Rất muốn nhìn thấy chị!
Buổi tối sau giờ kết thúc công việc, Tả Tĩnh U trở lại khách sạn tắm rửa sau đó nhận được cuộc gọi video của Doãn Bạch. Tả Tĩnh U click mở video, gương mặt tràn ngập cao hứng của Doãn Bạch liền xuất hiện ở trong tầm mắt nàng: "Cô Tả cô Tả! Hôm nay làm việc thế nào?"
Doãn Bạch ríu ra ríu rít, giống như là chú chó ở nhà nhỏ đợi bạn một ngày, cuối cùng cũng đã chờ được bạn tan sở về nhà, quanh quẩn bên chân bạn lao vào bạn kêu gâu gâu.
Tả Tĩnh U cong mặt cười một chút: "Rất tuyệt...... Đạo diễn là một người đúng giờ sẽ tan tầm, sẽ không gấp gáp giống đoàn phim khác phải bận đến lúc khuya mới có thể kết thúc công việc."
Doãn Bạch vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm nói: "Hứa đạo sao? Cô ấy cũng là tự mình khiêng camera độc lập làm ra điện ảnh của mình, cho nên cũng rất quý trọng thời gian của bản thân và người khác."
Tả Tĩnh U gật gật đầu, tán đồng nói: "Đúng vậy, cho nên đóng phim điện ảnh với chị ấy, không cần tăng ca, chị cảm thấy rất nhẹ nhàng."
Doãn Bạch cười hì hì: "Chị cảm thấy nhẹ nhàng là tốt rồi, hiếm thấy chị trở về mà bộ dáng không mệt nhọc, vậy em yên tâm rồi."
Doãn Bạch tinh mắt rất nhanh đã nhìn đến chút vết thương ở khóe miệng của Tả Tĩnh U, cô giơ tay chỉ chỉ miệng mình, có chút tò mò hỏi: "Cô Tả, nơi này của chị làm sao vậy? Có phải gần đây thời tiết quá khô nóng hay không, sao giống như bị lột da."
"Nga? Phải không?" Tả Tĩnh U giơ tay, vuốt ve môi cô như không biết chuyện gì, khẽ cau mày nói: "Đây không phải lột da, là cô Tiêu cắn đó."
Tiêu Niệm? Cắn?
Doãn Bạch chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết xông thẳng đỉnh đầu, kích thích đến trong đầu trở nên hỗn loạn. Cô chỉ chỉ khóe môi Tả Tĩnh U, kinh ngạc mở to mắt, cô nâng âm lượng lên nói: "Tiêu Niệm? Hai người đã quay cái gì? Vì sao cô ấy lại cắn chị?"
Còn là ở vị trí này! Vừa nhìn đã biết không phải diễn đứng đắn gì!
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng phản ứng quá độ này của cô thì cong môi cười một chút: "Còn có thể là cái gì? Đương nhiên là diễn cảnh hôn nha. Em chưa từng ở phim trường nhìn qua sao? Hầu hết các đạo diễn khi muốn bồi dưỡng tình cảm cho đôi tình nhân trước máy quay, đều sẽ quay cảnh diễn thân mật trước để phát băng, để tình cảm hai người cùng dâng trào mạnh mẽ......"
"Đợi chút, đợi chút!" Doãn Bạch nổi giận đùng đùng ngắt ngang lời Tả Tĩnh U nói, chân mày nhíu chặt, rất không cao hứng nói: "Cho dù diễn cảnh hôn, cũng không thể quay thành như vậy chứ! Chị bị cắn đến bị thương! Tiêu Niệm sao lại thế này, chẳng lẽ không biết môi diễn viên nữ rất quan trọng sao?"
Tả Tĩnh U kinh ngạc chớp chớp mắt, ở trong lòng ôi chao một câu. Thoạt nhìn, Doãn Bạch giống như không có ghen nhỉ.
Tả Tĩnh U câu môi, nhợt nhạt cười một chút, trong mắt là mờ mịt ái muội không rõ: "Không sao, chị cũng cắn lại mà. Chắc là cánh môi cô Tiêu cũng rất xuất sắc."
Từ từ...... Cắn lại sao?
Doãn Bạch chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy trong lòng lại có một nhóm lửa cháy lên. Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Tả Tĩnh U hỏi: "Hai người hôn thật sự rất kịch liệt sao?"
Tả Tĩnh U nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Cũng ổn, chỉ là nhập vai...... dưới tình huống này, rất khó không có phản ứng mãnh liệt......"
Doãn Bạch hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra bằng mũi, khuôn mặt biến thành con cá nóc.
Cô tức giận nhìn Tả Tĩnh U rồi rất nghiêm túc nói: "Tả Tĩnh U chị chờ em một chút."
"Hả? Em muốn làm gì?"
Làm cái gì còn có thể làm cái gì chứ! Tức chết rồi tức chết rồi!
Doãn Bạch buông điện thoại cầm lấy gậy trong tầm tay, đi tới phòng quần áo lấy một cái mũ phỉ thúy đội lên đầu, sau khi đội xong mới trở lại trên sô pha rồi giơ lên điện thoại lại một lần nữa nhìn về phía Tả Tĩnh U.
(Phỉ thúy là ngọc cẩm thạch màu xanh lá)
Cô đưa ra một khuôn mặt tức giận nhìn về phía Tả Tĩnh U, duỗi tay chỉ chỉ mũ trên đầu mình, mười phần phẫn nộ nói: "Chị có biết cảm giác hiện tại của em là gì không! Cảm giác hiện tại của em chính là cảm giác này!"
Trên đầu đã bị đội một cái mũ xanh!
Tả Tĩnh U lập tức phụt một cười ra, trong mắt đã ứa nước mắt cứ tiếp tục mỉm cười nhìn cô nói: "Đâu có khoa trương như vậy chứ, không có việc này."
Doãn Bạch tức chết rồi, nói cái gì cũng nghe không vào, cho nên mang chiếc mũ kia nghiêm túc nhìn Tả Tĩnh U hỏi: "Vậy chị nói xem, cô ấy hay em hôn chị thấy tốt hơn! Vì sao quay một cảnh thôi mà cũng hôn đến kịch liệt như vậy chứ!"'
Môi cũng tróc da! Cô còn luyến tiếc không dám hôn kịch liệt như vậy đây!
Tả Tĩnh U không nhịn được nên khóe miệng lại giơ lên, ôn ôn nhu nhu nhìn cô: "Doãn Bạch, em thật đáng yêu."
"Chị đừng tưởng nói em đáng yêu thì chuyện này là có thể cho qua! Chị nói một chút, có phải như vậy hay không! Về sau còn dám hôn cô ấy như vậy không?"
Đầy mặt Tả Tĩnh U là ý cười, thở dài nói: "Được rồi được rồi, chỉ là đóng phim mà thôi, đương nhiên bảo bảo tốt nhà chúng ta hôn là nhất. Cánh môi của bảo bảo nhà chúng ta còn mềm hơn cánh hoa hồng, thân thể cũng mềm mại, nơi nào cũng đều rất mềm, chỗ nào hôn cũng đã hơn."
Doãn Bạch vưu tự không tin: "Thật?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Thật sự, chị lừa em làm gì."
Tả Tĩnh U thở dài, mười phần cưng chiều nhìn Doãn Bạch nói: "Được rồi, mau lấy mũ xuống đi, loại chỉ trích này của em chị không nhận, em vậy là bôi nhọ chị đó."
"Được rồi, rất xin lỗi." Doãn Bạch lấy mũ trên đầu xuống, nhún nhún vai nói: "Chị biết mà, đây không phải là em trách cứ hay không tín nhiệm chị, chỉ là em...... đang ghen."
Tả Tĩnh U dịu dàng nhìn cô: "Ừm, đã biết, tiểu Bạch chúng ta là cải trắng xào dấm mà, rất chua."
Doãn Bạch hừ một chút, tức giận nhìn Tả Tĩnh U: "Không được nói em như vậy, chẳng lẽ chị cảm thấy em không đáng yêu sao?"
"Đáng yêu đáng yêu." Tả Tĩnh U có lệ hống cô, rồi sau đó thở dài nói cùng Doãn Bạch: "Kỳ thật em cũng không cần luôn nghĩ về chị hôn cô Tiêu như vậy. Nếu em muốn nghĩ vậy thì hãy nghĩ đến chỉ là chị đang đoạt lại những nụ hôn em hôn cô Tiêu từ môi cô ấy mà thôi, vậy có phải sẽ lập tức vui vẻ một chút hay không?"
Cái ót Doãn Bạch bỗng nhiên căng lên, cô nhìn thần sắc nghiêm túc của Tả Tĩnh U, điên cuồng lắc đầu: "Không không không, em không cần như thế, chị cũng không nên nghĩ như vậy......"
Khá lắm, rồi rốt cuộc là ai ghen a! Cô ấy còn dám ghen lại sao? Vậy thì Tả Tĩnh U dấm còn lợi hại hơn!
Tả Tĩnh U nghiêng người nằm ở trên sô pha, lộ ra mảng lớn cảnh xuân từ ngực, cười như không cười nhìn Doãn Bạch: "Vì sao lại không được nghĩ như vậy? Chị cảm thấy đây là một cách suy nghĩ tương đối tốt với chị và em......"
"Bằng không chị rất lo lắng, bản thân nhìn về phía ánh mắt cô Tiêu Niệm sẽ tràn đầy ghen ghét. Em cũng không biết đâu, sau khi cô ấy nhập vai thì có biết bao nhiêu cảm giác làm chị nhớ tới em."
Tả Tĩnh U hơi cắn cánh môi, hơi chút có mất hứng nói: "Thật là...... chị càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận......"
Doãn Bạch lúc này đã triệt để sợ hãi, cô rụt cổ lại, mười phần chột dạ nói: "Cô Tả, xin bớt giận, xin bớt giận...... Đều là công việc...... Nếu thật sự không được, chúng ta không quay......"
Tả Tĩnh U giận cô liếc nhìn cô một chút: "Em nói ra cũng thật nhẹ nhàng, sao có thể không quay chứ. Làm việc thì luôn phải khắc phục đủ loại khó khăn, diễn với cô Tiêu Niệm, đã là một khó khăn rất nhỏ......"
Trừ bỏ sẽ bị ảnh hưởng trạng thái nhập vai ra, kỳ thật cũng không có gì.
Tả Tĩnh U nói xong, thở dài nhìn về phía Doãn Bạch: "Cho nên gần đây em ngoan một chút, không cần ăn dấm loạn rồi nói hươu nói vượn gì đó, đã biết chưa?"
Doãn Bạch đưa ngón tay OK, rất là thuận theo nói: "Em ngoan ngoãn mà, nhất định sẽ không để cô Tả nhọc lòng vì em nữa."
Tả Tĩnh U cảnh cáo Doãn Bạch xong lại nhịn không được nói một câu: "Còn có a, em không nên tùy tiện tới thăm trường quay, khi đến phải nói trước cho chị, chị sợ ngươi ảnh hưởng trạng thái của mình."
"Được được được, sẽ không tùy tiện đi. Chờ cô Tả nhớ em, thì em sẽ ngựa không dừng vó mà chạy tới."
Thái độ tốt đẹp của cô làm hờn dỗi vô cớ dâng lên trong Tả Tĩnh U cũng chậm rãi tiêu tán.
Bởi vì cái bắt đầu phá băng này của Hứa Sư Sư, mà ở các cảnh quay tiếp theo Tả Tĩnh U cùng Tiêu Niệm tựa như tìm được trạng thái của bản thân rồi, mỗi ngày đều ở phim trường diễn nhanh như bão.
Tả Tĩnh U là người cực kỳ có dã tâm trong sự nghiệp của mình. Mà khi diễn cặp cùng người tương đối giống kẻ điên như Tiêu Niệm cùng với thực lực không kém nhau bao nhiêu, thì loại cảm giác kỳ phùng địch thủ này làm cô cảm nhận được vui vẻ, tràn trề khoái cảm khi làm việc.
Tuy rằng Tả Tĩnh U đã ra lệnh ép Doãn Bạch đừng tới thăm phim trường, nhưng cô vẫn nhận thầu thức ăn cho đoàn phim, mỗi ngày đều kêu khách sạn đưa đồ ăn lại đây, tạo đủ cảm giác tồn tại ở đoàn phim.
Tiến độ quay tới tới một phần ba thì đoàn phim điện ảnh của Lộ Thanh cũng đi tới trường quay này để quay các cảnh tiếp theo. Vợ vợ hai người quay cùng một phim trường tự nhiên sẽ đến thăm nhau.
Tiêu Niệm bớt thời giờ đi làm nhân vật khách mời suất diễn không nhiều lắm bên phim của Lộ Thanh, Lộ Thanh cũng bị Hứa Sư Sư mời ở làm khách mời cho đoàn phim của mình một phen.
Lần nọ sau khi Tả Tĩnh U cùng Tiêu Niệm quay xong, đã nhìn thấy Lộ Thanh cầm áo khoác Tiêu Niệm đứng bên ngoài máy quay chờ. Chờ Tiêu Niệm vừa ra tới, Lộ Thanh lập tức khoác áo lên cho cô ấy, ôn thanh hỏi tình huống của cô ấy, còn cùng Tiêu Niệm thương lượng cảnh vừa rồi diễn như thế nào như thế nào vâng vâng......
Tả Tĩnh U nhìn đến đáy mắt ôn nhu của Lộ Thanh, rất khó tưởng tượng một người có bề ngoài đứng đắn nghiêm túc như vậy, khi bỏ bên lớp ngoài ra thì bên trong lại là tràn ngập thâm tình, còn cực kỳ động lòng người......
Tả Tĩnh U nghĩ thầm, nàng có chút nhớ Doãn Bạch.
Lúc nghĩ đang nhớ như vậy, điện thoại Doãn Bạch đã gọi vào. Tả Tĩnh U mỉm cười, tiếp điện thoại Doãn Bạch, thanh âm cao hứng phấn chấn của Doãn Bạch lập tức truyền tới: "Cô Tả cô Tả, chị kết thúc công việc chuẩn bị ăn cơm trưa sao?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, nói: "Ừm, chuẩn bị."
Giờ này khắc này, Doãn Bạch ngồi trên ghế làm việc ở phòng sách, âm thanh mềm mại nói cùng Tả Tĩnh U: "Hôm nay đã kêu người ta làm cho chị một phần beefsteak cực ngon, còn có champagne chị thích nữa, chị nhất định sẽ thích."
Tuy rằng người cô không tới được, nhưng mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn ngon cho Tả Tĩnh U, nỗ lực bày ra cảm giác tồn tại với bạn gái chính thức của mình.
Nói lên cái này thì Doãn Bạch cong khóe môi, mềm mại nói: "Cô Tả, chị cũng đã đóng phim một tháng, em rất nhớ chị...... Em có thể đến gặp chị không? Em sẽ thật nghe lời, tuyệt đối không gây phiền toái cho chị."
Giống như một đứa nhỏ, nghe tới đáng thương vô cùng.
Tả Tĩnh U do dự một chút nói: "Em rất muốn tới gặp chị sao?"
Doãn Bạch vừa nghe có hy vọng, lập tức ngồi ngay ngắn, hứng thú hừng hực nói: "Em rất muốn a! Mỗi thời mỗi khắc em đều muốn nhìn thấy chị, chỉ nghĩ đến gặp chị! Chị không biết em nhớ chị bao nhiêu đâu, đã sắp thành quái vật tương tư!"
Quái vật tương tư, đây lại là thứ kỳ quái gì?
Tả Tĩnh U mỉm cười nhẹ nhàng: "Có thể nga, bất quá chị phải nói cho em chuẩn bị trước, Lộ đạo cũng đang ở kế bên đoàn phim của chị, ngẫu nhiên cô ấy cũng sẽ lại đây......"
Meo meo meo? Lộ Thanh thường xuyên lại đây thể hiện tình cảm cùng Tiêu Niệm?
Doãn Bạch sốt ruột nói một câu: "Cô Tả, chị chờ em một chút, em lập tức thu thập hành lý bay qua!"
Cái này sao lại có thể! Như vậy cũng quá khoa trương, cô Tả một người cô đơn sao có thể chịu đựng được chứ?
Doãn Bạch lập tức gọi hồn Trương Ngọc, để cô ấy chuẩn bị hành lý, nửa giờ sau xuất phát đi đến sân bay Hải thành, trực tiếp đi tới phim trường Tả Tĩnh U đang quay.