Năm mới sẽ tốt hơn.
Lão giáo thụ ngồi ở một bên, rất nhanh đã bị bọn nhỏ phát hiện. Đồng Đồng cầm một mảnh ghép hình, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Tôn giáo thụ, vui vẻ mà tiếp đón nói: "Bà ngoại có muốn chơi cùng các con không ạ?"
Trên gương mặt Tôn giáo thụ thoạt nhìn quá mức nghiêm túc kia hiện lên vẻ tươi cười: "Bà không chơi, các con chơi."
"Dạ!" Đồng Đồng không có cưỡng cầu, lại vui vui vẻ vẻ mà cùng hai người chị tiếp tục trò chơi ghép hình.
Tôn giáo thụ tuy rằng nói không chơi, có thể thấy được Đồng Đồng cùng Văn Văn bận rộn chơi trò chơi ghép hình, bà cũng theo tìm mảnh ghép cùng. Ánh mắt của lão giáo thụ rất tốt, không có bao lâu đã tìm được mảnh ghép gần nhất tiếp theo đưa cho Văn Văn: "Cái này."
Văn Văn tiếp nhận mảnh ghép vừa thấy thì hai mắt tức khắc sáng lên: "Ai! Thật đúng là hình như là cái này, mau thử xem!" Cô bé vội vàng ấn mảnh ghép vào, thấy tấm ghép đã hoàn chỉnh được một khối Văn Văn vui vẻ mà vỗ tay.
Cô bé ngửa đầu, cười đến lộ ra một loạt răng trắng, nói với Tôn giáo thụ: "Cảm ơn bà nội!"
Tôn giáo thụ do dự một chút, vươn tay xoa xoa Văn Văn đầu: "Ngoan lắm."
Doãn Bạch ngồi xổm giữa hai đứa nhỏ nhìn toàn bộ quá trình, yên lặng mà dời tầm mắt, thả lực chú ý lại trên trò chơi ghép hình. Doãn Bạch một bên bài trò chơi ghép hình, một bên nghĩ, cả gia đình Tả Tĩnh U rất thú vị.
Kế tiếp, Doãn Bạch cùng hai đứa nhỏ hình hoàn trò chơi ghép thành hơn một nửa. Tôn giáo thụ một bên nói không tham dự, nhưng thi thoảng cũng đưa mảnh ghép lại đây. Bà không nói thêm lời gì, hai lớn hai nhỏ nói đến rất hài hòa.
Tả Tĩnh U nhận được điện thoại của Tôn Minh Duệ, từ phòng bếp ra tới, sau đó đi đến bãi đổ xe để phụ chị mình mang đồ lên, lúc đi theo bản năng mà nhìn thoáng qua phòng khách một cái.
Chỉ thấy Doãn Bạch cùng hai đứa nhỏ ríu rít chơi ghép hình, mà Tôn Ngọc Lan nữ sĩ cũng ngồi ở một bên, chậm rãi nói mấy câu, bầu không khí thập phần náo nhiệt.
Thấy một màn như vậy, Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng ngày thường, Tả Tĩnh U dẫn người lại đây, Tôn giáo thụ luôn sợ phiền toái sợ đến có thể tránh ở thư phòng cả ngày cũng không ra.
Bất quá hiện tại...... Phỏng chừng là muốn cùng hai đứa nhỏ chơi đi. Xem ra Tôn giáo thụ cuối cùng có thể cảm nhận được một chút vui vẻ gia đình.
Tả Tĩnh U nhoẻn miệng cười, hướng tới gara ngầm đi đến.
Nàng mới vừa đi đến cửa gara, vừa lúc cũng thấy được Tôn Minh Duệ đỗ xe xong. Tôn Minh Duệ từ trên xe xuống dưới, Tả Tĩnh U vội vàng đón đi lên: "Chị."
Khi nhìn đến tóc lưu loát dứt khoác ngắn của chị mình thì Tả Tĩnh U sửng sốt một chút: "Chị cắt tóc?"
Tôn Minh Duệ ừ một tiếng, vòng đến xe ghế sau, mở cốp xe ra, một bên lấy quần áo mới của bọn nhỏ ra một bên cùng Tả Tĩnh U nói: "Tóc ngắn khá tiện, đẹp không?"
Tả Tĩnh U tiếp nhận túi trong tay chị mình, cong mặt mày cười: "Đẹp, rất thích hợp với chị."
"Phải không? Chị cũng thấy như vậy, biết sớm đã cắt từ lâu." Tôn Minh Duệ tiếp tục đem đồ chơi của bọn nhỏ, cùng trà làm quà cho mẹ lấy ra, cùng Tả Tĩnh U đem túi lớn túi nhỏ đem đi lên lầu, vừa đi vừa hỏi: "Văn Văn cùng Đồng Đồng đâu? Đang làm gì?"
Tả Tĩnh U đi theo bên cạnh Tôn Minh Duệ, khinh thanh tế ngữ nói: "Đang chơi."
Tôn Minh Duệ một chút cũng không ngoài ý muốn, ngược lại hỏi tiếp: "Vậy mẹ đang làm gì? Ở thư phòng sao?"
Tả Tĩnh U lắc đầu: "Không có, cũng đang chơi."
Tôn Minh Duệ có chút kinh ngạc: "Hôm nay mẹ có thời gian thế sao? Thế nhưng còn bồi hai tiểu quỷ này chơi?"
Tả Tĩnh U mỉm cười: "Lát nữa chị thấy sẽ biết thôi."
Tôn Minh Duệ đi theo Tả Tĩnh U lên cầu thang, khi đến đã nhanh liền hiện một nhóm bạn nhỏ ở sô pha kia vây thành một chỗ chơi trò chơi ghép hình.
Tôn Minh Duệ nhìn một hồi lâu, mới đề cao thanh âm hô một câu: "Tôn Tĩnh Văn!"
Văn Văn nghe được có người kêu tên mình liền vội vàng ngẩng đầu, nhìn một cái liền thấy được Tôn Minh Duệ đứng ở cách đó không xa. Cô bé tức khắc mở to hai mắt nhìn, kinh hô một tiếng: "Mẹ!"
Văn Văn vội vàng bỏ xuống trò chơi ghép hình trong tay, bước chân ngắn nhỏ như con thỏ chạy trốn, vọt qua chỗ mẹ mình.
Tôn Minh Duệ buông xuống đồ vật trong tay, khom lưng mở tay ra như đón đạn pháo một phen ôm Văn Văn vào trong ngực.
Tôn Minh Duệ giơ tay, xoa xoa đầu nhỏ Văn Văn, cười hỏi cô bé: "Có nhớ mẹ hay không đây!"
"Nhớ!" Văn Văn câu lấy cổ mẹ, mở cái miệng nhỏ hướng lên mặt Tôn Minh Duệ ấn mấy than nước miếng.
Tuổi của Văn Văn thì cân nặng cũng đã không nhẹ. Tôn Minh Duệ tuy rằng là một nhân viên nghiên cứu hàng năm tập thể hình, cũng không thể chịu được thể trọng của con bé. Không một hồi Tôn Minh Duệ liền buông con mình ra đi đến chỗ Tôn Ngọc Lan trên sô pha.
Văn Văn giống như chó săn một tay giúp mẹ mình cầm quà, một tay tay mẹ, lộc cộc quay trở lại bên người các bạn của mình.
Tôn Minh Duệ cùng Tôn Ngọc Lan chào hỏi, lại ôm Đồng Đồng cũng xoa đầu nhỏ của cô bé một phen mới đưa tầm mắt trở xuống dừng lại trên người Doãn Bạch: "Xin chào, tôi là Tôn Minh Duệ, chị của Tiểu Du, mẹ Văn Văn, cô chính là vị hàng xóm kia sao?"
Thân phận Doãn Bạch rất dễ đoán, rốt cuộc những lần gọi video trước thì Văn Văn cùng Đồng Đồng nhắc tới cô ấy không ít.
Doãn Bạch còn chưa có trả lời, Văn Văn một bên liền ríu rít mà bắt giới thiệu cho Doãn Bạch: "Đúng vậy nga mẹ, đây chính là chị hàng xóm, là bạn tốt của con nga!"
Doãn Bạch rũ mắt nhìn Văn Văn cười một chút, lại ngửa đầu vươn tay với Tôn Minh Duệ: "Chị khỏe, Doãn Bạch."
Tôn Minh Duệ cầm tay Doãn Bạch, cười cong mắt: "Hoan nghênh em đến nhà tôi làm khách!"
Một phen hàn huyên qua đi, Tôn Minh Duệ để cho họ tiếp tục chơi, bản thân đi về phòng cất quà sau đó lại đi phòng bếp giúp Tả Tĩnh U làm cơm chiều.
Cô đi không đến một hồi thì phòng khách lại truyền đến một trận thanh âm thì thầm thương thảo, nghe tới cao hứng phấn chấn.
Tôn Minh Duệ lắc đầu, đi vào phòng bếp mặc tạp dề vào đứng ở trước quầy nguyên liệu cùng Tả Tĩnh U xử lý nguyên liệu nấu ăn. Vòi nước xôn xao chảy, mơ hồ có thể nghe được thanh âm từ phòng khách truyền đến nói chuyện với nhau. Tôn Minh Duệ thở dài, một bên hỗ trợ rửa rau, một bên nói: "Xem như chị biết vì sao Văn Văn cùng Đồng Đồng luôn qua nhà cách vách chơi rồi."
Tả Tĩnh U mỉm cười hỏi chị mình: "Vì cái gì ạ?"
Tôn Minh Duệ thở dài nói: "Hàng xóm cách vách rất thú vị, còn kiên nhẫn. Tinh lực của Văn Văn thì em cũng biết rồi, giống như con khỉ con, hoạt động không ngừng. Trước kia ở cùng nhau, chị cũng không có tinh lực bồi nó chơi. Hiện tại ở chỗ mẹ lại có chị gái cách vách chơi với nó, vậy còn không chạy đến đó mỗi ngày sao?"
Tả Tĩnh U cười khúc khích, tiếp theo rất nghiêm túc gật đầu: "Chị nói rất đúng, bất quá có chút tương đối quan trọng, là cô ấy thú vị. Chính là kiểu người rất ít thấy, rất thuần túy."
Tôn Minh Duệ nghiêng đầu, nhìn Tả Tĩnh U nói: "Em đánh giá rất cao người bạn mới này nha. Bất quá lại nói tiếp thì bạn mới này của em lớn lên rất xinh đẹp."
"Da trắng trắng, tóc lại rất đen, còn lông mi rất dài, đôi mắt rất lớn, màu mắt thập phần xinh đẹp, xinh đẹp như một cô công chúa."
Tôn Minh Duệ dừng một chút, có chút tò mò hỏi: "Cô ấy là con lai sao? Xem diện mạo rất giống người Đông Âu."
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Đúng vậy, ba phần tư huyết thống nước ngoài, thiên hướng Đông Âu."
Tôn Minh Duệ hiểu rõ: "Nga ~ nguyên lai đúng là tiểu công chúa Đông Âu." Tôn Minh Duệ hiếm khi nổi lên vui đùa lại cảm khái nói: "Lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách bọn nhỏ thích cô ấy. Em đừng thấy Đồng Đồng ngoan như vậy nha, lúc trước chị đã phát hiện nó cũng thích người xinh đẹp."
Tả Tĩnh U có chút dở khóc dở cười: "Nào có, không cần nói con bé như vậy."
Tôn Minh Duệ rửa xong nguyên liệu rồi bỏ vào trong rổ phơi khô, nhìn Tả Tĩnh U đang ướp gà nướng nói: "Chỗ nào không phải, Đồng Đồng giống em nên nó cũng thích người đẹp. Không phải từ nhỏ đến lớn em nhìn thấy người đẹp liền vô cùng vui vẻ sao?"
Tả Tĩnh U có chút bất đắc dĩ: "Chị ơi, được rồi, chị nói Đồng Đồng rồi cũng muốn xả lên người em luôn."
Tôn Minh Duệ thở dài: "Ai kêu em nông cạn như vậy chi. Nga...... Đúng rồi...... Chị nhớ ra rồi!"
Tả Tĩnh U khó hiểu: "Nhớ tới cái gì?"
Tôn Minh Duệ tiến đến bên tai nàng, thần bí hề hề mà nói: "Vừa rồi chị còn mãi thắc mắc sao mẹ rảnh rỗi như vậy, nguyện ý cùng hai con khỉ kia chơi chung. Hiện tại nói đến bạn của em thì chị cũng hiểu được."
Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà nhìn chị gái mình: "Hiểu được cái gì?"
Tôn Minh Duệ thở dài: "Em không cảm thấy mẹ cũng thích người đẹp sao? Em còn nhớ người bạn em dẫn về lúc cao trung không, không phải mẹ còn khen người ta xinh đẹp đáng yêu sao? Chị thấy là, mẹ cảm thấy Doãn Bạch lớn lên xinh đẹp, cho nên nguyện ý ngồi đó với họ."
Tả Tĩnh U rũ mắt cười khẽ, thập phần bất đắc dĩ mà nói: "Chị à chị thật đúng là...... cả mẹ cũng nói......" Tả Tĩnh U dừng một chút, liếc Tôn Minh Duệ một cái: "Bất quá.....Em cũng nghĩ giống chị."
Tôn Minh Duệ chớp chớp mắt: "Đúng không, mẹ chính là thích người đẹp."
Tả Tĩnh U nhấp môi, gật gật đầu. Hai chị em nhìn mắt nhau một cái, đều nở nụ cười.
Hai người ở phòng bếp nói chuyện, bốn người ngoài phòng khách cũng đã hoàn thành bộ ghép hình.
Lúc ba giờ chiều, Tả Tĩnh U kêu bọn nhỏ đi tắm rửa, Doãn Bạch không có người bồi nên liền cùng Tôn giáo thụ chiếm một đầu sô pha cầm sách xem.
Tôn giáo thụ ít lời, Doãn Bạch kỳ thật cũng không khác biệt lắm, có thể xem như tương hợp, Doãn Bạch cũng không giống như bình thường cảm thấy xấu hổ. Chờ bọn nhỏ tắm rửa xong, cơm tất niên cũng đã bắt đầu.
Ở trong thành thị ăn tết, phong tục không có nhiều lắm, người một nhà vô cùng náo nhiệt mà ăn bữa cơm rồi Tôn giáo thụ lấy bao lì xì ra phát cho mỗi tiểu bối trong nhà.
Ngay cả Doãn Bạch tới làm khách, cũng nhận được một phần. Doãn Bạch thụ sủng kinh nhược, thập phần kích động mà nói: "Cảm ơn!" Trời thấy còn thương, sau khi bà nội qua đời từ lâu cô đã không được trưởng bối phát lì xì nữa, cũng không ăn được bữa cơm tất niên nào náo nhiệt như vậy.
Có thể là cô cao hứng quá rõ ràng, Tôn giáo thụ cũng cười một chút, lại cho cô thêm một phần. Doãn Bạch còn muốn chối từ, Tôn giáo thụ dừng một chút dùng ngữ khí nhu hòa mà nói: "Bình phong sáng nay đưa đến tôi cũng rất thích, rất cảm ơn cháu."
So với lúc đầu không muốn nói, Tôn giáo thụ lúc này đã tìm được cảm giác thoải mái cùng con cháu nói chuyện, lời nói cũng thanh thoát vui vẻ hơn rất nhiều.
Doãn Bạch liền không hề chối từ, vui vui vẻ vẻ lại nhận lấy thêm một bao lì xì.
Chỉ là cô không có chú ý tới, Tả Tĩnh U một bên thấy một màn như vậy đã cùng Tôn Minh Duệ đối diện nhìn nhau một cái, trong mắt chảy xuôi một loại ý cười chỉ chị em với nhau mới biết.
Sau khi phát lì xì xong Tả Tĩnh U mở TV ra, cùng người trong nhà xem chương trình mừng xuân. Dựa theo trước kia, nói không chừng Tả Tĩnh U cũng phải đi tham gia tiệc tối này, chẳng qua những năm gần đây nàng cũng không có tác phẩm gì nên cũng liền bỏ qua, lúc này an tâm ở nhà bồi người nhà.
Xem chương trình mừng xuân đối với bọn nhỏ mà nói là có chút nhàm chán, Văn Văn liền đề nghị muốn chơi cờ tỷ phú, mọi người đều đồng ý. Vì thế cả gia đình cùng Doãn Bạch, vây quanh ở bên TV, nghe chương trình chơi cờ tỷ phú.
Tuy rằng Tết Âm Lịch năm nay, Tả Tĩnh U không có đi tham gia tiệc tối nhưng Lâm Tiêu lại đi. Tai tiếng nửa năm trước tựa hồ không có lan đến gần anh ta, cầm tài nguyên như Hạ Chí Văn thì anh ta vẫn xuất hiện ở trước mặt người dân cả nước.
Không chỉ là Lâm Tiêu, ngay cả Tiêu Niệm cũng cùng một đám tiểu thịt tươi tụ ở bên nhau, cùng hát một bài hát. Nghe được thanh âm quen thuộc, Doãn Bạch ý thức nhìn thoáng qua TV. Nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái đã liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục chơi cờ tỷ phú.
Đã gần 30 rồi sao có thể thua trò chơi này, vì thay đổi vận khí năm mới của mình, cô phải thắng cho được!
Bọn nhỏ chơi đến khuya, Doãn Bạch lại bồi họ ở mặt cỏ bắn các loại pháo bông nhỏ, lúc này mới kết thúc đoàn viên đêm nay.
12 giờ đã qua đi, sau khi dỗ bọn nhỏ ngủ xong Doãn Bạch chống gậy đi về nhà. Đêm đen đường vắng, Doãn Bạch chân cẳng lại không tiện, Tả Tĩnh U đưa cô ấy đến cửa.
Khi Doãn Bạch mở cửa muốn đi vào thì Tả Tĩnh U tặng hộp quà nhỏ trong cho cô: "Cái này tặng cô, là quà năm mới."
Doãn Bạch nở nụ cười, cô nhận món quà này cũng vô cùng cao hứng mà nói tiếng: "Cảm ơn."
Tả Tĩnh U thúc giục cô vào cửa: "Cô nhanh vào đi, lúc vào cẩn thận một chút."
Doãn Bạch gật gật đầu, lấy điện thoại ra, cùng Tả Tĩnh U nói: "Chị không cần lo lắng, nhà tôi rất sáng." Cô nói xong, lấy điện thoại ra ấn nút mở sáng hết đèn vốn có trong nhà.
Trong nháy mắt, biệt thự bị màn đêm sở bao phủ đã sáng lên. Ánh sáng lẫy từ các cửa sổ lộ ra tới, chiếu sáng chói bốn phía.
Tả Tĩnh U ngẩng đầu nhìn biệt thự sáng lên, lại nhìn Doãn Bạch đứng ở trước mắt, cười nói: "Vậy được rồi tiễn tới đây, tôi về trước."
Doãn Bạch gật đầu: "Ừm, cô Tả ngủ ngon!"
Tả Tĩnh U mỉm cười trả lời: "Ngủ ngon......" Nàng dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!"
Tả Tĩnh U xoay người, qua về nhà của mình. Khi nàng đi đến cửa cũng theo bản năng mà quay đầu, nhìn về phía Doãn Bạch. Nhìn một cái liền thấy được người kia còn đứng ở dưới đèn đường.
Tả Tĩnh U không nghĩ tới Doãn Bạch còn đứng tại chỗ nhìn theo mình, một chút liền ngây ngẩn cả người.
Rất nhanh Doãn Bạch dưới đèn tựa hồ phát hiện nàng nhìn lại đây, liền phất phất tay với nàng: "Cô Tả năm mới vui vẻ! Cung hỉ phát tài!"
Trong bóng đêm, Doãn Bạch làn da trắng lạnh đang chống gậy đứng ở dưới đèn đường, đưa lưng về phía một cả tòa biệt thự sáng trưng. Đột nhiên làm Tả Tĩnh U cảm thấy cô giống như là một Hoàng Tử Bé không thời rời khỏi lâu đài của mình —— chính là Hoàng Tử Bé trong truyện cổ tích đó, bị nguyền rủa trở thành dã thú.
Tiếng lòng Tả Tĩnh U khẽ động, nở nụ cười rồi cũng phất tay về phía Doãn Bạch, xoay người đi vào cửa nhà mình.
Nàng một bên hướng trong nhà đi, một bên không ngừng mà nhớ tới bộ dáng Doãn Bạch đứng ở dưới đèn, trong lòng suy nghĩ có lẽ một năm này, nàng kỳ thật cũng không phải không xấu như vậy.
Bắt đầu năm nay bản thân phát hiện chồng ngoại tình, mang theo con gái ly hôn, bị tiểu tam tìm tới cửa, cho rằng sẽ bắt đầu một giai đoạn cuộc sống bất hạnh. Nhưng sự thật lại không phải như thế, bởi vì rất nhanh bản thân đã kêu được đầu tư, cũng quay xong bộ phim đầu tiên trong cuộc đời đạo diễn, còn quen được một người bạn thật phần thú vị.
Cuộc sống...... Chưa trải qua hết, thì làm sao biết được là may mắn hay bất hạnh chứ?
Ít nhất giờ phút này, Tả Tĩnh U cảm thấy chính mình rất may mắn. Bởi vì nàng cảm thấy, một năm mới, bản thân cũng sẽ trải qua tốt hơn.