Trước khi trời tối, Đoạn Ninh Trầm đã kịp đuổi tới tiểu thành trấn. Không thể so được với Xương Châu, cùng gọi là thành trấn, nhưng lại là một thôn trang nhỏ. Xa xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng thôn trang.
Một trận gió lạnh thổi qua, Đoạn Ninh Trầm đang đánh xe ngựa không nhịn xuống được, đánh một cái hắt xì, duỗi tay xoa xoa mũi. Vào mùa đông gội đầu tại nước sông lạnh băng chính là đi tìm đường chết. Dù hắn nội lực cao thâm, vẫn không tránh được hàn khí nhập thể. Nếu bởi vì như vậy mà nhiễm phong hàn, quả thực quá mất mặt! Hình tượng của mình ở trước mặt mỹ nhân sợ là sẽ xuống dốc không phanh. Hắn âm thầm vận khởi nội lực, loại trừ hàn ý. Hắn cho rằng mỹ nhân có hảo cảm đối với hắn, vì thế hắn quyết định sẽ không ngừng cố gắng.
Trước khi gặp được Bùi Tự, hắn không cảm thấy mình là đoạn tụ —— đương nhiên hắn cũng không thích nữ nhân. Hắn một lòng vào sự nghiệp, tình yêu làm sao so được với sung sướng khi thống nhất giang hồ. Cho đến khi trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Tự, tim hắn đập thình thịch, bình sinh lần đầu tiên có xúc động đem người sủng lên trời. Ai đã nói sự nghiệp cùng tình yêu không thể cùng có? Hiện tại Đoạn Ninh Trầm đã nghĩ như thế.
Người Khinh Nhạc Giáo ở thôn trang tới tiếp ứng hắn. Hắn theo đánh dấu bọn họ lưu lại, thành công tìm được một gian sân, hắn nhảy xuống xe ngựa, theo quy luật mà gõ mười mấy hạ môn. Cửa mở, mở cửa chính là thanh niên bộ dạng bình thường, vừa thấy Đoạn Ninh Trầm, hắn hơi hơi khom người, kêu:“Giáo chủ.”
Hắn tính toán tránh ra, để Đoạn Ninh Trầm đi vào, ai ngờ hắn mới vừa mới thối lui, liền thấy Đoạn Ninh Trầm quay người, thẳng đến bên ngoài xe ngựa. Tả hộ pháp Thích Phụng trong nháy mắt mộng bức: “???”
Sau đó hắn liền trơ mắt nhìn giáo chủ xưa nay tay chân thô kệch lấy một tư thái cực độ cẩn thận từ xe ngựa ôm ra một người. —— một người nam nhân. Một nam nhân lớn lên đặc biệt đẹp. Thích Phụng chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, ngu si mà mở miệng nói: “Giáo, giáo chủ, vị này chính là?”
Đoạn Ninh Trầm một tay ôm eo Bùi Tự, một tay nâng chân y, đắc ý dào dạt nói: “Y là người trong lòng của bổn tọa~” Thích Phụng phảng phất nghe được thanh âm thứ gì đó đang vỡ vụn —— là thế giới quan của hắn.
Đoạn Ninh Trầm không chờ hắn đáp lại, liền vui sướng mà ôm Bùi Tự vào phòng. Trong phòng là nguyên một đám giáo chúng Khinh Nhạc Giáo. Đoạn Ninh Trầm dùng miệng lưỡi khoe khoang công khai giới thiệu thân phận Bùi Tự là người trong lòng của mình. Mọi người khiếp sợ, ánh mắt đều tụ tập ở trên người Bùi Tự. Bùi Tự đã quen với tầm mắt người khác, chỉ khác đó thường là kính sợ, sợ hãi, hoặc là ánh mắt thù hận, nhưng bị người khác nhìn như động vật quý hiếm, đây vẫn là lần đầu tiên. Cảm giác này thực xa lạ, làm y cảm thấy thật mới mẻ.
Đoạn Ninh Trầm nhìn sắc mặt của y, cảm thấy y đã bị bọn họ doạ rồi, liền bảo vệ y, hướng giáo chúng trách mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn?Chưa từng thấy qua người lớn lên đẹp đến như vậy à?”
Lời này nói ra, hắn cảm thấy bọn họ đúng là chưa từng thấy qua người lớn lên đẹp được như Bùi Tự, vì thế sửa lại, “Y là người của bổn tọa. Các ngươi về sau đối xử với y kính trọng như đối với bổn tọa, đã biết chưa?” Một giáo chúng gan lớn thử thăm dò: “Cho nên vị này chính là…… Giáo chủ phu nhân?”
Mọi người vì thế bừng tỉnh, sôi nổi cùng chào hỏi Bùi Tự: “Gặp qua giáo chủ phu nhân.”
Bùi Tự: “……”
Đoạn Ninh Trầm không dám nhìn y, lại cảm thấy mặt có điểm nóng lên, trách mắng: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Bát tự còn không có một nét phẩy!”
Mọi người vì thế lại bừng tỉnh, ra là giáo chủ còn chưa đem người đuổi được tới tay. Hiểu hiểu. Bọn họ sẽ phối hợp với giáo chủ thật tốt!
Bữa tối đã làm xong, Đoạn Ninh Trầm đưa Bùi Tự đến nhà ăn, bọn giáo chúng sôi nổi vây quanh Bùi Tự hỏi han ân cần, còn Đoạn Ninh Trầm thì cùng Thích Phụng đi đến một căn phòng trống vắng. “Giáo chủ, xin hỏi vị kia Dịch công tử là từ đâu tới?”
Đoạn Ninh Trầm nghĩ nghĩ, vẫn đem lai lịch Bùi Tự nói cho hắn. Trong phòng yên tĩnh một lát. Thật lâu sau, Thích Phụng nói: “Giáo chủ, nghe nói người nơi đó …… Đều sẽ có loại bệnh về phương diện kia.”
Hắn liền nói thẳng ra “Đối phương nếu có bệnh hoa liễu thì sẽ lây bệnh cho ngươi”.
Đoạn Ninh Trầm trừng mắt, đang muốn tức giận, lại nghĩ đến thân thể Bùi Tự đúng là rất kém, nhíu chặt mày, “Nếu không thì để Thôi Văn đến nhìn cho y?” Hiển nhiên thân thể Bùi Tự có vấn đề, để gã nhìn xem cũng tốt.
Vẻ mặt Thích Phụng một lời khó nói hết: “……”
Hắn căn bản không phải có ý tứ này. Đến tột cùng vì sao giáo chủ lại coi trọng một tiểu quan? Những người thuộc giang hồ giống bọn họ, coi trọng nhất là tôn nghiêm, dù có chết, cũng sẽ không khom lưng uốn gối. Tại đây, bọn họ xem thường nhất chính là người bán thân thể để kiếm ăn. Nhưng hiện tại nếu hắn làm trò trước mặt lần Đoạn Ninh Trầm lần đầu rơi vào bể tình, mà đem cái nhìn chân thật biểu lộ quá rõ ràng thì sẽ không tốt.
Đoạn Ninh Trầm nhớ lại, vì Bùi Tự mà nói ra rõ ràng: “Y bị bắt tiến vào loại địa phương kia! Y vốn là công tử thế gia có xuất thân tôn quý, bởi vì huynh đệ tranh đoạt tài sản, mà hại y vào loại địa phương kia. Thân y không thể đi, chỉ có thể ở loại địa phương kia chịu tra tấn.”
Biểu tình Thích Phụng càng thêm một lời khó nói hết. Bọn họ trong giang hồ hỗn loạn, khuyết thiếu nhất chính là cảm giác đồng tình. Loại cực khổ nào bọn họ chưa từng thấy qua? Sao lại vì loại sự tình này mà thương hại người khác? Trong suy nghĩ của hắn, nam nhi chân chính có tâm huyết nếu gặp loại tình huống này thì nên phản kháng, mà không phải nhẫn nhục chịu đựng, kéo dài hơi tàn để sống. Trong quá khứ, quan niệm giáo chủ cùng hắn giống nhau. Hiện tại đại khái là bởi vì lâm vào bể tình, ánh mắt đối với mọi việc cũng bất đồng. Hắn cũng biết lúc này nói với Đoạn Ninh Trầm rằng “Dịch Tự” không tốt, chỉ sợ giáo chủ chẳng những nghe không vào, còn sẽ giận hắn, trong lòng hắn biết giáo chủ là người nhanh chán. Nhất kiến chung tình, tới thì hăng hái. Nhưng chắc cũng sẽ qua nhanh thôi. Qua một thời gian, chờ nhiệt tình của giáo chủ đối với Dịch Tự giảm xuống, nhắc lại ý kiến vẫn còn kịp.
“Ngươi giúp bổn tọa điều tra tên của y.”
Bên kia, Bùi Tự không thể nhịn được nữa, đuổi tất cả những người ríu rít vây quanh y đi ra ngoài. Tính tình y không tính là tốt, ngày thường lãnh đạm, là bởi vì lười phản ứng. Hiện tại vì mục đích của mình, bị bắt phải ở bên người giáo chủ Ma giáo, trong lòng y đã phiền đến không chịu nổi, cả người đều vào trạng thái tùy thời muốn nổ tung. May mà lý trí ngăn chặn y xấu tính. Như là công pháp tập luyện, loại sự tình riêng tư cá nhân này, nếu rời khỏi giáo chủ Ma giáo, chỉ sợ lấy thế lực của y, cũng khó có thể điều tra được lai lịch công pháp kia. Mà nếu lựa chọn trực tiếp bắt giáo chủ Ma giáo, đối phương chỉ sợ thà rằng ngọc nát không tan. Đến lúc đó, sẽ thất bại trong gang tấc.
Mười bốn năm trước, Cốc chủ Bách Dược chẩn bệnh tình cho y, nói y không thể sống quá 24 tuổi. Hiện tại y đã 23 tuổi, có thể rõ ràng cảm giác được sinh mệnh mình đang từ từ suy kiệt. Thời thiếu niên, lúc mùa đông, y so với thường nhân càng sợ lạnh.
Hiện giờ, nhúc nhích thân thể cũng khó khăn. Hiện tại thân thể y giống như máy móc đã sinh rỉ sắt, mỗi lần hoạt động, đều phải kinh hồn táng đảm rằng nó có thể hay không tan thành từng mảnh. Y thậm chí mỗi ngày trước khi ngủ đều nghĩ tới việc có thể hay không sau khi qua một giấc ngủ này, y sẽ không tỉnh dậy được nữa. Y sắp chết. Nhưng y không muốn chết. Y còn có rất nhiều việc dang dở muốn hoàn thành. Giáo chủ Ma giáo là hy vọng duy nhất của y. Cứ cho rằng hy vọng này có lẽ qua mức xa vời, nhưng y vẫn sẽ gắt gao nắm chắc được nó.
Cửa đúng lúc này bị gõ vang lên. Một người Khinh Nhạc Giáo đẩy cửa vào, “Dịch công tử, ta vì ngài thêm nước trà.” Cửa lại bị đóng lại, hắn đánh một cái thủ thế. Bùi Tự buông chiếc đũa xuống. Người này chính là Nhiếp Bân đã dịch dung.