Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 67



Hôm đó Tần Tu Trạch vừa họp xong đi ra thì điện thoại bỗng vang lên, là một dãy số lạ, Tần Tu Trạch nhận, "Alo?"

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc, "Tu Trạch, là chị Khương đây."

Tần Tu Trạch kinh ngạc nói: "Chị Khương? Chị về nước rồi sao?"

"Đúng, chị bây giờ đang ở dưới công ty em, nếu em có thời gian thì đi với chị một chuyến, chị có chuyện muốn nói với em."

Tần Tu Trạch vội nói: "Em bây giờ đang rảnh nên lập tức xuống ngay."

Sau khi dì Khương nghe Tiểu Duệ nói chuyện của Tô Thần, bà liền đặt chuyến bay gần nhất bay về nước.

Xuống máy bay nàng liền cấp Tô Thần gọi điện thoại, vẫn là cùng tình huống trước giống nhau, vẫn không gọi được. Vì vậy Khương tỷ liền trực tiếp tìm tới Tần Tu Trạch tới công ty, đều không nghỉ ngơi.

Dì Khương lúc đầu nghe Tiểu Duệ nói chuyện của cũng không quá kinh ngạc, dù sao lần trước khi hai người đến Mĩ bà đã nhìn ra mối quan hệ của hai người. Bà cho rằng chuyện giữa hai người là do Tô Thần tự nguyện, không nghĩ tới là do Tần Tu Trạch cưỡng bách cậu, hành động này khác gì các ác bá thời xưa đâu chứ!

Đặc biệt là tin đính hôn của Tần Tu Trạch bà vừa biết được cách đây mấy ngày, điều này làm dì Khương thật sự rất tức giận!

Bất quá trong suốt thời gian ngồi máy bay, đã làm cho bà bình tĩnh trở lại.

Rất nhanh sau đó Tần Tu Trạch đã tới chỗ dì Khương, hai người cùng đi ăn sáng.

Hắn rót cho dì Khương một chén trà, bà uống một hớp, nói thẳng: "Tu Trạch, chị nghĩ chắc em cũng biết mục đích chị về đây lần này. Chị cũng không vòng vo nữa, chuyện của em và Tiểu Thần chị đã biết, mặc kệ lúc trước hai người quen nhau như thế nào nhưng một khi em đã đính hôn thì nên cho Tiểu Thần rời đi, mà không phải cưỡng ép Tiểu Thần ở lại bên mình!"

Tần Tu Trạch trầm mặc trong nháy mắt nói: "Chị, có một số việc có thể chị không biết, chị cũng biết hôn nhân giữa em và Nhã Thiến là do gia đình sắp xếp, không có tình cảm! Giữa tụi em đã ước định sẽ không can dự vào cuộc sống riêng của đối phương." Nói xong liền trịnh trọng bỏ thêm một câu, "Chị, em thật lòng rất thích Tiểu Thần, nếu không em đã không kiên quyết để em ấy ở bên mình. Chị yên tâm, sau này em sẽ đối xử với em ấy ngày càng tốt hơn."

Dì Khương tức cười, "Chị thấy em căn bản không phải thật tâm yêu thích Tiểu Thần, mà là thật tâm chà đạp đứa nhỏ! Em không quan tâm tới ý nguyện của Tiểu Thần, cưỡng ép đem hắn lưu lại bên cạnh mình! Em không cân nhắc tới cảm thụ của Tiểu Thần, để hắn làm tình nhân trong bóng tối! Em đối với hắn một chút tôn trọng cũng không có, đây gọi là yêu sao?"

Ban đầu Tần Tu Trạch vốn coi Tô Thần như tình nhân bên người, nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi, vị trí của cậu trong lòng hắn đã không giống như trước. Hắn thích từng cái cử động, từng cái nhíu mày và cả nụ cười của Tô Thần; yêu thích giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng của cậu, lúc vui vẻ thì đắc ý, lúc chăm sóc người khác thì chu đáo cẩn thận, đặc biệt là khi hắn bị Tô Thần nhìn chằm chằm, ánh mắt lúc đó của cậu như hút mất linh hồn của người đối diện vào con ngươi sâu thẳm của mình.

Tần Tu Trạch vội vàng giải thích: "Em không coi em ấy là tình nhân, em...".

Dì Khương khoát tay áo nói: "Chị không muốn nghe em nói nữa. Tiểu Thần là một đứa nhỏ rất tốt, thế nhưng đã bị em hủy hoại biến thành kẻ thứ ba bị người đời chán ghét, phỉ nhổ mất rồi."

Tần Tu Trạch sắc mắt thay đổi, "Em ấy là người của em, ai dám xem thường em ấy?!"

Dì Khương cười lạnh nói: "Các ngươi những người này định thế nào người khác nuôi ở bên ngoài người, trong lòng ngươi cần phải so với ta rõ ràng."

Tần Tu Trạch nghẹn lại, lắp bắp nói: "Chị, chị cũng biết gia đình em bắt buộc em phải kết hôn."

Bà cười nói: "Ba mẹ em không đồng ý cho em không kết hôn, Kế Văn có thể đồng ý cho Tiểu Thần không kết hôn sao? Sức khỏe Kế Văn không tốt, chỉ có người con duy nhất là Tiểu Thần, ông ấy so với bất cứ ai khác còn mong chờ con mình có thể sớm sinh con kết hôn. Trước đó Kế Văn có kể cho chị việc Tiểu Thần thích một cô gái chung trường, ông ấy đã gặp qua, cảm thấy cô gái kia rất xứng với Tiểu Thần, còn dự định sau khi hai người tốt nghiệp sẽ cưới về ngay! Trong nhà em không phải là con một nhưng vẫn phải kết hôn, huống chi là Tiểu Thần?!"

Nghĩ đến việc trong tương lai Tô Thần sẽ cưới một cô gái nào đó, sẽ mỉm cười dịu dàng với người đó, hai người thân mật nắm tay nhau, lời ngon tiếng ngọt. Tô Thần sẽ ôm cô gái đó vào lòng, hôn lên tráng và môi nàng... thậm chí còn làm ra hành động thân mật hơn... Tần Tu Trạch sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Em ấy dám!"

Dì Khương bình tĩnh nói từng câu từng chữ: "Tại sao lại không dám? Vì em không đồng ý sao? Em có quyền thế thì có thể tùy tiện điều khiển cuộc đời của người khác sao? Hắn không quyền không thế nên đáng đời bị em bài bố? Tu Trạch, em luôn đứng ở góc độ của người cấp trên để xử lí vấn đề theo quan điểm của mình, em chưa bao giờ đứng ở góc độ của Tiểu Thần để suy nghĩ cả. Em chỉ coi hắn là thứ thuộc về mình, chưa từng coi Tiểu Thần là một người yêu bình thường! Nếu như giữa hai người ngay cả quyền bình đẳng tối thiểu cũng không có thì Tiểu Thần ở bên em sẽ hạnh phúc sao? Hơn nữa, nguyên tắc cơ bản nhất giữa một mối quan hệ là lòng trung thành em cũng không làm được, như vậy còn nói đến cái khác làm gì!"

Dì Khương tuy ngữ khí ôn hòa nhưng mỗi một từ đều sâu sắc gõ vào lòng Tần Tu Trạch, đặc biệt là câu 'Tiểu Thần ở bên em có thể hạnh phúc sao?' làm hắn cảm thấy chấn động! Hắn phát hiện lúc Tô Thần ở bên mình thật sự rất ít khi cười! Mỗi một câu nói của dì Khương hắn đều không thể phản bác!

Tần Tu Trạch sống ba mươi năm, luôn làm việc theo suy nghĩ của mình, không cần cân nhắc đến cảm xúc của người khác, bởi vì xưa nay đều là người khác cố gắng phỏng đoán tâm tư của hắn, làm hắn hài lòng!

Hắn dùng cách riêng của mình để đối xử tốt với Tô Thần, sủng cậu lên tận trời, có món đồ nào tốt đều đưa hết cho cậu, hắn nghĩ làm như vậy là được rồi, nhưng những chuyện này tựa hồ không phải là chuyện mà Tô Thần mong muốn!

Hắn cũng chưa bao giờ đứng ở lập trường của Tô Thần để suy nghĩ, hắn cho rằng cậu ở bên cạnh mình, hắn sẽ giải quyết tất cả các vấn đề cho cậu! Hắn chưa hề nghĩ tới áp lực và cảm xúc của Tô Thần!

Tần Tu Trạch trầm mặc, cuối cùng xấu hổ nhìn dì Khương nói: "Em và Nhã Thiến chưa chính thức đính hôn, em sẽ không lập tức cưới cô ấy. Chị cho em chút thời gian đi, em sẽ về nói chuyện lại với ba mẹ." Hắn thật sự không muốn kết hôn với người mình không yêu, nhưng do bị mẹ Tần nói mãi đến phiền nên mới đành đáp ứng.

Dì Khương lắc đầu nói: "Em vẫn chưa hiểu ý của chị, em và Tô Thần ở bên nhau là do em đơn phương mong muốn chứ không phải do hai người tình nguyện đúng không? Chị muốn dẫn Tiểu Thần sang Mĩ, hai người xa nhau một thời gian để bình tĩnh lại đi."

Tần Tu Trạch biến sắc, kiên quyết cự tuyệt nói: "Không được!"

Dì Khương cũng giận, "Lẽ nào em muốn nhốt Tiểu Thần cả đời sao?"

Tần Tu Trạch cau mày nói: "Em nếu không kết hôn, em ấy sẽ nguyện ý ở bên em."

Dì Khương nói: "Thật chứ? Bây giờ chị sẽ ngay lập tức đến tìm Tiểu Thần, nếu Tiểu Thần chính miệng nói em không kết hôn sẽ ở bên em thì chị không nói gì nữa, lập tức quay về Mỹ."

Tần Tu Trạch do dự trong nháy mắt nói: "Ngày mai đi, ngày mai chị tới nhà của em."

***

Buổi tối lúc Tần Tu Trạch trở về, Tô Thần đang nằm trên ghế chỗ cửa sổ sát đất mà ngẩn người, điều này dường như đã trở thành thói quen của cậu.

Tần Tu Trạch đi đến, ngồi xổm bên cạnh Tô Thần, nắm chặt tay cậu, ôn nhu hỏi: "EM suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy, anh trở về cũng không phát hiện!"

Tô Thần rút tay mình về, cau mũi một cái, bất mãn nói: "Trên người anh có mùi thuốc lá, khó ngửi muốn chết."

Tần Tu Trạch cười rồi giơ cánh tay lên ngửi một cái, "Vậy sao? Hôm nay anh ăn cơm khách hàng, hút mấy điếu cũng không nhớ rõ. Anh đi tắm, em có muốn tắm chung không?"

Tô Thần lắc đầu, "Không muốn, tôi tắm rồi."

Tần Tu Trạch đứng dậy xoa đầu Tô Thần nói: "Vậy anh tự tắm vậy, sẽ nhanh thôi."

Chỉ chốc lát sau Tần Tu Trạch trên người quàng một cái khăn tắm đi ra, làn da màu đồng khỏe mạnh, lồng ngực rắn chắc, đường nét cơ bụng cân xứng đẹp đẽ, thật làm cho con người ta ghen tị.

Tô Thần bĩu môi, đứng dậy đi vào buồng tắm lấy một chậu nước ấm, bên trong có để một chiếc, lúc cậu đi ra đã thấy Tần Tu Trạch thành thật nằm nhoài trên giường.

Tô Thần đem chậu đặt lên sàn nhà, vắt khô khăn, sau đó ngồi bên cạnh Tần Tu Trạch dùng khăn ấm tỉ mỉ lau lưng cho hắn, tránh những chỗ bị thương nặng vẫn chưa kết vảy. Sau khi lau khô, Tô Thần đặt lại khăn vào trong chậu, bóp thuốc mỡ lên đầu ngón tay rồi từ từ bôi lên vết thương, đầy là việc mỗi ngày Tô Thần làm cho Tần Tu Trạch trước khi đi ngủ.

Ngón tay Tô Thần man mát, động tác nhẹ nhàng mà từ tốn xoa lên lưng Tần Tu Trạch, mỗi lần cậu giúp hắn bôi thuốc, đối với hắn mà nói vừa là hưởng thụ vừa là dằn vặt, điều này thật sự thử thách ý chí của hắn!

Tô Thần phát hiện Tần Tu Trạch hơi khác thường, vừa định thu tay lại thì thấy Tần Tu Trạch bỗng nhiên quay đầu nhìn mình, thuận miệng nói: "Chị Khương hôm nay tới tìm anh."

Tay Tô Thần run một cái, tim đập mạnh, cậu ép chính mình bình tĩnh lại, "Dì Khương về nước?"

"Ừm, chị ấy nói muốn dẫn em đi Mĩ." Nói xong Tần Tu Trạch lẳng lặng nhìn Tô Thần một hồi, hỏi: "Nếu anh không kết hôn với người khác thì em có đi với chị ấy không?"

Tô Thần tiếp tục động tác trên tay, âm thanh bình tĩnh nói: "Tôi không đi."

Tần Tu Trạch lần thứ hai xác nhận nói: "Em nói thật chứ?"

Tô Thần ừ một tiếng. Tần Tu Trạch lập tức kéo cánh tay cậu đến trên giường.

Hắn ngăn chặn Tô Thần, thấp giọng nói: "Đừng quên những lời hôm nay em nói, ngày mai chị Khương đến thăm em cũng phải trả lời như vậy biết không?"

Tô Thần ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi biết, Tần ca, anh đứng dậy trước đi, tôi phải đi rửa tay."

Tần Tu Trạch hôn ngón tay Tô Thần một cái nói: "Đừng nhúc nhích, để anh hôn một cái, chỉ hôn thôi không làm gì hết!"

Tô Thần: "..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv