Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Môi Ninh Trí Viễn lúc đóng lúc mở, Lâm Lộc giống nhưng nghe hiểu hắn nói, lại giống như không hiểu. Nhìn gương mặt quen thuộc này, cậu lại hơi mờ mịt.
Ninh Trí Viễn giống như hợp nhất lại với bức tranh sau lưng hắn thành một thể, hòa với cây cối, lắc lư phải trái biến thành một cái bóng xanh kỳ quái. Mặt Ninh Trí Viễn cũng vặn vẹo, rõ ràng là hắn đang cười, ánh mắt lại thâm trầm, nhìn Lâm Lộc trong mắt lại giống như một con quái thú đáng sợ đang ép sát từng bước một, muốn cắn nuốt cậu từ trong ra ngoài, ngay cả linh hồn cũng không còn!
Ọe một tiếng, Lâm Lộc nôn ra.
Ninh Trí Viễn ngừng lại. Vẻ tươi cười đọng lại ở trên mặt hắn.
Hắn nghĩ tới Lâm Lộc sẽ chống cự, cũng nghĩ tới cậu sẽ phủ nhận. Hoặc là cậu sẽ khóc lóc, nói cái gì cũng không chịu tha thứ -- Hắn đều nghĩ tới, cũng đều chuẩn bị. Hắn biết, lần này muốn đuổi Lâm Lộc quay lại, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới một màn như vậy.
Lâm Lộc cậu, thế nhưng cảm thấy chính hắn ghê tởm?!
"Lâm Lộc, cậu có ý gì?"
Trong tiếp ép hỏi của Ninh Trí Viễn có chút tức muốn hộc máu, Lâm Lộc cúi người xuống. Muốn che miệng lại, lại căn bản khống chế không được chính mình. Hai đầu gối nhũn ra quỳ xuống, đầu gối truyền đến đau đớn bén nhọn. Cả người đều là mồ hôi lạnh, tay Lâm Lộc chống ở trên mặt đất, lộ ra một đoạn cánh tay tái nhợt.
Miệng vết thương bị chính cậu cắn đến máu thịt hỗn độn, thịt hồng nộn lộ ra bên ngoài. Gầy đến da bọc xương, gân xanh màu xanh nổi lên.
Phía dưới mạch máu là từng vết sẹo dao đỏ thẫm vặn vẹo, như là loài bò sát ghê tởm màu đỏ thịt chôn sâu ở dưới làn da.
Từng đường vết thương kia, mới chồng cũ. Hiển nhiên, tuyệt đối không phải một lần tạo thành......
Yết hầu Ninh Trí Viễn siết chặt một trận.
Hắn đột nhiên nhớ tới, Lâm Lộc đã từng tìm chết quá nhiều lần. Có lẽ không nên cường ngạch đối cậu như vậy nữa. Nên dụ dỗ một ít, theo cậu một ít, cũng không thể bức ép thật chặt.
Nhưng cậu chỉ muốn trốn! Nếu không vừa đe dọa vừa dụ dỗ như vậy, lại lưu lại cậu trong lòng ngực như thế nào?
Đúng rồi, hiện tại nói tin tức kia cho cậu —— Thánh Y Ti, không phải cậu vẫn luôn rất muốn đi sao? Nghe tin này, nhất định cậu sẽ thật rất vui đi? Nói không chừng sẽ không làm bộ không quen biết hắn nữa!
"Tiểu Lộc, xin lỗi, khẩu khí của tôi có hơi......Em không sao chứ?"
Lâm Lộc thở hổn hển quỳ gối trên giường. Một thân mồ hôi, nhưng cuối cùng cũng ngừng nôn khan. Cậu cảnh giác trừng mắt Ninh Trí Viễn, trong ánh mắt tràn đầy địch ý.
"Lần này là tôi sai, cho nên tôi đã chuẩn bị một món quà cho em."
"Lúc trước ngăn cản em thi đấu, khiến em khổ sở lâu như vậy. Hiện tại, tôi sẽ tiếp viện không tưởng cho em."
"Tôi có vé của Thánh Y Ti, có thể đi thẳng đến trận chung kết. Tôi đưa em đi Thánh Y Ti, được không?"
Ninh Trí Viễn thâm tình chân thành, dứt lời lại dừng câu chuyện. Không biết vì sao, trong lòng lại có hơi khẩn trương. Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng thúc giục.
"Tiểu Lộc, em nghĩ như thế nào?"
"Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì. Thánh Y Ti là cái gì?"
Biểu tình Ninh Trí Viễn cứng đờ.
"Thật xin lỗi, cái tên này đúng là có hơi quen tai. Nhưng mà tôi không nhớ rõ. Vị tiên sinh này, Thánh Y Ti rốt cuộc là thứ gì vậy? Vì sao anh muốn đưa tôi tới đó? Tuy rằng không biết vì sao anh nhất định phải bắt cóc tôi......Nhưng tôi thấy anh không giống như là có ác ý. Xin lỗi, vừa rồi tôi phản ứng quá mức, bác sĩ nói tôi có bệnh, tinh thần có chút vấn đề. Hiện tại đã hết phát bệnh rồi, tôi xin lỗi anh. Vị tiên sinh này, lời anh nói tôi cũng không hiểu một câu nào, xin hỏi hiện tại tôi có thể đi rồi sao?"
"Em đùa cái gì vậy?"
Biểu cảm của Ninh Trí Viễn nhịn không được.
"Không phải em muốn đi Thánh Y Ti nhất sao? Sân khấu trong ước mơ của em, cuộc thi em muốn đi nhất, em nói em không nhớ rõ?!"
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không không được."
Lâm Lộc ngồi dậy, lắc đầu cười khổ.
"Có lẽ đã từng thật sự thích quá đi. Nhưng là thời gian lâu rồi, cũng không có hứng thú nữa. Là thi đấu phải không? Sân khấu......Cho nên đây là thi đấu vũ đạo. Đúng vậy, tôi đã từng rất thích múa. Nhưng mà cũng đều qua rồi."
Vừa nói, Lâm Lộc vừa muốn xuống giường. Lại bị Ninh Trí Viễn cầm cánh tay một phen. Thân mình cậu run lên, chợt căng thẳng.
Là bị phát hiện sơ hở sao? Cậu đã tận lực không được run rẩy.
Tựa hồ là cảm giác được cậu căng chặt. Ninh Trí Viễn buông lỏng tay ra, lại vẫn là vây quanh Lâm Lộc, không muốn thả cậu đi.
"Xin lỗi."
"......Không có gì."
Dường như lừa dối được. Lâm Lộc lấy lại bình tĩnh. Cậu có thể cảm giác được tim đập như trống, lại vẫn là nỗ lực kéo tinh thần lên.
"Em nói em đã quên sân khấu, cũng quên mất tôi. Nhưng mà tôi không tin, Lâm Lộc, em còn nhớ lúc em học đại học em đã nói gì với tôi sao?"
"Tôi chưa từng học đại học."
"Em nói cái gì?"
"Tôi chưa từng vào đại học. Đã từng muốn đến khoa vũ đạo của học viện đế quốc, nhưng là còn chưa kịp thi đậu, tôi đã thôi học rồi."
"Em......Rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?"
"Đang nói sự thật mà."
Lâm Lộc khẩy khẩy tóc, lại sửa sửa suy nghĩ lần nữa.
Rất kỳ quái, vốn dĩ cậu tự hỏi cũng cảm thấy mệt mỏi, cả ngày cũng sẽ không nói một câu. Là một cái xác không hồn, thế nhưng hôm nay lại sống lại. Đầu óc cũng rõ ràng, lá gan cũng lớn hơn. Muốn đấu trí với Ninh Trí Viễn, đã lừa gạt người đàn ông này? Từ trước, cho dù không bị bệnh, cậu cũng chưa từng dám nghĩ tới.
......Quả nhiên, người từng chết một lần, tính tình cũng sẽ không giống nhau.
Tự giễu mà cười cười, Lâm Lộc tiếp tục nói.
"Khi tôi học lớp mười một thì lưu ban một năm, chờ đến lúc lên mười hai lại gặp nguy cơ tài chính. Trận khủng hoảng tài chính kia, tiên sinh, anh có từng nghe qua chưa?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn thay đổi.
—— Từng nghe qua cuộc khủng hoảng tài chính đó chưa?
—— Đương nhiên hăn từng nghe nói qua!
Nếu không phải bởi vì lần nguy cơ này, Lâm gia làm sao có thể lấy cớ đứt gãy chuỗi tài chính, muốn Lâm Lộc quỳ xuống xin Ninh Trí Viễn một tỷ? Từ Thu Quân thậm chí làm giả bệnh án, ở trong phòng ICU!
Nếu là sớm biết rằng Lâm Lộc căn bản không thông đồng làm bậy, hoàn toàn chẳng hay biết gì, làm sao Ninh Trí Viễn sẽ ghi hận cậu nhiều năm như vậy!
Hắn sẽ đau lòng cậu, sẽ yêu quý cậu, sẽ tìm cơ hội lợi dụng cậu trả thù Lâm gia giúp cậu! Sẽ sủng cậu thành bảo bối vô lo vô nghĩ, để cậu một lòng một dạ nghiên cứu vũ đạo cậu yêu thích —— Mặc kệ là Thánh Y Ti hay là phòng làm việc vũ đạo, chỉ cần cậu muốn, Ninh Trí Viễn đều sẽ ủng hộ toàn lực!
Giữa bọn họ, tại sao lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay!
Ninh Trí Viễn nắm chặt nắm tay, trong lòng chua xót từng trận. Lâm Lộc lại rũ mi mắt, nhàn nhạt nói.
"Chính là một năm đó, trong nhà ba dượng tôi phá sản. Mẹ tôi không chịu nổi đả kích, phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng qua đời. Nghe nói muốn cứu xí nghiệp của bọn họ cần có một tỷ —— Một tỷ cũng không phải con số nhỏ. Ai sẽ cho bọn họ mượn chứ? Sau đó tôi rời Lâm gia. Vũ đạo cũng không múa, học cũng không xong, trở lại xóm nghèo. Có người nói đáng tiếc, tôi lại không cảm thấy như vậy. Loại phế vật giống như tôi, cho dù được học ở học viện đế quốc cũng sẽ không có kết cục gì tốt. Vị tiên sinh này, anh nói có phải hay không?"
"Nói hươu nói vượn! Em học rất tốt, nói lueu ban cái gì? Rõ ràng em đậu học viện đế quốc, học khoa vũ đạo, còn......"
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên. Ninh Trí Viễn cũng không nhìn, hung hăng tắt điện thoại.
"Em nói em mất trí nhớ đã đủ hoang đường! Thế nhưng hiện tại em còn nói em chưa vào đại học......"
"Ninh tổng! Vì sao anh không nghe điện thoại?"
Cửa bị đẩy ra, bác sĩ Lý mặc một bộ quần áo blouse trắng đứng ở ngoài cửa. Trước tiên hắn nhìn Lâm Lộc liếc mắt thật sâu.
"Lâm Lộc, cậu còn nhớ tôi không?"
Đương nhiên nhớ rõ. Lúc trước bác sĩ Lý không màng nguy hiểm kêu cậu cẩn thận Ninh Trí Viễn, trong lòng Lâm Lộc vẫn luôn cảm kích.
Nhưng cậu không thể nói lời cảm ơn, thậm chí không thể đưa ra ám chỉ. Cậu chỉ có thể lắc đầu.
"Tôi không quen ông."
Bác sĩ Lý gật gật đầu, đi tới.
"Những lời câuu vừa nói, tôi đều nghe được. Tôi muốn hỏi cậu một câu, đây là ai nói cho cậu?"
"Không có ai nói cho tôi, đây đều là hồi ức của tôi."
"Cậu cũng từng nằm mơ thấy, đúng không?"
Cái này, Lâm Lộc thật sự giật mình.
Cậu đúng là nằm mơ thấy những điều này, nếu không sao có thể buột miệng thốt ra? Cậu chưa bao giờ sẽ gạt người, nếu muốn cậu bịa đặt, khẳng định là có trăm ngàn chỗ hở.
Những giấc mơ đó đều là sau khi cậu tiếp nhận trị liệu của vu y ở trên đảo, thay thế ác mộng truy đuổi cậu không ngừng. Tựa như như đã từng trải qua một cuộc sống khác trong mơ, tất cả những điều bên trong đều sự thật! Nhưng mà cậu cũng chưa từng nói chuyện này với Bạch Vụ, tại sao bác sĩ Lý lại biết?
Bác sĩ Lý nhìn biểu cảm của cậu, như là chứng thực phỏng đoán gì đó. Thần sắc của hắn phức tạp lên.
"Quả nhiên như thế."
"Có ý gì?"
"Lâm Lộc, cậu nghỉ ngơi một chút đi. Ninh tổng, ngài đi với tôi."
...............
"Cái gì? Ông lặp lại lần nữa?"
"Ninh tổng, nếu là Lâm Lộc chỉ quên mất ngài, có lẽ vẫn chỉ là phản ứng kích ứng, rốt cuộc ngài đối với cậu ấy quá mức tàn khốc, loại bạo hành này khiến ai cũng không rét mà run. Nhưng mà phủ nhận của cậu ấy chỉ là hành vi, không thấy được bản thân ngài. Nói cách khác, ngài vẫn cơ hội gọi ký ức cậu ấy trở về, thậm chí gọi tình yêu đã từng tồn tại của cậu ấy."
"Nhưng hiện tại, thế nhưng cậu ấy lại xóa bỏ ký ức đoạn cuộc sống đại học......"
"Xem ra ngài đã chú ý tới. Hiện tại cậu ấy đã xóa bỏ ký ức ở đại học. Cho nên, trong lúc đại học cậu ấy đã gặp cái gì thay đổi cả cuộc đời cậu ấy, khiến cậu ấy hối hận đến nỗi không thể thay đổi mọi chuyện?"
"......"
"Lại nói tiếp. Ninh tổng, ngài và cậu ấy quen biết nhau khi nào?"
"Là năm nhất......"
Bốn mắt nhìn nhau. Trên mặt Ninh Trí Viễn có hơi run rẩy, hắn không dám tin tưởng mà cắn răng.
"Cho nên cậu mới tự phá hủy toàn bộ ký ức thời gian học đại học, đúng không? Ảo tưởng, cậu ấy không tiếc 'thôi học', để Từ Thu Quân 'qua đời', thậm chí để chính cậu ấy 'lưu lạc đến xóm nghèo'! Chính là vì muốn quên tôi, vì phá bỏ sự tồn tại của tôi! Tôi ở bên cậu ấy bảy năm, suốt bảy năm! Lâm Lộc cậu ấy sao có thể nhẫn tâm nhue vậy, hỗn đản......"
"Các cậu ở bên nhau suốt bảy năm, Ninh tổng ngài đối xử với cậu ấy như thế nào? Thế nhưng khiến cậu ấy hoàn toàn không có một chút lưu luyến nào hủy bỏ toàn bộ ký ức về ngài, không để lại một chút dấu vết? Xem ra, ở trong lòng cậu ấy, trải qua quãng thời gian ở bên cạnh Ninh tổng, thế nhưng so với bỏ học, thất thân, cả đời khốn khổ còn đáng sợ hơn."
Bác sĩ Lý cười ha hả một tiếng. Nhìn sắc mặt xanh mét Ninh Trí Viễn, trong ánh mắt của hắn có sự thương hại, nhưng càng có rất nhiều "quả nhiên như thế" và "tự làm tự chịu".
"Cũng đúng, tôi và Ninh tổng cũng không tính là quen biết. Nhưng là vì sao, lần đầu tiên Lâm Lộc đến bệnh viện của chúng tôi, chính là bị xâm phạm đến thương tích đầy mình, lần thứ hai, đâu chỉ có thương tích đầy mình? Tinh thần đã xảy ra vấn đề, sắp hỏng mất. Đến lúc này, trực tiếp là tự sát không thành, tự hại mình vô số lần, hơn nữa ký ức bị thiếu hụt. Nếu tôi là Lâm Lộc, chỉ sợ ta cũng sẽ không nguyện ý nhớ rõ Ninh tổng."
"Bác sĩ Lý, tôi kêu ông tới là bảo ông giúp tôi tiếp cận cậu ấy một lần nữa. Tốt nhất nên ít nói mấy lời vô nghĩa này lại đi, ông nói cho tôi, hiện tại nên là làm sao bây giờ?"
"Như thế nào, hiện tại Ninh tổng nguyện ý nghe ý kiến của rồi sao?"
Khoanh hai tay lại, cuối cùng bác sĩ Lý nhíu mày tức giận.
"Tôi đã nói với ngài từ sớm, cậu ấy bị bệnh, kêu ngài tôn trọng khoa học một chút! Ninh tổng ngài không nghe, một hai phải làm theo ý mình, hiện tại ngài thấy được kết quả rồi? Tôi học bốn năm chính quy, ba năm thạc sĩ, còn phải học tiến sĩ tại chức mới có thể làm bác sĩ! Y học tâm lý cũng là khoa học —— Phải tôn trọng khoa học! Ngài hiểu hay không hả Ninh tổng!"