Trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ, yến tiệc linh đình.
Nhân vật chính hôm nay là Phùng Phong và nhị thiếu gia Liễu Linh, bây giờ đôi "người có tình" mặt mang tươi cười đang chào đón tân khách, như vô cùng hạnh phúc. Người không biết tuyệt đối không nhìn ra, trước đó Phùng Phong vừa tổ chức tiệc đính hôn không thành công, Liễu Linh cũng chỉ là vỏ xe phòng hờ.
Vỏ xe phòng hờ trong vỏ xe phòng hờ, nhị tiểu thư Mộ Dung gia - Mộ Dung Thiến cắn răng nghiến lợi đứng ở trong góc phòng xa xa, oán hận trừng hai người đó.
Còn muốn đính hôn? Nằm mơ.
Mộ Dung Thiến cười lạnh, mở ra trí não, hài lòng cong môi.
Trò hay sắp bắt đầu.
Trong góc bên kia, Lương Nghị đang cùng Mộ Dung Bội ăn bánh, căn bản không để ý chút nữa sẽ xảy ra cái gì. Họ đứng ở một vị trí rất tốt, trong chốc lát thật đúng là không ai phát hiện nơi này có đại nhân vật có tình bùng nổ ở đây, a, không, là hai vị, trong đó còn có một Mộ Dung Bội "đã chết".
"Tôi thấy chị cậu." Thang Bác cầm một khối bánh lại gần, thuận tiện chỉ chỉ chỗ khác :"Vẻ mặt cô ta thật vặn vẹo, có phải cô tá đang vụng trộm làm chuyện xấu không?"
Mộ Dung Bội nhìn thoáng qua :"Có lẽ đi."
Mộ Dung Thiến ghét nhất chính là người khác nói Beta và Omega trước mặt ả, cũng bởi vì ả không phải là một Omega mà là Beta không có giá trị, qua nhiều năm như vậy không có gia tộc lên được mặt bàn nào muốn cho con cháu trong nhà cưới ả. Lúc này đây cơ hội có thể trở thành phu nhân tổng thống tốt như vậy, vất vả ném đi một Omega chướng mắt trong nhà, lại vì vấn đề giới tính bị người Liễu gia chặn lại. Mộ Dung Thiến gần như bùng nổ, ả thấy tất cả mọi người đều đang giễu cợt nhìn ả, trào phúng ả một Beta không biết tự lượng sức mình còn muốn tranh với Omega.
"Bùm!"
"A--------"
Trong đại sảnh hòa thuận vui vẻ đột nhiên truyền tới thanh ɦσα ɦuyệt nặng rời xuống, kèm theo tiếng la hét và chạy toán loạn của đám đông. Lương Nghị lập tức ôm Mộ Dung Bội vào lòng, dẫn cậu đứng xa ra.
Thang Bác cũng sợ hết hồn, bị Phó Thủ lôi kéo đi theo Lương Nghị.
"Sao, có chuyện gì vậy?" Là thứ gì rơi xuống vậy?!
Phó Thủ bình tĩnh buông Thang Bác ra :"Ngẩng đầu, nhìn trần nhà."
Thang Bác vô thức ngẩng đầu, đỉnh đầu cũng không có gì a.
"Không nói là đỉnh đầu cậu." Phó Thủ cho y ánh mắt cậu có phải bị ngốc không :"Nhìn chỗ đang loạn kia kìa."
Ạch...
Thang Bác vội khụ một tiếng, vội vàng nhìn sang.
Đèn treo thủy tinh lộng lẫy ở phía trêи rớt xuống, ở phía dưới không có ai nhưng người xung quanh không ít. Nhất là Phùng Phong và Liễu Linh, chỗ đứng vô cùng xấu, mảnh vỡ bắn tung tóe làm không ít người bị thương, người nghiêm trọng nhất chính là hai người bọn họ.
"Ách, thật là..." làm được xinh đẹp.
Nói thật, một đám đứng ở đó đều là người Thang Bác nhìn không vừa mắt.
Phó Thủ nhìn Thang Bác, trầm mặc. Không giống trẻ mồ côi như y, Thang Bác vốn là thiếu gia đại gia tộc Liên Bang, tiếc là gia tộc họ bị một đám người liên hợp hãm hại, cuối cùng chỉ còn một mình Thang Bác còn sống. Thang Bác hận không thể giết chết toàn bộ quý tộc có mặt ở đây, tiếc là thời điểm đèn treo rơi xuống lại không đập trúng ai.
"Đó là do Mộ Dung Thiến làm?" Mộ Dung Bội cũng nhìn theo, kinh ngạc hỏi.
Lương Nghị gật đầu :"Đây mới chỉ là bước đầu tiên."
Kế hoạch của Mộ Dung Thiến không tính là hoàn mỹ, chỉ là không sao cả, đã có Lương Nghị âm thầm giúp một tay. Mong muốn của Mộ Dung Thiến không chỉ là phá hỏng tiệc đính hôn làm đám người đó bị thương, thứ ả muốn làm chính là phá hủy khuôn mặt của hai người kia.
Đối với Omega và người lăn lộn trong giới chính trị mà nói, dung mạo rất quan trọng. Người trước không cần phải nói, người sau tuy có thể bình thường hơi xấu nhưng cũng không thể xấu tới không đành lòng nhìn thẳng, dù sao cũng là gương mặt đại biểu chính phủ. Nhưng vết thương thông thường cũng không thể hủy hoại nhan sắc được cho nên Mộ Dung Thiến kêu người tới chợ đen mua một số virus đáng yêu.
Loại virus này không có quá nhiều nguy hại cho con người, chỉ là vô cùng khó trị, gần như không thể diệt tận gốc. Chúng nó sẽ sinh sôi nẩy nở trêи da người, da người đó sẽ trở nên đầy màu sắc, lồi lõm nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Mộ Dung Thiến hận Liễu Linh, cũng hận Phùng Phong, hận bọn họ dùng đính hôn tới châm biến giới tính của ả. Đương nhiên, Mộ Dung Thiến cũng hận những tên quý tộc nịnh nọt kia, đừng tưởng rằng ả không phát hiện thời điểm đám người đó nhìn ả, trong mắt đầy thương hại và cười nhạo.
Ha ha.
"Trêи đèn treo có tế bào virus." Phó Thủ lấy ra thiết bị trị liệu đưa cho Lương Nghị, Lương Nghị nhận lấy cẩn thận quét qua Mộ Dung Bội, xác nhận không có bị nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trước khi tới anh đã chuẩn bị hoàn toàn, cam đoan Mộ Dung Bội sẽ không bị gì nhưng anh vẫn sợ sẽ có điều bất trắc.
Quét xong Mộ Dung Bội, ba người còn lại cũng quét qua. Thang Bác vô cùng xú mỹ (ý là mỉa mai người khoe hoặc biểu hiện mình xinh đẹp, tài giỏi), trong trong ngoài ngoài cẩn thận quét qua ba lần mới thở phào, khoa trương vỗ ngực mình :"May mắn may mắn, không thì gương mặt tuấn tú này của tôi sẽ bị hủy."
Phó Thủ đoạt lấy thiết bị trị liệu, khinh bỉ y.
Mộ Dung Thiến kêu người thoa virus lên khắp đèn treo, từ trong ra ngoài, này cũng không dễ dàng nhưng có người máy uy tín làm cho nên tránh thoát máy giám sát, không bị ai phát hiện. Hiện tại tốt lắm, gần như toàn bộ người bị thương đều nhiễm virus, không được bao lâu đám quý tộc này sẽ phát điên.
Mộ Dung Thiến vốn không mua được loại virus này, may là được Lương Nghị hỗ trợ. Quay đầu lại đám người đó liên thủ tra án, phỏng chừng rất nhanh đã có thể tra ra Mộ Dung Thiến. Nhưng Mộ Dung Thiến lại tự cho là mình đã tốn số tiền lớn mời hacker đỉnh cấp, hacker nhất định đã xóa sạch dấu vết của mình, nhưng lại không biết hacker đỉnh cấp thật ra là bản thân Phó Thủ.
"Các cậu thật xấu." Thang Bác chọt chọt hông Phó Thủ.
Phó Thủ hất tay y đi.
Virus sinh sôi nẩy nở rất nhanh, mọi người vẫn còn đang vội vàng tìm thiết bị trị liệu và người máy chữa trị vết thương lại phát hiện vết thương mới vừa khép lại đột nhiên lốm đốm màu đỏ tím. Này cũng chưa hết, vết thương khác lại là những đốm xanh đen, nói chung không giống nhau.
Tất cả mọi người đều nghe qua virus đốm màu nhưng người gặp qua lại không có mấy, nhất thời không ai kịp phản ứng đây là virus đốm màu quấy phá. Đám người rối loạn nhưng cũng coi như là trấn định, mãi đến khi có người la lên :"Đây là virus đốm màu!"
Nhất thời bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Mộ Dung Bội cũng không nghĩ rằng đám người này sẽ thực sự bị ảnh hưởng bởi loại virus nho nhỏ đó, bọn họ nhất định có thể tìm được cách ức chế loại virus này nên thực ra Phùng Phong và Liễu Linh sẽ chỉ phải chịu đã kϊƈɦ nghiêm trọng trong thời gian ngắn, nhưng luôn có cơ hội xoay người. Tuy rất nhiều người bị liên lụy vì bữa tiệc đính hôn này, phỏng chừng Liễu gia sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng Liễu gia thật vất vả trói được Phùng Phong, đương nhiên sẽ không đẩy ra ngoài khi chỉ thất bại trong gang tấc còn dính một thân đen, họ nhất định sẽ nỗ lực nghĩ biện pháp. Miễn giải quyết được virus, dù chỉ là trị ngọn không trị gốc cũng đã đủ.
Đã như vậy, thực ra vẫn còn cần để lại Mộ Dung Thiến tiếp tục chiến với Liễu Linh và Phùng Phong, quân cờ tốt như vậy phế đi rất đáng tiếc. Hơn nữa, ả cũng là quân cờ có thể chịu tiếng xấu thay.
Mộ Dung Bội tự đánh giá một phen ở trong lòng, kéo tai Lương Nghị, tiến tới bên tai anh nói mấy câu.
Lương Nghị kinh ngạc nhướng mi, sau đó nghiêng đầu hôn lên khóe môi cậu một cái :"Nghe lời em."
"Mọi người đang định làm chuyện xấu gì vậy?" Thang Bác tò mò lại gần hỏi.
Lương Nghị đẩy y ra, đeo thiết bị dịch dung lên Mộ Dung Bội, đảm bảo không ai nhận ra mới yên tâm lớn mật đi tới giữa đám người.
Anh vừa tới, dường như chuyện xưa tái diễn, mọi người hoảng sợ lui về phía sau nhường ra một con đường cho anh.
"Lương Nghị lại tới phá tiệc!"
Khác với lần trước chính là thời điểm đó anh tới đây một mình nhưng lần này phía sau lại có ba thuộc hạ đi theo. Hai người trong đó mặt rất lạ, người còn lại ở trong trí nhớ của mọi người, bởi vì dung mạo y rất giống gia chủ Thang gia bị phán quyết mười lăm năm trước!
Thang Bác âm trầm nhìn đám người đang chột dạ, nếu không phải còn có chính sự cần làm, y đã sớm móc súng ra bắn chết bọn họ.
Lúc này chỉ có Phùng Phong và gia chủ Liễu gia đi tới.
Bị vã mặt một lần cũng đã đủ mất mặt, Phùng Phong mất không nổi lần thứ hai. Liễu gia là người đứng ra tổ chức, đương nhiên cũng không tiện lùi bước, hơn nữa gia chủ Liễu gia tự tin ông có năng lực dạy dỗ Lương Nghị, đừng nghĩ rằng Liễu gia họ có thể đi tới đi về tự nhiên như Mộ Dung gia.
Nhưng Lương Nghị không quan tâm hai người kia, chỉ trào phúng nhìn bọn họ tiện đà ngắm nhìn bốn phía :"Còn thật náo nhiệt?"
Không ai đám đáp lời.
"Tôi còn tưởng anh có tình cảm sâu đậm biết bao với tiểu thiếu gia Mộ Dung gia." Lương Nghị cười tới ý vị thâm trường :"Xem ra anh cũng không đặt những Omega này ở trong lòng, lần tới anh em tôi có thiếu vợ thì còn phải cảm ơn ngài Phùng đã hào phóng nhường Omega đấy."
Lời này thật sự là đâm vào tim, lời trong lời ngoài đều là Phùng Phong không thèm để ý Omega đính hôn với mình ra sao nên bị đoạt đi cũng không quan tâm, coi như là đưa cho bọn cướp. Sau khi đưa xong vẫn vui vẻ tìm Omega kế tiếp, với gã thì đính hôn với Omega nào cũng không khác biệt. Mà thủ hạ của Lương Nghị vừa vặn thiếu rất nhiều Omega, Lương Nghị đây là đang cổ vũ Phùng Phong đính hôn với nhiều Omega nữa, như vậy thì anh em của anh đều có vợ.
Tuy thời điểm rất không thích hợp nhưng Mộ Dung Bội vẫn không nhịn được cười.
Lương Nghị nghe thấy tiếng cười quen thuộc, mặt lập tức nhu hòa hơn, quay đầu ôn nhu nhìn người yêu.
"Đi thôi, vở kịch đã kết thúc."
Nói xong Lương Nghị thoải mái dẫn người đi.
Còn sát thủ và vệ sĩ Liễu gia an bàn căn bản như không tồn tại vậy, hoàn toàn không ai đi ngăn bọn họ.
Bọn họ đi khỏi, gia chủ Liễu gia mới hoàn hồn, tức tới mặt đều xanh. Đám người đó chết ở đâu rồi?! Sao một người cũng không tới ngăn Lương Nghị?!
Một bữa tiệc đính hôn kết thúc như trò hề vậy.
Bởi vì Lương Nghị xuất hiện nên trong vô thức mọi người đều cho rằng Lương Nghị chính là người phát tán virus. Có Mộ Dung Bội làm Lương Nghị đổi ý, bọn họ quyết định tạm thời không khai Mộ Dung Thiến ra, giữ lại người phụ nữ này tiếp tục đối phó kẻ địch giúp họ. Vì vậy Mộ Dung Thiến an toàn.