Editor: Sasaswa
Không đợi Tô Thần mở miệng, Từ Khải cau mày hỏi: "Sao mày lại bước xuống từ xe của Tần thiếu? Hai người quen nhau lúc nào?"
Tô Thần không vui nói: "Tao từ xe ai bước xuống không liên quan tới mày?!"
Từ Khải bị Tô Thần nói nghẹn lại, bất quá vẫn là chậm giọng nói tiếp: "A Thần, hai người không đi chung một con đường, sau này đừng lui tới với hắn nữa." Nói xong sợ Tô Thần không tin, lại bổ sung: "Mày không biết, trước khi xuất ngoại, hắn là một người âm lệ tàn nhẫn, cực kỳ hung hăng. Cũng bởi vì vậy nên ba hắn mới đuổi hắn ra nước ngoài. Phỏng chừng hắn ở nước ngoài chịu không ít khổ cho nên sau khi về nước thu liễm không ít, không còn lộ liệu như trước nữa. Thế nhưng bề ngoài hắn ôn văn nhĩ nhã, ngụy trang rất tốt, bản tính con người sẽ không thay đổi, mày tốt nhất là cách xa hắn một chút."
Trải qua một ngày ở chung, Tô Thần đối với Tần Tu Trạch có ấn tượng không tệ. Cậu thực sự không có cách nào đem Tần Tu Trạch ôn hòa biết cách chăm sóc người khác và người hung tàn độc ác này đó liên hệ với nhau.
Từ Khải nói Tần Tu Trạch như vậy, trong lòng Tô Thần không cao hứng lắm. Có điều cậu cũng không muốn tranh cãi với Từ Khải về chuyện này, dù sao Từ Khải cũng muốn tốt cho cậu. Vì vậy kiên trì giải thích: "Tao chỉ là cùng Dư Đình Đình và chị họ của nàng đi chơi, cũng không có ý muốn thâm giao. Tính tình hắn ra sao cũng không liên quan đến tao, mày cả nghĩ quá rồi. Tao phải trở về chăm sóc ba đây."
Nghe Tô Thần nói sẽ không cùng Tần Tu Trạch thâm giao, Từ Khải hơi hơi yên lòng.
Thấy Tô Thần nói xong phải đi, Từ Khải vội vàng kéo cánh tay Tô Thần lại, hỏi: "A Thần, là vì tao cho mày dùng chất kích thích sao, hại mày nằm viện, cho nên mày mới không để ý tới tao sao? Tao thực sự không biết là mày không chịu được! Mày tha thứ cho tao lần này đi, tức giận thì cứ đánh tao!"
Tô Thần rút tay mình ra, không kiên nhẫn nói: "Tao không có tức giận, mày đi về trước đi, tao phải trở về xem ba tao." Hai người làm bạn đã nhiều năm, Từ Khải đối với hắn rất tốt, Tô Thần thật sự không tìm được lý do tuyệt giao với hắn. Tô Thần tưởng đời này chỉ cần hắn không có ý nghĩ kia với mình, chính mình vẫn có thể duy trì làm bạn với hắn, chỉ là sẽ không thân thiết giống như trước, cũng sẽ không cùng hắn lui tới nhiều.
Từ Khải cẩn thận hỏi: "Tao cùng mày đến thăm bác Tô được không?"
Tô Thần trừng Từ Khải, "Ông nhìn thấy mày sợ là còn bệnh nặng thêm. Mày cũng biết ông không hy vọng tao với mày qua lại nhiều."
Từ Khải cười khổ một cái, "Vậy chừng nào mày có thời gian? Chúng ta đã lâu không tập hợp."
"Mấy tháng gần đây tao sợ là không có thời gian. Cha tao bệnh thành như vậy, công ty hiện tại do tao quản lý. Tao đối với chuyện công ty không hiểu biết nhiều, chỉ có thể dùng tinh lực và thời gian nhiều hơn so với người khác."
Thấy Từ Khải còn nhìn mình chằm chằm, phiền phiền nhiễu nhiễu, không muốn đi. Tô Thần không nhịn được nói: "Nếu có thời gian tao sẽ liên lạc với mày và Cường Tử. Mày đi về trước đi, tao phải đi vào, ba tao còn đang chờ đây. Tao trở về mà không đến thăm ông, ông sẽ cuống lên." Nói xong không chờ Từ Khải đáp lại, Tô Thần trực tiếp đi vào cổng bệnh viện.
Từ Khải chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Thần đi xa, mãi khi không còn nhìn thầy bóng người nữa, hắn mới có chút âm u rời đi.
Tô Thần gọi cho trợ lý Trương, kêu anh sắp xếp người đến khu suối nước nóng lấy xe mình về.
***
Sau khi từ suối nước nóng trở về, bình lặng qua mấy ngày thì điện thoại trợ lý Trương gọi tới. Anh nói đã có kết quả kiểm tra an toàn thực phẩm, kêu Tô Thần nhanh chóng đến công ty.
Nghe giọng trợ lý Trương hối hả bất an, Tô Thần cảm thấy hồi hộp một chút. Lúc đến công ty, trợ lý Trương cầm một đống tài liệu đứng trước phòng làm việc chờ cậu.
Vừa tiến vào phòng, trợ lý Trương lập tức đóng cửa lại, đem tư liệu đưa cho Tô Thần, nghiêm túc nói: "Tô thiếu, đã có kết quả, cậu xem xem!"
Tô Thần cầm tư liệu lên tỉ mỉ xem, càng xem mày nhíu càng chặt. Tuy trước đó cậu đã chuẩn bị tâm lí nhưng kết quả như bây giờ vẫn làm cho cậu phi thường giật mình cùng phẫn nộ. Tô Thần không ngờ có tới 70% sản phần không hợp cách, trước kia lúc lấy mẫu kiểm tra, là làm sao qua ải?! Càng làm cho Tô Thần phẫn nộ chính là bọn người kia cho sản xuất một dạng nước ép hoa quả, sản phẩm này chủ yếu là dựa vào khẩu vị cùng chất dinh dưỡng cần thiết của trẻ con để tạo thành, người tiêu dùng chủ yếu là trẻ nhỏ.
Tô Thần không nghĩ tới sản phẩm này cũng bị động tay động chân. Trẻ nhỏ sức đề kháng rất yếu! Người lớn dùng sản phẩm này thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu là trẻ con thường xuyên dùng loại sản phẩm này, thân thể nhất định sẽ xảy ra vấn đề! Lá gan của bọn họ thực sự là quá lớn, hoặc là bọn họ đã làm xong sách lược ứng phó, đem trách nhiệm đổ hết cho cha Tô, sau đó sạch sẽ lưu loát thoát thân?
Tô Thần nhớ đời trước khi có một đứa nhỏ dùng sản phầm này gặp vấn đề, sau đó cha Tô bị đem đi điều tra. Tô Thần hít sâu một hơi, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, "Lúc trước tôi kêu anh đi điều tra mấy người kia, có tin tức chưa?"
Trợ lý Trương giật giật mí mắt nói: "Còn không có, tôi vẫn đang điều tra."
Tô Thần cúi đầu suy tư một hồi nói: "Lập tức đem những sản phẩm đã bán ra thu hồi lại; kiểm tra hết tất cả các nguyên phụ liệu đã qua xử lý, trả lại các sản phầm không đạt yêu cầu, tiếp tục thu thập chứng cứ để bọn họ bồi thường cho chúng ta. Tất cả các sản phẩm vẫn chưa xuất xưởng đều đem vào kho, tạm thời không được giao hàng, kiểm tra hết toàn bộ, có vấn đề thì lập tức tiêu hủy. Chi phí không đủ thì đi vay ngân hàng."
Trợ lý Trương do dự một chút, hỏi: "Tô tổng ở bệnh viện có biết quyết định của cậu không?"
Tô Thần cau mày nói: "Cha tôi vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ không thể chịu được đả kịch, chuyện này không thể cho ông biết."
Trợ lý Trương gật gật đầu, "Tôi biết, nhưng chuyện lớn như vậy, khẳng định không thể giấu lâu. Bên trong nhất định có người động tay động chân, muốn tra ra người phía sau thì không khó nhưng sợ lúc đó bọn họ sẽ đến gặp Tô tổng. Cậu biết Tô tổng đối với bọn họ đều là lòng dạ mềm yếu, nếu không cũng không đến mức này."
Kỳ thực trợ lý Trương lúc đầu cũng nhìn không lọt vị thiếu gia này, thấy cậu chỉ biết ăn uống vui đùa, là bộ dạng không gánh nổi công ty. Thế nhưng Tô tổng đối với anh có ân, hiện tại Tô tổng ngã bệnh, anh cũng không thể ngay lúc này rời đi cho nên cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó đồng hành cùng Tô Thần xử lí mọi việc.
Lúc Tô Thần kêu anh mở rộng diện tích kiểm tra an toàn thực phẩm, anh nghĩ đây chỉ thuần túy là ăn no rững mở, đốt tiền. Hiện tại xét theo kết quả điều tra, anh kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người! May là mình phát hiện trước, tuy mối nguy hại đã tạo thành, nhưng ít ra còn có thể cứu nguy kịp thời, đẩy tổn thất đến mức thấp nhất, cho nên bây giờ đối với quyết định của Tô Thần, anh không còn nghi vấn nữa.
Nghe trợ lý Trương nói, lông mày Tô Thần càng cau càng chặt. Trợ lý Trương nói rất đúng, theo tính cách cha Tô, nếu chuyện này không tạo thành mối nguy hại quá lớn, cha Tô nhất định sẽ buông tha bọn họ. Hơn nữa cha Tô đang bị bệnh, không chịu được một chút kích thích, cậu không thể để bất kì chuyện gì làm ảnh hưởng đến sức khỏe của ông!
Tô Thần nhíu mày suy tư một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên nói: "Nếu tôi đưa ba ra nước ngoài trị bệnh thì thế nào?"
"Chủ ý này không tệ, tôi lập tức đi tìm hiểu xem quốc gia nào phù hợp nhất."
Tô Thần nói: "Cái này không cần anh tra xét, tôi tự sắp xếp. Anh chuyên tâm làm tốt việc tôi vừa giao là được. Nếu tôi có chỗ nào sơ sót thì anh bổ sung giúp nhé! Đối với bên khách hàng không thể giao hàng thì phải thương lượng tốt với bọn họ, tận lực đem tổn thất rơi xuống thấp nhất! Nói chuyện với bên ngân hàng lần nữa, cố gắng vay thêm nhiều một chút. Có điều chuyện chúng ta thu hồi sản phẩm sẽ mau chóng bị lộ ra ngoài, sợ rằng lúc đó không thể dễ dàng vay thêm nữa!"
Trợ lý Trương gật gật đầu: "Tôi tranh thủ quay về xử lí chuyện này, còn chuyện Tô tổng ra nước ngoài trị bệnh...?"
Tô Thần biết trợ lý Trương thật lòng quan tâm đến cha mình, giải thích: "Mấy ngày trước tôi ra ngoài chơi với Dư Đình Đình, quen được chị họ nàng và Tần tam thiếu gia. Tần tam thiếu ở nước ngoài có quen một chuyên gia điều trị u não. Hắn nói nếu tôi có yêu cầu thì liên hệ với hắn."
Trợ lý Trương đẩy gọng kính, có chút kích động nói: "Là Tần tam thiếu gia con trai của bí thư Tần sao?"
"Ừa, là hắn."
Trợ lý Trương lộ ra nụ cười nói: "Nếu như là Tần tam thiếu đề cử, nhất định là bác sĩ hàng đầu quốc tế. Coi như không phải là vì tránh né chuyện lần này, cũng có thể đưa Tô tổng đi xem xem."
"Ừm, tôi sẽ mau chóng đưa ba ra nước ngoài chữa bệnh. Anh đi xuống sắp xếp đi."
Sau khi trợ lí Trương rời đi, Tô Thần liếc nhìn thời gian, đã hơn tám giờ tối rồi. Giờ này gọi cho Tần Tu Trạch không biết có làm phiền hắn hay không? Tô Thần do dự một hồi, vẫn là cầm điện thoại lên gọi điện.
***
Ở một phòng riêng sang trọng của một club tư nhân, có ba người đàn ông xuất chúng đang ngồi trong đó. Một người đàn ông trong đó cầm ly rượu lên đối hai người còn lại cạn chén, "Chính sự nói xong rồi, chúng ta có phải là nên tiếp tục một tiết mục khác không?" Nói xong cười bỉ ổi nhìn người anh em kế bên chớp mắt.
Người anh em bên cạnh phối hợp nói: "Chỗ này gần đây mới thu nạp được một nhóm mỹ nhân, vẫn còn trẻ. Tôi mới vừa cùng giám đốc chào hỏi đây."
Người đàn ông nhìn về phía người đang dựa vào ghế sa lon nhàn nhã uống rượu, đầu cũng không nhấc - Tần Tu Trạch, trêu nói: "Tu Trạch, trước đây anh em cùng nhau ra ngoài chơi mày cũng không như vậy. Vừa từ nước ngoài về sao lại trở nên nhạt nhẽo rồi? Lẽ nào bị tổn thương tình cảm?"
"Không thể, gương mặt này, vóc dàng này của nó thì ai có thể cam lòng làm thương tổn đây! Bất quá bộ dáng thanh tâm quả dục bây giờ của nó rất tốt, miễn đừng làm mấy người tao để ý đều đối với nó quăng mị nhãn!" Chu công tử bên cạnh ai oán nói.
Người đàn ông không để ý tới Chu công tử oán giận, chăm chú hỏi: "Tu Trạch, tao lần trước đi Mỹ, cái người đẹp trai kia sao không cùng mày trở về? Có phải bị đá rồi không?"