Sau Khi Bị Tra

Chương 87



Có muốn kết hôn không?

Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U ở lại khách sạn một ngày, chờ Doãn Bạch gần như đã khôi phục thì Tả Tĩnh U cùng cô bay trở về Hải thành.

Bởi vì Tả Tĩnh U đã bỏ lỡ đêm giao thừa có mười phần ý nghĩa, cho nên mọi người quyết định lại làm một bữa ngon, vào tối mùng 1 năm mới cùng cùng nhau chúc mừng Tết Âm Lịch.

Đương nhiên, hầu hết món ăn đều là Tả Tĩnh U làm. Ăn món ngon mỹ vị, Tôn Minh Duệ rất cảm khái mà nói: "Ai, quả nhiên, chỉ có ăn Tiểu Du nấu mới xem như cơm tất niên......"

Doãn Bạch nghe xong, sợ cô ấy mất đi lòng tự tin, cùng bọn nhỏ cổ vũ cô ấy một phen: "Đương nhiên là chị cả cũng nấu ăn khá ngon, có thể thuận lợi xuất sư!"

Chị cả?

Tả Tĩnh U ngồi ở bên cạnh Doãn Bạch quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt rất là vi diệu.

Nhưng vào lúc này, mọi người đều sôi nổi phụ họa, an ủi Tôn Minh Duệ rằng kỳ thật cô ấy biểu hiện cũng không tồi nha, nếu có thể luyện tập nhiều hơn thì cơm tất niên năm sau có thể nhờ vào cô ấy.

Ngay cả Tả Tĩnh U cũng gắp một đũa đồ ăn cho Tôn Minh Duệ, cười an ủi cô ấy: "Chị cả, làm trợ thủ cho em nhiều năm như vậy mà em còn chưa ăn đồ ăn của chị nấu đây, cho nên về sau chị cả nhất định cũng phải nấu cho em một bữa ngon!"

Tôn Minh Duệ nhìn Tả Tĩnh U một cái, ngữ khí chế nhạo: "Sao em cũng theo người kêu chị Chị cả hả?"

Tả Tĩnh U chỉ cười không nói.

Sau bữa tối, Tả Tĩnh U cùng người trong nhà ôn lại chuyện hôm qua một lần, mọi người hàn huyên cả buổi, sau khi dỗ mấy đứa nhỏ ngủ xong thì Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch về biệt thự của cô.

Trên thực tế, từ khi Đồng Đồng lên năm 2, không quá dính Tả Tĩnh U nữa thì Tả Tĩnh U đã không thường qua đêm ở nhà. Mà biệt thự kế nhà của Doãn Bạch, đã trở thành nơi thường trú của nàng.

Sau khi hai người quay lại biệt thự Bạch Hạc, trên cơ bản đều là qua nhà Tả Tĩnh U ăn cơm, xong rồi buổi tối ngủ lại ở nhà Doãn Bạch. Rõ ràng Tả Tĩnh U là người là đang độc thân, lại sống như một thanh niên đã có gia đình kết hôn với người hàng xóm bên cạnh.

Sau khi tắm rửa, Doãn Bạch đêm qua đã bị ép khô đang ôm Tả Tĩnh U nằm ở trên giường, lười nhác ngáp ngáp. Tả Tĩnh U dựa vào ngực cô, nghe tim cô đập, duỗi tay chọc chọc bả vai cô rồi hỏi: "Vì sao lại kêu chị của chị là chị cả vậy?"

Doãn Bạch nga một câu, liền bắt đầu giải thích cho Tả Tĩnh U: "Chị của chị cảm thấy là người một nhà, nếu em cứ kêu Tôn tiểu thư Tôn tiểu thư thì cảm thấy quá xa lạ."

"Cho nên em kêu chị ấy chị cả Tôn!"

Tả Tĩnh U cười khúc khích, nắm nắm lỗ tai Doãn Bạch, cười nói: "Danh Chị cả này mà em cũng dám kêu, thế mà chị ấy không giận em sao?"

Doãn Bạch cười hì hì nói một câu: "Không có nga, chị ấy không tức giận. Chị ấy cũng như chị vậy, tính tình thật sự là quá tốt, sẽ không đánh bé hư."

Nào có người so sánh bản thân như vậy, còn nói bản thân là bé hư.

Tả Tĩnh U bấm tay, bắn ở trên mặt cô một cái: "Nghịch ngợm."

Doãn Bạch cầm tay người đang khiển trách, có chút tò mò hỏi: "Nhưng mà nói xem, sao chị cả luôn gọi chị là Tiểu Du a? Đây là biệt danh của chị sao?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, nói: "Ừm, là biệt danh, ba chị đã lấy biệt danh như vậy. Bởi vì khi còn nhỏ thì chị là con vịt đất, ông ấy hy vọng chị có thể biết bơi nhanh một chút."

Doãn Bạch chớp chớp mắt: "Ba chị sao? Nếu nói muốn cho chị mau biết bơi sao không gọi là tiểu Ngư? Giống như cá vậy, sẽ sớm biết bơi."

"Nếu để em lấy biệt danh cho chị, thì nhất định em sẽ lấy như vậy."

Tả Tĩnh U liền cười, thở dài nói: "Nhưng mà em yêu, lúc chị lấy biệt danh, còn không biết em ở nơi đâu."'

"Được rồi." Doãn Bạch cắn môi thở dài, bỗng nhiên cong môi cười một chút, ôm Tả Tĩnh U đặt lên trên giường, cười kêu nàng: "Hiện tại cũng không muộn a ~"

"Tiểu Ngư...... Tiểu Ngư...... Tiểu Ngư......"

Mỗi một tiếng kêu của Doãn Bạch sẽ kèm theo cái cắn lên trên cánh môi mẫn cảm của Tả Tĩnh U một cái như chú chó nhỏ. Tả Tĩnh U cảm thấy ngứa, liền co rúm người lại để trốn tránh cô, nén cười nói: "Doãn Bạch...... Doãn Bạch đừng nháo......"

Doãn Bạch không nghe, không thuận theo, cứ không buông tha như cũ kêu nàng: "Tiểu Ngư...... Bạn học Tiểu Ngư yêu dấu...... Hì hì......"

Tả Tĩnh U bị cô cắn đến cười khanh khách, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, mới duỗi tay đẩy đầu cô ra khỏi người mình, đôi mắt ngân ngấn nước, tựa như giận mà không giận nhìn cô một cái: "Nghe lời, đừng nháo."

Được rồi, không nháo.

Doãn Bạch đè ở phía trên nàng, ôn nhu nhìn nàng hỏi: "Em không nháo, vậy có thể hôn chị không ha?"

Dưới ánh nhìn trong suốt như vậy, Tả Tĩnh U hiếm khi bộc lộ sự ngượng ngùng của thiếu nữ. Nàng nhấp môi cánh, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Doãn Bạch cúi người, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Một đêm triền miên, sáng hôm sau dậy đã là 9 giờ hơn. Chờ hai người vội vàng rửa mặt đi qua nhà cách vách thì Tôn Minh Duệ đã làm tốt bữa sáng cho hai đứa nhỏ—— món cháo thịt gà gừng băm.

Trừ việc bỏ hơi nhiều gừng ra thì tất cả đều xem như hoàn mỹ, mọi người khen Tôn Minh Duệ.

Dù là gia đình nào đi chăng nữa thì việc gặp gỡ người thân, bạn bè trong ngày mùng 2 tết luôn là điều không thể tránh khỏi. Tả Tĩnh U còn có hai dì và một chú ở Hải thành, bởi vậy ăn cơm sáng xong một nhóm người mênh mông cuồn cuộn đến khách sạn đã hẹn trước để ăn trưa.

Doãn Bạch nhàn rỗi nhàm chán, cũng đi theo đi.

Trên bàn cơm, thế hệ trẻ thì tìm cô cùng Tả Tĩnh U để chụp ảnh chung, rồi muốn ký tên các kiểu. Lớn tuổi một ít thì lời trong lời ngoài đều là đang nói Tôn Minh Duệ còn trẻ, không nên luôn nhớ thương công tác mà hãy học hỏi Tĩnh U một chút, sự nghiệp thành công, cũng đã tìm đối tượng.

Nói xong Tôn Minh Duệ, lại bắt đầu hỏi thăm chuyện của Tả Tĩnh U. Hỏi nàng cùng Doãn Bạch có dự định gì, chuẩn bị khi nào kết hôn, có muốn sinh con không.

Bây giờ công nghệ kỹ thuật tiên tiến như vậy, hai người phụ nữ cũng có thể có con.

Doãn Bạch chưa từng gặp qua loại chiến trận thế này, sắc mặt từ có chút trắng bệch rồi đến càng thêm sợ hãi. Cô lớn lên trong một môi trường khác biệt với hầu hết mọi người, không ai trong tối ngoài sáng nói cho cô rằng hôn nhân là một chuyện quan trọng như vậy.

Doãn Bạch sợ tới mức toàn bộ cơm trên bàn cũng không đụng vô, trên đường trở về hồn vía cũng hơi có chút lên mây.

Tôn giáo thụ thấy bộ dáng chịu đủ kinh hách này của cô, vẻ mặt từ ái an ủi: "Ở quan niệm truyền thống, tựa hồ nhất định phải kết hôn sinh con, mới là người hoàn hảo viên mãn."

"Nhưng đây cũng không phải điều kiện tất yếu để thành người hoàn hảo. Cho nên đồng chí Tiểu Bạch, những lời đó của dì chú, con nghe một chút là được rồi."

"Không cần phải quá để ý."

Doãn Bạch vẫn chưa định thần lại được, ngập ngừng "Nga" một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía Tả Tĩnh U.

Cô nghĩ thầm, cũng không biết Tả Tĩnh U nghĩ như thế nào, dù sao trước kia Tả Tĩnh U cũng đã từng kết hôn, chắc là cũng là hy vọng kết hôn đi.

Tôn giáo thụ thấy cô nhìn về phía Tả Tĩnh U, từ ái trong mắt càng thêm rõ ràng. Bà dừng một chút, hiền từ nói cùng Doãn Bạch: "Trước kia, khi Tiểu Du muốn cùng Tiểu Hạ kết hôn cũng trở về trưng cầu ý kiến tôi. Tôi nói với nó ý của mẹ hay ý kiến của người khác đều không quan trọng."

"Quan trọng là, con có muốn kết hôn không? Đã chuẩn bị tốt bước vào hôn nhân chưa? Còn có trách nhiệm gia đình, con cái vâng vâng...... Tất cả đều là những điều con cần phải chịu trách nhiệm, con có thể bình tĩnh giải quyết được không?"

"Chỉ cần suy xét tốt những chuyện này, sau đó tự mình quyết định mới là thích hợp nhất."

Tả Tĩnh U gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Nàng duỗi tay, ôm lấy cánh tay Tôn giáo thụ, giống như làm nũng nói: "Cho nên mới nói mẹ con là người mẹ tuyệt vời nhất thế giới......" Khi chị em họ ly hôn, cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả.

Nghe xong lời này của Tôn giáo thụ, Doãn Bạch thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng, người khác nghĩ như thế nào không quan trọng, mấu chốt là cô và Tả Tĩnh U nghĩ như thế nào.

Nếu cô cô đã quyết định dành nửa sau cuộc đời của mình cùng Tả Tĩnh U, vậy phải hỏi ý nghĩ của Tả Tĩnh U một chút.

Do đó buổi tối trở về, Doãn Bạch ngồi quỳ ở trên giường, nghiêm túc cùng Tả Tĩnh U thảo luận vấn đề này: "Cô Tả, đêm nay em muốn cùng chị nghiêm túc thảo luận một vấn đề cũng nghiêm túc, chị cảm thấy chúng ta có nên đi một bước nữa trở thành bạn đời hợp pháp hay không?"

Tả Tĩnh U đoán được sớm hay muộn cô cũng sẽ hỏi vấn đề này, nhưng không nghĩ tới đêm nay Doãn Bạch đã nói ra. Người yêu trẻ tuổi của nàng, cũng thật sự không thể giữ chuyện trong lòng mà.

Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, ngồi ở đối diện Doãn Bạch mỉm cười nhìn cô: "Em thì sao? Em nói cho chị trước, em nghĩ thế nào!"

Doãn Bạch có hơi chút xấu hổ, nhấp môi suy nghĩ rồi nói cùng Tả Tĩnh U: "Hiện tại em cần ý nghĩ của chị hơn, chị từng có kinh nghiệm hôn nhân, có thể thì chị cứ nói trước đi."

Tả Tĩnh U nghĩ đúng là như vậy, sau một lúc suy nghĩ kỹ rồi mới nói với Doãn Bạch: "Từ kinh nghiệm hôn nhân còn hạn chế của chị tới nói, chị cho rằng hôn nhân cũng không phải điểm đến đẹp nhất cho một tình yêu."

"Mặc dù với nhiều người cùng nhiều học thuyết tôn giáo, hôn nhân là một điều thiêng liêng và trang trọng, nhưng theo quan sát của chị, điều thiêng liêng và trang trọng là tình yêu, không phải hôn nhân."

"Hôn nhân chỉ là có thêm một tờ giấy ràng buộc giữa hai người, một tờ giấy duy trì hòa thuận của gia đình, đảm bảo cuộc sống của hai người. Cho nên em thấy đó, dưới tình huống rõ ràng đã mất hết tình yêu, vẫn có rất nhiều người cứ đáng thương duy trì hôn nhân như cũ."

Doãn Bạch gật gật đầu, nói: "Chuyện này thật đúng là như vậy, cho nên có đôi khi em không hiểu, vì sao đã không có tình yêu còn phải hao phí vào hôn nhân. Em đã thấy qua không ít trường hợp hôn nhân như vậy của những người chung quanh em."

Chẳng hạn như những người rõ ràng đã có con cái và gia đình, nhưng mỗi người lại xem như hôn nhân mở.

Hôn nhân thật sự là một tờ giấy ràng buộc, không phải là biểu tượng của tình yêu.

Tả Tĩnh U nở nụ cười, nói cùng nàng: "Vậy em thấy tình yêu của chúng ta có cần tờ giấy này không?"

Doãn Bạch nhíu mày, không có trả lời.

Tả Tĩnh U tiếp tục nói: "Với mối quan hệ giữa chị và em hiện tại, cá nhân chị cảm thấy không cần thiết. Về mặt lợi ích tới nói, kết hôn với em rồi nếu có một ngày ly hôn thì chị sẽ có một mớ tài sản lớn, nhưng vốn dĩ chị cũng không quan tâm đến nó, bởi vì chị cảm thấy nếu chị cần thì nhất định em sẽ rất ủng hộ chị."

"Ở phương diện sự nghiệp, chúng ta quen nhau thì em vẫn hỗ trợ chị rất nhiều. Hợp đồng thương nghiệp cùng em là có nhiều quyền lợi nhất trong giới."

Tốt... thật thẳng thắn!

Doãn Bạch gật gật đầu, nói: "Đúng là như vậy, cho dù cô Tả không mở miệng thì em cũng sẽ tận lực ủng hộ chị."

Tả Tĩnh U mỉm cười:"Đúng vậy, cho tới nay em đều làm như vậy, đã kết nối cho chị không ít đại ngôn, mấy năm nay chị kiếm được thật nhiều tiền nha. Vì vậy em thấy đấy, những lợi ích mà chị có thể nhận cũng đã được, thứ có thể nhận từ trong hôn nhân cũng đã có, cho nên chị không cần những việc này. "

"Nhưng, giữa chúng ta vẫn còn một vấn đề quan trọng."

Doãn Bạch khó hiểu, nghiêng đầu xem nàng: "Vấn đề gì."

Tả Tĩnh U cười cười, nhìn Doãn Bạch nói: "Chị muốn hỏi em, có muốn sinh con không? Một đứa bé giống em và chị."

"Vấn đề này, còn quan trọng hơn hôn nhân rất nhiều."

Doãn Bạch tức khắc sững sờ tại chỗ.

..............

-Du 游 trong tiểu Du của cô Tả nghĩa là Bơi lội.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv