết tình cảm mãnh liệt tối qua của hai người.
Nghiêm Kỷ dựa vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, anh rất hài lòng, cà phê do Mộc Trạch Tây pha.
Cô thích nhất là sau khi pha cà phê xong, cô sẽ lấy nước nóng 50 độ rồi cho sữa bột của con trai vào pha lẫn.
Do Nghiêm Kỷ không thích uống lạnh mà thích uống cà phê nóng trực tiếp. Mộc Trạch Tây nói quá nóng sẽ không tốt cho yết hầu và thực quản nên pha thêm nước.
Vị cà phê tệ hơn nhiều và khó uống, nhưng Nghiêm Kỷ chưa bao giờ nói ra. Bởi vì đó là hương vị của Mộc Trạch Tây.
Nghiêm Kỷ lại uống, “Nếu em có manh mối về tin tức La Nam Nam thì tự mình tìm đi.”
Mộc Trạch Tây…
Cô không thể cạy miệng Nghiêm Kỷ, trừ việc anh bằng lòng mở miệng khi cô chủ động hôn anh thì những lúc còn lại, Mộc Trạch Tây đừng mong biết một chút tin tức.
Mộc Trạch Tây nhấp môi nghiến răng, cô không có bản lĩnh.
Mộc Trạch Tây thử hỏi, “Nhà Lý Vi tổ chức triển lãm hoa hồng mời rất nhiều người. Tất nhiên cũng gửi cho em, em đi xem được không?”
Nghiêm Kỷ lập tức đặt cốc xuống, không nói gì. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên cặp kính gọng bạc của Nghiêm Kỷ, lộ ra tia sáng lạnh lùng, Mộc Trạch Tây nhất thời không thể hiểu suy nghĩ của Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây đi lên trước, lướt qua bàn làm việc, ngồi trên đùi Nghiêm Kỷ, nắm tay anh lắc lư, làm nũng cầu xin anh.
“Em chỉ đi xem thôi. Nghe bác… Nghe mẹ nói rất là cảnh đẹp ý vui. Em chưa bao giờ nhìn thấy một bức tường hoa hồng, em muốn đi xem, được không? Chồng ~”
Điện thoại của Mộc Trạch Tây bị giám sát, người xung quanh Nghiêm gia cũng đặc biệt chú ý động thái của cô, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Có thể nói là Mộc Trạch Tây có chạy đằng trời. Nhưng cô cứ muốn đi.
Nghiêm Kỷ hờ hững nói, “Ngày mai anh không đi được, một mình em đi sẽ có rất nhiều người lắm miệng.”
Đương nhiên Mộc Trạch Tây biết anh có ý gì. Bên ngoài đồn cô tâm cơ không từ thủ đoạn như thế nào, chưa kết hôn đã mang thai, thành công nghênh ngang trèo cao vào Nghiêm gia.
Lời khó nghe cô đã nghe nhiều, Mộc Trạch Tây thực sự không để ý đến thế.
Nghiêm Kỷ nhìn sắc mặt cô hình như hơi uất ức, anh thở dài, vẫn không thể kiên trì. “Em thích xem thì tuỳ em.”
Quay lại tuyến thời gian ——