Ngôn Xu mặc tạo hình mềm muội mà nàng có khả năng phối hợp nhất đi tới trường học, từ một khắc bước vào cổng trường kia, tỉ lệ quay đầu liền cao tới 200%.
Đại đa số đều là người Ngôn Xu không quen biết, nàng cũng không thể trừng lại, chỉ có thể mắt nhìn thẳng đi về phía trước, hoàn toàn làm lơ những tầm mắt đó.
Nhưng mà điều Ngôn Xu không biết lúc này là, bài viết trên diễn đàn tối qua thật vất vả chìm xuống, từ lúc nàng bước vào cổng trường kia lại bị trồi lên.
[Ô ô ô ô ô ô mình thấy Ngôn Xu, hôm nay cô ấy thoạt nhìn còn đáng yêu hơn một trăm lần ngày hôm qua!]
[Tuy rằng cô ấy hình như trừng mắt mình một cái, nhưng mình vẫn cảm thấy cô ấy thật đáng yêu a!]
[Sắc đẹp chính là động lực lớn nhất, nhìn Ngôn Xu giống như một tiểu công chúa, mình thật sự không cách nào tưởng tượng cô ấy động thủ đánh người làm sao!]
[Nắm tay nhỏ của học tỷ có thể gõ gõ ngực em hay không, em nguyện ý coi cái này là tín hiệu rung động!]
[A! Tin lớn! Có người chơi bóng rổ ném trúng Ngôn Xu! Mau đến xem náo nhiệt!]
[What? Tới tới! Dựa vào tính tình Ngôn Xu cô ấy khẳng định sẽ bùng nổ, muốn nhìn mềm muội Ngôn Xu hôm nay động thủ đánh người!]
[Mình cược một ly trà sữa, Ngôn Xu sẽ trực tiếp cầm trái bóng rổ này ném lại!]
[Mình cược hai ly! Không chỉ ném lại! Còn muốn giáo huấn tên xui xẻo này một trận!]
Lúc này nhân vật chính của buổi nghị luận Ngôn Xu, mặt vô biểu tình nhìn bóng rổ lăn xuống trước mặt.
Ba giây trước, trái bóng rổ này chuẩn xác đập vào đầu nàng.
Một nam sinh hơi béo chạy tới, xin lỗi đầy mặt thêm hoảng sợ, vội vàng xin lỗi, "Thực xin lỗi thực xin lỗi! Mình không phải cố ý!"
Tay Ngôn Xu còn để trên trán, nàng cảm nhận được tầm mắt truyền đến từ bốn phương tám phía, có cái không có ý tốt, cũng có cái đơn giản là xem náo nhiệt.
Mà đây là một cơ hội tốt để thay đổi hình tượng của bản thân.
Ngôn Xu buông tay, khom lưng nhặt bóng rổ trên mặt đất.
Nam sinh lập tức bưng kín mặt mình, nhưng cũng không dám trốn qua một bên.
Nơi xa có người nghị luận.
"Nhìn đi, Ngôn Xu người này có thù tất báo, cậu ta nhất định sẽ hung hăng đập quả bóng vào đầu tên xui xẻo kia."
"Ai, đập trúng Ngôn Xu cũng coi như cậu ta xui xẻo."
Ngôn Xu hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận của mình, nhẹ giọng nói: "Không sao, lần sau chú ý hơn là được."
Vừa nói nàng vừa vươn tay, đưa bóng cho nam sinh kia.
Nam sinh thụ sủng nhược kinh nhận lấy, nhưng vẫn liên tục nói thực xin lỗi.
Ngôn Xu cười cười, liền đi về phía phòng học.
Ngôn Xu nghĩ, bộ dáng mình tha thứ cho người khác, nhất định vừa ưu nhã lại xinh đẹp đi, hình tượng nàng cũng sẽ được đổi mới trong hôm nay đi?
Bất quá đây đều là điều mà nàng nên làm khi làm một mềm muội.
Mà sân thể dục yên tĩnh một phút ngắn ngủi, sau đó là tụm mấy cái đầu lại với nhau, mọi người lải nhải dài dòng bắt đầu thảo luận.
"Ngôn Xu vừa nãy có phải là cười uy hiếp cậu ta hay không?"
"Mình cũng thấy! Thật là đáng sợ, cái này còn hơn là trực tiếp đánh một trận đây....."
"Đúng vậy, đắc tội Ngôn Xu, ngày tháng về sau đều phải lo lắng đề phòng."
"Ai, thật đáng thương a."
Nếu Ngôn Xu đi chậm một chút, nghe thấy những người này đang thảo luận cái gì, nàng nhất định sẽ tức giận trực tiếp động thủ đánh người.
Đương nhiên, không có nếu.
Giờ phút này Ngôn Xu đi vào lớp học, sau khi cất cặp sách liền đi lên bục giảng.
Từng ánh mắt dừng trên người nàng.
Ngôn Xu vuốt vuốt tóc, tươi cười thản nhiên.
Đương nhiên nàng biết, gần đây mình trang điểm, trong thời gian ngắn sẽ gây ra một ít chú ý.
Bất quá không liên quan, chờ những người này nhìn thành quen là được rồi.
Vì Hứa Lan, có thể từ giờ trở đi, mỗi ngày nàng đều mặc những cái váy đó.
Hơn nữa nếu nhìn kỹ..... kỳ thật còn khá xinh đẹp.
Ngay cả ánh mắt Diệp Sở Nghi cũng nhịn không được dừng lại trên người Ngôn Xu nhiều một chút, lúc này đây tâm thái của Ngôn Xu ổn trọng hơn lần trước nhiều, nàng không có trừng lại, mà là hơi ngửa cằm, thoải mái hào phóng khoe khuôn mặt xinh đẹp kia của mình ra.
Ngôn Xu thoải mái, người khác cũng đương nhiên không thể dùng ánh mắt đánh giá nhìn nàng nhiều.
Mà tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết thể dục.
Nói cách khác, chỉ cần hết tiết, là nàng có thể nhìn thấy Hứa Lan.
Nghĩ đến đây, khoé môi Ngôn Xu liền nhịn không được lộ ra ý cười.
Ở giữa tiết, nàng còn cố ý tô son môi, cầm gương nghiêm túc soi nửa ngày.
Tiết thể dục này Ngôn Xu đã quyết định, nàng muốn an an tĩnh tĩnh đứng, tốt nhất là một giọt mồ hôi cũng không ra, lúc đấy mới có thể xuất hiện trước mặt Hứa Lan với một bộ dáng hoàn mỹ nhất.
Vì thế trong lúc mọi người đá cầu nhảy dây, Ngôn Xu liền đi siêu thị mua chai nước.
Mà cũng coi như vận khí của nàng không tốt, khi lấy nước từ trên kệ xuống cư nhiên ngoài ý muốn bị cắt xước ngón trỏ.
Ngôn Xu hơi hơi nhíu mày.
Ngày thường chút vết thương nhỏ này nàng đều không thèm nhìn một cái, nhưng không biết vì cái gì, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy miệng vết thương bị cắt qua đau lợi hại.
Ngôn Xu cúi đầu nhìn nhìn váy trên người, thầm nghĩ, không phải là mặc một bộ váy, thì cả người đều trở nên yếu đuối đi?
Tuy rằng đau đớn ở ngón trỏ so với ngày xưa nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng Ngôn Xu cũng không để trong lòng, bởi vì thực mau máu cũng không để lại, thậm chí cả băng cá nhân nàng cũng không cần mua.
Ngôn Xu ngồi ở trên bậc thang ở sân thể dục, không chút để ý nhìn các bạn học vận động.
Nàng có chút khát, nhưng thử vài lần cũng không mở được chai nước khoáng trước mặt.
Mày Ngôn Xu càng thêm nhăn, sau đó nàng nghiêng đầu, liền thấy Mộc Giang cũng ngồi ở đây lười biếng.
Vì thế Ngôn Xu gọi hắn một tiếng.
Mộc Giang quay đầu lại nhìn nàng.
Ngôn Xu trực tiếp đưa chai nước qua, ra lệnh: "Này, giúp tôi mở một chút."
Mộc Giang mở to hai mắt nhìn, nhìn nhìn chai nước Ngôn Xu đưa, lại nhìn nhìn Ngôn Xu, "Không phải đâu Xu tỷ, chị đang nói giỡn với em hả?"
Mộc Giang vội vàng nhận, tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng cũng vẫn giúp đỡ mở ra.
Một khắc nhìn thấy vết thương trên ngón trỏ của Ngôn Xu kia, Mộc Giang mới lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra chị bị thương a."
Ngôn Xu nhận chai nước, tức giận nói: "Bằng không thì sao?"
Bằng không thì sao nàng có thể yếu đuối đến mức một chai nước cũng không mở được? Cái này cũng quá mất mặt rồi.
Từ từ, làm một mềm muội, không vặn được nắp chai nước hẳn là thực bình thường đi?
Ngôn Xu đột nhiên cảm thấy nghĩ thông suốt.
Vì thế nàng ném chai nước vào trong lòng ngực Mộc Giang, nói: "Cho cậu!"
Nàng nói xong liền trực tiếp đứng dậy, lại đi về phía căn tin.
Mộc Giang ở phía sau nàng hô: "Vậy còn chị?"
Ngôn Xu đương nhiên muốn đi siêu thị, lại mua một chai nước mới, đến lúc đó là có thể nhờ Hứa Lan giúp mình vặn ra.
Ngôn Xu cảm thấy, nhờ người khác giúp vặn nắp chai nước, này quả thực là một chi tiết tuyệt hảo để chứng minh nàng là mềm muội!
Mà giờ phút này, trên diễn đàn lại đột nhiên nhiều thêm một cái bài viết.
[Kinh! Đến xem gương mặt thật của Ngôn Xu!]
[Mình là lầu chính, vừa nãy ở sân thể dục, mình thấy Ngôn Xu lấy chai nước trực tiếp đập nam sinh bên cạnh! Lại còn đập tận hai lần! Nam sinh bị Ngôn Xu ăn hiếp thật thảm a!]
*
Ngay lúc chuông tan học vang lên, Ngôn Xu cầm một chai nước chưa vặn ra, là người đầu tiên chạy ra khỏi cổng trường.
Lúc này cổng trường đã lục tục tới rất nhiều người, có sạp bán các loại đồ ăn vặt, đương nhiên cũng có phụ huynh tới đón học sinh.
Nhưng trong một đám người ở đây, ánh mắt đầu tiên là Ngôn Xu liền thấy Hứa Lan.
Hứa Lan trước sau như một mặc váy dài màu đen, mang theo khí chất thần bí chỉ thuộc về cô. Cô đứng ở trong đám người như vậy, cũng mỹ lệ đến làm người ta liếc mắt một cái liền thấy, cho dù phía sau đậu một cái xe đẩy bán đậu hủ thúi, cũng không ảnh hưởng được đoan trang ưu nhã của cô.
Ngôn Xu lại ở trong lòng lặp lại một lần, lúc này mới chủ động đi lên trước, áp xuống vui sướng, ngoan ngoãn chào Hứa Lan.
Trên tay Hứa Lan cầm balo của Ngôn Xu, lại không có trực tiếp đưa nàng, mà là nói: "Đi thôi."
Ngôn Xu sửng sốt một chút, "A?"
Hứa Lan nhìn nàng, nhắc nhở nói: "Lúc trước không phải nói mời tôi ăn cơm sao?"
Ngôn Xu lúc này mới nhớ tới lời lúc trước, khoé môi nàng nhịn không được nâng lên, nhưng bị cực lực khắc chế áp xuống, gật gật đầu, "Vâng!"
Hai người sóng vai đi tới, Ngôn Xu ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, em còn chưa biết chị thích ăn cái gì đâu."
Mời người đi ăn cơm, nhất định là phải gãi đúng chỗ ngứa.
Hứa Lan nhàn nhạt trả lời: "Đều có thể, ăn món em thích là được."
Ngôn Xu gật gật đầu, ý cười ở khoé môi lại càng thêm rõ ràng.
Hứa Lan đây là đang chăm sóc nàng a.
Vì thế Ngôn Xu cẩn thận suy nghĩ một chút, liền mang theo Hứa Lan đi đến tiệm mình hay ăn ----
Cơm nồi đá.
Ngôn Xu đi gọi hai phần sườn nấu nồi đá chiêu bài, mà chờ nàng trở lại chỗ ngồi, Hứa Lan từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một ly trà sữa.
Hứa Lan đưa trà sữa cho Ngôn Xu, nói: "Em mời tôi ăn cơm, tôi đây liền mời em uống trà sữa."
Ngôn Xu cũng không thoái thác, trực tiếp nhận lấy.
Vừa vặn, trà sữa Hứa Lan mua là sản phẩm mới của cửa tiệm nàng thích nhất.
Ngôn Xu uống một ngụm, sữa cùng trà nhẹ nhàng hoàn mỹ kết hợp, là vị nàng thích nhất.
Cho dù không thích, Hứa Lan mua cho nàng, nàng cũng sẽ uống hết.
Chỉ là có điểm đáng tiếc, hình như không có lý do gì để Hứa Lan giúp nàng vặn nắp chai.
Bất quá có thể gặp mặt Hứa Lan, còn cùng nhau ăn cơm trưa, chút việc nhỏ này cũng không tính là cái gì.
Ngôn Xu cúi đầu ăn đầy một miệng nhỏ cơm, trong lòng vui vẻ nghĩ.
Mà lúc này, Hứa Lan ngồi ở đối diện Ngôn Xu, ánh mắt dừng trên người nàng, lại mang theo phức tạp không nói nên lời.
Bởi vì ở trong mắt Hứa Lan, cô có thể thấy trên người Ngôn Xu cũng tản ra sương mù màu đen nhàn nhạt.
Mà ngay khi ánh mắt cô dừng ở trên ngón trỏ của Ngôn Xu, thần sắc lại đột nhiên càng thêm khó nhìn, buột miệng thốt ra, "Em bị thương?"
Ngôn Xu sửng sốt một chút, nàng buông muỗng cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó không tự giác cuộn tròn ngón tay về sau chút, "Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận cắt phải."
Sắc mặt Hứa Lan âm trầm rất nhiều.
Trên người Ngôn Xu tản ra sương mù màu đen, nhưng chỉ mỗi chỗ ngón trỏ kia, có sương mù màu đỏ nhạt bay ra ngoài.
Đó là tượng trưng cho..... sinh mệnh của Ngôn Xu đang trôi đi, cô nhất định phải ngăn lại.
Hứa Lan không nói thêm gì, chỉ là cầm tay Ngôn Xu, cô nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Vừa dứt lời, môi cô liền nhẹ nhàng dán lên lòng bàn tay Ngôn Xu.
Tay hai người liền cứ như vậy dừng ở không trung.
Ngôn Xu trừng lớn mắt, có chút không thể tưởng tượng được nhìn mọi thứ phát sinh trước mắt.
Lòng bàn tay mang theo xúc cảm lạnh lẽo ôn nhu, báo cho Ngôn Xu tất cả đều không phải là đang nằm mơ, cho dù chuyện xảy ra trước mắt thật sự là vượt ra khỏi phạm vi dự kiến mà nàng có thể nghĩ đến.
Cho đến khi Hứa Lan buông lỏng tay nàng ra, Ngôn Xu lúc này mới như bừng tỉnh lại từ trong mộng mà thu tay về.
Nàng há miệng thở dốc muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt hết xuống, chỉ là cầm lấy muỗng có chút vội vàng lùa cơm vào miệng.
Thấy Ngôn Xu khẩn trương vô thố như thế, Hứa Lan mím môi, hỏi: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
"Choang -----"
Cái muỗng đánh vào trên thành chén, phát ra thanh âm không tính là quá lớn nhưng cũng có chút hơi chói tai.
Ngôn Xu cũng buông muỗng xuống.
Nàng cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, nói: "Không có."
Cho dù nàng hoàn toàn không hiểu, nhưng một chút cũng không có gì muốn hỏi.
Ngôn Xu thừa nhận, mình từ trước đến nay là một người tính tình không tốt lắm, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Hứa Lan, những tính xấu nàng có sẽ đột nhiên biến mất.
Ví dụ như hành động vừa nãy của Hứa Lan tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng nàng lại ngoài ý muốn...... không có chán ghét.
Có lẽ bởi vì cô là Hứa Lan, cho nên vô luận cô làm cái gì, Ngôn Xu tựa hồ đều có thể tiếp thu được.
Ngôn Xu trả lời như vậy, Hứa Lan ngược lại lại cảm thấy mình có vài phần chột dạ.
Cô có ý giải thích, nhưng căn bản không có cách nào lấy ra được một cái cớ hợp lí để cho người bình thường có thể tin tưởng.
Nếu bịa ra lời nói dối quá mức vớ vẩn kỳ quái, thì chẳng thà dứt khoát không giải thích luôn.
Hứa Lan không có nhắc lại chuyện vừa nãy, mà là nói: "Sắp tới đừng làm mình bị thương, nếu đổ máu, nhất định phải băng bó vết thương kịp thời."
Ngôn Xu không nghĩ tới Hứa Lan sẽ đột nhiên nói như vậy, nàng không hiểu sao mà ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
Tuy rằng không hiểu, nhưng nếu là Hứa Lan nói, vậy liền đáp ứng trước.
Vì thế Ngôn Xu gật gật đầu, trực tiếp đồng ý, "Vâng."
Giờ nghỉ trưa cũng không dài, cho dù Ngôn Xu không muốn, nhưng cũng vẫn phải trở về tiếp tục đi học.
Hứa Lan đưa nàng tới cổng trường, đương nhiên cũng không thể đi vào.
Ngôn Xu cầm trà sữa, vẫy tay tạm biệt Hứa Lan.
Ngay khoảnh khắc đi vào, Ngôn Xu liền cảm thấy trong lòng mình có điểm vắng vẻ.
Cách thứ bảy còn hai ngày nữa, một đoạn thời gian thật dài, nàng không thể gặp lại Hứa Lan.
Hơn nữa cho dù là cuối tuần, nàng hình như cũng không có lý do thích hợp để đi tìm Hứa Lan.
Tại sao lại như vậy a.
Ngôn Xu ghé vào trên bàn, tức giận nắm nắm tóc mình.
Mộc Giang hỏi nàng, "Sao vậy?"
Ngôn Xu ngẩng đầu lên, từ balo lấy ra chai nước còn chưa kịp nhờ Hứa Lan vặn ra kia, trực tiếp ném cho Mộc Giang, "Cho cậu!"
Mộc Giang: "?"
Hôm nay Ngôn Xu cho hắn nhiều nước như vậy làm gì?
Cho dù Mộc Giang nghĩ không thông, nhưng cũng không dám hỏi lại, làm bạn bè, hắn đương nhiên có thể nhìn ra được tâm tình Ngôn Xu không tốt lắm.
Kỳ thật cũng không phải tâm tình không tốt, cụ thể một chút mà nói, hẳn là cảm xúc có chút kỳ quái.
Đương nhiên, ngay cả chính Ngôn Xu cũng đều nghĩ không ra vì cái gì, huống chi Mộc Giang là người ngoài cuộc cái gì cũng không biết.
Mà qua một phút, bài viết trên diễn đàn lại lại lại bị người đẩy lên.
Phía dưới đột nhiên nhiều thêm một cái bình luận.
[Mình làm chứng! Mình cũng vừa mới thấy Ngôn Xu lấy chai nước đập Mộc Giang! Lần thứ ba trong ngày! Này quả thực thật quá đáng! Đây tuyệt đối là bạo lực học đường đúng không! Quả thực khinh người quá đáng!]