“Ngươi bị Dương Sơn phái nhốt lại, bọn họ biết ngươi là người của ta.” Đoạn Ninh Trầm lại nói, “Cho nên…… Khó bảo toàn lần sau bọn họ sẽ không thương tổn ngươi nữa. Vậy ngươi đi theo ta lang bạt giang hồ nhé?”
Điều này rất hợp ý Bùi Tự. Nhưng Bùi Tự cũng biết, Đoạn Ninh Trầm đưa ra đề nghị này nguyên nhân chủ yếu là, ba ngày trước, hàng hóa buôn lậu của Ma giáo bị quan phủ chặn lại. Ma giáo hoài nghi có nội gian, hiện tại tổng bộ Long Ninh bên kia đang tiến hành điều tra. —— này tự nhiên cũng là bút tích của Bùi Tự. Y sớm đối với Ma giáo rõ như lòng bàn tay. Tuy bề ngoài Đoạn Ninh Trầm là giáo chủ, nhưng hắn không màng quản sự, suốt ngày ở bên ngoài giang hồ du tẩu. Mà quản sự chân chính của Ma giáo chính là đại trưởng lão Hỗ Kính Thành.
Đoạn Ninh Trầm là con nuôi của giáo chủ trước đây, được toàn giáo phái nuông chiều lớn lên, dưỡng lên tính tình không biết trời cao đất dày. Hai năm trước, lão giáo chủ cũ bế quan đem ngôi vị giáo chủ truyền cho hắn, hắn liền cuồng ngạo mà tuyên bố muốn nhất thống giang hồ, còn muốn đánh cả thượng võ lâm minh, tuyên chiến Võ lâm minh chủ Lý Diệp Chu. —— sau đó bị đánh đến thương tích đầy mình phải nằm trên giường ba tháng. Hắn cũng không nhụt chí, không ngừng cố gắng tới cửa khiêu chiến. Nhưng lần thứ hai lại không nhìn thấy Lý Diệp Chu, mà bị tôi tớ bên người Lý Diệp Chu đánh đến hoài nghi nhân sinh, cuối ngày đông, mặt mũi bầm dập bị treo ở cửa thành trước, để người qua đường chiêm ngưỡng —— mặt mũi mất hết!
Điểm này, Bùi Tự đối với Đoạn Ninh Trầm thật sự phục. Bất luận kẻ nào bị làm nhục đến mức như này, tinh thần không bị sa sút, ẩn lui giang hồ, thì ít nhất cũng một lần nữa nhận ra thực lực của mình. Thế mà Đoạn Ninh Trầm vẫn một lòng cho rằng sẽ có một ngày hắn có thể giết chết Lý Diệp Chu, diệt võ lâm minh, Khinh Nhạc Giáo bọn họ có thể thống nhất giang hồ —— có thể nói là càng cản càng hăng. Nhưng khác ở chỗ, lúc sau hắn chọn dùng chiến thuật vu hồi **, tốt xấu cũng không còn lỗ mãng như trước trực tiếp đánh với thượng võ lâm minh. Và hiện tại có nên trả thù Dương Sơn phái hay không, hắn cũng lựa chọn trước nên đoạt Huyền Lục, đại khái cũng coi như có tiến bộ.
Bùi Tự nếu đã vì bản thân mà giả tạo ra thân phận kia, lưu lại bên người ma đầu để tìm ra công pháp, y cân nhắc cũng nên ngụy trang vài lời để không bị phát hiện ra manh mối. Trầm mặc sau một lúc lâu, mặt y vô biểu tình nói: “Ta không biết võ công, như vậy không thành vấn đề sao?”
Đoạn Ninh Trầm tâm hoa nộ phóng. Đây là lần đầu tiên mỹ nhân chủ động dò hỏi hắn! Hắn vỗ ngực, tin tưởng tràn đầy nói: “Ngươi yên tâm! Võ công ta cái thế, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi!” .
||||| Truyện đề cử: Cua Lại Vợ Yêu! |||||
Bùi Tự: “…… Ừ.”
Đoạn Ninh Trầm hứng thú, thao thao bất tuyệt nói: “Ta nói với ngươi, giang hồ có rất nhiều điều hay ho! Có ngàn loại người cổ quái, có bao nhiêu kiến thức cùng rất nhiều chuyện thú vị, đương nhiên nếu không có Lý Diệp Chu cùng võ lâm minh thì càng thêm hoàn mỹ. Vào năm trước ta đụng phải một lão thái thái, nàng……” Trong mắt hắn phảng phất có hai tiểu thái dương đang phóng tia sáng.
Bùi Tự luôn luôn không có thói quen được người khác đối đãi nhiệt tình thế này, trước nay càng không có cảm giác “Ngươi đang lừa gạt ta giang hồ thú vị”. Y ly khai ánh mắt, nghĩ thầm, quả nhiên ma đầu này tư duy khác hẳn với thường nhân. Theo y biết, trên giang hồ, Đoạn Ninh Trầm đã bại lộ thân phận, hướng các nhân sĩ công khai sự tồn tại của mình. Y phân tâm cân nhắc bước kế tiếp, y lưu lại bên người Đoạn Ninh Trầm, đầu tiên là gạt lấy tín nhiệm của hắn, sau đó dùng nội lực hắn giảm bớt bệnh tình, thứ hai là tra ra nguyên nhân tại sao nội lực của hắn có thể khắc chế hàn độc trong cơ thể mình, thứ ba chính là tìm được công pháp của hắn.
Nghĩ, y liền cảm giác được hàn ý. Hiện tại bọn họ đang ở khách điếm, trong phòng không có lò sưởi. Y đem áo choàng trên người kéo lại, Đoạn Ninh Trầm đã nhận ra động tác của y, vươn tay. Bùi Tự theo bản năng tránh đi, khó khăn lắm mới ngừng lại được, tùy ý để bàn tay ấm nóng của Đoạn Ninh Trầm nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của y.
Đoạn Ninh Trầm một bên vì y truyền chân khí, một bên nói: “Ta đã điều Thôi Văn - đại phu tốt nhất của chúng ta tới nơi này. Hắn sẽ xem bệnh cho ngươi, nhất định có thể đem thân thể của ngươi điều dưỡng tốt lên.”
Bùi Tự nhắm mắt cảm thụ được cương dương chân khí tiến vào kinh mạch mình, nghĩ thầm, thân thể này của mình cũng không phải muốn là điều dưỡng tốt lên được.
Chờ tay Bùi Tự trở nên ấm áp, Đoạn Ninh Trầm cũng thu hồi tay, còn nói thêm: “Chờ thân thể ngươi trở nên tốt hơn, ta sẽ dạy ngươi tập võ! Tập võ có thể cường thân kiện thể.”
Bùi Tự giương mắt, nhàn nhạt đáp: “Tập võ? Luyện ra nội lực giống như ngươi sao?”
Ánh mắt Đoạn Ninh Trầm sáng lên, đây chính là thời điểm để hắn thể hiện, chen vào: “Vẫn nên xem ngươi muốn luyện ngoại gia công phu hay là nội gia công phu. Tình huống của ngươi, ta cảm thấy nên luyện nội gia công phu là tốt nhất.”
“Ta xem trong thoại bản, tu luyện nội lực cần công pháp à?”
Đoạn Ninh Trầm gật đầu như đảo tỏi, “Đúng đúng đúng! Không sai! Giáo chúng ta có rất nhiều công pháp, ngươi có thể tùy tiện chọn.”
Bùi Tự: “……” Thấy bộ dáng hắn dễ dàng bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, Khinh Nhạc Giáo không bị phá sản cũng thật kỳ lạ.
“Công pháp ngươi luyện là gì?” Y tự nhiên mà dẫn vào trọng điểm.
Nhắc tới cái này, Đoạn Ninh Trầm liền hưng phấn, kiêu ngạo tự đắc mà nói: “Ta nói với ngươi! Công pháp đó là thần tiên cho ta! Năm ấy bảy tuổi, ta ngoài ý muốn rớt xuống vách núi, sau đó tiến vào một thế giới kỳ diệu, một thần tiên tặng cho ta công pháp —— chính là cái hiện tại ta đang ở tu luyện. Còn có, còn có! Thần ban cho ta công pháp này còn có cái thần kỳ ở chỗ, ta có thể đồng thời kiêm tu luôn công pháp khác, mà không cùng nó phát sinh xung đột! Hơn nữa, chỉ có một mình ta là có thể tu luyện được! Những người khác đều không luyện được!”
Bùi Tự: “……” Cũng không biết ma đầu này trước khi biên diễn chuyện xưa có hay không suy xét trí lực của người khác.
Đoạn Ninh Trầm xem biểu tình y, liền biết y không tin, vội nói: “Ngươi cần phải tin ta! Tất cả điều ta nói đều là sự thật!”
Bùi Tự có lệ đáp: “Ta tin.”
Đoạn Ninh Trầm không mắc lừa, “Ngươi rõ ràng không tin!”
Bùi Tự: “Ta nói, lời này nói cho bất luận người bình thường nào nghe cũng đều không tin.”
“Nghĩa phụ ta cùng bọn họ vốn dĩ lúc đầu cũng không tin, hiện tại đều đã tin.”
Bùi Tự: “……” Bọn họ sợ không phải chỉ là hống ngốc tử chơi đi?
Đoạn Ninh Trầm còn nói thêm: “Nói tóm lại, thần tiên được phái đến là để chiếu cố ta, ta chính là thiên kiêu chi tử! Ta về sau chắc chắn có thể vượt qua chướng ngại, thống nhất giang hồ!”
Hắn vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Bùi Tự, leng keng hữu lực mà nói: “Đến lúc đó! Ngươi ở trên giang hồ một người trên vạn người, hô mưa gọi gió, tùy ý rong ruổi, muốn làm gì thì làm! Chẳng phải rất tốt hay sao? Ai hắc hắc, ngươi đi theo ta, chuẩn không sai!”
Thể xác và tinh thần Bùi Tự mỏi mệt. Xem ra chuyện công pháp, chỉ có thể ra tay theo hướng khác.
**Đánh vu hồi, hay thao tác Đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch.[1] Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng. ( theo wikipedia).