Cảm ơn cô!
Sau khi Doãn Bạch nói xong câu tự nhủ như vậy, phát hiện chính mình nói có chút nhiều. Cô lập tức câm miệng rồi chống gậy dựa vào tường, cũng không có nói nữa.
Tả Tĩnh U đứng ở bên cạnh cô, sau khi khắc chế một hồi lâu mới miễn cưỡng mạnh mẽ nhịn nước mắt vào trong.
Đột nhiên ở trước mắt người không quen khóc một hồi, thì sau đó luôn sẽ có chút mạc danh thấy xấu hổ. Tả Tĩnh U ngửa đầu, dùng khăn tay Doãn Bạch đưa lau hết nước mắt còn đọng, lúc này mới hồng mắt lại có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía Doãn Bạch: "Ngượng ngùng Doãn đổng, để cô chê cười."
Doãn Bạch nghĩ đến tình cảnh hơn ba tháng trước thì lại thập phần có thể hiểu được Tả Tĩnh U lúc này. Cô nhấp môi, tận lực để chính mình trả lời tự nhiên hơn: "Không sao mà, cũng giống giống nhau."
Tả Tĩnh U cũng hiểu ý tứ của Doãn Bạch rất nhanh, sau khi lau khô nước mắt lộ ra tươi cười: "Tóm lại, vẫn là cảm ơn Doãn đổng."
Doãn Bạch xua xua tay, không thèm để ý nói: "Không cần khách khí."
Tả Tĩnh U giơ giơ túi đựng sách trong tay, ý cười nhợt nhạt: "Cái này cũng cảm ơn Doãn đổng."
Doãn Bạch nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi: "Cái này cô cũng không cần cảm ơn tôi. Bạn nhỏ leo lên tường cũng có phần trách tôi."
Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc mà nhìn cô, Doãn Bạch hít sâu một hơi, vẫn là lấy hết can đảm nói lên: "Lúc...... hai đứa chơi cầu thật khéo là lâu lâu lại phiền tôi, sau đó bị tôi răn dạy liền không dám lại ấn chuông cửa để đến nhặt đồ."
Tả Tĩnh U hiểu rõ: "Nga, vậy kỳ thật cũng là hai đứa nó không đúng. Cho dù như vậy cũng không nên leo tường được."
Doãn Bạch tán đồng gật gật đầu: "Chuyện này, thật ra thì an toàn quan trọng nhất."
Tả Tĩnh U cười một chút, đôi mắt thập phần ôn nhu: "Cho nên vẫn muốn cảm ơn Doãn đổng."
Doãn Bạch bị nàng nói vài lần cảm ơn liên tục đã có chút xấu hổ, sau đó nâng gậy trên mặt đất lên không ý thức gõ đốc đốc vài cái: "Đã nói không cần cảm ơn tôi mà, đây là tôi nhận lỗi."
Tả Tĩnh U gật đầu rồi ngước mắt, ngóng nhìn đôi mắt màu xanh xám cực có phong tình của Doãn Bạch, suy nghĩ một chút liền nói tiếp: "Vậy tôi muốn cảm ơn Doãn đổng, vì hạng mục điện ảnh."
"Cảm ơn Doãn đổng nguyện ý đầu tư phim của tôi."
Doãn Bạch nhìn về phía Tả Tĩnh U, ánh mắt kinh ngạc. Chỉ thấy Tả Tĩnh U hướng cô chớp chớp mắt rồi cười ôn nhu: "Cảm ơn Doãn đổng thưởng thức."
Doãn Bạch rũ mắt cảm thấy có chút hơi xấu hổ. Kỳ thật cô không quá biết vào trường hợp này nên nói cái gì, cho nên chỉ là bất an mà đốc đốc đốc cái gậy của mình, có chút thẹn thùng nói: "Cái đó.......Thì...... Trước tiên chúc Tả tiểu thư trở thành Tả đạo diễn, phim ăn khách, kiếm chút tiền về cho tôi."
Tả Tĩnh U nhoẻn miệng cười: "Doãn đổng nói những lời này, thật đúng là giản dị."
Doãn Bạch nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, tôi còn rất thích cảm giác kiếm tiền."
Doãn Bạch thấy tâm tình Tả Tĩnh U đã bình phục lại, thậm chí có thể nói giỡn đã có thể hơi thả lỏng tâm một chút. Cô chống gậy ngồi dậy bắt đầu cùng Tả Tĩnh U cáo biệt: "Tôi đi về trước, cô đi vào trông bạn nhỏ kia đi. Hẹn gặp lại."
Doãn Bạch chống gậy đi về hướng thang máy. Tả Tĩnh U nhìn bóng dáng cô, theo bản năng bước về phía trước gọi Doãn Bạch lại: "Doãn đổng......"
Doãn Bạch quay đầu, có chút khó hiểu mà nhìn nàng.
Tả Tĩnh U cười một chút, thập phần ôn nhu nói: "Hôm nay cảm ơn Doãn đổng, bất kể mặt nào cũng rất cảm ơn. Doãn đổng về rồi hãy nhớ chiếu cố bản thân, nhớ rõ uống thuốc cũng uống nhiều nước một chút, nghỉ ngơi nhiều hơn để bệnh sớm khỏi nha."
"Ừ, tôi biết rồi." Doãn Bạch gật đầu, chống gậy khập khiễng mà hướng thang máy đi. Sau khi vào thang máy Doãn Bạch cẩn thận mà đem lời của Tả Tĩnh U nói cân nhắc một lần, tổng cảm thấy cứ không đúng chỗ nào.
Một lát sau, Doãn Bạch ra cửa thang máy, cũng vừa lúc nhìn đến một người mẹ trẻ tuổi đang lải nhải dặn dò con mình uống nước uống thuốc thì mới phản ứng được thần thái vừa rồi Tả Tĩnh U là cái gì.
Cam!
Tả Tĩnh U thế nhưng lấy bộ dáng đối với con mình tới ứng đối với cô!
Chẳng lẽ bản chất vui vẻ bạn nhỏ của mình bị nhìn thấu sao! Rõ ràng cô còn khoác một lớp da người trưởng thành cùng tuổi thật dày với Tả Tĩnh U mà!
Doãn Bạch nghĩ như vậy lại cảm thấy Tả Tĩnh U thật là một nữ nhân thấy rõ tâm người khác, đốc đốc đốc chống gậy, một hơi đi ra khỏi tòa bệnh viện nhanh chóng đi về nhà.
Có lẽ là do bị cảm mạo nên sau khi Doãn Bạch về nhà uống thuốc xong một lúc đã hôn hôn trầm trầm mà ngủ đi.
Thuốc cùng hệ thống miễn dịch trong cơ thể cùng làm việc, đang bắt đầu xua đuổi virus trong cơ thể cô, làm cả người cô đều mơ màng hồ đồ.
Doãn Bạch khóa ở trong chăn mềm mại, cả người đổ mồ hôi. Giữa hư hư thật thật cô mơ thấy rất nhiều thứ kỳ quái. Một lúc là bộ dáng khi mới gặp Tiêu Niệm, một lúc lại là cảnh tượng Tiêu Niệm buông tay cô ra chạy về phía Lộ Thanh.
Cứ nửa mộng nửa tỉnh lại phảng phất quay về quá khứ. Quay về cảnh tượng lần sinh bệnh đó, khi Tiêu Niệm canh giữ ở bên cạnh cô, không ngừng lau mồ hôi trên trán cho cô.
Ở phần quan tâm dịu dàng đó, Doãn Bạch tựa hồ có thể cảm giác được một tia tình yêu. Cô không chịu khống chế mà duỗi tay dùng sức mà bắt lấy cánh tay của Tiêu Niệm rồi lẩm bẩm mà nói: "Tiêu Niệm...... Tôi yêu...... tôi yêu em......"
Tôi vẫn luôn chưa từng nói qua, cũng đã quá muộn để nói Tôi yêu em.
Tay Doãn Bạch dùng sức thì Tiêu Niệm trong tay tức khắc hóa thành ảo ảnh tan đi, chỉ còn lại một mình cô trống rỗng mà nằm ở trên giường. Trong nháy mắt kia, Doãn Bạch như rơi xuống vực sâu, chợt bừng tỉnh.
Trong bóng đêm, Doãn Bạch mở bừng mắt bị vô biên vô hạn cô độc cùng lạnh lẽo vốn có bao vây. Doãn Bạch quay đầu nhìn về phía trống rỗng bên cạnh mình, phát ra tiếng thở dài như chấp nhận sự thật.
Không có Tiêu Niệm, em ấy sẽ không quay lại.
Doãn Bạch nghĩ như vậy, giơ tay rồi lạch cạch một tiếng mở sáng đèn trong phòng sau đó chống thân mình từ trên giường ngồi dậy, cầm gậy ở mép giường lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Sau khi rửa sạch sẽ mồ hôi dính nhớp trên người Doãn Bạch mới thoải mái dễ chịu, nằm trong bồn tắm lớn cầm lấy điện thoại mình để trong phòng tắm nhắn tin cho Kim Tương Ngọc.
Từ sau khi Tiêu Niệm rời khỏi cô thì Doãn Bạch lại không cho ai coi chừng, hơn nữa khi Trương Ngọc nghỉ phép cuối cùng cô ý thức được mình sinh hoạt không tiện.
Cho nên Doãn Bạch phân phó Kim Tương Ngọc nhờ người tìm dì làm cùng với một trợ lý sinh hoạt cho mình. Ngày thường cô không cảm thấy chỉ có một mình Trương Ngọc theo bên cạnh có cái gì không ổn, hiện tại Trương Ngọc không ở có ở đây, Doãn Bạch cảm thấy chuyện có cả hai người hỗ trợ lại cần thiết.
Bằng không tựa như Kim Tương Ngọc nói như vậy không ai trông cô, ngày nào đó chết cũng không có người biết.
Kim Tương Ngọc nhận được thông báo liền nhanh chóng liền an bài người tìm dìm làm cho Doãn Bạch chọn.
Sau khi an bài xong hết Doãn Bạch mở ứng dụng mạng xã hội, vô cùng cao hứng lướt Weibo. .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Kết quả click mở hot search liền phát hiện #Tả Tĩnh U ly hôn#, cáihashtag này đứng đầu bảng tìm kiếm cùng với tiêu đề bài nọ cực nóng.
Doãn Bạch rống lên một tiếng, rồi đưa tay click mở topic liền thấy được phòng làm việc của Tả Tĩnh U thông báo đính chính. Khi cô nhìn đến câu thanh minh kia "Tả Tĩnh U tiểu thư cùng Hạ Chí Văn tiên sinh vào ngày 17 tháng 4 năm 20xx đã chính thức ly hôn" thì Doãn Bạch không khỏi lộ ra tươi cười, dứt khoát lưu loát tán thành.
Đúng rồi, nên như vậy! Khi nào ly hôn, rành mạch viết ra như thế, là trách nhiệm của ai thì người đó tự gánh một cái cũng không thể thiếu!
Đêm đó, tin tức Tả Tĩnh U ly hôn, Lâm Tiêu là tiểu tam đã truyền khắp toàn mạng. Trong khoảng thời gian ngắn thanh danh hao người Hạ Chí Văn cùng Lâm Tiêu đã hỗn độn lên.