---
Khi tin tức về việc Nhị hoàng tử Tạ Lẫm bị rơi xuống nước và bị sốt cao liên tục truyền đến Phó phủ, Phó Ninh Dung đang bắt tay điều tra Phùng Thượng thư.
Vị Phùng Thượng thư Phùng Cung Tân này mặc dù đã ở trong kinh thành những năm gần đây, nhưng nghe nói ông ta đã từng làm quan ở địa phương vài năm trước đó, thậm chí nơi ông ta từng đảm chức cũng rất gần với quê hương Nam Xuyên.
Nam Xuyên được kết nối với một số nơi khác, là một trung tâm đầu mối then chốt.
Việc giao lưu giữa các lái buôn và đường quan đạo đều phải đi qua chỗ này.
Mặc dù mơ hồ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Phó Ninh Dung khi còn bé rất có thể đã nghe nói qua danh tiếng của vị đại nhân này.
Người này ở trong triều được vô cùng yêu thích, địa vị cực kỳ vững chắc.
Nếu những gì nàng nghe được ở Phùng phủ là sự thật...
Phó Ninh Dung không thể hiểu được, tại sao vị Thượng thư này có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?
Mới phân phó cho vài thuộc hạ của mình đến Phùng phủ nghe ngóng.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Tất cả các loại thuốc bổ đắt tiền đều đã được đưa lên xe ngựa, Phó Tông ở ngoài cửa nói với Phó Ninh Dung: "Tư Chi, nghe nói Nhị điện hạ bị bệnh, con lập tức thay đồ, lát nữa cùng nhau đến phủ của Nhị điện hạ."
"Vâng thưa cha."
Nhị điện hạ rơi xuống nước mới là lạ.
Ban ngày hắn từ yến hội trở về không có việc gì, nhưng ban đêm lại bị hãm hại, nghe nói khi được người khác phát hiện, hắn bị đá buộc vào mắt cá chân.
Trời đang dần ấm hơn.
Loại thời tiết này mặc dù không gây chết người, nhưng ngâm mình dưới nước lâu như vậy sẽ làm tổn hại đến thân thể, hơi bất cẩn một chút sẽ phát sinh một số vấn đề khác.
Lời ra lời vào.
Cái dạng kịch bản gì cũng có.
Nhưng bằng cách nào đó, sau lưng giống như có người cố ý nhúng tay, chuyện lớn như vậy không ngờ lại bị đè xuống từng chút một.
Xe ngựa đậu ở ngoài phủ, từ xa xa trông lại, phát hiện xe ngựa của công chúa Hạc Di cũng ở đó.
Khi đến nơi, hình như còn có người khác đang thăm hắn, có không ít người đến để bày tỏ sự ai ủi với Nhị điện hạ.
Phó Ninh Dung biết mình sẽ chạm mặt rất nhiều người, nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp Tạ Du ở đây.
Tạ Du hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng.
Hắn vừa mới đi ra khỏi đại sảnh, trong mắt còn mang theo nụ cười đắc thắng, nhưng vừa nhìn thấy Phó Ninh Dung, trong nháy mắt lập tức cứng người, ngơ ngác đứng sững tại chỗ như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Cho dù có kích động đến đâu, hắn cũng không nên tàn nhẫn như vậy.
Lẽ ra hắn phải tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện, bây giờ hắn thực sự biết sai rồi.
Vì đã trao trọn trái tim cho nàng, hắn nên hoàn toàn tin tưởng nàng. Điều mà hắn sợ nhất là từ giờ trở đi, Phó Ninh Dung sẽ phớt lờ hắn và coi hắn như một người xa lạ.
Tạ Du bước nhanh như gió, ba bước thành hai cố gắng đuổi theo.
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt của Phó Ninh Dung chạm vào hắn, đáy lòng hắn cỏ dại tràn lan*.
(*)泛滥成灾: Thành ngữ, ẩn dụ cho việc cái gì nhiều quá sẽ gây nên thảm họa.
Muốn âm thầm tiếp cận nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược.
Muốn dứt ra nhưng lại không nỡ.
Càng nhìn hắn, trong lòng nàng càng mâu thuẫn, suy nghĩ rối như tơ vò, càng cố gắng tìm ra ngọn nguồn thì càng trở nên rối bời, nàng căn bản không biết nên làm gì bây giờ mới phải.
Xung quanh người đi đi lại lại.
Hai người họ giống như bị đóng băng.
Loại ánh mắt phức tạp này rơi vào trong mắt Tạ Du, hắn cảm nhận được rằng nàng vẫn chưa muốn gặp hắn.
Bước chân dừng lại, chua xót trong lòng Phó Ninh Dung sắp trào ra.
Nàng quay đầu, tùy ý nói dối Phó Tông bên cạnh: "Cha, ngài đi trước đi, con để quên một vài thứ trên xe ngựa, cần phải quay lại một chuyến."
"Được."
"Đi nhanh về nhanh."
Nói vậy thôi nhưng Phó Ninh Dung không quay trở lại xe ngựa mà đi đến một nơi khác để tĩnh tâm, muốn thoát khỏi cảm giác chán nản mâu thuẫn này.
Nàng đi càng lúc càng nhanh, lúc dừng bước quay đầu lại luôn có cảm giác có người đi theo mình.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ về một người, nên theo bản năng mặc định là người đó.
Đi được hai ba khúc cua, nàng nghe thấy tiếng bước chân dừng lại sau lưng mình, nàng nhíu mày hạ giọng nói: "Tạ Du, hiện tại ta thật sự rất rối rắm, xin chàng để ta bình tĩnh lại trước đã được không..."
Không giống như những gì nàng tưởng tượng, đáp lại nàng không phải là giọng nói của Tạ Du mà là một giọng nữ trong trẻo.
Công chúa chẳng những không lúng túng vì bị phát hiện, ngược lại còn chủ động nắm bắt đề tài trước một bước: "Phó Ninh Dung! Ngươi dám gọi thẳng tục danh hoàng huynh của bản công chúa sao?!"
"May mà hôm nay ngươi gặp được bản công chúa, nếu gặp phải hoàng huynh của ta, huynh ấy nhất định sẽ trừng trị ngươi tội danh mạo phạm!"
...