---
"Muốn biết thì tự đi mà hỏi."
Lời của Tạ Du thoạt nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, chúng lại có một tầng nghĩa sâu xa khác.
Nhóm người chưa kịp hoàn hồn, Tạ Du đã tiếp tục lên tiếng: "Quan viên tụ tập bàn luận về người người khác là vi phạm nguyên tắc của triều đình, đáng bị phạt."
Bị Thái Tử điện hạ chất vấn, mọi người bắt đầu run sợ.
Đôi mắt sắc bén lóe lên.
Cảm giác chờ đợi phán quyết này thật khiến người ta khó thở.
Tất cả họ đều sẵn sàng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thế nhưng, nhận lại chính là sự khoan hồng hiếm thấy của Tạ Du, "Ngẫm lại ta cũng không muốn so đo với các ngươi."
"Lần sau không được tái phạm."
"Vâng vâng vâng, chúng thần xin tuân lệnh Thái Tử điện hạ..."
Đám quan cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, lục đục giải tán tứ phía, chỉ có Phó Ninh Dung bị giữ lại, bị nửa kéo nửa khiêng vào Đông cung.
"Tạ Du, lần này ta không có trốn chàng..."
"Ta biết."
Ngoài này không phải là nơi để nói chuyện. hoalantichmich
Hắn biết nàng không những không trốn tránh mà ngược lại còn chủ động nhắc đến hắn, quan tâm hắn, cho nên hắn mới có phản ứng lớn như vậy.
A Dung của hắn rất thương hắn.
Không chỉ thương, hắn nhất định phải khiến nàng yêu hắn, khiến nàng không thể rời xa hắn.
Phó Ninh Dung bị kéo đi.
Vừa vào cửa liền bị đẩy ra sau, Tạ Du tiến lên một bước, áp môi mình lên môi nàng.
Hắn mút lấy môi nàng, trằn trọc lặp đi lặp lại, đầu lưỡi tách hàm răng nàng ra, lòng bàn tay ấm áp đặt sau gáy nàng, khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm gần hơn.
Đuổi theo nàng mọi nơi mọi lúc.
Không phải cái loại mạnh mẽ cướp đoạt mà là nâng niu trân trọng, mang lại cho nàng một loại cảm giác yên lòng đến lạ.
Tâm trạng Tạ Du đang không được tốt.
Tù nhân hắn đích thân tra khảo cả buổi chiều cuối cùng cũng chịu phun ra vài chữ, đến bước cuối cùng vì lính canh trông giữ không cẩn thận mà chết, việc này đổi lại ai cũng không thể vui nổi.
Nhưng từ khi thấy nàng, sự u ám trong ánh mắt bỗng chốc hóa thành hư không.
Quá trình xóa tan mây mù lấy lại bầu trời xanh chỉ vẻn vẹn bằng một nụ hôn của nàng.
Vòng eo mảnh khảnh dưới bộ quan phục bị ôm lấy.
Tạ Du siết chặt hơn nữa, triền miên trên đôi môi của nàng.
Mãi cho đến khi nàng hô hấp khó khăn, một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mi ướt sũng, lúc này hắn mới chịu dừng lại.
"Nằm xuống đây với ta." Tạ Du bế Phó Ninh Dung, ôm nàng đặt lên sạp giường nhỏ.
"Hôm nay nàng tiến cung có chuyện gì sao?"
Tạ Du hỏi nàng, nàng cũng không giấu giếm: "Ta đến để bàn công việc, là chuyện liên quan đến chuyến ghé thăm của các sứ thần từ các nước thuộc địa."
"Chậc, đám quan già kia lúc nào cũng bày vẽ." Đó là công việc của Lễ Bộ, tự nhiên lại lôi nàng vào làm gì.
Hắn điều chỉnh lại tư thế, để Phó Ninh Dung dựa vào cánh tay mình, chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng: "Nếu nàng không muốn can dự vào việc này thì để ta giúp nàng từ chối, đây không phải bổn phận của nàng, không làm cũng không sao."
Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Ninh Dung ngoài ý muốn hỏi lại: "Vậy lúc tiếp đón sứ giả Tây Vực chàng có ra mặt không?"
Sau lưng có thế nào đi nữa thì ngoài mặt vẫn phải thể hiện cho hẳn hoi. Tạ Du thân là Thái Tử, việc liên quan đến nghi thức ngoại giao giữa hai nơi, hắn không thể không ra mặt.
"Nếu có thì ta sẽ đi cùng chàng."
Trái tim Tạ Du như vỡ vụn, Thái Tử điện hạ đánh đâu thắng đó giờ đây bị cảm giác rung động bao vây kéo dài, "cùng chàng", những lời này nghe thật ấm áp.
Nàng bây giờ hình như ngoan hơn trước kia.
Không trốn tránh hắn, chịu đi theo hắn, còn chủ động quan tâm hắn nữa.
"Nàng không cần lo lắng cho ta, bất cứ việc gì ta đều có thể giải quyết." hltm
Gần đây hắn công việc bề bộn, không có cách nào đặt hết tâm tư lên người Phó Ninh Dung, chỉ có thể tùy thời tùy chỗ ngắm nhìn nàng, "Nàng chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để Tạ Lẫm và những người khác đến quá gần mình."
Thí dụ như vị quan trẻ tuổi vừa nói chuyện với nàng vừa rồi.
Dám thò móng vuốt lên người A Dung của hắn, gã ta là cái thứ gì?
"Ta tự có chừng mực."
Cả hai bên đều đang nhượng bộ.
Tạ Du đôi khi cũng là người rất dễ thỏa mãn.
"Nhưng mà Hoài Lăng à..." Mỗi khi có chuyện muốn nhờ, Phó Ninh Dung sẽ gọi tên tự của hắn, "Chàng có thể cho ta một chút không gian riêng không, ta ít nhiều gì cũng có vài mối quan hệ trong triều, không thể nào tránh người ta như rắn rết được, đừng gò bó ta quá mức như vậy, có được không?"
Chiêu mềm mỏng rất thích hợp để áp dụng lên Tạ Du.
Lần này Phó Ninh Dung đã rất thông minh.
Chỉ có thể dỗ dành và thuyết phục hắn, nàng mới có cơ hội tuân theo mệnh lệnh của Phó gia và làm những việc khác.
"Nàng bắt đầu chán ta rồi sao?"
"Không có." Nàng cụp mi, chủ động thơm lên hai má Tạ Du.
"Ta không muốn lúc nào cũng ở dưới sự bảo vệ của chàng."
"Ta muốn được thoải mái hơn, ít nhất có thể tự mình chọn người để kết bạn."
"Ta hy vọng một ngày nào đó bản thân sẽ đủ vững mạnh để có thể sánh đôi với chàng."
Ánh mắt nàng kiên định.
Tạ Du thấy nàng đang rảo bước về phía mình.
Trong phút chốc, nàng nhìn thấy đôi mắt đen như mực kia bừng lên ngọn lửa, đồng tử đen kịt lấp đầy hình bóng nàng.
Ánh lửa trong đó nổ tung.
Tạ Du nâng cằm nàng lên, đôi môi mím chặt bị hắn hút mở, một nụ hôn mát lạnh xâm nhập vào khoang miệng.
Nàng chỉ cần bước một bước về phía hắn.
Hắn có thể bước hàng trăm nàng nghìn bước còn lại.
Đầu lưỡi nóng ẩm quấn lấy nàng, hai chóp mũi chạm mà như không, thanh âm trầm thấp đến cực kỳ mơ hồ.
Là mánh khóe để bịp hắn cũng được.
Nếu nàng đã nói như vậy, hắn cũng sẵn lòng tin tưởng: "Vậy nàng phải biết tự lượng sức đấy biết không."
Phó Ninh Dung sắp tan chảy vào vòng tay của Tạ Du.
Hắn áp mình vào người nàng, đan mười ngón tay vào nhau: "Nếu như có một ngày nàng đi quá xa, dù có bị giam vào lãnh cung thì cũng đừng có trách."