Vừa rồi vẫn còn lạnh.
Lúc này bị bàn tay nam nhân chơi đùa, hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể Phó Ninh Dung.
So với ở bên cạnh Tạ Du, nàng giống như bị đặt ở trong phòng có lò sưởi, tay chân mềm nhũn, môi lưỡi khô khốc.
Tạ Du nghiêng người phun hơi nóng vào giữa hai chân nàng.
Cái miệng nhỏ bao bọc giữa môi âm hộ co rút liên hồi, Phó Ninh Dung nhanh chóng nhận ra điều gì xảy ra khi chiếc lưỡi mềm ướt chạm vào hoa tâm.
Hắn đang liếm nàng.
Sự đụng chạm nóng ẩm, đầu lưỡi thò vào, chiếc lưỡi khéo léo ngậm chặt cánh bướm, răng cạ thật mạnh vào âm vật nhô ra.
Nơi e ấp bị cọ xát giữa hai hàm răng.
Mặc kệ Phó Ninh Dung run rẩy thở dốc như thế nào, bất chấp nàng có chịu được sự kích thích mạnh mẽ như vậy hay không.
Nàng nửa khóc nửa rên rỉ.
Giống như một con cá nằm trên thớt đang chờ bị làm thịt, khi bất ngờ bị chọc vào điểm nhạy cảm, nó giật nảy mình, khua tay múa chân loạn xạ.
Cơ thể nhún nhảy, miệng ưm a nức nở, cặp mông liên tục cọ xát vội vàng muốn thoát ra.
Toàn thân trên dưới không nơi nào chịu nổi.
Tiếng nước ọp ẹp cùng tiếng rên rỉ dần dần lớn hơn, mãi đến khi trong khoang xe tràn ngập tiếng kêu nhớp nháp của Phó Ninh Dung, Tạ Du chịu mới dừng lại nhìn nàng.
Cổ họng nàng có chút khô khốc, miệng Phó Ninh Dung đã bị chặn lại, nàng chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo thân thể để biểu đạt cảm xúc.
Môi Tạ Du dính ánh nước bóng loáng, mật ngọt bắn tung tóe lên tóc hắn.
Hắn hơi đứng dậy, một tay để trong lỗ hoa của Phó Ninh Dung, tay còn lại giữ lấy bộ ngực no đủ trắng đến chói mắt của nàng mà vỗ mạnh.
Tạ Du kề sát bên môi nàng, hai tầm mắt dính liền vào nhau, nhìn nàng không chớp, trong mắt vẫn tràn đầy sóng gió.
Không giống như bình thường.
Bởi vì quá mức tức giận, Tạ Du triệt để buông xuống hết thảy mấu chốt, giọng điệu không giận mà tự uy: "Nàng muốn nói gì?"
Vô tình khi chàng thanh niên kiêu ngạo ghé vào tai nàng, chất lỏng từ lỗ hoa vẫn còn vương trên môi hắn.
Hai má Phó Ninh Dung đỏ bừng, miễn cưỡng "ứm ớ" lặp lại một lần nữa.
Lời nói muốn phát ra từ cổ họng là: Mau buông ra, đừng tiếp tục liếm nữa, ta không chịu nổi.
Sắc mặt Tạ Du lạnh lùng, mày nhíu chặt, quay đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lặp lại: "Cái gì? Thích quá ư?"
Hắn chụp lấy eo nàng, sau đó lôi kéo và đè nàng xuống, làm cho thắt lưng của nàng trĩu xuống, mông nâng lên, không cho nàng một chút cơ hội để từ chối.
"Thích?"
"Vậy thì tiếp tục."
Phó Ninh Dung một lần nữa muốn chạy trốn.
Nàng đẩy ngực Tạ Du, hơi nóng trong mắt mịt mù, mặc dù hoàn toàn trần như nhộng nhưng vẫn bướng bỉnh muốn bò đi.
Nhưng Tạ Du hoàn toàn không cho nàng cơ hội.
Bốn phía là phố xá náo nhiệt.
Xe ngựa rất nhanh sẽ đến Đông cung, đường phố nhộn nhịp bên ngoài khiến nàng cảm thấy bối rối, cánh bướm kịch liệt co giật, càng siết chặt ngón tay nam nhân hơn.
Hắn không tốn chút sức lực đánh gãy hy vọng của Phó Ninh Dung: "Tự nhìn xem đi, như này có thể chạy được sao?"
"Nàng ầm ĩ như vậy, là đang mong chờ Tạ Lẫm đến cứu mình?"
"Hắn chẳng làm nên cái tích sự gì đâu."
"Phụ hoàng sẽ không cho phép kẻ không cùng huyết thống với mình lên ngôi và kế thừa giang sơn."
Phó Ninh Dung giật mình.
Đây là...Có ý gì?
"Sao? Bất ngờ à?" Trọng tâm của vị Thái Tử lỗi lạc không chỉ dừng ở điều này.
"Đừng mong hắn sẽ tới cứu nàng."
"Cũng đừng nghĩ rằng nàng có thể cứu được hắn."
Tạ Du cười khẩy, tàn nhẫn nói ra sự thật: "Nếu Tạ Lẫm mạng lớn, hắn có thể sống sót qua đêm nay."
"Và vào thời điểm đó, nàng sẽ ở trên giường của ta."
Nàng không cần vùng vẫy, cũng không cần tìm cách chạy trốn.
Là ta không đủ tốt? hoalantichmich
Hay là ta không thỏa mãn nàng điều gì?
Trong lòng Phó Ninh Dung kinh sợ, lượng thông tin trong lời nói Tạ Du đã vượt quá sức tiếp nhận của nàng, khiến đầu nàng thoáng chốc đình trệ.
Điều này có nghĩa là......
Nhị hoàng tử không phải là con ruột của hoàng thượng?
Lúc Phó Ninh Dung suy tư, nàng luôn cụp mắt một cách vô thức.
Mặt mày trông thật xinh đẹp.
Phàm là ai đang sừng sộ cũng phải buông xuống vài phần.
Đáng tiếc bên cạnh nàng bây giờ là Tạ Du, người đang trên bờ vực ghen tuông.
Một chút thương hại cũng không có, chỉ đổi lấy những câu chế nhạo: "Đừng bày ra bộ dáng đáng thương đó, giống như nàng rất ghét ta vậy."
Nàng và Tạ Lẫm giống như...Uyên ương số khổ sao?
Giận hờn, ghen tuông khiến trái tim vốn đã mất cân bằng lại càng thêm xao động.
Tạ Du không thích ánh mắt lộ ra sự quan tâm của nàng dành cho người khác, huống chi cách đây không lâu nàng còn ở trong vòng tay của người kia.
Đôi mắt u ám nhìn xuyên qua, Tạ Du nhấc bổng nàng lên.
Sau đó kéo thắt lưng của mình ra, để nàng quỳ dưới chân mình.
Cột thịt dữ tợn.
Các đường gân trên thân kết lại, hoàn toàn cương cứng.
Dải vải trên miệng nàng được lấy xuống ta, có điều nàng vẫn không được nói chuyện.
Tạ Du đỡ đầu nàng, dùng tay ấn đầu Phó Ninh Dung xuống, để nàng vùi vào đũng quần của mình.
"Liếm."
Nhìn hốc mắt đẫm lệ và đầy hoảng sợ của Phó Ninh Dung, hắn cũng không có nửa phần mềm lòng, tách môi nàng ra, đẩy trụ thịt đi vào.
Hắn thẳng tay đưa phân thân của mình vào miệng nàng.