Mộc Trạch Tây ngủ một giấc đến sáng sớm hôm sau, cô từ từ ngồi dậy, trừ việc không biết tại sao váy ngủ của mình lại nhăn giống như rong biển khô thì những thứ khác đều bình thường.
Mộc Trạch Tây đã quen với việc tự điều chỉnh cảm xúc, ngày thứ bảy, Mộc Trạch Tây lặng lẽ làm bài tập về nhà để cải thiện tâm trạng.
Trong quá trình học, Nghiêm Kỷ có gửi cho cô một tin nhắn, Mộc Trạch Tây đáp xong vài câu thì không trả lời nữa, Nghiêm Kỷ cũng không nói gì thêm.
Mộc Trạch Tây rất muốn trò chuyện với La Nam Nam. Nhưng cô hiểu, người nắm giữ cốt truyện trong tay như La Nam Nam thật ra còn không có tự do hơn cả cô, một nhân vật trong cuốn sách này, cô ấy có hệ thống, cô ấy bị buộc phải thực hiện nhiệm vụ.
Đừng mang thêm rắc rối cho Nam Nam. Đây là quyết định của Mộc Trạch Tây.
Sáng sớm chủ nhật, Mộc Trạch Tây cảm thấy mình đã hồi phục xong, tràn đầy năng lượng đến trường để học bù. Cô nghe nói Nghiêm Kỷ xin nghỉ phép cá nhân ba ngày, Mộc Trạch Tây thở nhẹ một hơi, đừng xấu hổ.
Hai ngày nay, cuộc sống của Mộc Trạch Tây bình yên đến kỳ lạ. La Nam Nam tạm thời không liên lạc, Nghiêm Kỷ không ở bên, gần đây Lâm Thi Vũ luôn sa sút tinh thần. Khi Mộc Trạch Tây hỏi Lâm Thi Vũ, cô ấy chỉ lắc đầu cười khổ.
Hơn nữa gần đây trong trường lại xuất hiện vài tin đồn nhảm nhí, tất cả đều tung tin vịt về thân thế Lâm Thi Vũ. Ngay cả Mộc Trạch Tây có liên quan cũng bị cuốn vào cuộc thảo luận.
Khi Mộc Trạch Tây đang nghe điện thoại từ La Nam Nam trong nhà vệ sinh, cuối cùng cũng yên tâm, giọng nói hơi nghẹn ngào.
La Nam Nam nghe xong tự nhiên sẽ nghĩ Mộc Trạch Tây bị tủi thân nên an ủi. Nhưng La Nam Nam lại không giỏi an ủi, cô ấy luôn nói “Chỉ cần không chết thì đều là vết thương nhẹ.” “Tây Tây dũng cảm không sợ khó khăn!” gì đó.
Mộc Trạch Tây lập tức bị chọc cười, cả hai cùng cười trong điện thoại.
Mộc Trạch Tây ngồi trong nhà vệ sinh nghe thấy có vài người bàn luận về tin đồn của Lâm Thi Vũ, nói cô ấy có một người mẹ là kẻ thứ ba, lại có một người cha dượng là kẻ giết người. Sau đó đến cuộc bàn luận tiếp theo, gần đây Mộc Trạch Tây không tiếp cận Nghiêm Kỷ, chắc chắn là do Nghiêm Kỷ không chịu nổi cô nên bảo cô tránh xa anh trăm mét.
Còn có người nghe nói Mộc Trạch Tây ăn hai hộp cơm trưa, Nghiêm Kỷ cảm thấy anh không thể nuôi nổi một người phụ nữ tham như vậy nên bảo cô tránh xa anh trăm mét. Sau khi cô gái kia nói xong, mọi người bất động…
Người trong cuộc là Mộc Trạch Tây và La Nam Nam khi nghe những lời này…
“Nói đến những lời đồn vớ vẩn thì tớ đang có một việc rất muốn làm.” Mộc Trạch Tây nói.
Hiện tại Mộc Trạch Tây đang đi đến một khu vườn nghỉ ngơi nhỏ trong trường học. Cô mang theo xu hướng “Giúp nữ phụ nổi dậy”, chuẩn bị đi vả mặt. Cô nhìn thấy xa xa có ba nữ sinh và một nam sinh đang ngồi trên bàn đá ăn liên hoan, giống hệt một nhóm nhỏ.
Giọng La Nam Nam vang lên từ tai nghe bluetooth trong tai, “Trạch Tây! Nữ phụ như chúng ta không thể dây vào nam nữ chính. Chẳng lẽ cậu vẫn sợ những kẻ lắm mồm không có đẳng cấp cao như cậu?! Chỉ là những tấm bia đỡ mồm miệng hôi thối, cậu sợ bọn họ? Lên!”
Đủ các loại tin đồn vớ vẩn về Mộc Trạch Tây bị lan xa và tạp nham như vậy, có một nửa nguyên nhân là do nhóm nhỏ này. Thành viên chủ chốt của nhóm này chính là một nam sinh học ban hai tên Hoàng Tài.
Anh ta đã từng theo đuổi Mộc Trạch Tây, nhưng sau khi bị từ chối, anh ta cảm thấy Mộc Trạch Tây không biết điều, sinh lòng trả thù.
Anh ta trà trộn vào đội nữ sinh tương đối căm thù Mộc Trạch Tây, anh ta mập mờ với ba nữ sinh, lợi dụng thiện cảm của các nữ sinh dành cho anh ta để thêu dệt một số tin đồn về Mộc Trạch Tây, giúp anh ta tung tin đồn thất thiệt. Sau khi Mộc Trạch Tây bị đám đông chế giễu, anh ta lại châm dầu vào lửa, bỏ đá xuống giếng.
Lúc trước anh ta nhìn thấy Lâm Thi Vũ bị mọi người xa lánh, tung tin đồn vặt sau lưng, mặt ngoài thì nhìn như cố ý tâm tình, dùng chút ít ơn huệ để tiếp cận Lâm Thi Vũ. Nhưng sau khi bị Lâm Thi Vũ từ chối thì lại sử dụng thủ đoạn tương tự đối với Lâm Thi Vũ.
Anh ta chính là tên cặn bã.
La Nam Nam cà khịa, “Hoàng Tài, cái tên hết theo đuổi nữ phụ rồi lại đến nữ chính đúng là lá gan to bằng trời, dám động vào người phụ nữ của nam chính, tên nam phụ như vậy mà ở trong tiểu thuyết thì đã sớm trở thành bia đỡ đạn có phần mộ cỏ cao ba mét rồi. Chứ đừng nói là để cho một tên cặn bã như cậu ta lén giở trò!”
Mộc Trạch Tây nhìn mấy người tách ra, khi vừa lúc có thể nhìn thấy khoảng cách giữa bọn họ thì cô mới bước lên phía trước.
Mộc Trạch Tây đi ngang qua Hoàng Tài, hơi mỉm cười với anh ta. Giọng nói ngọt ngào, “Bạn học Hoàng Tài, nghe nói lần trước cậu tham gia cuộc thi Olympic Toán học của thành phố, tuyệt vời nhỉ. Tớ rất có hứng thú với cuộc thi, chắc là cậu cũng chép lại câu hỏi, cậu cho tớ mượn xem có được không?”
Hoàng Tài sững sờ trước câu trả lời bất ngờ của Mộc Trạch Tây, lại mừng như điên.
Giữa hai người từng xảy ra tranh cãi, Hoàng Tài tỏ tình, sau khi Mộc Trạch Tây từ chối rõ ràng, Hoàng Tài vẫn không bỏ ý định, anh ta còn làm phiền Mộc Trạch Tây.
Hỏi tại sao Mộc Trạch Tây đã từ chối anh ta mà khi anh ta sang ban nhất thì cô lại cười với anh ta, muốn nói chuyện với anh ta, còn không phải là muốn thu hút sự chú ý của anh ta, lạt mềm buộc chặt hay sao.
Mộc Trạch Tây bất lực giải thích, cười chỉ là một hành vi thân thiện giữa các bạn học sinh, dĩ nhiên muốn nói chuyện công việc… Sau đó, vì những tranh cãi không cần thiết, Mộc Trạch Tây không nói chuyện với Hoàng Tài nữa.
“Có, Tây Tây. Tớ sẽ lấy cho cậu.” Hoàng Tài phấn khích nói, lập tức chạy về lớp lấy đề thi Olympic toán học mà lần trước cậu tham gia. Hai người hẹn buổi chiều tan học sẽ trả lại.
Sau giờ học.
Khi Mộc Trạch Tây cầm vở Hoàng Tài cố tình đi ngang qua nhóm nhỏ mà không có Hoàng Tài, cô còn để lộ tên vở cho các cô gái nhìn thấy rõ.
Nghiêm Kỷ, người vừa hối hả chạy về trường nhìn thấy Mộc Trạch Tây không học bài trong lớp, nhan sắc toả sáng rạng ngời cầm cuốn vở trên tay đi về hướng ban hai. Anh không nói hai lời, lập tức đi theo cô.
Nhìn thấy Mộc Trạch Tây với vẻ mặt xấu hổ đang nói chuyện với một nam sinh lớp bên cạnh.
Sau một màn chào hỏi khách sáo, Mộc Trạch Tây trực tiếp tiến vào kịch bản trà xanh.
Mộc Trạch Tây xúc động nói, “Thấy các cậu trò chuyện thật sự vui vẻ, nhân duyên của tớ luôn không tốt, hơn nữa bọn họ cũng không quá thích tớ nên tớ không dám đến làm phiền. Cuối cùng, tớ vẫn lấy hết can đảm đến hỏi cậu, không ngờ cậu thật sự cho tớ mượn, cậu thật tốt. Cảm ơn cậu.” Giọng điệu trầm bổng, uyển chuyển đa dạng. Từ hâm mộ đến đau buồn rồi lại khen ngợi Hoàng Tài.
Cô thể hiện dáng vẻ cô gái đáng thương vô cùng xinh đẹp rất tự nhiên thành thạo.
Nghiêm Kỷ, người lặng lẽ trốn ở một bên đầu tiên là sững người, trước kia Mộc Trạch Tây thường xuyên là người “Không đánh vẫn thắng” như thế này, anh kìm lại cảm giác hoài niệm xen lẫn xúc động muốn lôi Mộc Trạch Tây đi, tiếp tục xem cô diễn.
Nhưng chỉ mới tí mà Hoàng Tài đã đánh mất trái tim, nhất thời quên chính mình mới là người khởi xướng, đạo đức giả khuyên giải an ủi Mộc Trạch Tây. “Học tập là trên hết, cậu đã hỏi thì tất nhiên tớ sẽ cho cậu mượn! Còn thật ra tớ đi theo bọn họ vậy thôi chứ cũng không thân lắm, bọn họ nói gì tớ cũng không biết được, cậu đừng để ý quá!”
Mộc Trạch Tây nhướng mày, chớp "nước mắt cá sấu", “Cảm ơn cậu, bạn học Hoàng Tài, cậu thật tốt.” Sau đó, cô tìm những chủ đề mà Hoàng Tài cảm thấy hứng thú rồi tiếp tục nói chuyện.
Mộc Trạch Tây rất hiểu cách nắm bắt những chuyện mà một người đàn ông muốn nghe nhất, nghe Hoàng Tài nói hùng hồn, cô giả bộ nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng hùa theo khen một câu.
Mộc Trạch Tây xinh đẹp quyến rũ nhưng khí chất điềm tĩnh. Đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, có thể phản chiếu rõ hình ảnh của một người, điều này sẽ khiến người đối diện cảm thấy trong mắt cô đâu đâu cũng là mình, rất có tính lừa dối.
Dường như Hoàng Tài bị thu hút bởi ánh mắt nhìn như tất cả đều là tình, anh lập tức bị mê hoặc đến nỗi không tìm thấy đường ra.
A! Nghiêm Kỷ ghen tuông hừ lạnh, anh cũng từng bị lừa như vậy.
Mộc Trạch Tây đã từng nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt như vậy, thường lừa cho anh mềm lòng. Anh không khỏi muốn tiến lên che mắt Mộc Trạch Tây, ánh mắt như vậy vốn chỉ mình anh mới có thể nhìn thấy.
Mộc Trạch Tây lờ mờ nhìn thấy một nhóm nhỏ đang hùng hổ đến gần, cô biết thời cơ đã chín muồi và chuẩn bị rút lui.
“Hôm nay nói chuyện rất vui vẻ. Tớ thật sự rất vui khi hôm nay cậu bằng lòng cho tớ mượn đề thi Olympic Toán học, cảm ơn cậu rất nhiều. Nhưng lần sau gặp lại, chúng ta hãy giả vờ không thân, nếu bạn cậu nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
Căn bản Hoàng Tài vẫn chưa nói đã thèm, mặc dù không nói nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt Mộc Trạch Tây thì cũng là một loại tận hưởng cảnh đẹp ý vui.
Vừa nghe cô nói xong, anh trở nên sốt ruột, khó khăn lắm anh mới tiếp cận Mộc Trạch Tây một lần nữa, mà Mộc Trạch Tây cũng tỏ ra rất hứng thú với anh.
Anh không thể để những người đó làm hỏng chuyện, hận không thể lập tức vạch rõ giới hạn, “Tớ không thân với bọn họ đến thế! Cũng không phải là bạn bè gì cả! Chỉ là bọn họ cứ bám theo tớ chép bài tập mỗi ngày phiền muốn chết! Nên bọn tớ mới dần bị gộp chung với nhau!”
Mấy cô gái trong nhóm nhỏ đúnh lúc nghe thấy những lời này, giận dữ hét, “Hoàng Tài! Mày, Con m* nó đúng là thằng cặn bã!”
Hoàng Tài không ngờ lại bị họ nghe thấy, anh hơi kinh hãi, bắt đầu hoảng hốt.
Mộc Trạch Tây nhíu mày, lo lắng nói, “Làm sao bây giờ! Cậu cãi nhau với bạn bè! Tớ thật sự không cố ý! Các cậu ấy nhất định đang hiểu lầm! Bạn Hoàng Tài, bây giờ phải làm sao.”
Hoàng Tài ỷ vào việc tất cả bọn họ đều có ấn tượng tốt về mình nên nghĩ lúc đó lừa bọn họ là được. Đứng trước mặt người đẹp, dĩ nhiên Hoàng Tài sẽ chọn người đẹp.
Anh không lo, còn giả nhân giả nghĩa an ủi, “Không sao! Tớ sẽ gặp và nhắc nhở bọn họ không lan truyền những tin xấu về cậu! Cậu cứ yên tâm! Tây Tây!”
Hoàng Tài đang định hàn gắn lại tình cảm với Mộc Trạch Tây thì nhìn thấy Nghiêm Kỷ đứng phía sau Mộc Trạch Tây, nụ cười tươi lập tức bị đông cứng.
Nghiêm Kỷ dùng tay ra hiệu cho anh ta, ý bảo anh ta rời đi, cảm giác áp bức độc chiếm khiến cho Hoàng Tài chấn động đến nỗi không dám nhúc nhích.
Hoàng Tài chỉ có thể thất vọng nói tạm biệt. Trước khi đi, anh còn thầm nghĩ rằng anh vẫn luôn để ý Mộc Trạch Tây, quả thật Nghiêm Kỷ không mặn không nhạt đối với Mộc Trạch Tây.
Mà Nghiêm Kỷ lại rất tốt với Lâm Thi Vũ, cho nên Hoàng Tài không dám làm phiền Lâm Thi Vũ nữa, sao bây giờ lại thế này?
La Nam Nam trong tai nghe bluetooth đã nghe thấy toàn bộ quá trình, chưa đến nửa ngày đã xong việc, cô khâm phục cô ấy, thật sự khâm phục. Cô cảm thán, nữ phụ có ngoại hình lại còn có nghệ thuật thưởng trà, tính sát thương của nữ phụ thật sự không chịu thua kém ai!
Ngay cả khi Hoàng Tài muốn hai mặt làm người tốt cũng không thể. Mộc Trạch Tây đã tìm ra bằng chứng cho thấy Hoàng Tài trêu ghẹo ba cô gái và đã gửi cho nhau. Tuyệt đối không thoát khỏi chuyện này.
Mộc Trạch Tây nói nhỏ “Mẹ tớ nói, khi ở bên cạnh một người đàn ông, chỉ cần giả vờ mềm yếu và không thể tự gánh vác thì đàn ông sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng khi người đàn ông không ở bên thì phải có bản lĩnh xông pha chiến đấu. Ngoài ra, bản lĩnh đó còn được sử dụng để xé xác những người đàn ông khi họ không thể kiểm soát bản thân mình.”
Không hổ danh là người phụ nữ hoa hồng Vạn Dung, vừa xinh đẹp vừa yêu kiều nhưng vẫn đầy gai góc. La Nam Nam cảm thán, “Cách dạy của dì Vạn đúng là tiên phong!”
Và Nghiêm Kỷ hoàn toàn nhìn thấy thấy Mộc Trạch Tây cười tươi như hoa, dịu dàng dè dặt với người đàn ông khác. Đây là cảm giác gì? Chắc là muốn cô không thể bước xuống giường.
Mộc Trạch Tây quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Kỷ đang đứng sau lưng mình.
Dáng người anh cao thẳng, đồng phục học sinh gọn gàng sạch sẽ. Trên mặt là nụ cười như thường lệ, cặp mắt đào hoa vẫn bình tĩnh như nước, nhưng đuôi mắt mảnh mai lại lạnh lẽo. Liếc nhìn tai nghe bluetooth giấu dưới tóc Mộc Trạch Tây, anh nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây.
Nhìn như không giận không vui.
Nhưng radar kiểm tra đo lường của Mộc Trạch Tây kêu rất to đối với cảm xúc của Nghiêm Kỷ, nó khiến đầu cô chấn động kêu ong ong.
Chỉ trong chốc lát, Bluetooth của Mộc Trạch Tây bị mất kết nối, tín hiệu cuộc gọi không tốt, cả hai bên đều không nghe thấy tiếng. “Alo alo alo? Nam Nam?” Mộc Trạch Tây gọi nhỏ nhưng không ai trả lời, sau đó đứt quãng.
“Nghiêm! Nghiêm Kỷ.” Mộc Trạch Tây ngạc nhiên không thôi. Vừa rồi đã bị anh thấy hết?!
Mộc Trạch Tây trước kia cũng từng dùng “Sen trắng” và “Trà xanh” với Nghiêm Kỷ, nhưng Nghiêm Kỷ thông minh sáng suốt, anh có thể nhìn thấu những mánh khoé nhỏ này, nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra chán ghét. Điều đó càng khiến cho Mộc Trạch Tây tự cảm thấy bản thân như một vai hề.
Sau đó Mộc Trạch Tây rất ít khi xảy ra xung đột với người khác nên cũng không cần thiết, có thể sử dụng thì chắc chắn phải làm sau lưng Nghiêm Kỷ. Bây giờ Mộc Trạch Tây xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất rồi chôn mình.
Mộc Trạch Tây không nhận ra rằng mình đã hoàn toàn đi sai hướng.
Nghiêm Kỷ xoay đầu, ý bảo, “Đi theo tôi.”
Mộc Trạch Tây đang định từ chối.
Nghiêm Kỷ còn không quay đầu lại, sải bước rời đi, “Tôi đành khiêng cậu vậy.”
Nghiêm Kỷ thật sự sẽ làm một việc như vậy ở nơi công cộng, hơn nữa còn không hề sợ hãi. “Ờ…” Mộc Trạch Tây rầu rĩ đáp, nhanh chóng đuổi theo anh, ngoan ngoãn đi theo sau Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây đi theo Nghiêm Kỷ vào phòng nghỉ cá nhân. Mộc Trạch Tây bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, “Nghiêm Kỷ! Chúng ta có chuyện gì thì lần sau hẵng nói! Buổi chiều còn có tiết!” Vừa định xoay người đã trượt xuống.
Nghiêm Kỷ trực tiếp chặn ngang eo Mộc Trạch Tây, kéo cô vào trong phòng, không đợi Mộc Trạch Tây ngạc nhiên kêu lên.
“Rầm!” Cánh cửa đóng lại.
Lợi dụng sức mạnh đàn ông của mình, Nghiêm Kỷ dễ dàng đẩy Mộc Trạch Tây đến bên tường, kẹp một chân vào giữa hai chân cô rồi mạnh mẽ tách hai chân cô ra, quấn quanh eo anh. Cái lều cứng dưới thắt lưng và bụng đâm vào giữa hai chân Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây cứ bị Nghiêm Kỷ ôm như vậy, không dám cử động dù chỉ là một chút. Cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến đêm đó bị trêu chọc khống chế theo ý muốn xuất hiện trong lòng cô, cô vô thức rụt người, run rẩy kêu khóc “Nghiêm Kỷ…”
Nghiêm Kỷ vùi đầu vào cổ Mộc Trạch Tây, “Mộc Trạch Tây, cậu không nghe lời nhé.”
Tông giọng mềm mỏng nhẹ nhàng từ tốn, Mộc Trạch cảm thấy lạnh cả người…