Thấy Tô Thần cứng đờ, Lý Trí Viễn lặng lẽ đẩy cậu một cái. Tô Thần lập tức lấy lại tinh thần, đứng lên cùng y.
Gương mặt Tần Tu Trạch mang theo nụ cười, tiêu sái tao nhã bước đến chỗ hai người, lúc ánh mắt quét qua Tô Thần, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Thần về nước rồi?"
Trong lòng Tô Thần hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, "Tôi về được một thời gian rồi, Tần tổng, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây."
Tần Tu Trạch câu lên khóe môi, "Tôi cũng không nghĩ tới."
Lý Trí Viễn nhìn Tô Thần, tò mò hỏi: "Hai người quen nhau?"
Tô Thần chưa kịp trả lời, Tần Tu Trạch ý vị thâm trường nói: "Đâu chỉ quen biết, chúng tôi còn rất biết rõ nhau."
Tô Thần nhíu mày một cái khó nhận ra. Lý Trí Viễn không chú ý, y lấy danh thiếp của mình đưa cho Tần Tu Trạch, hai người giới thiệu lẫn nhau rồi ngồi xuống bàn họp bên cạnh.
Tần Tu Trạch nói với Lý Trí Viễn: "Bây giờ tôi sẽ nói ý tưởng của mình, hai người cứ dựa vào đó mà làm theo."
Thấy Tần Tu Trạch thần thái tự nhiên, rõ ràng ngắn gọn nói về ý tưởng và kế hoạch của mình khi tiến vào thị trường phía Nam, Tô Thần nghĩ có lẽ cuộc gặp gỡ lần này là do thật sự tình cờ, dù sao cũng ba năm rồi, cậu sẽ không tự luyến đến mức nghĩ Tần Tu Trạch đối với mình còn nhớ mãi không quên.
Tô Thần nghĩ mình sau khi về nước, chỉ cần không bao giờ đặt chân đến thành phố sinh sống trước kia thì hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy.
Ba năm nay Tô Thần cố gắng không nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, đưa đoạn thời gian kia đi vào quên lãng. Lúc gặp lại Tần Tu Trạch, cậu phát hiện bản thân mình không còn bị hắn dễ dàng ảnh hưởng nữa, Tô Thần ở trong lòng tự giễu chính mình vô dụng!
Cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Tô Thần sẽ không cho phép mình hèn nhát, mặc người tùy ý xâu xé giống như trước kia nữa! Sau khi cuộc họp ngày hôm nay kết thúc, mặc kệ bọn họ có kí hợp đồng hay không, cậu cũng sẽ không tham gia hạng mục lần này, cậu không muốn có bất kì liên quan gì với Tần Tu Trạch.
Nếu như Tần Tu Trạch còn dám xâm phạm mình, cậu sẽ.... Cậu cũng không biết mình sẽ làm gì, nhưng cậu sẽ không tiếp tục ngồi chờ chết!
Trong suốt quá trình cuộc họp diễn ra, tâm tư Tô Thần đều không đặt ở đây, trong đầu cậu luôn nghĩ đến những thứ ngổn ngang này nọ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tô Thần cùng Lý Trí Viễn đi ra ngoài. Lý Trí Viễn cố ý theo sau vài bước, lo lắng nói: "Cậu không sao chứ? Vừa nãy anh thấy cậu không có tinh thần."
Tô Thần miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Tối qua em ngủ trễ, không nghỉ ngơi đủ, hai người nói chuyện sao rồi?"
Lý Trí Viễn cười nói: "Cơ bản đã quyết định xong, còn một chút chi tiết nhỏ nữa sẽ thảo luận lúc ăn cơm." Lý Trí Viễn không nghĩ tới công ty mình vừa thành lập không bao lâu đã nhận được một đơn hàng lớn như vậy, điều này làm tâm tình của Lý Trí Viễn vô cùng tốt.
Tô Thần nghi ngờ nói: "Ăn cơm?"
Lý Trí Viễn nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Bây giờ là năm giờ chiều, cũng đến giờ ăn tối rồi, Tần tổng nói chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tiếo."
Tô Thần khổ sở nói: "Anh Lý, hôm nay em có chút việc phải về trước, không đi ăn với hai người được."
Lý Trí Viễn nhẹ giọng nói: "Chuyện gì? Rất quan trọng sao? Cậu xem, giám đốc của bọn họ đi cùng chúng ta, thậm chí còn mang theo hai người. Nếu bên chúng ta đi có một người thì sẽ bị coi là không coi trọng hạng mục này, hơn nữa cậu và Tần tổng còn quen biết, lúc ăn cơm sẽ có chuyện để nói. Đơn hàng này đối với chúng ta thật sự rất quan trọng, nếu không phải việc gấp thì cậu đừng về."
Tô Thần do dự một chút, "Vậy cũng được." Chỉ là một bữa ăn mà thôi, Tô Thần không muốn làm Lý Trí Viễn khó xử, dù sao y đối với cậu rất tốt. Trong khoảng thời gian này Tô Thần phải trang trí nhà cửa, thường xuyên chạy đi chạy lại, Lý Trí Viễn biết điều đó đã cố ý giao các công việc ít cấp bách hơn cho cậu, Tô Thần rất cảm ơn ý tốt của y.
Lúc vừa bắt đầu bữa ăn, Tô Thần ngồi cách Tần Tu Trạch rất xa, nhưng sau một lần đi vệ sinh của hắn, Tần Tu Trạch đổi thành ngồi kế bên cậu.
Tần Tu Trạch vẫn gắp đồ ăn cho cậu như trước, hỏi một ít chuyện đi du học của Tô Thần, điều này làm cậu cực kì không dễ chịu.
Mà hai người Tần Tu Trạch mang theo thấy hắn đối xử nhiệt tình với cậu như vậy, cũng nhiều lần rót rượu cho Tô Thần. Mặc dù bọn họ nói là phải uống cạn nhưng vẫn để Tô Thần tùy ý. Đối mặt với khách hàng, nếu cậu không uống vài li thì thật không ổn, hơn nữa đối phó với bọn họ còn thoải mái hơn so với Tần Tu Trạch.
Tửu lượng của Tô Thần không cao, hơn nữa mấy năm gần đây đều không uống rượu. Một người lâu lắm mới uống như cậu chỉ uống vài ly thôi đã có chút mơ hồ. Tô Thần cố ý căn dặn Lý Trí Viễn, nếu mình có uống nhiều thì y nhất định phải đưa mình về nhà.
Lý Trí Viễn gật gật đầu.
Lý Trí Viễn nhìn bọn họ đều rót rượu cho Tô Thần, định giúp cậu chặn mấy ly nhưng y còn phải nói chuyện chính sự không thể uống quá nhiều, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Thần từng ly từng ly rót vào bụng.
Khi bữa ăn kết thúc, tất cả mọi người đều tỉnh táo, chỉ có Tô Thần là bị Tần Tu Trạch đỡ đi ra ngoài.
Lý Trí Viễn đi tới nói: "Tần tổng, Tô Thần uống nhiều rồi, tôi đưa cậu ấy về nhà." Nói xong thì muốn tiếp nhận Tô Thần đang bất tỉnh nhân sự từ tay Tần Tu Trạch.
Tần Tu Trạch nhàn nhạt quét mắt nhìn Lý Trí Viễn, tuy cái nhìn rất nhạt nhưng Lý Trí Viễn vẫn cảm thấy ánh mắt kia rất đáng sợ, bị hắn nhìn đến tê cả da đầu, cánh tay đang duỗi ra của y như bị đông cứng giữa không trung.
Người trung niên đi bên cạnh Tần Tu Trạch đã sớm nhìn ra hắn đối xử rất khác với Tô Thần, gã cười nói với Lý Trí Viễn: "Tiểu Lý, Tần tổng và Tô Thần đã quen nhau từ trước, cứ để ngài ấy đưa Tô Thần về đi, chúng ta không cần để ý."
Lý Trí Viễn ngẫm lại Tô Thần là đàn ông, giao cho Tần Tu Trạch cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa nhìn quan hệ của hai người thân thiết như vậy, Lý Trí Viễn trong lòng cũng vui vẻ, sau này nói không chừng công ty bọn họ toàn là đơn hàng của công ty hắn, như vậy y rất nhanh đã có thể phát triển quy mô công ty. Ở độ tuổi này của Lý Trí Viễn chính là tràn ngập ý chí chiến đấu. Trước bởi vì công ty nhỏ, mới vừa cất bước, nhiều lần bị đóng sầm cửa*, sắp đả kích niềm tin của y luôn rồi, công ty bọn họ lần này thật vất vả mới có được cơ hội này, nói sao cũng không thể bỏ qua.
*Ý là nhiều lần bị công ty khác từ chối.
Nghĩ như vậy, Lý Trí Viễn nói: "Tần tổng, vậy Tiểu Thần làm phiền ngài."
Tần Tu Trạch gật đầu, bán ôm Tô Thần chui vào trong xe của mình, tiếp đó dùng tốc độ nhanh như chớp chạy đi.