Thích thích thích rất thích!
Doãn Bạch thật sự không nghĩ tới, chuyện lúc trước thuận miệng nói mà đến bây giờ Tả Tĩnh U vẫn còn nhớ rõ.
Muốn ôm công chúa, còn không phải là phải ôm công chúa sao?
Ý tứ này, chẳng phải đang trêu chọc, cô là công chúa sao?
Khuôn mặt Doãn Bạch mặt nháy mắt đỏ lên trông như cà chua. Cô đột nhiên lắc đầu, quả quyết cự tuyệt Tả Tĩnh U: "Không không không, vẫn từ bỏ đi."
Tả Tĩnh U ôm mặt cô, cười cong mắt: "Thử xem sao ~ dù sao thử cũng sẽ không bị cái gì."
"Ổn không chứ!" Doãn Bạch ngẩng đầu, nhìn Tả Tĩnh U ngữ khí thập phần vội vàng nói: "Cô Tả, nơi này là phòng tắm! Chị biết vóc dáng em có bao nhiêu cao không? Tuy rằng em chỉ có 56kg, nhưng thân em cao 181 cm! Chị có thể ôm em ra, vậy cũng là rất miễn cưỡng! Hơn nữa phòng tắm cũng khá trơn, vạn nhất té ngã làm sao đây!"
Doãn Bạch cảm thấy đề nghị này của Tả Tĩnh U thật sự không yên lòng! Nếu hai người họ thật sự làm như vậy, nói không chừng đến cùng nhau vào bệnh viện!
Tả Tĩnh U cong khóe môi, chớp chớp mắt với cô: "Em không tin chị vậy sao? Cảm thấy chị sẽ làm em té ngã."
Doãn Bạch thở dài, bất đắc dĩ nhìn Tả Tĩnh U nói: "Không, em sợ bản thân té cũng làm chị té thôi!"
Bản thân cô té ngã không quan trọng, vạn nhất Tả Tĩnh U té bị thương, cô đau lòng muốn chết!
Tả Tĩnh U giơ tay, dùng ngón tay cái vuốt ve sườn mặt cô, cười ngâm ngâm nhìn cô nói: "Nga ~ ý của em là lo lắng cho chị đúng không. Như vậy nói cách khác, nếu là nơi không nguy hiểm phòng tắm vậy, thì em sẽ nguyện ý thử một lần với chị đúng không?"
Doãn Bạch sửng sốt một chút, hơi hơi nhíu mày...... Từ từ, sao cô cảm thấy Tả Tĩnh U là tự chừa đường lui.
Tả Tĩnh U giơ tay nhẹ vỗ về chân mày của cô, ôm lấy cánh tay của cô nhỏ giọng làm nũng: "Đi mà đi mà ~ hãy cho chị thử xem, chị thật sự muốn ôm em một cái ~"
Nàng vừa nói lời mềm, thì đầu óc Doãn Bạch giống như bị điện giật tức khắc lâng lâng lên. Giờ này khắc này, cho dù Tả Tĩnh U rót thuốc mê cho cô thì Doãn Bạch có thể đáp ứng tất cả.
Nàng than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu: "Được được, chị làm thử xem."
Thử thì liền thử, dù sao thảm trong phòng cũng dày như vậy cho dù Tả Tĩnh U té ngã, cũng sẽ không quá đau.
Tả Tĩnh U một chút đã cao hứng lên, nàng vỗ vỗ gương mặt Doãn Bạch, giống như dỗ con nít nói: "Vậy bảo bảo em mau đứng lên, mặc quần áo vào chúng ta đến bên ngoài thử xem."
"Bảo bảo?" Doãn Bạch có chút kinh ngạc nhìn Tả Tĩnh U một cái, thật sự là kinh ngạc vì sao Tả Tĩnh U lại kêu cô như thế.
Tả Tĩnh U giơ tay, nhéo nhéo vành tai phấn phấn nộn nộn của cô, ra vẻ nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ không thể kêu em như vậy sao? Theo quan sát của chị, mấy đứa nhỏ là con gái đều rất thích được đối tượng của bản thân kêu là bảo bảo nha. Chẳng lẽ em không thích sao?"
Lỗ tai của Doãn Bạch không bao lâu đã đỏ lên, giống như có thể lấy máu được vậy. Cô rũ đôi mắt xuống, thập phần ngượng ngùng nói: "Cô Tả, nếu như chị thích hống mấy đứa nhỏ thì tất cả mọi người sẽ bị chị trêu chọc đến chết đi sống lại." Người này nói chuyện, thật đúng là rất làm người ta vui vẻ.
Tả Tĩnh U bị cô chọc cười, cười tủm tỉm xoa vành tai đỏ bừng của cô, ôn nhu hống cô: "Chị lại không cần đi trêu chọc người khác! Được rồi bảo bảo, mau đứng lên."
"Chị tới lau tóc cho em, xong rồi chúng ta lại thử chuyện chúng ta muốn thử ha."
"Được rồi được rồi." Doãn Bạch nói như vậy, làm Tả Tĩnh U quay người qua, tiếp theo giơ tay bám lấy cây đỡ bên bồn tắm, từ bồn tắm di chuyển ra.
Doãn Bạch duỗi tay, từ một bên lấy khăn tắm qua bao lấy thân thể của mình, giơ tay đáp lên trên vai Tả Tĩnh U, thoáng có chút thấp thỏm nói: "Cô Tả, phiền chị làm gậy giúp em, dẫn em ra bên ngoài đi."
Tả Tĩnh U nhẹ nhàng cười một chút, duỗi tay lôi tay Doãn Bạch để cô ôm lấy bả vai của bản thân, dùng thân thể của mình làm trụ cho Doãn Bạch, sau đó mới một phen vươn tay ôm lấy eo Doãn Bạch, ôm cô vào trong ngực chống đỡ cô cùng đi ra ngoài: "Làm gậy thì phải ra bộ dáng của chiếc gậy, em hãy hoàn toàn dựa vào chị nha."
Từ nay về sau, nàng sẽ là nơi để Doãn Bạch dựa vào.
Khi eo mẫn cảm bị cánh tay ấm áp vòng lấy, Doãn Bạch bị nhiệt độ cơ thể nóng bổng của Tả Tĩnh U làm co rúm thân thể. Cô dựa vào trên người Tả Tĩnh U, vui vẻ đến trong cổ họng phát ra thanh âm "Khò khè khò khè". Doãn Bạch ngao ô một chút cúi đầu cọ cọ vào đầu Tả Tĩnh U, cực kỳ thẹn thùng nói: "Ừm!"
Chỉ cần là Tả Tĩnh U nói, cô sẽ không sợ hãi.
Tả Tĩnh U nâng Doãn lên đến mép giường rồi ngồi xuống, lại giúp đỡ Doãn Bạch làm khô tóc, sau khi tròng lên áo ngủ thì Tả Tĩnh U ngồi nhìn Doãn Bạch ở mép giường thập phần vui mừng nói một câu: "Được rồi, chúng ta tới thử đi!"
Doãn Bạch cắn cánh môi, đôi mắt màu xanh xám ướt dầm dề nhìn nàng: "Cô Tả, thật sự muốn thử sao?"
Tả Tĩnh U gật đầu, duỗi tay ôm lấy vai Doãn Bạch, rũ mắt nhìn cô mười phần nghiêm túc nói: "Đương nhiên muốn thử, nói nữa không phải cũng vừa rồi em đã đáp ứng chị sao?"
Được đi được đi......
Doãn Bạch thở dài, thập phần bất đắc dĩ giơ tay câu lấy cổ Tả Tĩnh U, nằm vào trong lòng ngực nàng rồi nhỏ giọng nói: "Vậy chị phải cẩn thận một chút."
"Chị có chừng mực."
Tả Tĩnh U hống cô như vậy, tay đặt ở đầu vai từ từ dời xuống đến chỗ lưng của cô, vòng qua lưng trụ lại bờ vai của cô. Nàng cúi người, lấy một tay khác câu lấy đôi chân của Doãn Bạch, thoáng dùng chút sức mạnh: "Chị muốn ôm em lâu, mau ôm chặt chị."
Doãn Bạch vừa nghe, sợ tới mức cuộn tròn thân thể, gắt gao ôm lấy đầu vai nàng.
Tả Tĩnh U cảm thụ được từ đầu vai truyền đến chút lực, nhẹ nhàng cười một chút: "Không cần khẩn trương như vậy...... Chị lập tức......"
Sau eo Tả Tĩnh U phát lực, cơ hồ là trong nháy mắt đã đem cả người Doãn Bạch từ trên giường chặn ngang ôm lên.
Trong một khắc thân thể bay lên, Doãn Bạch ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U mặt, mở to hai mắt nhìn: "Ôm...... ôm lên được!"
"Cô Tả siêu cấp lợi hại!"
Tả Tĩnh U ôm cô di chuyển khỏi mép giường một bước, ngữ khí thoải mái nói: "Em xem đi, chị đã nói có thể mà. Em phải biết, chị rất nỗ lực tập thể hình."
Doãn Bạch câu lấy cổ nàng, ngửa đầu nhìn nàng, hai mắt cũng sáng lấp lánh: "Vì để ôm em lên sao?"
"Cái này sao......" Tả Tĩnh U dừng một chút, ôm Doãn Bạch quay qua một vòng, cười trả lời: "Trong khoảng thời gian gần đây thật sự là vì cái này."
"Bất quá tố chất lúc trước của thân thể vẫn luôn rất không tồi. Bởi vì công việc diễn viên này vẫn rất vất vả, vì chức nghiệp và tuổi thọ của bản thân suy nghĩ, chị vẫn luôn yêu quý thân thể của mình hết mức."
Doãn Bạch thả lỏng thân thể, an tâm nằm trong lòng ngực nàng, cười hì hì nói: "Đã nhìn ra, đường cong cơ bắp của cô Tả siêu cấp xinh đẹp!"
"Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo ra thì lại có thịt."
Doãn Bạch khen một câu, bắt đầu thúc giục Tả Tĩnh U thả bản thân lại trên giường. Tả Tĩnh U ôm một hồi, cũng lo lắng cho mình sẽ mất lực rồi làm Doãn Bạch ngã cho nên cũng đã thả Doãn Bạch lại trên giường.
Khi thân thể tiếp xúc đến mặt giường, Doãn Bạch nhanh chóng ngồi dậy vòng eo. Cô duỗi tay kéo tay Tả Tĩnh U lại, ân cần xoa bóp cánh tay cho cô Tả: "Cô Tả thật vất vả, để em xoa xoa cho chị nha."
Tả Tĩnh U giơ tay, sờ sờ tóc đen nhu thuận của cô, cong khóe môi: "Không vất vả, em cũng không nặng chút nào đâu."
"Nhưng em lại cao a." Doãn Bạch ngửa đầu, chớp chớp mắt với cô: "Cho nên vẫn rất vất vả cho cô Tả!"
Tả Tĩnh U nhéo nhéo mặt cô, còn cánh môi hơi nhấp, dùng ngữ khí do dự mà nói: "Kỳ thật lúc trước, chị còn sợ em không thích trên người chị có cơ bắp......"
Doãn Bạch ngẩng đầu, cực kỳ kinh ngạc nhìn nàng: "Vì sao sẽ cảm thấy như vậy?"
Trời ơi, ai sẽ không thích chị gái có đường cong cơ bắp rõ ràng xinh đẹp nha! Cô quả thật hâm mộ muốn chết đó được không!
Tả Tĩnh U cong khóe môi, ánh mắt sâu kín nhìn Doãn Bạch nói: "Chị cho rằng em sẽ tương đối thích kiểu thân thể tương đối mềm mại nữ tính......"
Doãn Bạch thật sự không nghĩ tới, Tả Tĩnh U còn sẽ nghĩ tới chuyện này. Nguyên lai mỗi người khi yêu đều hoặc nhiều hoặc ít mà sẽ lo lắng chuyện này chuyện kia.
Tâm tình Doãn Bạch thoáng có chút phức tạp, cô xoa xoa cánh tay Tả Tĩnh U, kéo tay áo ngủ Tả Tĩnh U, cúi người hôn lên bên trong cánh tay trắng tuyết của Tả Tĩnh U: "Không phải như thế...... Em đặc biệt thích cô Tả, cho nên vô luận cô Tả có bộ dáng gì thì cũng là bộ dáng em thích nhất"
Tả Tĩnh U sửa đúng câu nói của cô: "Hẳn là trước mắt thích nhất."
Doãn Bạch lắc đầu: "Không...... Không phải trước mắt, còn có về sau này cũng thích thích thích nhất."
Doãn Bạch cúi người, dừng chiếc hôn ở nốt ruồi nhỏ trên khuỷu tay Tả Tĩnh U, dọc theo đường cong cánh tay của nàng vẫn luôn hôn lên......
Doãn Bạch đứng thẳng người, ôm vòng eo Tả Tĩnh U, dừng cái hôn ở bên gáy trắng tuyết của Tả Tĩnh U. Tả Tĩnh U yếu ớt khẽ nhếch khởi cằm, Doãn Bạch hôn một hồi đã yết hầu đi đến cằm......
Doãn Bạch một đường tinh tế hôn lên nàng, Tả Tĩnh U không chịu nổi nữa, khi ngã xuống trong lòng ngực cô thì Doãn Bạch duỗi tay thủ sẵn ôm lấy eo, hôn lên cánh môi nàng, trầm thấp hỏi: "Cô Tả...... Chị chuẩn bị ở chỗ này mấy ngày vậy?"
Tả Tĩnh U bị cô hôn làm cho ý loạn tình mê, nàng ngồi quỳ ở trên đùi Doãn Bạch, rũ đầu ôm đầu Doãn Bạch hốt hoảng hỏi lại: "Còn em muốn ở chỗ này mấy ngày chứ? Doãn Bạch......"
Doãn Bạch nhắc thân thể nàng rồi đè nàng ở dưới thân, vuốt ve cơ bụng xinh đẹp cắn cánh môi nàng nói: "Lại ở thêm ba ngày, bồi em trải qua kỳ nghỉ ngọt ngào đi, cô Tả......"
"Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau quay về Hải thành. Ngày 11 là sinh nhật em, chị có thể bồi em cùng mấy bạn nhỏ của em ăn sinh nhật trước hay không, sau đó em lại cùng chị quay về Tây Tạng thế nào?"
Doãn Bạch có thương có lượng, thế công trên tay lại càng thêm hung mãnh.
Tả Tĩnh U nghe đến đó, vội vàng đẩy bả vai cô ra, dời đi tay đang ôm eo cô ra, tay đang ôm kinh ngạc mà nhìn cô: "Từ từ...... Ngày 11 là sinh nhật em?"
Doãn Bạch gật gật đầu, đè ở trên người nàng hai mắt ướt dầm dề mà nhìn nàng: "Đúng vậy, làm sao vậy?"
Tả Tĩnh U có chút không xác định mà lại hỏi một câu: "Ngày 11 tháng 11?"
Doãn Bạch gật đầu: "Ưm, đúng vậy."
Tả Tĩnh U nâng lên tay che lại cái trán, lý một chút ý nghĩ: "Lúc trước em không nói sinh nhật cho chị có phải do nguyên nhân này hay không?"
Doãn Bạch do dự một chút, gật gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì thoạt nhìn rất giống như là Tiết Quang Côn...... Nên em......"
(Tiết Quang Côn = Ngày cô đơn, Single's day; Ngày 11/11 viết ra trong như 1 người 1 bóng, liên quan đến sự cô đơn.)
Tả Tĩnh U bật cười, cô giơ tay ôm eo Doãn Bạch, ngửa đầu hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Cho nên tháng trước em hẹn chị đi chơi, là để chị cùng em ăn sinh nhật sao?"
Doãn Bạch bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng Tả Tĩnh U hỏi cũng đã hỏi, cho nên cô vẫn thành thành thật thật trả lời: "Là nguyên nhân này...... Cho nên em muốn chị bồi em ăn sinh nhật cả tháng......"
Tả Tĩnh U khẽ cắn cánh môi, bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Doãn Bạch, em thật sự là người tham lam."
"Cũng không phải rất tham......" Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, ngón tay không an phận mà ngắt vào cái trên sườn eo Tĩnh U rồi ấp úng nói: "Không phải cuối cùng em cũng không có đạt thành nguyện vọng này...... Thực hiện mục tiêu này...... Còn vội vội vàng vàng chạy tới Tây Tạng tìm chị......"
Muốn cùng chị ăn sinh nhật sao?
Tả Tĩnh U cong mặt mày cười một chút, nàng giơ tay phác hoạ khuôn mặt Doãn Bạch, thập phần sủng nịch mà nói: "Nếu là sinh nhật lời thì phải cho sinh nhật bạn gái long trọng một chút......"
"Nếu chị nhớ không lầm thì đây là sinh nhật 30 tuổi của em đi. 30 tuổi, là một sinh hoạt mới bắt đầu......"
"Doãn Bạch, em muốn kiểu sinh nhật gì đây? Vô luận thế nào, chị cũng có thể tận lực thỏa mãn em."
Vô luận như thế nào cũng có thể thỏa mãn sao?
Doãn Bạch cắn cánh môi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, hoàn toàn nghiêm túc nói: "Để em đây nghiêm túc suy nghĩ......"
"Bất quá..." Doãn Bạch suy nghĩ một hồi, duỗi tay bóp chặt eo Tả Tĩnh U, theo đường eo xinh đẹp của nàng vẫn luôn đi xuống. Cô rũ mắt, nhìn chăm chú Tả Tĩnh U mặt đang hồng nhạt dưới thân, đôi mắt màu xanh xám hàm chứa ánh sáng đen tối, ái muội không rõ nói: "Cô Tả, chị xác định muốn ở thời điểm này, để em phân thần suy nghĩ mấy chuyện không quan trọng này sao?"
Tả Tĩnh U nhẹ thở hổn hển một chút, bắt lấy bả vai Doãn Bạch, đôi mắt một chút ướt át. Nàng cắn môi, sóng mắt liễm diễm nhìn Doãn Bạch, khẽ cáu nói: "Không được nháo...... Tay em không ê ẩm sao?"
"Sẽ không a ~" Doãn Bạch bóp eo nàng, ôm nàng dịch qua giường một chút, đè ở trên người nàng cười ngâm ngâm nói: "Thể trọng em không được, cơ bắp cũng không nhiều cho nên không thể ôm công chúa với chị......"
"Nhưng có một chuyện, em hoàn toàn am hiểu......"
"Đó chính là, tay của em rất có sức~"
"Phi ~ thường ~ tốt~"
Đến tột cùng là có bao nhiêu sức thì khi Tả Tĩnh U lại một lần khóa ngồi ở trên người cô, cũng đã cảm nhận được.
Kỳ thật Tả Tĩnh U không rõ lắm, có phải tính tình Doãn Bạch chính là như thế hay không, hay là chỉ đối với nàng như vậy thôi. Ba ngày tiếp theo, trừ bỏ mấy giờ ban ngày Doãn Bạch sẽ mang nàng đi ra ngoài chơi, thời gian còn lại họ đều sẽ ở trong phòng cùng nhau nhìn trần nhà.
Họ ở trên đảo nhỏ Nam bán cầu tràn đầy thời tiết nóng ngày hè này, thẳng thắn thành khẩn ôm nhau, bọc chăn tơ lụa đơn bạc cùng nhau dây dưa.
Trong phòng tràn ngập một cổ hương vị dâm mĩ, như là trái cây đã chín đến cực hạn, không kiêng nể gì tản ra mùi hương của nó.
Tả Tĩnh U phát hiện, bản thân cũng không chán ghét loại cảm giác này một chút nào. Ở dưới sự dẫn đường của Doãn Bạch nàng hoàn toàn vui mừng với chuyện hai người phù hợp trên phương diện này. Nàng bồi Doãn Bạch ở nơi rời xa ồn ào náo động, dân cư thưa thớt trên đảo nhỏ này truy tìm vui vẻ giữa người yêu.
Vốn dĩ nàng đã phi thường thích Doãn Bạch, hiện giờ càng có loại cảm giác mê muội.
Nàng thích Doãn Bạch si mê thân thể của nàng, thích nàng khen ngợi thanh âm bản thân, thích cô...... Tiến vào...... thân thể...... của chính mình......
Không thể nghi ngờ đây là kỳ nghỉ mỹ diệu, mấy ngày liền đều hoang đường, làm thể xác và tinh thần Tả Tĩnh U đều thả lỏng đến rất tốt.
Nhưng vào buổi chiều ngày thứ tư, Tả Tĩnh U xoa eo cùng Doãn Bạch ngồi trên máy bay bay trở về Hải thành.