Hai cha con cầm đồ vật, ra cửa liền gặp đoàn Công Trùng tổ chức đi săn.
Hứa Yến hoạt động khớp xương một chút, thực mau tìm được đường tấn công tốt lập tức ra tay, nhưng mấy con sâu này sau khi phát hiện bọn họ thì lập tức xoay người bỏ chạy.
Hứa Yến mới vừa: “….” chạy trốn thật là mau.
Hai người đi về phía bọn chúng ẩn nấp, Lãnh Phong giải thích: “Huyết thống nhà họ Lãnh cao hơn trùng tộc, chúng nọ sợ hãi là thực bình thường, nhưng tình huống của con đặc biệt, bình thường không sử dụng dị năng thì hơi thở nhà họ Lãnh sẽ bị che giấu, chỉ có khi sử dụng thì chúng nó mới sợ hãi con.”
Cho nên vừa rồi chúng nó chạy không phải do nhìn thấy hắn, mà là nhìn thấy lão cha nhà mình.
Lão cha mới là cỗ máy giết sâu hàng thật.
Khi trở lại căn cứ thì trời đã tối, khu an toàn mở ở thời gian nhất định, hiện giờ đã sớm qua, quân chương chỉ có thể để tạm ở chỗ hắn trước.
Còn chưa đi tới phòng nghỉ, Hứa Yến đã được báo An Nhiên đang ở chiến trường khác.
Quất Tử trợn trắng mắt: “Sợ cậu phân tâm, hắn kêu tôi chuyển lời cho cậu, hắn trở về rất khuya, tự mình cậu ngủ trước không cần chờ hắn.”
Hứa Yến có hứng thú vuốt cằm: “Mắt anh có phải bị động kinh không, sao lại hướng lên trên vậy?”
Quất Tử bĩu môi, ý bảo hắn đuổi kịp: “Trưởng quan của chúng tôi khi nào để ý ai như vậy, cậu cần phải đối sử với hắn thật tốt, nếu có nơi không ổn, hàng vạn người trong quân đoàn sẽ tới thảo phạt cậu, có nghe không?”
“Vâng vâng vâng.”
Hứa Yến đi theo phía sau hắn, có cảm giác bị nhà mẹ đẻ của An Nhiên cảnh cáo.
“Gần đây hắn không thể quá mệt nhọc, tôi không nói được, cậu nói còn có thể nghe một ít, cậu khuyên nhiều một chút.” Quất Tử vừa đi về phía trước vừa lải nhải dặn dò.
Nghe được lời này, Hứa Yến hơi để tâm, có hơi nghi hoặc, nhưng rốt cuộc không hỏi ra miệng.
Vì sao gần đây An Nhiên không thể mệt nhọc? Có liên quan tới lần bị thương trước sao?
So với hỏi Quất Tử, hắn vẫn muốn hỏi được đáp án từ miệng An Nhiên hơn.
Tới phòng y tế, Quất Tử lại rút máu xét nghiệm cho Hứa Yến lần nữa, đây là Lãnh Phong yêu cầu.
Hứa Yến là hỗn huyết chưa từng xuất hiện trước đây, Lãnh Phong và Hứa Tâm tuy rằng hiểu biết hắn nhiều hơn người khác, nhưng cũng không phải toàn bộ.
Giống như lần đầu tiên hắn bị bạo tẩu thì bọn họ không biết làm sao, vì suy xét cho sau này, còn cần phải nghiên cứu thân thể Hứa Yến.
Đêm khuya, Hứa Yến ở trên giường lăn qua lộn lại chiên cá mặn, nhưng mà như thế nào cũng không ngủ được, An Nhiên không trở về, trong lòng hắn cảm thấy vắng vẻ, thật giống như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Hắn dứt khoát đi tới phòng nghỉ bên cạnh trung tâm chỉ huy, bởi vì hắn luôn cùng An Nhiên ra ra vào vào, nhân viên làm việc bên này đều quen hắn, cũng không có ngăn cản.
Trợn mắt tới bốn giờ sáng, trời trên mặt đất đã tờ mờ sáng, Hứa Yến mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên một tiếng còi chói tai vang lên, ngực hắn nhảy dựng, lập tức xoay người ngồi dậy, đi nhanh ra ngoài.
Màn hình ảo ở trung tâm chỉ huy xuất hiện vô số màu đỏ cảnh báo, phó quan đang nói gì đó với các sĩ quan, nhìn qua thực nôn nóng.
Hứa Yến nhìn về phía màn hình ảo, trong khoảng thời gian này học tập hắn cũng hiểu được hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Một hạm đội quân đoàn trên đường trở về Hoa Đô thì bị tập kích, có hai chiến hạm nhẹ và ba chiến hạm vật tư bị bắn nổ, dựa vào bản vẽ vệ tinh gửi về có thể nhìn ra, nơi đó ánh lửa ngập trời, hiện giờ công kích nghiêm trọng như thế nào còn phải chờ xác định.
Nhưng tất cả cái này đều không quan trọng, An Nhiên cũng ở trong quân đội này!
Hứa Yến bước tới chỗ phó quan, đôi mắt nhìn màn hình ảo, nghe bọn họ thảo luận.
Cuộc tấn công khiến tín hiệu không ổn định, bọn họ đang cố gắng bắt đầu kế hoạch dự phòng.
Đôi tay Hứa Yến nắm thành quyền, trong lúc này ngoại trừ chờ đợi, hắn không có cách nào cả!
Không bao lâu, Hứa Tâm và Lãnh Phong cũng đi tới đây, sau đó lại nhanh chóng đi ra ngoài, trước khi rời đi nói gì đó với Hứa Yến, nhưng Hứa Yến một lòng đặt trên màn hình ảo, căn bản không nghe bọn họ nói gì, thậm chí bọn họ khi nào tới khi nào đi cũng không biết.
Tín hiệu còn chưa thông, bọn họ lại lọt vào công kích một lần nữa, lần này một chiến thuyền loại nhẹ trực tiếp đụng vào.
“Kêu bọn họ nhanh lên!” Thanh âm Hứa Yến nặng nề, ánh mắt càng lạnh thêm.
Phó quan là một trong số ít những người biết được quan hệ của Hứa Yến và An Nhiên, bỏ đi tầng quan hệ này, cũng rất thưởng thức con người Hứa Yến. Một học sinh quân đội còn chưa có quân hàm giám ra mệnh lệnh cho cấp trên, trong tình huống bình thường nhất định là không chấp nhận được, nhưng phó quan nghe lời này của hắn cũng không tức giận, lập tức truyền đạt mệnh lệnh đâu vào đấy.
“Kết nối thành công!”
Không biết nhân viên công tác nào hô lên câu này, trên màn hình ảo xuất hiện một cửa sổ, An Nhiên đang đứng trước màn hình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua.
Tín hiệu không tốt lắm, luôn bị nhiễu, thỉnh thoảng còn không nghe được thanh âm.
Trong nháy mắt kết nối thành công, An Nhiên lập tức hạ một loạt mệnh lệnh.
Hệ thống trí năng bị xâm lấn, hệ thống phòng ngự và hệ thống kiểm tra đo lường bị hỏng, bọn họ không có cách nào phán đoán để chặn lại công kích của quân địch, cũng không có cách nào định vị được vị trí của quân địch, khó có thể chống cự và đánh trả.
“Trưởng quan, không được, tín hiệu thông đạo bị động tay chân, trung tâm chỉ huy không thể khống chế được hệ thống trí năng ở bên kia!”
Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng: “Phải mất thời gian bao lâu để khôi phục?”
Một loạt kỹ thuật viên nhanh chóng thao tác trên bàn điều khiển, rất nhanh đưa ra thời gian chính xác.
“Nhanh nhất phải mất 13 phút!”
13 phút?! Trong lúc này một phút cũng không thể kéo dài!
Thời gian khẩn cấp, Hứa Yến vẫn luôn đứng ở một bên chờ An Nhiên hạ xong mệnh lệnh, nghe được lời này hắn đi tới một vị trí trống ngồi xuống, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím ảo, trên màn hình ảo xuất hiện một đống cửa sổ giám thị.
Tất cả các hình ảnh này đều là vệ tinh gửi về từ nơi tập kích, nhưng không biết vừa khéo hay là có người cố ý, hạm đội của An Nhiên có rất nhiều góc chết không thể theo dõi được, hơn nữa hình ảnh theo dõi rất mờ, là khoảng cách rất xa vệ tinh không thể quay tới.
Như vậy căn bản không thể tìm ra kẻ địch đang trốn ở nơi nào!
Đột nhiên thiết bị cá nhân vang lên, Hứa Yến không để ý tới, nhưng thiết bị vẫn cứ vang, hắn nhìn thoáng qua, thuận tiện mở ra.
Trên màn hình ảo bắn ra mấy hình ảnh vệ tinh theo dõi, tuy rằng cũng không rõ, nhưng lại bổ sung cho mấy góc chết.
Ánh mắt Hứa Yến chợt lóe, liền nghe được tiếng của Lãnh Phong: “Gửi những cái này trước cho con, kế tiếp khả năng vẫn còn.”
“Được!”
Hứa Yến ghép hai hình ảnh lại với nhau, hai tròng mắt chợt lóe, nhanh chóng có phát hiện.
Hắn bước nhanh tới bên cạnh phó quan, nhìn về phía An Nhiên trên màn hình ảo, đồng thời An Nhiên cũng nhìn về đây.
Trong nháy mắt đối diện, hai bên đều hiểu được đôi mắt đối phương.
“Anh có tin tưởng em không?” Hứa Yến hỏi.
An Nhiên không trả lời, nhìn về phía phó quan: “Toàn lực phối hợp với Hứa Yến!”
Sau khi phó quan đồng ý, tầm mắt liền chuyển về phía Hứa Yến, trong mắt không hề có sự không phục và oán trách.
Ngực giống như bị cái gì đó lấp đầy, trái tim đập lỡ một nhịp sau đó nhanh chóng tăng tốc, Hứa Yến lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là nhiệt huyết sôi trào.
Hắn hít một hơi thật sâu, ngón tay hơi nhúc nhích, màn hình trước mắt phóng lớn lên, nói với An Nhiên: “Kế tiếp, em làm đôi mắt của anh, anh chỉ cần tấn công vào vị trí em chỉ là được.”
Ánh mắt An Nhiên trở nên nhu hòa: “Được, bảo đảm chỉ đâu đánh đó.”
“Phó quan, vì để tốc độ nhanh hơn, phiền anh mời kỹ thuật viên ghi lại tất cả những vị trí tôi chỉ ra, đem tọa độ chi tiết gửi sang cho trưởng quan.”
Phó quan không nói hai lời, trực tiếp rút ra hai kỹ thuật viên tốt nhất, cùng Hứa Yến câu thông với màn hình.
Hứa Yến nhìn chằm chằm màn hình ảo, tay thỉnh thoảng phóng to toàn bộ hình ảnh lập thể, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới nơi nào, ngón tay hơi gõ, lớn tiếng nói: “Bắn!”
Kỹ thuật viên nhanh chóng thao tác, rút ra tọa độ chính xác gửi qua, hầu như đồng thời, hạm đội phát ra một quang pháo hạng nặng, trực tiếp bắn rơi một tàu chiến hạm của quân địch.
“Bắn thật đẹp!” Phó quan đứng bên cạnh không kìm được mà hò hét.
Bản tính hắn hoạt bát, nhưng bởi vì làm phó quan, ngày thường cố ép mình chín chắn, nhưng loại thời điểm này sao có thể nhịn được!
Hạm đội của quân địch dùng hệ thống ẩn mình, hình ảnh theo dõi căn bản không quay chụp được, hệ thống kiểm tra đo lường của hạm đội lại hỏng, căn bản không có cách khả thi, lại không nghĩ rằng Hứa Yến thế nhưng có thể thấy?!
“Vẽ đại” bây giờ là “đánh đại” sao?
Thật là cách thức quen thuộc, độ chính xác quen thuộc, làm người ta xem thế là đủ rồi.
Kẻ địch sau khi chịu một lần tấn công, bắt đầu phản kích, đồng thời Hứa Yến chỉ ra mấy vị trí, cũng nhắc nhở An Nhiên hướng đi của quân địch, để An Nhiên phán đoán xong lại điều chỉnh đội hình.
Mười ba phút ngắn ngủi lại vô cùng lâu, kẻ địch hình như cũng biết bọn họ đang thử khôi phục, liền nắm lấy khe hở này mà không ngừng tấn công, hơn nữa sau khi qua lại mấy vòng, bọn họ bắt đầu phân tán đội hình.
Mục tiêu thu nhỏ rồi biến mất, càng khó nắm giữ hơn, mắt Hứa Yến bắt đầu đau, nhưng hắn không thể ngừng.
Bên Lãnh Phong lại gửi hai video phát hai góc độ khác nhau tới đây, giảm bớt không ít áp lực cho Hứa Yến.
Một khi những mục tiêu này rải rác đi theo hướng góc chết, cho dù đôi mắt hắn có lợi hại cũng không thể nhìn thấy được.
Mắt thầy gần tới 13 phút, đột nhiên từ một góc chết nào đó vụt qua một dòng ánh sáng.
Hứa Yến nháy mắt nhìn ra quỹ đạo hành động của nó, đang nhắm tới chiến hạm chỉ huy của An Nhiên!
“An Nhiên! Rời khỏi vị trí này!” Hứa Yến thất thanh hô to.
Khi ánh sáng loáng thoáng kia sắp tới tín hiệu đột nhiên bị gián đoạn, Hứa Yến nhìn màn hình bị nhiễu hoàn toàn, thiếu chút nữa quên hô hấp.
Không có việc gì, An Nhiên nghe được lời hắn nói, nhất định có thể trốn thoát, Hứa Yến không ngừng an ủi mình.
Sau khi hít thở khó khăn, màn hình ảo sáng ngời, An Nhiên xuất hiện trong cửa sổ, màn hình không hề bị nhiễu nữa.
Vẻ mặt hắn không gợn sóng, giọng lại nhẹ nhàng rất nhiều: “Tiếp nhận thành công.”
Trước khi viên pháo hạng nặng tới, An Nhiên đã hạ lệnh di chuyển chiến hạm chỉ huy, đồng thời tín hiệu cũng tiếp nhận thành công, hệ thống trí năng ở trung tâm chỉ huy đã tiếp quản ở phân đội, khởi động phương án dự phòng khẩn cấp, mở ra hệ thống phòng thủ.
Mà quang pháo cũng bị An Nhiên hạ lệnh chặn lại trước khi bị hệ thống phòng thủ phát hiện và chặn nó lại.
Ba vòng bảo vệ, kín kẽ không lọt, sẽ không có bất kì khả năng đột nhiên gì xảy ra.
Trung tâm chỉ huy vang lên tiếng hoan hô, đôi tay Hứa Yến chống trước bàn điều khiển, phát hiện chân của mình đã mềm.
Chơi như vậy, thật kích thích, tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Phó quan hưng phấn vỗ vai của hắn: “Hứa Yến, cậu thật là thần! Vẽ đại và đánh đại mà cũng giỏi như vậy!”
Hứa Yến nửa mở đôi mắt đau nhức, nhìn về phía hắn: “Phó quan đại ca, bả vai tôi rất đau.”
Phó quan đột nhiên phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng, một giây liền trở nên chín chắn, xị mặt đi xử lý những vấn đề còn lại khác.
“A Yến, cảm ơn em.”
Nghe được thanh âm của An Nhiên, Hứa Yến nhìn qua, cong môi cười, mạo hiểm qua đi đặc biệt muốn ôm người lại đây xoa xoa, nghĩ như vậy hắn liền nhỏ giọng nói: “Cảm ơn em thì nên trở về sớm một chút.”
Hạm đội khôi phục bình thường, quân địch cũng chịu đả kích không nhỏ, sau khi tiến vào phạm vi của Hoa Đô, đối phương cũng không đuổi theo nữa.
An Nhiên đi xuống từ chiến hạm chỉ huy liền nhìn thấy Hứa Yến nhào tới đây, ánh mắt hắn mỉm cười, mở ra hai tay chào đón.
“An Nhiên!”
Hai mắt Hứa Yến sáng ngời nhào tới, muốn bế người lên quay vài vòng, rốt cuộc vẫn còn chút lý trí, dù sao An Nhiên cũng là chỉ huy tối cao, trước mặt người ngoài phải để mặt mũi cho hắn.
Ôm lấy người, trái tim treo cao của Hứa Yến rốt cuộc đã trở về, hắn nhịn không được hôn xuống tóc An Nhiên: “Làm em sợ muốn chết.”
An Nhiên hôn lại một cái trên mặt hắn: “Làm rất tốt.”
“Thật vậy sao?”.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
“Ừ.”
“Vậy có khen thưởng gì không?”
An Nhiên cong môi cười nhạt: “Thưởng cho em một quả trứng, như thế nào?”
Một, một quả trứng? Cả đầu Hứa Yến toàn dấu chấm hỏi, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được những lời này.
Chắc là một loại tiếng lóng gì đó?
An Nhiên mở cuộc họp với mấy quản lý của quân đoàn, bận rộn một ngày trở về phòng nghỉ, vừa lúc nhìn thấy Hứa Yến từ trong phòng tắm đi ra.
Gian phòng nghỉ này chỉ có hai người bọn họ dùng, Hứa Yến cũng liền rất tùy ý.
Nước trên người cũng chưa lau, bên hông quấn một cái khăn lớn, chân trần đi ra, tùy tay từ tủ lạnh lấy một chai đồ uống, uống hai hớp liền uống xong.
Trong quân đội quy định không thể uống rượu, đặc biệt là thời gian chiến tranh, đồ uống mang cồn đều không thể uống.
Hứa Yến tiện tay ném bình, chép chép miệng, vẫn cảm thấy đồ uống trong quân đội là khó uống nhất.
Quay đầu thấy An Nhiên đi vào, tầm mắt hai người đối diện nhau, Hứa Yến nở nụ cười không rõ.
Hắn bước chân dài tới trước mặt An Nhiên, cố ý dán lại gần.
“Nếu anh có thể hiểu được ánh mắt em, vậy anh đoán thử xem hiện giờ em đang nghĩ gì?”
An Nhiên cởi áo khoác, kéo lỏng cà vạt, đôi tay vòng lấy vai Hứa Yến: “Hẳn là chuyện giống với suy nghĩ của anh đi?”
Hứa Yến khom lưng bế người lên, trực tiếp đi tới giường.
Xong việc, Hứa Yên ôm An Nhiên đi tắm rồi về ổ chăn, nhớ tới chuyện ban ngày, bọn họ câu được câu không mà thảo luận.
“Đối phương rất quen thuộc với hệ thống quân bộ, vị trí xuất hiện, quy mô, hình thức tấn công, tất cả đều kỳ quái, đối phương thậm chí còn hiểu biết quân bộ hơn em.”
Hứa Yến tiếp xúc với quân bộ chỉ được mấy tháng, nhưng bởi vì có An Nhiên ở, những thứ hắn học được và đồ vật được tiếp xúc so với những người mới khác trong thời gian ngắn là không thể tiếp xúc được.
Hắn tự nhận năng lực học tập của mình không tồi, nhưng kẻ thù còn hiểu sâu hơn hắn, biểu hiện rõ ràng nhất là ở chỗ, đối phương có thể khống chế hạm đội An Nhiên ở, trong lúc An Nhiên không phát hiện mà trực tiếp hủy đi hệ thống trí năng.
“Còn có con đường thông đạo cũng bị động tay động chân, cảm giác không đơn giản như vậy.”
An Nhiên chơi đám râu vừa mới mọc ra trên cằm hắn, giọng nói nhẹ nhàng: “Cho nên em kết luận như thế nào?”
Hứa Yến nắm lấy ngón tay hắn đặt bên miệng khẽ cắn: “Quân bộ có gián điệp.”
Qua mấy ngày, Hứa Tâm và Lãnh Phong đột nhiên muốn tạm biệt.
Giữa mày Hứa Tâm lo lắng sốt ruột: “Mấy chuyện gần đây hơi cổ quái, hơn nữa chúng ta cũng không thể tiếp tục ở chỗ này.”
Đối mặt với chia li một lần nữa, Hứa Yến bình tĩnh rất nhiều, hiện giờ hắn có An Nhiên, hơn nữa cũng biết lý do cha mẹ rời đi, không bao giờ rơi vào trong hoài nghi của bản thân nữa.
Trước khi đi, Hứa Tâm nói riêng với Hứa Yến một câu: “Con là lễ vật trời cao tặng cho ba, thực nhanh, con cũng sẽ nhận được một lễ vật thuộc về con, ba ba hy vọng con sẽ quý trọng nó, đừng giống ba, là kẻ thất bại.”
Hứa Yến ôm Hứa Tâm vỗ vỗ: “Ba chính là nghệ thuật gia mà con sùng bái nhất, nếu ba là kẻ thất bại, con đây không phải thành kẻ bị chê cười sao?”
Khi đó hắn hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa chân chính của câu nói của Hứa Tâm, cho tới vài ngày sau hắn nhận được một quả trứng.