Cô Tả dạy thêm vài lần đi!
Từ Bắc bán cầu bay về phía Nam bán cầu, hơn nữa còn có thời gian trung chuyển từ từ, cho dù Tả Tĩnh U đã sửa soạn rất nhanh, cũng cần ít nhất hai ngày mới được. Vì nghênh đón Tả Tĩnh U, Doãn Bạch đã tận dụng hết thời gian hai ngày này, kêu nhân viên công tác đem trong phòng ngoài phòng đều quét dọn một lần.
Thời gian chờ đợi luôn rất dày vò như thế, ở trong hai ngày dài dằng dẳng này, Doãn Bạch đẩy xe lăn ở trong phòng từ trên xuống dưới, nói với bức tranh cô treo trên tường, nói với bình hoa của cô, nói với trà cụ của cô, nói với hoa hồng rồi đủ các loại đồ vật cứ lặp đi lặp lại hỏi: "Chị ấy sẽ thích không?"
Chị ấy sẽ thích tất cả mọi thứ ở trên đảo không?
Kết quả mấy đồ vật nhỏ chung quanh, cũng đã giống nhân viên của cô đều nói: "Tất cả cũng đã đủ hoàn mỹ, khách tôn quý của ngài sẽ rất thích."
Mỗi lần nghe đến câu trả lời này thì Doãn Bạch đều sẽ nhảy nhót một lúc. Nhưng sau khi nhảy nhót cô sẽ lâm vào hoàn cảnh cảm xúc hoảng loạn. Truyện Hài Hước
Sáng sớm ngày thứ ba, Doãn Bạch nhận được điện thoại của Trương Ngọc, sau khi nghe người kia nói cùng Tả Tĩnh U đáp xuống sân bay gần đó, đang đợi xuất phát đi ra bến tàu, Doãn Bạch lập tức nhích người, kêu người khởi động du thuyền đi bến tàu đón Tả Tĩnh U.
Buổi sáng 8 giờ Doãn Bạch liền đến bến tàu. Cô mặc áo sơ mi trắng khinh bạc cùng quần tây màu xanh xám, mang mũ to rộng, ngồi ở ghế trên boong tàu du thuyền.
Ánh sáng mặt trời ở phía sau cô dâng lên, ở trên mặt biển màu lam nhạt tưới xuống một mảnh ánh kim lộng lẫy. Gió cũng từ nơi xa trên biển thổi tới, nhấc lên một đợt sóng, sóng xôn xao đánh vào đường cong của du thuyền đang lưu loát, nhấc lên vô số gợn sóng. Hải âu chấn động dang cánh bay về phía phía chân trời, ở trên bầu trời xanh thẳm lưu lại một thân ảnh động lòng người.
Doãn Bạch ngồi ở ghế trên, nắm gậy trong tay, bất an gõ đốc đốc đốc lên boong tàu.
Cô đắm chìm trong nắng sớm, không ngừng ngửa đầu nhìn xung quanh, mong đợi có thể nhanh nhìn thấy được hình bóng quen thuộc kia.
Không biết sau khi đợi bao lâu, có một chiếc màu đen xe hơi từ nơi xa đón nắng sớm trực tiếp lái qua chỗ bên cạnh tàu. Sau đã tiếp cận bến tàu thì xe dừng lại.
Doãn Bạch lập tức cầm gậy, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe hơi màu đen kia. Không bao lâu cô đã nhìn thấy cửa xe mở ra, thân mặc váy dài màu trắng, eo có thắt lưng đen Tả Tĩnh U từ trên xe đi xuống.
Ở một khắc nhìn thấy đối phương, Doãn Bạch nắm chặt gậy trong tay, gắt gao ngăn chặn khát khao muốn mở miệng của mình, áp hết những tiếng muốn kêu vào trong cổ họng.
Chị ấy tới, chị ấy thật sự đến rồi!
Nắm sớm lộng lẫy, Tả Tĩnh U mặc váy dài màu trắng, tóc dài như thác nước, giẫm lên giày cao gót từng bước một đi vào cảng, đi đến nơi Doãn Bạch.
Lúc phát hiện thân ảnh của Doãn Bạch ở bến tàu thì Tả Tĩnh U dương môi, mở ra một nụ cười. Nàng giơ tay, hướng về phía Doãn Bạch trên boong tàu chào hỏi: "Doãn Bạch!"
Gió biển đem tóc dài đen của nàng hơi hơi nhấc lên, người phụ nữ thân mặc váy trắng đứng ở bến tàu, đón nắng sớm vàng ươm, tươi cười xán lạn.
Doãn Bạch ngồi ở trên boong tàu, giơ tay ôm lấy ngực, trong ánh mắt đều là nàng. Cô nở nụ cười, đồng dạng giơ tay phất phất tay với Tả Tĩnh U, đưa ra câu trả lời của mình.
Tả Tĩnh U đưa mặt đón gió biển, như là hải âu căng cánh từ cảng chạy tới chỗ cô, rất mau đã bước lên du thuyền.
Doãn Bạch nắm lấy gậy trong tầm tay, chống đỡ thân thể của mình đứng lên, đi đến cửa bên boong tàu. Cô mới vừa đi tới cửa, Tả Tĩnh U đã lên tới du thuyền rồi.
Hai người ở cửa mặt đối mặt, tầm mắt đối diện nhau, Doãn Bạch nhìn mặt Tả Tĩnh U, hàng nghìn lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Tả Tĩnh U đứng ở trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt đều là ánh sáng nhỏ vụn. Nàng cười khẽ, mở ra cánh tay về phía Doãn Bạch, ôn nhu nói: "Ôm một chút."
Doãn Bạch không tự giác lộ ra tươi cười, cô buông lỏng gậy ra, thân mình hướng về phía Tả Tĩnh U duỗi tay gắt gao mà ôm lấy nàng.
Tả Tĩnh U đón được cô liền dùng thân thể mình chống đỡ cái ôm của Doãn Bạch. Hai tay nàng xuyên qua lưng Doãn Bạch đưa lên trên vai gắt gao ôm lấy cô, để đầu mình gối lên trên đầu vai Doãn Bạch giống như nói mê: "Chị sợ quá...... Sợ không bao giờ gặp lại em sẽ không có em, may mắn...... Em gọi điện thoại tới."
Doãn Bạch một tay ôm eo nàng, một tay nâng cái ót nàng lên, đè chặt nàng ở trong lòng ngực, đỏ hốc mắt nói: "Không...... Là may mắn vì chị đã đến rồi."
Bởi vì chị ấy tới, cô mới dám từ trong căn cứ bí mật thoát ra.
Doãn Bạch ôm chặt Tả Tĩnh U trong lòng ngực, giơ tay yêu thương xoa tóc Tả Tĩnh U, ôm nàng rất lâu rất lâu. Nắng sớm sáng ngời, khắc thật sâu thân ảnh hai người ôm nhau ở trên boong tàu.
Qua thật lâu, Doãn Bạch mới buông Tả Tĩnh U ra, giơ tay xoa tóc nàng, rũ mắt nhìn phía ánh mắt mơ hồ của nàng mà nói: "Chúng ta...... Em dẫn chị về trước."
Tả Tĩnh U một đường bôn ba, cũng chưa có nghỉ ngơi đàng hoàng, giờ phút này hẳn đã cực kỳ mệt. Nàng ôm eo Doãn Bạch, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được."
Tả Tĩnh U khom lưng, cúi người nhặt gậy Doãn Bạch lên, nhét vào tay Doãn Bạch. Doãn Bạch một lần nữa chống gậy, nắm tay Tả Tĩnh U, tiến vào bên trong du thuyền, dẫn nàng về trên đảo.
Sau khi xuống du thuyền, lại lên xe chạy một đoạn đường, mới đến đến bên trong trung tâm đảo. Doãn Bạch từ trên xe xuống dưới, ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn Tả Tĩnh U phía sau đẩy xe lăn cho mình ríu rít hỏi: "Chị muốn ăn chút gì không? Em kêu người chuẩn bị bữa sáng, kiểu Trung Quốc kiểu Tây đều có."
"Hay là muốn tắm rửa trước, nghỉ ngơi một chút."
Một đường đi tới, hoa xuân rực rỡ, khắp nơi khắp chốn đều tràn đầy hơi thở ngày xuân. Tả Tĩnh U đẩy xe lăn, lại không có tâm tình ngắm cảnh sắc náo nhiệt này, ánh mắt nàng hoàn toàn dừng ở trên người Doãn Bạch ngồi xe lăn phía trước.
Có lẽ là cảnh xuân quá mức tươi đẹp, càng lan đến làn da trắng xinh đẹp của Doãn Bạch, đáng yêu động lòng người.
Tả Tĩnh U đẩy xe lăn, nghe cô chỉ huy đi phía trước đi, nghe vậy cười khẽ nói: "Em không cần luôn hỏi chị, em thì sao? Có đói bụng không, đã ăn bữa sáng hay chưa?"
Doãn Bạch nhấp môi cười một chút, có chút ngượng ngùng nói: "Còn chưa có." Sáng sớm cô liền đi đến bến tàu đón Tả Tĩnh U, nơi nào còn có thời gian ăn cơm sáng chứ.
Tả Tĩnh U liền ra quyết định cho cô, cười nói: "Vậy ăn cơm sáng đi, hơn nữa Trương Ngọc cũng bôn ba sáng sớm, ở trên phi cơ đã nói bản thân đói không chịu được."
Đi theo phía sau hai người, phảng phất một cái bóng đèn siêu lớn Trương Ngọc, rốt cuộc nghe được tên của mình. Cô ấy thở dài, ở phía sau từ từ nói: "Nhưng mà Boss, tôi bận trước bận sau, ngài nên thông cảm một chút cho tôi cùng cô Tả ăn một chút đi!"
Sớm thì cô ấy liền cảm thấy Doãn Bạch lần này hành động không bình thường, sau khi gặp Doãn Bạch lại cảm thấy ngài ấy có phải có cái gì đó với cô Tả hay không.
Hiện tại vừa nhìn....Nơi nào là cái gì đó, quả thật chính là tràn đầy gian tình!
Cô ấy cũng phục lão bản nhà mình, ngày thường làm yêu này nọ với cấp dưới các cô còn chưa tính, đối người thích còn có thể làm làm nghiệm trọng thêm như vậy. Người khác muốn chạy, nhiều nhất cũng là từ khu này đến khu khác, ngài ấy thì hay rồi trực tiếp từ bán cầu Bắc chạy tới bán cầu Nam!
Cũng xem như tính tình Tả Tĩnh U tốt, nguyện ý ngàn dặm theo đuổi vợ, còn bỏ hết tất cả công việc trong tay tới tìm ngài ấy, nhẫn nại tới hống nhóc làm trò này.
Đổi lại người khác nhất định đã sớm từ bỏ.
Aizz, có thể đây chính là chân ái.
Ở trong lòng Trương Ngọc vô hạn cảm khái, nhìn đầu Doãn Bạch ngồi ở trên xe lăn trước mắt, mười phần oán niệm.
Doãn Bạch quay đầu, đối diện bộ dáng vẻ mặt ai oán của người kia, mạc danh liền có chút chột dạ. Cô gật gật đầu, nói: "Được được được, cho em ăn no luôn!"
Trương Ngọc một chút liền vui vẻ, cô ấy đi vài bước đã nhảy nhót tiến lên, ở bên cạnh Doãn Bạch toái toái niệm: "Còn có a Boss, ngài bỏ lại một mình tôi ở cao nguyên. Tôi thì lại lo lắng...... Lo lắng ngài ăn không no, ngủ không ngon...... Ai u, tôi thật sầu...... Ngài nhìn xem ngài nhìn xem, tóc tôi cũng bạc hết một cọng......"
Tả Tĩnh U một bên nhìn Trương Ngọc đóng phim làm ra vẻ, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nàng gật gật đầu, thập phần tán đồng rồi phụ họa: "Đúng vậy, trợ lý Trương nhớ em thật vất vả nha."
Trương Ngọc gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng đúng! Cho nên nói a Boss, xem ở trên phân lượng tôi nỗ lực như vậy, thưởng cuối năm nay......"
Doãn Bạch tự biết đuối lý, bất đắc dĩ mà nhìn mắt Trương Ngọc: "Được được được, tôi kêu nhân sự phát cho em nhiều một chút!"
Trương Ngọc có được hứa hẹn tăng lương, lại phối hợp với Tả Tĩnh U, nói đủ chuyện họ ở thảo nguyên hứng gió chịu tội thế nào rồi có bao nhiêu nhớ Doãn Bạch, đã gấp gáp chạy đến đây làm sao, đã bao đêm không ngủ ngon, không ăn được thêm mắm thêm muối mà nói một lần.
Tuy rằng Doãn Bạch biết trong đó đã số là đóng phim nhưng khi nghĩ đến Tả Tĩnh U vì cô lăn lộn như vậy, tâm liền ẩn ẩn đau. Bởi vậy lúc ăn cơm sáng, Doãn Bạch không ngừng gắp đồ ăn cho Tả Tĩnh U, chờ đến Tả Tĩnh U nói đủ rồi, mới dừng lại.
Họ cùng nhau ăn xong bữa sáng, sau đó Doãn Bạch ngồi xe lăn đưa Tả Tĩnh U đến cửa phòng của nàng.
Cô ấn vân tay, mang Tả Tĩnh U tiến vào phòng cho khách đã được trang trí tỉ mỉ, ngửa đầu nhìn nàng thập phần thẹn thùng nói: "Em không biết chị thích phòng kiểu gì, cho nên chỉ sắp xếp một chút, nếu chị cảm thấy không thích hợp, ngày mai em kêu người bố trí một phen."
Tả Tĩnh U rũ mắt nhìn cô, dịu dàng cười nói: "Không, rất tốt rồi Doãn Bạch, như này đã rất tốt."
Đôi tay Doãn Bạch nắm vào nhau, đặt ở trước bụng của mình, có chút ngượng ngùng thưởng thức ngón tay nói: "Chị thích thì tốt rồi. Đúng rồi, hành lý em đã kêu người đem vào trước rồi, ở trong phòng để quần áo đó...... Một hồi chị tắm rửa xong, thì lặp tức nghỉ ngơi đi."
Tả Tĩnh U gật gật đầu, trả lời một tiếng: "Được."
Doãn Bạch ngửa đầu nhìn nàng, tỉ mỉ thử thăm dò nói: "Vậy....... Cơm chiều gặp lại?"
Tả Tĩnh U rũ mắt nhìn cô, cười khẽ một chút. Ngay sau đó, nàng cúi người ôm chặt Doãn Bạch ngồi ở trên xe lăn, dừng cái hôn trên môi cô, nhẹ nhàng nói: "Cơm chiều gặp."
Vô số ấm áp bao bọc lấy Doãn Bạch, tỏng một chút đã bao lấy thấp thỏm bất an tâm liên tục nhiều ngày của cô. Doãn Bạch duỗi tay, ôm lấy vòng eo Tả Tĩnh U, ngửa đầu nhận cái hôn của nàng. Cánh môi hé mở, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi Tả Tĩnh U, đẩy sâu nụ hôn này.
Ở trên đảo nhỏ bán cầu Nam độ cao không hơn mặt biển là bao, không phải chia ra suy nghĩ dưỡng khí Doãn Bạch dùng hết sức chuyên chú hôn người trong lòng ngực. Ở trong cái hôn tinh tế lại triền miên, người ôm lấy cô rất mau vòng eo đã mềm đi.
Doãn Bạch nhạy bén nhận thấy được điểm này, đưa ra một bàn tay cố định lại xe lăn, tiếp theo duỗi tay ôm người kia lên đùi mình, ngửa đầu triền miên hôn nàng.
Tả Tĩnh U giơ tay, dùng đôi tay vòng lấy cổ cô, ở giữa cái hôn dần dần sâu hơn, khó có thể nhịn đã bắt lấy cổ sau áo sơ mi của Doãn Bạch.
Mãi cho đến khi Tả Tĩnh U chịu không nổi, Doãn Bạch mới buông Tả Tĩnh U trong lòng ngực ra, rũ mắt ôn nhu nhìn nàng.
Tả Tĩnh U dựa vào trong lòng ngực Doãn Bạch, ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, cánh môi liễm diễm. Nàng thở dốc rất nhỏ một hồi lâu, chờ đến khi hô hấp đã ổn định, Tả Tĩnh U mới giơ tay dùng ngón tay cái khẽ vuốt cánh môi đỏ tươi của Doãn Bạch, nhẹ giọng dỗi nói: "Chị còn tưởng rằng, em không biết hôn môi."
Lần đầu hôn nhau, rõ ràng còn ngốc đến giống như một người gỗ.
Doãn Bạch mở miệng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm ở trong lòng bàn tay nàng một chút. Tả Tĩnh U co rúm lại muốn thu hồi tay, ngước mắt lại đón nhận tầm mắt của Doãn Bạch.
Doãn Bạch rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt mười phần ôn nhu: "Cô Tả, chị chỉ em thêm vài lần, thì em sẽ biết."
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, giây tiếp theo Doãn Bạch lại cúi người, hướng lại đây hôn nàng.