Cô Tả rất tuyệt!
Bộ phim điện ảnh này dài 120 phút, truyền tải một chuyện xưa như này: Những năm cuối triều Thanh, biên giới bị bắt mở ra, cho dù là nhà quan lại phong kiến truyền thống cũng bắt đầu cho con cái mình học tập văn hóa phương tây. Đúng là thời kỳ như vậy, mỗi đại thần sẽ vì chuyện học tập của con gái mình mời về một nữ tiên sinh học tập từ phương Tây......
Theo nữ tiên sinh đến, gia đình phong kiến nghiêm cẩn này như là một đầm nước lặng bị ném vào hòn đá, nhấc lên gợn sóng mới.
Truyền thống cổ hủ của quan viên lớn, một mặt khinh thường nữ tiên sinh, một mặt lại bởi vì giai cấp thượng tầng học tập văn hóa tân thời ở phương tây, không thể không để con gái chưa kịp đậu khấu theo nữ tiên sinh học tập, dùng để nâng giá trị con người của con gái mình lên để gả đến một gia đình tốt.
Nhưng mà khi theo nữ tiên sinh dạy dỗ, học tập được rất nhiều tư tưởng mới thì con gái cũng càng ngày càng phản nghịch. Cô dần dần không giống tiểu thư khuê các chỉ là chim trong lồng, cô bắt đầu hướng tới thế giới tự do bên ngoài. Cho nên ở khi phụ thân mình vô cùng cao hứng muốn gã cô cho một thân vương, người con gái này bắt đầu con đường phản nghịch......
Cô quyết ý trốn đi, chạy trốn tới nước ngoài. Sau khi trải qua thật nhiều trắc trở, vị tiểu thư cá chậu chim lồng, cuối cùng ở dưới sự trợ giúp của mẫu thân cùng nữ tiên sinh đã bước lên tàu đi Anh quốc......
Ở cuối câu chuyện, là hình ảnh tiểu thư kia đã cắt bỏ mái tóc dài mình thành tóc ngắn ngang vai, mặc một bộ váy dài kiểu Tây, đội mũ Beret trắng đứng ở trên boong tàu, đón gió biển ngẩng đầu nhìn lên hải âu bay qua buồm.
Hải âu xẹt qua phía chân trời, để lại một thân ảnh tự do tự tại......
Phim kết thúc, ánh đèn sáng lên, Doãn Bạch ngồi ở trên ghế khách mời nâng lên tay, bạch bạch bạch vỗ tay không ngừng. Không bao lâu thì mọi người chung quanh cũng đứng lên, đồng thời vỗ tay, lấy vỗ tay biểu đạt khen ngợi với bộ phim điện ảnh này.
Tả Tĩnh U từ trên chỗ ngồi đứng lên, ở trong tươi cười như nước của mọi người nở một nụ cười tươi rồi sau đó chậm rãi khom lưng, cảm tạ mọi người ở đây khen ngợi.
Lần đầu qua đi, không ít người trong giới điện ảnh tham gia tiệc lần đầu Tả Tĩnh U tổ chức.
Ở tiệc, đã là đạo diễn, lại là đóng bên phía vai chính nữ tiên sinh, Tả Tĩnh U mang theo nữ học sinh của mình đến chào hỏi mỗi người khách mời mà nàng đều nói tên ra được.
Người đóng vai nữ học sinh trong phim là Diệp Nhiên năm trước mới vừa thi đậu ngôi sao nhí, lúc trước còn cùng Tả Tĩnh U diễn qua mẹ con, hai người coi như là đàn chị đàn em, quan hệ thập phần tốt.
Tả Tĩnh U kéo tay Diệp Nhiên, bưng ly rượu một ly ly đáp lễ khách, tiếp thu chỉ dạy cùng khen ngợi của đối phương, cơ hồ là xã giao cả đêm.
Doãn Bạch nguyên bản muốn tiến lên chúc mừng, sau khi nhìn đến tình huống Tả Tĩnh U bận rộn xã giao, cuối cùng vẫn chịu đựng nhịn lại dục vọng muốn nói chuyện với nhau, mang theo Trương Ngọc lui về sau một bước, ngồi ở trong một góc giống như người tàng hình yên lặng mà ăn trái cây, vẫn luôn chờ đến khi Tả Tĩnh U nhàn rỗi hơn.
Thật vất vả chờ đến khe hở khi Tả Tĩnh U buông tay Diệp Nhiên ra, đi bên cạnh lấy điểm tâm, Doãn Bạch lập tức chống gậy đứng dậy, đi đến Tả Tĩnh U.
Nhưng cô vừa mới đi không đến hai bước, liền nhìn đến một người phụ nữ mặc sơ mi trắng rộng thùng thình cùng màu quần tây đen rộng chân thẳng tắp đi qua chỗ Tả Tĩnh U: "Tĩnh U!"
Tả Tĩnh U quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới thì tức khắc có chút kinh ngạc: "Đàn chị Từ, em còn tưởng rằng chị không tới đó."
Doãn Bạch cách đó không xa nghe thấy lời đối thoại này lập tức dừng lại bước chân, chống gậy ngồi xuống tại chỗ, mắt trông mong mà vẫn luôn nhìn về phía Tả Tĩnh U cách đó không xa.
Người tới là người một đầu tóc dài, thoạt nhìn thập phần giỏi giang lưu loát. Người đó hiển nhiên rất quen thuộc với Tả Tĩnh U, lập tức đi đến trước mặt Tả Tĩnh U, cười cùng nàng nói: "Đây chính là bộ phim điện ảnh làm đạo diễn đầu tiên của đàn em tôi, sao tôi có thể không tới chứ."
Có người phụ nữ tóc dài ôm cánh tay, cười ngâm ngâm nói cùng Tả Tĩnh U: "Tôi có xem phim mà, chỉ là xem xong đi nghe một cuộc điện thoại rồi xử lý chút chuyện, sau đó mới lại đây tham gia tiệc."
Trên mặt Tả Tĩnh U dạng nổi lên một mạt cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn đối phương: "Chị xem xong, cảm thấy thế nào?"
Người kia cười một chút, đưa ra đánh giá tương đối đúng trọng tâm: "Cốt truyện viết không tồi, nhưng là kỹ thuật quay cùng cắt nối biên tập thì có chút ngây ngô. Tôi thích nhất Lý phu nhân kia, là mẹ của nữ học sinh kia. Bà ấy vốn là nữ truyền thống bị hạ dưới nam quyền, ngay từ đầu không quen nhìn một ít động tác hay tác phong của nữ tiên sinh, nhưng trong thời gian đó dần dần bị tư tưởng vốn có của nữ tiên sinh hun đúc, cuối cùng giống như con gái của mình tìm được con đường trốn đi......"
"Đương nhiên, quan trọng nhất một chút là, tôi còn đặc biệt thích một thiết kế của em: Đó chính là nữ tiên sinh bên trong toàn phim, chỉ là tiên sinh thôi, không có tên họ."
Người kia giơ ngón tay cái lên cho Tả Tĩnh U, thập phần thưởng thức nói: "Rất tuyệt!"
Tả Tĩnh U cười cong mắt, thập phần ngượng ngùng nói: "Có thể được một câu khen ngợi của đàn chị, em liền rất vui vẻ."
Người kia giơ tay vỗ vỗ bả vai Tả Tĩnh U, thập phần vui mừng nói: "Em rất có tài hoa, bộ điện ảnh này cũng sẽ lấy được thành tích không tồi, đương nhiên tôi càng chờ mong biểu hiện tương lai của em."
Tả Tĩnh U cong mặt mày cười: "Có câu này của đàn chị cổ vũ, em không dám lơi lỏng."
Người kia cười cười, thở dài, mặt mang cổ vũ nói: "Phải cố lên nha, Tĩnh U!"
Người kia buông tay, nhìn Tả Tĩnh U thật sâu một cái: "Đêm nay chị phải bay cho nên giờ phải đi rồi, về sau lại liên hệ với em."
Tả Tĩnh U biết tác phong làm việc của người kia, gật gật đầu nói: "Dạ, đàn chị đi đường cẩn thận."
Người kia nghĩ nghĩ, lại nói cùng Tả Tĩnh U: "Lúc trước tôi có một hạng mục, luôn muốn tìm em hợp tác. Quay đầu lại gửi qua email của em, em nhìn xem nếu có hứng thú thì liền liên hệ lại chị."
Tả Tĩnh U gật đầu, nói câu được. Người kia từ nhân viên phục vụ đi ngang qua lấy một ly rượu, cùng Tả Tĩnh U đơn giản chạm ly vào một chút, sau khi uống cạn liền vội vàng rời đi.
Người này giống như là gió, tới cũng nhanh, đi cũng lẹ.
Doãn Bạch chống gậy ngồi ở trong một góc, nhìn Tả Tĩnh U đứng ở tại chỗ, nhìn theo nữ nhân rời đi, trong lòng nổi lên một tia dị dạng cảm giác.
Tổng cảm thấy quái quái......
Nhìn chung cảm thấy người phụ nữ này, quá tốt cùng Tả Tĩnh U......
Doãn Bạch ấn xuống một chút khó chịu trong lòng kia, chống gậy đứng dậy, yên lặng đi đến hướng Tả Tĩnh U. Khi Tả Tĩnh U nghe được thanh âm cây gậy, đột nhiên xoay người cùng Doãn Bạch đối diện tầm mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Tả Tĩnh U chớp chớp mắt với Doãn Bạch, có chút ngượng ngùng nói: "Cô Doãn Bạch...... Tôi còn tưởng rằng em đã đi trở về."
Doãn Bạch dừng bước chân một cái, nhưng vẫn là chống gậy đi đến bên cạnh Tả Tĩnh U, có chút âm dương quái khí nói: "Chị, một người bận rộn như vậy, thế nhưng còn sẽ chú ý tới tôi sao?"
Tả Tĩnh U cong môi cười một chút: "Dù bận cũng không quên cô Doãn."
Tả Tĩnh U thở dài, đi vào trước mặt Doãn Bạch, kéo kéo tay áo cô, tiến đến bên tai cô thanh âm nho nhỏ nói một câu: "Người bạn, em cảm thấy bộ điện ảnh này thế nào?"
Tả Tĩnh U ngước mắt, ánh mắt nhu nhu nhìn Doãn Bạch, như là làm nũng: "Chỉ cần nói một ít lời dễ nghe, không dễ nghe thì cứ để cho mấy người khác nói về nó đi."
Doãn Bạch nghĩ thầm, đây chính là lời thoại của tôi!
Cô giơ lên khóe môi, chống gậy đất đốc đốc trên mặt gõ hai cái xuống, rũ mắt nhìn Tả Tĩnh U thập phần chân thành tha thiết nói một từ: "Bravo!" (Hay!, Hay lắm!)
Tả Tĩnh U mềm thanh âm hỏi lại: "Thật sự?"
Doãn Bạch gật đầu: "Đương nhiên, vạn phần xuất sắc, đẹp đến cực điểm!" Cô sợ Tả Tĩnh U không tin, liền đưa ra luận cứ của bản thân: "Từ bên ngoài mà nói, đây là một cái một câu chuyện xưa hoàn chỉnh. Bây giờ rất nhiều phim trên rạp nói về chuyện xưa không hay lắm!"
"Bên trong cũng thập phần ưu tú. Từ hai người nữ trong gia đình phong kiến thay đổi, tới bày ra thời đại nữ giới thức tỉnh cùng dân tộc thức tỉnh, cùng với thay đổi của thời đại, đó là lấy tiểu thấy đại, thập phần hiếm thấy."
"Ngay cả chị đóng vai công cụ người là nữ tiên sinh, cũng bởi vì kỹ thuật diễn tinh vi của chị đã làm người ta thấy qua là không quên được, đắp nặn một nhân vật nữ thanh mạt dân sơ thập phần xuất sắc."
Doãn Bạch nghĩ nghĩ, chậm thanh âm lại, nhìn Tả Tĩnh U trước mắt ôn nhu: "Tạo hình trong phim của chị, thập phần đẹp. Vô luận là mặc tây trang, hay là mặc áo dài, hoặc là mặc sườn xám, đều mười phần mỹ lệ."
"Trước kia tôi thấy chị ở ngày thường đã phi thường xinh đẹp, nhưng ở trong phim càng hiện mị lực, thập phần động lòng người."
Lúc Doãn Bạch khen người luôn là dùng đôi mắt màu xanh xám xinh đẹp của cô nhìn chăm chú vào đối phương, thoạt nhìn chuyên chú mà lại thâm tình. Tả Tĩnh U ngửa đầu, đối diện với tầm mắt cô, làm tim nàng đập sai nửa nhịp.
Nàng nhìn đôi mắt Doãn Bạch dường như rất thâm tình, không tự giác mà rũ mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Là vậy sao...... Em có thể nói như vậy, tôi rất là vui vẻ."
Tả Tĩnh U nhấp môi suy nghĩ một chút, ngửa đầu hướng Doãn Bạch hơi hơi mỉm cười: "Có lời này của em, tôi nghĩ đêm nay dù có những bình luận khác về phim tôi như thế nào thì tôi đều có thể vui vẻ lên."
Doãn Bạch nhìn mặt Tả Tĩnh U, tầm mắt trượt xuống, dừng ở trên vai nàng. Cô do dự một hồi lâu, mới nâng lên tay, nhẹ nhàng chụp bên trên vai Tả Tĩnh U, cổ vũ đối phương nói: "Chị thật ưu tú, không cần lo lắng!"
"Bộ điện ảnh này rất tốt, chị cũng thật tốt, chị sẽ được khích lệ."
Tả Tĩnh U rũ mắt, tầm mắt dừng ở cánh tay Doãn Bạch đang để trên vai mình, cảm xúc có chút vi diệu.
Nàng ngước mắt, nhìn về phía mặt Doãn Bạch. Lại nhìn đến một tay chống gậy, một tay Doãn Bạch đắp trên vai nàng rồi lại ngước mắt nhìn về phía phương xa dường như không có việc gì hỏi: "Lại nói, người nữ vừa đến nói chuyện với chị là ai, sao tôi nhìn có chút quen mắt."
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng cô biểu tình như "Rõ ràng rất muốn hỏi, nhưng lại làm bộ như không có việc gì", mạc danh liền có chút buồn cười.
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích cùng Doãn Bạch: "Đó là Từ Nếu Phong, là đàn chị của tôi, đạo diễn phim phóng sự."
"Phim phóng sự《 Tương tây nhi nữ 》rất hot lúc trước, chính là cô ấy quay."
"Nga......" Doãn Bạch như suy tư gì gật gật đầu: "Quay phim tài liệu...... Khó trách tôi không nhớ được tên......Về sau tôi có thể xem thử bộ phim phóng sự kia!"
Doãn Bạch ngoài miệng nói không sao cả, trong lòng lại nghĩ như thế nào lại là đạo diễn nữa, đời này cô cứ đối đầu với đạo diễn sao?