✽Chương 1: Nữ phụ trà xanh giả nai nghênh ngang vào nhà thành công, leo lên nam chính gả vào nhà quyền thế.
Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
Vào thời kỳ hoa hồng nở rộ, trong vườn hoa Lý gia tổ chức một buổi họp mặt ngắm hoa hồng, mời các phu nhân tiểu thư nhà quyền thế đến tham quan.
Vẻ đẹp của bức tường hoa hồng trong vườn thật đáng kinh ngạc; rượu sâm banh và rượu vang đỏ, ẩm thực là món tráng miệng, khách khứa qua lại.
“Này? Cô có nhìn thấy người phụ nữ kia không? Đứa trẻ mà cô ấy đang ôm thật sự là cháu đích tôn của Nghiêm gia? Cái đó, Nghiêm Kỷ thật sự muốn kết hôn?” Tiểu thư nhà giàu A hỏi.
Tiểu thư nhà giàu B: “Đó thực sự là Mộc Trạch Tây! Kể từ khi tốt nghiệp cấp ba thì không còn gặp cô ta nữa, cô ta đã thật sự trèo vào Nghiêm gia nhà cao cửa rộng?”
“Không phải chứ?! Không phải bên ngoài vẫn luôn đồn Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ mới là một đôi à? Hai người họ còn thường xuyên làm việc cùng nhau đấy!” Tiểu thư nhà giàu A kinh ngạc nói.
Vài vị tiểu thư nhà giàu tụ tập lại, nhìn nơi xa có một người phụ nữ trẻ tuổi với dung nhan đẹp đẽ hơn người, dáng vẻ thanh lịch đúng mực đi theo bên cạnh Phương Dung Hoa, nữ chủ nhân của Nghiêm gia, thì thầm bàn tán.
Nghiêm gia còn có quyền thế thư hương nhà cao cửa rộng hơn cả một gia đình quyền thế, trước kia Nghiêm gia gia nhập quân ngũ còn tham gia bảo vệ an toàn cho quốc gia, là người có công lớn. Hành động nếp nhà chặt chẽ cẩn thận, sau khi cha Nghiêm Kỷ bắt đầu kinh doanh thì mới dần được người đời chú ý.
Nghiêm Kỷ không chỉ có gia cảnh tốt mà còn có ngoại hình đẹp và tính tình nhã nhặn. Khi còn là học sinh, anh luôn là người đẹp trai và ưu tú nhất trường học, thành tích xuất sắc nhất, phẩm hạnh dịu dàng, dù là bạn học hay giáo viên thì đều đánh giá anh rất cao.
Một Nghiêm Kỷ tốt đẹp và ưu tú như vậy lại muốn kết hôn với Mộc Trạch Tây, một trà xanh giả nai khét tiếng?!
“Hừ! Kẻ thứ ba trèo lên giường chiếm vị trí thành công thôi.” Lí Vi nói với giọng điệu khinh thường, chua ngoa.
Nghe vậy, mấy vị tiểu thư nhà giàu vội kéo Lí Vi lại nhỏ giọng hỏi “Lí Vi, cô có biết chân tướng hay không? Nói đi! Nói đi!”
“Tôi và Mộc Trạch Tây học cùng lớp khi còn học cấp ba, gia đình nhỏ nhưng ra ngoài lại luôn là đãi ngộ của đại tiểu thư. Thành tích tốt, ngoại hình đẹp, là loại hồ ly tinh giả nai. Cô ta học khiêu vũ, tập nhạc cụ, cũng dịu dàng thân thiết, nghe nói mẹ cô ta đã bồi dưỡng cô ta như một nàng công chúa là do muốn leo lên nhà quyền thế! Làm tình nhân cho người ta!”
Các tiểu thư nhà giàu đều ồ lên, cha bọn cô ít nhiều gì cũng có ba bốn năm sáu người ở bên ngoài nên nhất thời sinh ra sự khinh thường và chán ghét đối với một người phụ nữ như vậy là đương nhiên.
Bọn họ không khỏi quay đầu nhìn kỹ Mộc Trạch Tây, nhìn xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà cuối cùng có thể gả vào Nghiêm gia. Chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc váy liền thân màu đen cổ chữ V đơn giản hoàn toàn phác hoạ ra dáng người thon dài và đường cong uyển chuyển của cô. Khuôn mặt đẹp lịch sự nhã nhặn, từng hành động và hình dáng của cô đều dịu dàng thanh lịch.
Người không biết sẽ thật sự cho rằng cô là tiểu thư đoan trang cao quý từ gia đình nào đó, không giống như hồ ly tinh chuyên quyến rũ người khác một chút nào.
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tôi không còn nghe thấy tin tức của cô ta nữa. Nghe nói lúc trước dù không danh không phận thì cô ta vẫn luôn dây dưa với Nghiêm Kỷ, chưa kết hôn đã ở chung! Nghiêm Kỷ đành phải bao nuôi cô ta ở bên ngoài, sau này Mộc Trạch Tây có mưu tính, coi như bụng dạ biết tranh đua, cuối cùng cũng vào được nhà tổ của Nghiêm gia dựa vào việc sinh cháu ngoan cho Nghiêm gia.” Răng Lí Vi gần như chua xót, nếu như lúc đó cô mặt dày một chút thì người kết hôn với Nghiêm Kỷ có phải cô hay không.
Tiểu thư nhà giàu A nghe thế cười nhạo nói: “Còn không biết sau này có danh phận hay không.” Nhà quyền thế có rất nhiều người chỉ sinh con, không danh phận.
Lí Vi cười ngược lại, nói: “Chỉ là Mộc Trạch Tây coi như cũng khiêm tốn, bất luận là lúc trước đi theo Nghiêm Kỷ hay là khi đã vào nhà tổ Nghiêm gia thì cũng chưa bao giờ xuất hiện. Cũng biết kiêng dè không phô trương.”
“Có lẽ Nghiêm Kỷ chê cô ta làm mất mặt. Nếu không thì đã không chờ đến khi đứa trẻ này sinh ra không giấu được nữa mới cho cô ta ra ngoài. Cô ta thật sự có bản lĩnh, dựa vào vẻ bề ngoài xinh đẹp rồi cứ thế trèo vào Nghiêm gia.”
Những ánh mắt soi mói của các vị tiểu thư như hận không thể chọc thủng vài cái lỗ trên người Mộc Trạch Tây.
Sau khi Mộc Trạch Tây xin Phương Dung Hoa cho rời đi, cô chợt thong thả đi về phía Lí Vi, cười nói một cách thoải mái hào phóng: “Bạn cùng lớp Lí Vi. Đã lâu không gặp cậu.”
Vài người đã bị sự hào phóng rất lớn của cô tâng bốc đến nỗi cảm thấy hơi hư ảo, nhưng mấy vị tiểu thư cùng tụ lại đã trao cho nhau sự tin tưởng. Lí Vi ưỡn ngực, tự cho mình khí thế “Làm sao!”
Lí Vi rất phục tâm trạng Mộc Trạch Tây, chắc chắn cô ta đã nghe thấy những gì bọn họ nói nhưng lại không phản ứng dù chỉ là một chút, cô ta còn có thể mỉm cười chào hỏi cô.
Quả nhiên, người có thể trèo lên Nghiêm Kỷ sẽ có trạng thái tinh thần ngoài sức tưởng tượng.
Mộc Trạch Tây lắng nghe hoàn toàn những nghị luận của họ, cô không tức giận vì lời nói của mấy vị tiểu thư nhà giàu này không hoàn toàn sai cũng không hoàn toàn đúng.
Mộc Trạch Tây biết mình đã từng làm rất nhiều việc ngu ngốc và sai trái. Thứ nhất, đúng thật là cô đã từng cố hết mưu kế muốn trèo cao lên Nghiêm Kỷ, gả vào Nghiêm gia; thứ hai là vì Nghiêm Kỷ nên cô đã ghen ghét Lâm Thi Vũ, làm nhiều điều tồi tệ với cô ấy.
Mộc Trạch Tây rất nhớ người bạn duy nhất đến đây qua việc xuyên sách —— La Nam Nam. Cô ấy nói thế giới này chỉ là một câu chuyện trong sách, Nghiêm Kỷ là nam chính có tính tình nghiêm cẩn và nhã nhặn, Lâm Thi Vũ là nữ chính thoải mái lỗ mãng nhưng kiên cường; câu chuyện tốt đẹp về hai người cùng nhau phát triển từ trường học đến nơi làm việc. Còn Mộc Trạch Tây là nữ phụ độc ác ảo tưởng muốn trèo lên nam chính, làm việc ác với nữ chính thời còn đi học, cuối cùng sự việc bại lộ, cô bị nữ chính vả mặt, bị người khác ghét bỏ.
Câu chuyện hư ảo như Nghìn Lẻ Một Đêm nhưng Mộc Trạch Tây vẫn tin. Bởi vì những việc làm xấu xa của cô đều từng bước bị vạch trần và bị tát vào mặt, tất cả những điều này đều trở thành sự thật.
Lúc trước Mộc Trạch Tây hoàn toàn tỉnh ngộ và sửa sai từng bước, muốn trở thành một con người mới. Cốt truyện vẫn đang tiếp diễn, cô vẫn bị vả mặt nhưng nam chính Nghiêm Kỷ đã thay đổi.
Nghiêm Kỷ không ở bên Lâm Thi Vũ mà lại trộn lẫn với cô không thể tách rời, thậm chí bây giờ đã sinh con.
Nghiêm Kỷ đang khống chế cô… Cô không có ai để dựa vào. Còn La Nam Nam, người tốt nhất với cô và biết tình tiết câu chuyện đã biến mất, hoàn toàn không có tin tức. Mộc Trạch Tây rất muốn tìm được La Nam Nam, dùng ngôn ngữ mà cô ấy đã dạy cô để nói với cô ấy, nam chính tan vỡ rồi! Cầu cứu!
Lí Vi liếc nhìn Mộc Trạch Tây từ trên xuống dưới, cô ta vẫn giống như hồi cấp ba, không thay đổi chút nào, hoa hồng trong vườn cũng không đẹp bằng khuôn mặt cô ta.
“Lí Vi. Cậu còn nhớ La Nam Nam không?” Mộc Trạch Tây hỏi nhỏ.
“La Nam Nam? La Nam Nam nào?”
Sắc mặt Mộc Trạch Tây trở nên trắng bệch, cẩn thận nói “Cậu có thể vào nhóm hỏi giùm tớ xem ai có tin tức của La Nam Nam hay không.”
“Có thể. Tớ nói này Mộc Trạch Tây, mấy năm nay cậu đã đi đâu? Tại sao cậu đã làm thiếu phu nhân Nghiêm gia mà còn phải sợ đầu sợ đuôi? Tại sao vậy? Không đủ khả năng leo vào nhà cao cửa rộng nên ngã bị thương?”
Mộc Trạch Tây mỉm cười bất lực. Dường như cô rất cảnh giác với xung quanh, vốn muốn nói thêm vài câu nhưng đành thôi. Cô gật đầu hỏi thăm đám người Lí Vi xong rời đi.
Lí Vi không hiểu nổi, cô nhìn Mộc Trạch Tây đã khôi phục vẻ đoan trang lịch sự, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh cô ta. Trong khi giúp đỡ cô ta, cô đã nghĩ đến việc lớn tiếng tuyên dương Mộc Trạch Tây chưa kết hôn đã có con vào nhóm.
Quả cầu thịt nhỏ trong lòng Phương Dung Hoa bỗng bắt đầu ê a lảm nhảm, bàn tay thịt nhỏ vươn ra phía Lí Vi. Hóa ra là thích điện thoại của Lí Vi nên ầm ĩ muốn lấy.
Phương Hoa Dung thấy cháu trai thích nên nói với Lí Vi: “Tiểu Vi à, cháu trai nhỏ Nghiêm Hạp* nhà cô thích điện thoại của cháu, không biết cháu có thể từ bỏ thứ yêu thích hay không. Cháu thích những đồ trang sức mới nhất mà đúng lúc cô cũng có, phù hợp với người trẻ tuổi như các cháu. Con dâu cô không có khiếu thẩm mỹ nên cô sẽ cho cháu.”
*严阖 ( Nghiêm Hạp): Mình check raw thì là chữ 阖 (Hạp) nhưng bản convert là Mẫn, chữ cũng khác, mình chỉ tìm được 1 link raw hoàn chỉnh duy nhất nên ai có bản raw khác check giúp mình xem đúng không.
Lí Vi nghe xong, con dâu? Mộc Trạch Tây thật sự gả vào Nghiêm gia? Trong chớp mắt, Lí Vi có cảm xúc lẫn lộn. Trước đây khi cô thích Nghiêm Kỷ, cô không có ấn tượng tốt ở trước mặt Nghiêm Kỷ, cô không thiếu tất cả mọi cách để cứu vớt mà lắc lư trước mặt Phương Dung Hoa để giành ấn tượng tốt. Tất nhiên cô tình nguyện làm việc nhỏ như vậy.
Mộc Trạch Tây ở bên cạnh căng thẳng trong lòng, cô cảm thấy việc đối xử với con trai như vậy là không tốt. Đồ mà mình muốn thì dù phải cướp cũng cướp cho bằng được, điều này không tốt cho sự trưởng thành sau này của con trẻ. Nhưng cô không thể nói, cô cần một chiếc điện thoại có thể liên lạc với bên ngoài mà không bị theo dõi…
Điện thoại Mộc Trạch Tây có tiếng chuông, cô nhận được một tin nhắn【Chồng: Hình như đã đến giờ về rồi.】
Lúc này chú Trần, quản gia riêng của Nghiêm Kỷ ở Nghiêm gia đi tới, hơi khom người nói nhỏ: “Thiếu phu nhân, hôm nay thiếu gia sẽ về sớm nên cô hãy chuẩn bị trở về.”
Mộc Trạch Tây chỉ có thể ôm con, sau khi giải thích với Phương Dung Hoa xong thì về trước. Trước khi đi, Mộc Trạch Tây nghe thấy Lí Vi vẫn còn giễu cợt cô: “Không biết có gánh nổi cái danh phu nhân nhà quyền thế dòng dõi thư hương hay không nữa.”
Trên đường trở về nhà tổ của Nghiêm gia, Mộc Trạch Tây ôm con trai ngồi trong xe hơi sang trọng và thoải mái, cô có một luồng xúc động khi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Cô nhớ đến những câu chuyện mà La Nam Nam đã kể cho cô nghe về kịch bản câu chuyện thế giới của bọn họ trong cuốn tiểu thuyết kia.
Thông thường trong tình huống này, nữ chính nhất định sẽ rất kiên cường dứt khoát hạ gục tài xế sau đó ôm con trốn thoát. Nam phụ si tình nên đi theo nữ chính đến một nơi rất xa để nam chính tìm vợ, bắt đầu tình tiết anh tìm em trốn trong câu chuyện.
Mộc Trạch Tây nhìn chú Trần lái xe rất ổn định ga lăng rồi lắc đầu, chú Trần đã lớn tuổi và có thể không chịu nổi một đòn. Mà cô cũng không có nam phụ si tình thích cô, có thể mang cô đi, suy cho cùng cô cũng chỉ là một nữ phụ phản diện làm người ta chán ghét mà thôi. Cô dám mang cháu trai của Nghiêm gia đi thì không đến hai dặm cô đã bị bắt lại.
Nghiêm Kỷ đối với cô cũng không xem là thương tiếc, thậm chí còn có hơi hung dữ, nếu như cô lại chạy trốn thì không biết lúc đó anh sẽ hành hạ cô thế nào. Nghĩ đến "món đồ chơi" ở ngăn tủ trong phòng, Mộc Trạch Tây chỉ có thể dập tắt ảo tưởng nhỏ bé.
“Nam Nam… rốt cuộc cậu ở đâu…”
Quả cầu thịt nhỏ nắm chặt phần trang trí lóe sáng trên điện thoại trong tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ê ê a a chỉ cho mẹ xem. Mộc Trạch Tây cúi đầu, hóa ra là một vật trang trí hình mặt trời rất giống với mặt dây chuyền trên cổ cô.
Mộc Trạch Tây vỗ mông con trai, “Con cho rằng đó là đồ của mẹ mới nên mới cướp của dì Lí Vi có phải không? Mẹ cảm ơn bé cưng nhưng làm vậy là không đúng, sau này không được làm vậy nhé.”
Sau đó cô áp sát vào khuôn mặt nhỏ của con, thấp giọng nói với con, “Đừng giống như cha con, không tốt là mẹ sẽ không thích.”
Quả cầu thịt nhỏ cũng không hiểu, chỉ biết vuốt mặt mẹ cười khanh khách.
-------------------------------------
Cánh cửa cách âm cực tốt bây giờ đang lộ ra khe hở rất lớn, Mộc Trạch Tây nhìn đồng hồ trên tường, ước lượng thời gian người đàn ông trở về.
Bé cưng đang bú sữa trong lòng mẹ đẩy ra làm loạn. Mộc Trạch Tây vừa dỗ bé cưng vừa nôn nóng chờ câu trả lời.
Giao diện trò chuyện lại hiện lên: 【La Nam Nam nào?】【 Lý Vi cậu sao vậy? Sao hôm nay nói chuyện lạ thế? 】【Người siêu học giỏi không phải Nghiêm Kỷ à?】
Mộc Trạch Tây vô cùng sốt ruột đến mức gần như sụp đổ. Cô dùng tài khoản nhắn tin của Lý Vi để hỏi phương thức liên lạc của La Nam Nam nhưng tại sao không ai nhớ La Nam Nam? Ngay cả nhớ bạn cùng lớp cũng mơ hồ không rõ.
Đây có phải là một giấc mơ của cô? Hay là Nam Nam đã gặp chuyện gì đó?
Trong hành lang vang lên tiếng giày da giẫm trên sàn, Mộc Trạch Tây sợ hãi nhìn cánh cửa mở rộng, căng mắt nhìn chằm chằm hành lang xa xăm. “Lạch cạch —— lạch cạch ——” Tiếng giày da giẫm đạp vang lên trên hành lang, theo mỗi bước chân càng đến gần thì đều chạm vào nhịp tim đang căng thẳng của cô.
Cô run tay vội xóa trang chat đang hiển thị trên màn hình điện thoại.
Đứa bé đang nằm mút sữa trong ngực mẹ. Trong miệng nhỏ của bé mút một cái và tay khác phải vuốt ve bầu ngực còn lại của mẹ bé, rất bá đạo chiếm giữ cả hai bên.
Điện thoại hơi nóng sẽ bị phát hiện có sử dụng.
“Bé cưng giúp mẹ.” Mộc Trạch Tây kéo bàn tay nhỏ ra khỏi ngực, cô đưa điện thoại đến bên cạnh bàn tay nhỏ của bé, muốn cho bé cầm lấy.
“Con giúp mẹ.” Mộc Trạch Tây nhẹ nhàng dỗ dành, bàn tay nhỏ của bé duỗi ra nắm chặt điện thoại.
Nghiêm Kỷ mở cửa bước vào thì thấy Mộc Trạch Tây đang ôm con ngồi trên giường cho con bú, cô mở rộng áo để lộ lưng vai trắng nõn sáng bóng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn chiếu vào ẩn đi khuôn mặt nghiêng tinh xảo của cô, da thịt trắng nõn tỏa ánh sáng dịu dàng.
Mộc Trạch Tây quay đầu nhìn anh. Nghiêm Kỷ có dáng người cao gầy, bộ vest được may cắt khéo léo làm phô ra trọn vẹn cảm giác lạnh lùng trên người anh, thấu kính phản chiếu ánh sáng lạnh giá che khuất ánh mắt anh, chỉ thấy nhìn sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Mộc Trạch Tây nhất thời không thể nhìn thấy biểu cảm chính xác của anh, Nghiêm Kỷ dùng đôi chân dài bước về phía trước, anh đến gần mang theo cảm giác áp bức nghẹt thở…