Trong phòng điều khiển chính, các nhân viên đang tập trung quan sát các khu vực ở tầng 10.
Hứa Yến xông vào liền tiện tay tóm lấy một người: “Mở cửa tầng 10 ra, tôi muốn đi xuống cứu người”.
Nhân viên quản lý chạy tới: “Tình huống hiện tại rất nguy hiểm, cho dù là ai cũng không thê tuỳ tiện đi xuống tầng 10”.
“Các người cũng biết rất nguy hiểm?” Hứa Yến nặng nề ấn người về vị trí ban đầu: “Vậy vì sao lại muốn nhốt An Nhiên ở tầng 10 chứ?”
Nhân viên quản lý đang muốn giải thích, nhìn thấy động tác tay của Quất Tử vừa mới chạy tới, hắn lập tức câm miệng đứng sang một bên.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Quất Tử vừa hoảng vừa sợ, nhưng An Nhiên đã dặn hắn, vậy hắn nhất định phải đảm an toàn cho Hứa Yến.
“Hứa Yến, khiến cậu liên luỵ vào chuyện này tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi hi vọng cậu hiểu, để cậu rời đi là muốn đảm bảo an toàn cho cậu, tình huống hiện giờ cậu không thể xử lý được”.
Thấy vẫn là dáng vẻ thoái thác như vậy, Hứa Yến lười nói lời vô nghĩa với bọn họ, bước nhanh tới đài thao tác, tầm mắt đảo qua tất cả các nút ở trên đài, nhanh chóng xác định mục tiêu.
Trước khi hắn ấn xuống, Quất Tử và nhân viên quản lý đồng thời ngăn cản hắn.
Hứa Yến đẩy họ ra, sắc mặt rất xấu: “Đừng ép tôi ra tay”.
Khi giằng co, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng vang lớn.
“Báo cáo! Mặt đất tầng 9 đã xuất hiện diện tích sụp đổ lớn!”
Quất Tử nhào tới trước bàn điều khiển, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình ảo, ánh mắt toàn là sự thống khổ.
Không gian bị phá hư, vậy tin tức tố nhất định sẽ bị phóng thích ra ngoài, hắn mở ra hệ thống thông tin của các tầng lầu rồi rống to: “Trong vòng một phút mọi người nhanh chóng rút khỏi đây!”
Nói lại vài lần xong, hắn quay đầu nhìn về những người trong phòng điều khiển chủ: “Các người cũng đi, mau!”
Đa số mọi người cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng mệnh lệnh của trưởng quan là tuyệt đối.
Hứa Yến không quan tâm tới bọn họ, cứng rắn đợi mười mấy giây rồi mới ấn vào cái nút kia.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mở con đường này ta sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng an toàn của An Nhiên là quan trọng nhất, trong cơ sở này, nhân từ hắn có thể cho mọi người chính là mười mấy giây để tìm kiếm sự sống.
Quất Tử không kịp ngăn cản, hoặc là nói hắn không có khả năng ngăn cản.
Lúc Hứa Yến xoay người hắn gần như mở miệng cầu xin: “Hắn không hy vọng cậu xảy ra chuyện”.
Hứa Yến bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại: “Vậy hắn hẳn phải biết, tôi không hi vọng hắn xảy ra chuyện”.
Lúc mọi người rút đi, một con mèo Ragdoll lặng lẽ chạy vào, hắn quen thuộc chạy tới phòng điều khiển, hiện trường hỗn loạn chỉ còn lại mỗi Quất Tử đang chống tay lên bàn điều khiển khóc nức nở.
Nó nhảy lên phía trước, thân thể hoá thành hình người ở giữa không trung, duỗi tay xoa xoa đầu Quất Tử: “ Đừng khóc”.
Quất Tử đỏ mắt quay đầu, thanh âm khóc lớn hơn nữa: “ Hu hu…..! A Bố, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
A Bố nhìn hình ảnh thang máy không ngừng rớt xuống, trong thang máy có Hứa Yến, vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải chúng ta đã sớm dự kiến sẽ có kết quả này rồi sao? Hơn nữa có hắn ở đó, ít nhất điện hạ cũng không cô độc”.
Hứa Yến nôn nóng chờ thang máy rớt xuống tầng 10.
Cửa thang máy mở ra, tình trạng bên ngoài khiến đồng tử hắn co chặt lại.
Nơi này giống như vừa bị đánh bom, trên mặt đất toàn là những mảnh vụn, trong không khí toàn là bụi, còn có một mùi hương lành lạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, chỉ thoáng ngửi thôi đã khiến tim hắn đập nhanh hơn, khiến máu toàn thân hắn sôi lên.
Nhưng hiện giờ hắn không quan tâm những cảm xúc này, hắn kìm nén những cảm giác xa lạ này xuống, đạp lên những mảnh vụn chạy về chỗ An Nhiên.
Phòng bệnh lớn như vậy đã sụp xuống một nửa, trong không khí toàn là bụi nên hắn không nhìn rõ tình huống bên trong, khiến hắn hơi luống cuống.
“An Nhiên!” Hứa Yến ho lên một tiếng, che lại mũi miệng rồi chạy vào trong: “An Tiểu Cay!”
Càng tới gần, mùi thơm mát lạnh càng nồng hơn, một xúc động xa lạ thường xuyên quấy rối suy nghĩ của hắn.
Hứa Yến cắn chặt răng, vì sao bản thân mình lại xuất hiện cảm giác giống như kỳ phát tình tới vậy? Dựa vào hiệu quả của thuốc nguỵ trang, hắn tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của omega, sẽ không có dấu hiệu tiến vào kì phát tình.
Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?
Khi lí trí và bản năng đang đánh nhau, Hứa Yến rốt cuộc tìm thấy An Nhiên, hắn nằm nghiêng trên mặt đất, toàn thân trần trụi, bức màn buông xuống vừa vặn che trên người hắn.
“An Nhiên!”
Tìm được người, tâm trạng lo lắng của Hứa Yến giảm xuống một nửa, hắn nhanh chóng bước qua nâng người dậy.
Sắc mặt An Nhiên tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, toàn thân toàn là mồ hôi ướt nhẹp.
Tuy rằng không thích hợp, nhưng nhìn thấy An Nhiên như vậy lại đẹp đến mức khiến người ta khó thở, Hứa Yến vẫn nhịn không được cảm thán một chút.
Tiện tay kéo bức màn kia xuống bao lấy người, sau đó hắn bế An Nhiên lên đi tới phòng bệnh khác.
Dạo qua một vòng, tuy rằng tầng 10 và tầng 9 đã gần như bị phá hư, nhưng Hứa Yến vẫn tìm được một phòng bệnh khác còn tốt.
Đặt người lên trên giường bệnh, Hứa Yến vỗ nhẹ vai An Nhiên kêu vài cái, nhưng không nhận được một lời đáp lại nào cả, chỉ có giọng rên rỉ đau đớn phát ra mà thôi.
Cảm giác tim đập nhanh dần dần mạnh hơn, lí trí sắp bị bản năng đè bẹp, Hứa Yến lắc đầu, muốn lắc văng những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, nhưng hắn thất bại.
Ôm An Nhiên, cả đầu óc hắn toàn là “đánh dấu hắn!”, “chiếm hữu hắn!”
Đưa cánh tay lên miệng cắn xuống, máu từ miệng vết thương chảy ra.
Hứa Yến nâng cằm hắn lên, đút máu từ miệng mình qua.
Đầu lưỡi chạm vào nhau, chóp mũi toàn là hơi thở của An Nhiên làm hắn phát cuồng, Hứa Yến nhịn không được muốn càng nhiều hơn.
Chờ khi tỉnh táo lại, An Nhiên đã đáp lại hắn.
Hắn dùng sức cấu mạnh vào đùi mình một cái, lại hút một ngụm máu từ miệng vết thương đút qua.
Tin tức tố trong không khí càng ngày càng nhiều, Hứa Yến có thể nghe được tiếng tim đập của hai người.
Lông mi An Nhiên run rẩy, sau một lúc lâu, liền khó khăn mở ra, trước mắt là cặp dựng đồng quen thuộc kia.
Hứa Yến vẫn tới đây, có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận.
An Nhiên nhắm hai mắt lại che giấu đi sự thống khổ và giãy giụa, thanh âm suy yếu: “Nếu cứ tiếp tục ở đây, em sẽ chết”.
Hứa Yến nhẹ nhàng hôn lên khoé miệng có vết máu của hắn: “Nhưng em không ở đây, anh sẽ chết”.
Người đã đến rồi cũng không thay đổi được gì, nhưng An Nhiên vẫn không thể nói câu kia ra khỏi miệng.
Hứa Yến thấy hắn hơi dễ chịu, kéo hắn ngồi vào trong ngực mình, mỉm cười, dùng giọng của sếp lớn nói chuyện: “Tới đây, cho anh cắn, lần này không thu phí”.
An Nhiên lại cười không nổi, hắn suy yếu nói: “Em sẽ bị anh cắn chết”.
Hứa Yến trực tiếp ấn đầu hắn lại gần: “ Đừng nhiều lời nữa, trước khi em hối hận thì anh nhanh cắn đi”.
An Nhiên không muốn, nhưng thân thể lại truyền tới đau đớn cùng với sự thống khổ tột cùng khi không giải toả được dục vọng.
Tin tức tố của Hứa Yến giống như xuân dược với hắn, hắn hoàn toàn không thể kháng cự.
Đầu vai đau đớn, Hứa Yến theo bản năng ôm chặt lấy người.
Hắn chưa bao giờ biết, có một ngày, chỉ để cho một người khác dễ chịu mà hắn tình nguyện dâng máu mình lên, quả thực giống như hiến tế cho ác ma.
Sau khi hút một lượng máu mang rất nhiều tin tức tố vào trong cơ thể, đau đớn rõ ràng đã được giảm bớt.
Sau đó, dã thú được thoả mãn, hoàn toàn động dục.
Đang ở gần, An Nhiên lại không mặc quần áo, Hứa Yến cảm nhận rất rõ ràng nơi nào đó của An Nhiên đã ngẩng đầu, còn rất bá đạo chọc vào bụng hắn.
Tuy rằng quyết định muốn thử yêu đương AA, nhưng khi chuyện này xảy ra trước mắt Hứa Yến mới phát hiện, hắn không hề chán ghét chút nào, thậm chí cảm giác khô nóng kia càng mạnh mẽ hơn.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, liễn duỗi tay nắm lấy.
Người trong lòng ngực run rẩy rất rõ ràng, bên tai nghe được tiếng rên rỉ sung sướng nho nhỏ, Hứa Yến cảm thấy mình sắp điên rồi.
Sau khi alpha tiến vào kì phát tình, dưới tác dụng của những yếu tố bên ngoài, yêu cầu phải kết hợp với omega mới giảm bớt được tình trạng bệnh—- đây là kiến thức sinh lý của học sinh tiểu học, lại chưa bao giờ có quyển sách nào dạy, trong kì phát tình, alpha và alpha kết hợp, sẽ thế nào.
Hứa Yến cắn chặt răng, vừa chăm sóc tiểu huynh đệ của An Nhiên, vừa niệm tam tự kinh ở trong lòng, sau khi niệm xong tam tự kinh thì chuyển sang niệm kinh phật.
Được hầu hạ thoải mái, An Nhiên bám vào bờ vai của hắn, nâng cặp mắt mê ly kia lên, dưới tầm mắt của hắn, hơi nghiêng người hôn lên: “ A Yến….”
Hai chữ đơn giản khiến sợi dây đang căng chặt trong lòng Hứa Yến đứt rời, lý trí giống như con ngựa thoát cương, một đi không trở lại.
Không được, hắn không thành phật được.
Dùng một tay đẩy ngã An Nhiên xuống giường bệnh, hô hấp nặng nhọc, tim đập tăng tốc, tin tức tố của hai người càng nồng, nóng tới mức không khí muốn bốc cháy khiến tất cả mất khống chế.
Khi nâng hai chân của An Nhiên lên, lý trí của Hứa Yến quay về một chút.
Hắn nhìn vẻ mặt mê say của An Nhiên, đôi tay nắm chặt kêu lên răng rắc, nhịn muốn hộc máu mới dừng lại được.
An Nhiên chỉ là do thuốc mới trở thành như vậy, sau khi tỉnh lại có hối hận hay không? Muốn tiếp tục sao? Có thể tiếp tục không?
Hứa Yến không có đáp án.
Ngón tay thon dài quấn lấy bờ vai của Hứa Yến, Hứa Yến bị kéo tới trước người An Nhiên, trán của hai người chạm nhau.
Bàn tay ấm áp của An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của hắn, đôi mắt hơi híp, thanh âm khàn khàn mang theo mê hoặc chết người: “ Tiến vào”.