---
Càng bối rối càng dễ phạm sai lầm.
Phó Ninh Dung hiểu rõ điều đó, nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, nhanh chóng rẽ vào con hẻm nhỏ gần nhất, nổ lực cắt đuôi sự truy đuổi.
Nàng đã làm hết sức mình.
Nhưng vẫn là một bước quá muộn.
Buổi trưa nắng nhẹ, hết thảy mọi thứ xung quanh đều không có chỗ nào để ẩn náu.
Nàng nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân từ xa đang đến gần, cuối cùng dừng lại ở phía sau nàng.
Bỗng một giọng nói của nam nhân vang lên.
Vẫn là giọng nói ấm áp dịu dàng như trước, nhưng giờ phút này lại khiến tóc gáy nàng dựng đứng: "Phó đại nhân đang làm gì ở đây vậy?"
Thình thịch...Thình thịch...
Phó Ninh Dung hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu lại, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. hoalantichmich
Nàng không phải là người ngây ngô không biết gì.
Quan trường nào có người trong sạch thiện lương? Nàng bằng tuổi này đã làm quan lớn trong triều, lại tung hoành như cá gặp nước lâu như vậy, tự nhiên không thể coi thường.
Vắt ra một khuôn mặt tươi cười, Phó Ninh Dung cố gắng kiểm soát sự run rẩy trong giọng nói của mình, đối phó với Tạ Lẫm: "Bẩm Nhị điện hạ, cũng không có việc gì, hạ thần ăn uống no say xong cảm thấy hơi buồn ngủ, vậy nên mới rời bữa tiệc ra ngoài đi dạo một lát."
"Thật sao?" Tạ Lẫm tiến lên một bước, khí tức ôn hòa tỏa ra xung quanh kém xa so với lúc ngồi cùng nàng trong yến tiệc.
Phó Ninh Dung lùi lại, che giấu vết đất ướt giống hệt với Tạ Lẫm trên vạt áo.
Tuy rằng nàng chỉ nghe chữ được chữ mất, nhưng hết thảy từ khóa đều có dấu vết để lần theo.
Không phải ngẫu nhiên mà Tạ Lẫm xuất hiện ở đây cùng nàng.
Phó Ninh Dung miễn cưỡng cười, biện bạch cho mình: "Đúng vậy."
"Không ngờ lần đầu tiên tới Phùng phủ lại chê cười như vậy, không những không tỉnh táo mà ngược lại còn bị lạc đường."
"Dọc đường này không thấy một bóng người, thần bất tri bất giác tới chỗ này lúc nào không hay."
Nàng đoán Tạ Lẫm cũng bắt đầu hoài nghi nàng, nàng cần phải nói nhiều thêm vài câu mới có thể tăng tính thuyết phục.
Sự cảnh giác trong mắt Tạ Lẫm không hề biến mất.
Nhưng cũng đã bắt đầu buông lỏng.
Nói đoạn, nàng vá thêm một câu hòng giải thích lý do tại sao hai người gặp nhau ở đây: "Có lẽ là do cách bày trí của mỗi nơi bên trong Phùng phủ quá khác nhau."
"Không riêng gì hạ thần hay điện hạ, đổi lại là người khác cũng không tránh khỏi bị mất phương hướng."
Nàng vốn định nói rằng mình có mang theo chút lễ mọn để tặng cho hắn.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói ra, nếu không chắc chắn hắn sẽ biết nàng theo đuôi hắn ra ngoài.
Còn nữa, có vẻ như...
Ngay cả khi nàng đã cố hết sức che giấu sự thật, lời trong lời ngoài hợp tình hợp lý như vậy nhưng dường như Tạ Lẫm vẫn còn nghi ngờ.
Trên thực tế, từ lúc Phó Ninh Dung mở lời, Tạ Lẫm đã nhìn chằm chằm vào nàng, cố gắng phân biệt thật giả trong đôi mắt nàng.
Có vẻ như Phó Ninh Dung thực sự lần đầu tiên đến Phùng phủ.
Bố cục bên trong Phùng phủ được thiết kế một cách có chủ ý vì những cuộc thương thảo bí mật.
Những gì nàng nói rất hợp lý và có cơ sở, không có chỗ nào bất ổn.
Tạ Lẫm cũng không muốn trực tiếp thủ tiêu Phó Ninh Dung. Nàng vẫn còn trẻ, hơn nữa còn là người của Phó gia luôn ủng hộ hắn.
Tốt nhất là do lần này hắn đoán sai.
Người nghe lén vừa rồi tốt nhất không phải là nàng.
Nàng không nhìn thấy gì cả, đó là tất cả những gì hắn có thể tin tưởng.
Nếu cái gì nàng cũng chưa phát hiện thì không sao, nhưng nếu nàng thật sự đã nhìn thấy...Vậy e rằng không thể giữ nàng lại.
Bầu không khí căng thẳng.
Tạ Lẫm nhìn Phó Ninh Dung chăm chú, một lúc lâu sau vẻ mặt hắn mới dịu đi, khôi phục thần thái ôn hòa như trước: "Phó đại nhân nói đúng."
"Nhưng cứ ở mãi chỗ này cũng không phải là biện pháp. Chúng ta đi dạo một vòng trước xem có thể tìm được đường về hay không."
"Được."
Mặc dù phần lớn sự nghi ngờ của Tạ Lẫm đã được xua tan.
Nhưng trên đường đi Phó Ninh Dung không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Nàng đi theo sau Tạ Lẫm, cố gắng nhớ lại những thông tin quan trọng của cuộc trò chuyện bí mật đó.
Quan bạc, vũ khí.
Thái Tử, lên ngôi, nhận cha, soán vị...
Giọng nói trầm trầm, Phó Ninh Dung nhớ lại, hình như nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói của một ông già.
Người có thể đứng ra tổ chức yến hội, quen thuộc lề lối, không kiêng nể gì đi sâu vào những nơi bí mật như vậy trong biệt phủ, ngoại trừ Phùng lão Thượng thư...Nàng không thể nghĩ ra ai khác.
Phùng lão Thượng thư và tổ phụ của nàng từng là người quen cũ.
Nhưng Phùng lão tiên sinh mặt mũi hiền lành, trông không giống người sẽ làm chuyện xấu.
Giống như nàng không muốn tin rằng Tạ Lẫm là loại người sẽ tham gia vào án "mua bán vũ khí " và "rửa bạc trái phép".
Phó Ninh Dung đã nghĩ về chuyện này suốt cả quãng đường.
Xung quanh người ngày càng nhiều, cảnh vật nàng nhìn thấy dần trở nên quen thuộc.
Lúc nàng còn đang suy nghĩ, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào lưng Tạ Lẫm.
"Phó đại nhân, chúng ta đã trở lại." Tạ Lẫm quay đầu nói.
Bọn họ rời yến tiệc không bao lâu, tiệc trưa cũng sắp tàn, khách khứa tản ra, tự nhiên cùng nhau ra hồ nước thưởng ngoạn.
"Ca!" Phó Dao vừa nhìn thấy Phó Ninh Dung đã vội vàng chạy tới trước mặt nàng, "Sao bây giờ huynh mới về?"
Ca ca nàng đã rời đi một lúc lâu.
Nếu không phải nàng hiểu rõ tính cách của ca ca mình, suýt chút nữa nàng còn tưởng rằng Phó Ninh Dung đã trở về trước, hoặc lén đi gặp Tạ Hạc Di.
Một lòng tập trung lên người ca ca, Phó Dao gần như bay qua.
Mãi khi đến gần nàng mới nhìn thấy ra hiệu của Phó Ninh Dung, nói Nhị điện hạ cũng đang ở đây, dặn nàng chú ý lễ nghi, cư xử cho phải phép.
"Vâng." Phó Dao khom người hành lễ với Tạ Lẫm : "Tham kiến Nhị điện hạ."
Đôi mắt Tạ Lẫm tĩnh mịch, có một cảm giác xa lạ ẩn giấu dưới hàng lông mày hơi cong.
Phó Dao nhìn Tạ Lẫm.
Hắn quay đầu lại, bị đám đông ồn ào phía trước thu hút.
Giữa hồ cách đó không xa mọc lên một đóa hoa sen, nở rộ vô cùng rực rỡ, là một bông hoa quý hiếm giữa mặt hồ, một cuộc cãi vã gay gắt nổ ra xung quanh nó.
"Hái đóa sen giữa hồ kia xuống đây, bản công chúa muốn mang nó về phủ."
"Không được, đó là loài hoa yêu thích của tổ phụ ta! Ngươi dựa vào cái gì muốn hái thì hái?" Phùng Vân ngăn cản, không thể hiểu nổi hành vi cưỡng chiếm của Tạ Hạc Di.
"Dựa vào cái gì? Ngươi nói ta dựa vào cái gì?" Chỉ bởi vì nàng là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu, công chúa danh giá nhất trong hoàng tộc, "Người đâu, hái xuống cho bản công chúa."
"Ngươi cho rằng mình vẫn như trước sao? Ở đây ai mà không biết? Chờ sứ giả Tây Vực đến triều kiến, không bao nữa ngươi sẽ bị gã đến đó!"
"Ngươi lặp lại lần nữa?" Tạ Hạc Di trợn tròn mắt.
"Lặp lại lần nữa thì có ích gì? Ta nói chẳng lẽ không đúng sự thật?!"
Những lời đó đã khơi dậy sự tức giận của Tạ Hạc Di.
Cả hai ngay lập tức ẩu đả túi bụi.
Phó Ninh Dung và Tạ Lẫm còn chưa kịp chạy tới, đã nghe thấy hai tiếng "ùm" lần lượt vang lên, hai người vừa mới tranh cãi cùng nhau ngã xuống nước.
Mọi người thất kinh.
Khung cảnh nhất thời hỗn loạn.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cứu người?" Phó Ninh Dung là người đầu tiên phản ứng.
Nàng nện bước nhanh chóng tiến đến giữa hồ.
Nước bùn và đất ướt ẩn giấu dưới vạt áo lúc này hoàn toàn lộ ra.
Ánh mắt Tạ Lẫm lập tức tối sầm lại.
Hắn nhớ lúc Phó Ninh Dung đến bữa tiệc, y phục rất chỉnh tề và sạch sẽ, màu đất ẩm ướt này chỉ có Phùng lão Thượng thư và những người khi bàn luận công chuyện với hắn mới có.
Nàng nói dối hắn.
Mọi người vây quanh hồ nước, người hầu của Phùng phủ nhảy xuống bơi tới chỗ Phùng Vân, thị vệ của phủ công chúa cũng nhảy xuống.
Tạ Lẫm suy nghĩ, nếu người nghe lén vừa rồi thực sự là nàng...
Đám đông lộn xộn.
Khách khứa xung quanh chen chúc dồn đống, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía giữa mặt hồ.
Không ai chú ý đến vị trí của bọn họ, càng không ai nhìn thấy Tạ Lẫm đứng phía sau Phó Ninh Dung chìa tay ra, tiện tay đẩy mạnh nàng xuống nước.
--