Tiếng bước chân lộn xộn dần dần tới gần, Hứa Yến cẩn thân phân biệt số lượng của những thân ảnh thật lớn đã bị che dấu.
Một con, hai con, ba con, bốn con…..
Trong mười bốn con Công Trùng, có bốn con là Công Trùng thật.
Vì sao trong căn cứ thí nghiệm lại xuất hiện trùng tộc? Xét về độ an toàn của học sinh hay là an toàn của thiết bị, nơi này nhất định không thể xuất hiện sinh vật có lực sát thương lớn.
Từ đâu ra?
Sau khi Hứa Yến xác định được vị trí và số lượng của của Công Trùng, liền quét mắt nhìn những bạn học đang nóng lòng muốn thử.
Đối phó người máy còn được, cùng lắm thì trừ điểm học phần thôi, nhưng đối phó Công Trùng thật sự, làm không tốt rất có khả năng là đầu mình hai nơi.
Hắn không hề do dự, ấn xuống cái nút cầu cứu khẩn cấp, vì tránh tạo ra khủng hoảng, hắn nhặt lên trống gõ gõ vài cái.
Cười hì hì lớn tiếng nói: “Cho các cậu cơ hội luyện tập, tôi chia công việc cho các cậu, ai cũng không được đoạt với tôi.”
Kim Trạch vừa nghe, là người đầu tiên không muốn: “Gì?! Cho rằng mình đối phó được hai con Công Trùng là giỏi lắm sao? Dựa vào cái gì mà để cậu chia chứ?”
Hắn ở bên này kháng nghị, những người khác đã theo chỉ thị của Hứa Yến, cùng người trong tiểu đổi hưng phấn mà đi đối phó với mấy Công Trùng được chia tới đây.
Kim Trạch tức giận đến tức ngực: “Này, các cậu không phản kháng một chút sao?!”
Hằng Gia đi qua bên người hắn, vỗ vỗ vai của hắn: “Cậu nếu có thể đối phó được hai con Công Trùng, chúng tôi cũng sẽ nghe theo cậu.”
Triệu Việt nghe thấy Hứa Yến phân công cho bọn họ, lôi kéo Kim Trạch chạy về một hướng nào đó: “Khoan hãy nói tới những cái này, đi đi đi, tôi nghĩ ra mấy cách đánh lén vào phần lưng của Công Trùng, chúng ta cùng nhau phối hợp thử xem.”
Kim Trạch bị kéo chạy, nghĩ lại cũng không cam lòng: “Triệu Việt, cậu là lớp trưởng của Hứa Yến, sao lại nghe lời cậu ta vậy?”
“Hiện giờ tôi đã không còn là lớp trưởng rồi, hơn nữa nhìn Hứa Yến cà lơ phất phơ, kỳ thật ngoài hội họa ra, những chuyện khác đểu rất đáng tin cậy.”
Hứa Yến đứng cách đó không xa: “….” Lớp trưởng, tớ đều nghe được nha.
Mười đội ngũ chia nhau đối phó mười con Công Trùng người máy, dư lại bốn con thật, hắn chỉ có thể thừa dịp mọi người không chú ý lặng lẽ dẫn chúng nó đi, cũng tranh thủ thời gian cứu viện.
Hắn gõ trống từng chút từng chút một, khi Công Trùng bị những người khác hấp dẫn lực chú ý, thì nhặt lên cục đá ném qua hoặc cố ý phát ra tiếng kêu, chiêu này dùng rất được, bốn con Công Trùng hằn học bị hắn kéo đi.
Kim Trạch bên kia vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hứa Yến bị một đám sâu vây quanh.
“Mẹ ơi! Tình huống bên kia của Hứa Yến như thế nào, sao lại nhiều như vậy?!”
Triệu Việt đang cố gắng đối phó Công Trùng, căn bản không có cách đi nhìn tình huống của Hứa Yến.
Kim Trạch thấy Hứa Yến không ngừng lui tới hướng ngược với bọn họ, hàm răng càng cắn chặt.
Không đối phó được thì thể hiện cái gì chứ, không có năng lực thì làm anh hùng làm gì?
Nhìn thấy Hứa Yến càng ngày cách càng xa, hắn nhíu mày, nâng bước chạy qua bên kia: “Triệu Việt cậu đối phó trước, tôi qua bên kia xem….”
Một câu còn chưa nói xong, móc câu của Công Trùng liền quét tới, khiến hắn lùi về sau vài bước, lúc đi qua đã bị Công Trùng chặn mất đường đi.
Triệu Việt thở không ra hơi: “Trong lúc này cậu còn muốn chạy đi đâu, tập trung đối phó Công Trùng đi!”
“Nhưng Hứa Yến bên kia….”
Không có thời gian cho Kim Trạch do dự, Công Trùng lại công kích tới trước mặt, hắn chật vật trốn tránh, cũng không chú ý tới Hứa Yến nữa.
Cùng lắm thị bị mỗi con sâu “giết” một lần, cũng chỉ là trừ điểm học phần mà thôi, Hứa Yến có 3000 điểm học phần, hắn bị trừ nhiều một chút thì cũng tốt.
Hứa Yến lôi kéo bốn con Chân Trùng chạy như điên ở trong rừng rậm, hắn không vĩ đại như vậy, vì một đám người không quen mà hy sinh bản thân mình.
Thế nhưng hắn vẫn có tự tin với tốc độ chạy của mình, ít nhất có thể chống tới lúc cứu viện tới đây.
Bọn họ vào căn cứ chưa tới thời gian một ngày, cũng chưa đi xa, trung tâm khống chế nhận được tín hiệu cầu cứu của hắn nhất định sẽ chạy tới, hẳn là chưa tới nửa giờ.
Chạy nhanh chạy nhanh, dưới chân đột nhiên đạp phải khoảng không, hắn phản ứng mau, nhanh chóng túm lấy nhánh cây bên cạnh, mượn lực nhảy lên.
Trong đêm tối, trên mặt đất xuất hiện một cái hố rất quen, tiếng nghiến răng răng rắc vang lên, nghe thấy khiến người ta tê dại cả da đầu.
Đôi tay Hứa Yến hơi dùng sức, nhảy lên chạc cây kia, nhìn thấy một con Công Trùng từ trong hố chui ra khóc không ra nước mắt.
“Đừng hành tôi như vậy, có thể cho tôi ngủ một giấc thật ngon được hay không?”
Quần áo trước ngực động đậy, mèo con từ trong cổ áo chui ra, duỗi móng vuốt nhìn xuống.
Hứa Yến chọc chọc đầu nó, muốn ấn nó trở về, nhưng mèo con lại vươn móng vuốt gạt tay hắn đi, rất là cố chấp.
“Hương ca, ngoan ngoãn quay về ngủ, trẻ con buổi tối không ngủ sẽ không lớn được.
An Nhiên mặc kệ hắn, quan sát bốn phía, hai mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Hứa Yến dừng lại không bao lâu, bốn con kia còn chưa cắt đuôi được, hiện giờ lạ thêm một con giả, hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, sau khi xác định được con đường chạy trốn liền tiếp tục chạy như điên.
Phòng điều khiển chủ, Tạ Tốn mơ màng sắp ngủ, vì đàn sinh viên mới này, hắn phải trực ban cả đêm.
Đột nhiên một tiếng còi bén nhọn vang lên, khiến hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, mở to đôi mắt toàn là tơ máu nhìn về phía màn hình ảo.
Những huấn luyện viên khác cũng nhanh chóng chạy tới.
Trên màn hình ảo là hệ thống kiểm tra đo lường phát ra yêu cầu cấp cứu, qua màn hình theo dõi, nhìn thấy đàn học sinh đang đánh nhau khí thế ngất trời với đàn sâu.
Đây là bậc thứ nhất, kiểm tra tính cảnh giác và năng lực ứng biến của học sinh.
Nhóm huấn luyện viên vây lại một chỗ nhìn vài phút, cũng không phát hiện điểm khác thường gì.
“Chỉ có một chút khổ như vậy đã chịu không nổi, lúc này mới một ngày đã ấn cấp cứu, trên chiến trường lấy đâu ra cái nút cấp cứu mà ấn, khi trùng tốc đánh tới còn muốn ấn tạm dừng sao?”
“Trẻ con hiện nay càng ngày càng yếu ớt, đừng nói đánh giặc, chỉ là đi bộ mấy bước cũng đã oán giận nửa ngày.”
“Kiểm tra xem là ai ấn cầu cứu, tố chất tâm lý quá kém, nên tổng hợp đánh giá lại.”
Các huấn luyện viên thảo luận hăng say, đều cảm thấy học sinh không chịu nổi trùng tộc nửa đêm tập kích mà ấn cầu cứu.
Trong quá trình kiểm tra không phải là không thể ấn cầu cứu, nhưng đó là để dành cho trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện có thể uy hiếp tới sinh mạng mới có thể được phép ấn, nếu tình huống bình thường mà ấn bậy sẽ bị trừ học phần, cũng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho huấn luyện viên.
Huấn luyện viên chỉ cần đưa ra một lời bình không tốt, cho dù điểm tích phân cao cũng không thể vào lớp tốt.
Hệ thống thực mau đã tra ra thiết bị cá nhân ấn cầu cứu.
“Hứa Yến?” nhìn thấy cái tên này, trong mắt Tạ Tốn liền hiện lên đứa nhỏ omega cao gầy, lớn lên thực đẹp kia.
Còn chưa phân hóa, đầu óc cũng không tốt, đây là ấn tượng của hắn đối với Hứa Yến.
Là hắn thì không kì quái, từ nhỏ đến lớn đều là omega, bây giờ mảnh mai cũng thực bình thường.
Các huấn luyện viên nhìn vài phút, xác định không có chuyện gì ngoài ý muốn mới trở về vị trí của mình.
Tạ Tốn ngồi trở về vị trí, nhíu mày lại, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng chỗ nào không đúng chứ?
Dưới rừng rậm, có rất nhiều nơi không có ánh sáng, hô hấp của Hứa Yến dần dần dồn dập, mồ hôi từ thái dương hắn chảy xuống, trước mắt lại hiện lên buổi tuối nhiều năm trước, hắn cũng giống như bây giờ chạy không ngừng, phía sau có một đám người đuổi theo hắn không bỏ.
Không biết dưới chân đá phải cái gì, hắn lảo đảo về phía trước hai bước, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Nghe thấy thanh âm xoàn xoạt tới gần, bước chân hắn thay đổi liền chạy tới nới có ánh sáng.
“Đội cứu viện còn muốn tắm rửa trang điểm trước sao? Sao lâu như vậy còn chưa tới!” hắn vừa chạy vừa cằn nhằn, giơ tay ấn mạnh cái nút trên thiết bị cá nhân.
Phía trước ánh sáng dần dần sáng ngời, hắn hít sâu tiến lên, nơi này là một khoảng đất trống.
“Meo!”
Mèo con đột nhiên kêu lên một tiếng, Hứa Yến lập tức cảm giác được điều gì, liền lập tức dừng chân lại.
Phía trước là một sườn dốc, ánh sáng chỉ chiếu tới một phần, phần còn lại thì biến mất vào trong bóng tối, căn bản không thể nhìn thấy sườn dốc sâu bao nhiêu.
Hứa Yến vừa xoay người, năm con Công Trùng ở phía sau đã đuổi theo.
Đồng thời, phía dưới sườn dốc loáng thoáng vang lên thanh âm kẽo kẹt, lỗ chân lông toàn thân hắn đều dựng thẳng lên.
Hắn cảnh giác lui về bên cạnh, một lát sau hai con Công Trùng từ dưới sườn dốc bò lên, thân hình của chúng nó lớn hơn, đuôi cũng dài hơn hai mét, nếu bị đập tới, không chết cũng bị thương nặng.
An Nhiên quay đầu nhìn qua, mày nhỏ nhíu càng chặt, Công Trùng cấp hai sức chiến đấu tăng gấp đôi, hơn nữa nhược điểm của chúng nó không nằm ở phía sau cổ.
Công trùng hai bên đối mặt nhau giống như là được tiêm thêm máu gà, rít gào càng hăng, vung móc câu vùn vụt, giống như đang bàn bạc phải đùa giỡn với con mồi Hứa Yến như thế nào.
Toàn thân Hứa Yến chỉ có một khẩu súng, thứ có thể ném ra ngoại trừ đao quân đội thì chỉ còn lại Hương Hương.
Nhưng cho dù có ném Hương Hương đi thì cũng chỉ bán manh, chiêu này chỉ có hữu dụng với mình hắn mà thôi.
Tầm mắt của hắn qua lại trên người Công Trùng hai bên, khi Chân Trùng đã chuẩn bị xong muốn lao tới đây, ánh mắt hắn liền biến đổi, dùng tốc độ kinh người chạy về phía Công Trùng cấp hai.
Công Trùng cấp hai nâng lên móng vuốt lúc nào cũng có thể ra tay với hắn, hắn nhìn chuẩn thời cơ, đột nhiên nghiêng người tránh thoát móng vuốt, bước chân thay đổi trốn xuống dưới thân Công Trùng cấp hai.
Chân Trùng đuổi theo Hứa Yến lập tức đụng vào Công Trùng cấp hai.
Hai con Chân Trùng khác cũng lần lượt nhào tới, nhìn qua chỉ số thông minh không cao bằng dáng vẻ bên ngoài.
Cục diện hỗn loạn vừa vặn giúp Hứa Yến tìm được đường sống, hắn từ dưới đuôi Công Trùng cấp hai chạy ra, xoay người chạy trở về, lạ bị một con trùng tộc máy móc ngăn cản.
Hứa Yến nghiêng người trốn tới phía sau cây, giơ tay sờ súng: “Sâu giả vậy mà còn thông minh hơn Chân Trùng, không khoa học, còn phải cải tiến thêm.”
Trên nguyên tắc xử được con nào hay con đó, Hứa Yến chạy qua lại mấy cái cây, sau khi khiến trùng tộc máy móc ngơ ngác, liền từ trên chạc cây nhảy lên lưng nó, một súng bắn chết nó.
Lúc đang chuẩn bị trở về, trùng tộc máy móc cấp hai vậy mà lại dẫn theo Chân Trùng chạy về phía hắn.
An Nhiên nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy kì quái. Vốn trong căn cứ thí nghiệm sẽ không có Chân Trùng xuất hiện, tất cả máy móc được thiết kế chỉ công kích con người, để ngăn ngừa trên đường thí nghiệm các thiết bị này bị động vật nhỏ hấp dẫn mà gây ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm.
Bởi vậy nên trùng tộc máy móc không tấn công Chân Trùng, mà lại đuổi theo Hứa Yến không bỏ, tạo thành giúp đỡ cho Chân Trùng.
Hứa Yến thấy khí thế mênh mông cuồn cuộn, lập tức quay đầu, không có việc gì, hắn có thể chạy.
Tiếng bước chân dồn dập ở phía sau càng ngày càng tới gần, một trận gió mạnh lao tới, Hứa Yến theo bản nằng trốn sang một bên, một tay che chở Hương Hương rồi lăn vài vòng trên mặt đất.
Trùng tộc máy móc rõ ráng nhanh hơn Chân Trùng rất nhiều.
Trùng tộc máy móc không đáng sợ, bị bắt thì chỉ bị trừ học phần thôi, nhưng vấn đề hiện giờ còn có thêm bốn con Chân Trùng, nếu bị bắt được, trước khi bị trừ học phần đã bị mấy con này chọc thành cái sàng.
Chân Trùng đã chạy tới kế bên, Hứa Yến bị ngoại hình xấu xí của chúng nó làm sợ tới mức nảy ra một ý.
“Ai cũng nói càng nhìn lâu sẽ càng đẹp, nhưng sao tao lại thấy càng nhìn tụi mày lại càng thấy xấu.”
An Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đã là lúc nào rồi, nghĩ tới cái này có giúp ích được gì không?
Hứa Yến cảm giác trước ngực ngưa ngứa, cúi đầu nhìn thấy mắt to ngập nước của mèo con, hắn thuận thế cúi đầu, hôn một cái trên mặt của nó: “Tiểu Hương Nhãi Con, nắm chặt”.
Tuy rằng ánh sáng hơi tối, nhưng hai mắt hắn vẫn nhìn rõ vị trí của Chân Trùng, cho dù là một động tác nhỏ hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Khi Chân Trùng lại vây tới lần nữa, ánh mắt hắn biến đổi, hắn xoay người ngồi dậy, rút dao quân đội ra nắm trong tay.
Trong rừng rậm có rất nhiều chướng ngại vật, nên có thể cung cấp nhiều thuận lợi cho hắn.
Vì muốn trốn đi sự tấn công của sâu, hắn dựa vào thần kinh vận động trời sinh, thuận tiện nhảy qua nhảy lại giữa các cây cổ thụ.
Chỉ có một cây dao, không thể ném đi mất, nhưng sâu quá nhiều, hắn không thể tìm ra cơ hội công kích.
“Meo!”
Đồng thời khi mèo con kêu lên, hắn liếc mắt thấy một cơ hội đánh trả, ném con dao trong tay đi, chính xác cắm vào sau cổ một con Chân Trùng, tiếng kêu thảm thiết cùng với giãy giụa kịch liệt, nghe thấy khiến người ta sởn tóc gáy.
Hứa Yến nhảy lên tránh thoát chém tới, vết thương không có tác dụng với Chân Trùng, trong tay không có vũ khí, chỉ trốn là vô dụng, vẫn nên nhặt dao về là tốt nhất.
Sau khi thiếu mất một con, mức độ công kích của sâu xuất hiện nhiều lỗ hổng, hắn tìm đúng thời cơ nhảy tới trên lưng con Chân Trùng đã chết, tay nắm lấy chuôi dao dùng sức rút ra, máu nóng văng khắp nơi.
Hứa Yến theo bản năng dùng tay che chở cho Hương Hương, mình thì bị máu vẩy ướt tay áo.
Máu nhão dinh dính chảy ra từ vết thương trên lưng, mang theo mùi máu tươi tanh nồng khiến người ta buồn nôn.
Trước mắt hiện lên hình ảnh chân tay nằm khắp nơi và máu tươi đầy đất, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, hô hấp của Hứa Yến rối loạn, tay nắm dao không khống chế được mà run run.
An Nhiên cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ, hiện giờ không phải lúc phân tâm!
An Nhiên thò móng ra cào cằm hắn: “Meo”.
Kêu vài tiếng Hứa Yến mới lấy lại tinh thần, đã bỏ qua thời cơ tránh né tốt nhất, bị móc câu của Chân Trùng làm bị thương cẳng chân, tuy rằng hắn phản ứng mau nhưng vẫn bị cắt một miếng to, nháy mắt máu chảy ra như suối.
Hứa Yến cố gắng xua đi cảm giác chóng mặt, cắn chặt răng, dẫm lên mấy cái chân của Chân Trùng lộn một cái rồi nhảy lên trên lưng nó.
Chân Trùng không ngừng lay động thân thể muốn hất Hứa Yến xuống dưới.
Trên đùi Hứa Yến bị thương, không để ý nên bị trượt chân, hắn nhanh chóng duỗi tay nắm lấy râu sâu, hai mắt hơi hơi đỏ lên, tay nắm chặt dao găm không do dự đâm vào vị trí sau cổ kia.
Máu tươi bắn tung toé để lại dấu vết yêu dị trên mặt hắn, dưới ánh sáng tối tăm, trước mắt hắn là một màu đỏ rực.
Máu… Máu….
Hai tay hắn càng run rẩy mạnh hơn, lại bị sâu điên cuồng giãy giụa quăng xuống dưới.
An Nhiên cũng bị quăng ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất mới đứng vững, chạy chậm về bên người Hứa Yến.
Vừa nhìn thấy, trạng thái của Hứa Yến không đúng lắm.
Ánh mắt hắn tan rã, hô hấp vừa gấp vừa nhẹ, giống như sắp không thở được, toàn thần phát run.
Giống như cái ngày ở khu S!
Còn có hai con Chân Trùng chưa giải quyết, An Nhiên dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt hắn, còn đẩy đẩy mặt hắn, meo meo kêu không ngừng.
Tiếng kêu meo meo mềm mại gọi về một chút lí trí của Hứa Yến, hắn chống tay đứng lên, bởi vì đôi tay không có sức mà xém chút nữa ngã về, lần thứ hai mới thành công.
Trên đùi thường thường truyền tới đau đớn, cũng càng ngày càng đau, máu trên người kích thích ý thức của hắn.
[Quên sức mạnh này….]
Ba ba….
[A Yến, làm người bình thường….]
“Con, con không bình thường…..]
An Nhiên nghe hắn nhỏ giọng nỉ non, mày nhỏ nhíu càng chặt.
Hứa Yến đi vài bước dựa vào thân cây, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, không có cách bước lên một bước, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, cho dù dùng hết sức để thở, vẫn không thở nổi như cũ.
“Meo…” An Nhiên muốn giúp hắn tỉnh táo một chút, nhưng lần này kêu cũng vô dụng.
Trùng tộc máy móc bên kia đã cảm nhận được vị trí của hắn, Chân Trùng cũng đuổi tới đây.
Bên tai nghe thấy thanh âm sàn sạt, An Nhiên cảnh giác nhìn về đám cây phía bên phải, hai người máy mô phỏng chui ra, bọn họ giơ súng trong tay lên, bọn họ giơ súng trong tay lên, xác định vị trí của Hứa Yến, từ từ di chuyển tới đây.
“Meo!” An Nhiên nhảy lên đầu vai hắn cắn một miếng vào mặt hắn, nhưng trạng thái của Hứa Yến không khôi phục.
Chân Trùng sắp tới trước mặt, hai người máy một trái một phải cũng đi tới đây.
Nếu như bị người máy khống chế trước, Chân Trùng giết chết bọn họ rất dễ dàng!
Hai tròng mắt An Nhiên loé lên ánh sáng lạnh, khi người máy tới đây hắn liền nhào qua, đẩy người máy ngã trên mặt đất, đầu gối chạm vào sau lưng người máy, túm hai tay của người máy ra sau lưng, đoạt lấy súng, rồi bắn một phát súng vào tên người máy còn lại, trúng giữa mày.
Hắn kéo áo khoác của người máy xuống phủ lên người mình, tiện tay đeo thêm thắt lưng, đi về chỗ Hứa Yến, vừa nhanh chóng huỷ cái súng giả kia.
Tiếng kêu gầm gừ bên tai dần dần đi xa, tất cả giống như lại chìm trong nước, giống như là cách một cái gì đó, lạnh tới mức khiến hắn khó thở, không hề cảm giác được chút chân thật nào.
Tay đột nhiên nóng lên, cảm xúc ấm áp lập tức truyền khắp toàn thân.
Bên tai vang lên thanh âm lặp đi lặp lại kia, ở trong lòng nhớ lại vô số lần.
“Không nên ngây ngốc lúc này, Hứa Tiểu Hoa.”
Hứa Yến đột nhiên bừng tỉnh, mãnh liệt quay đầu nhìn lại, An Nhiên mất tích hơn một tháng đã đứng trước mặt hắn.
An Nhiên nắm lấy tay hắn, cầm lấy súng giơ về phía trùng máy móc: “Không được để hai con sâu đuổi tới chật vật như vậy.”
Ánh sáng bắn trúng vào xác ngoài của trùng máy móc, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với chúng nó, nhưng bởi vì xác bên ngoài có phóng xạ, vừa vặn bắn xuyên qua điểm trí mạng của Chân Trùng.
Chân Trùng chạy tới trước mặt ngã xuống rầm rầm.
An Nhiên thu tay lại, xoay người ôm lấy Hứa Yến: “Đừng sợ.”
Sau khi trợn mắt một lúc lâu, Hứa Yến mới phản ứng lại: “An Nhiên?”