"Thầy Tiểu Lộc, hôm nay trường học bọn họ có việc, đều không tới. Hôm nay chỉ có hai người em và thầy."
"Ừm. Vậy chúng ta luyện tập trước."
Lâm lộc đi ở phía trước. Âm thanh của Lệ Hàng từ phía sau truyền đến. Tiếng của Lệ Hàng cũng tươi cười giống hắn, là ánh mặt trời sáng chói, làm tâm tình Lâm Lộc cũng theo đó mà tốt lên một chút.
Nhưng cậu cũng không biết, tầm mắt Lệ Hàng một khắc cũng không rời khỏi người cậu. Cùng vối âm thanh dương quang rộng rãi kia hoàn toàn bất đồng, ánh mắt này u ám như lửa, tràn ngập dục vọng.
Hôm nay trạng thái của Lâm Lộc không được tốt lắm. Ơ phòng luyện tập, cậu đỡ lấy lan can, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa. Mới làm mẫu cho Lệ Hàng mấy động tác, cậu liền thở hổn hển, từng đợt đầu váng mắt hoa.
Ngay cả đùi phải đầu gối cũng ẩn ẩn đau. Nghỉ ngơi một hồi, chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng khó chịu hơn.
Chẳng lẽ là đụng đến đầu gối? Hay là đêm qua bị lạnh?
Lâm lộc không xác định được, nhưng cậu không dám cậy mạnh. Rốt cuộc đôi chân của người múa vũ đạo quan trọng hơn bất cứ thứ gì không, không thể để xảy ra sơ xuất gì."
"Thầy Tiểu Lộc, thầy làm sao vậy?"
Cậu xoa xoa đầu gối, bị Lệ Hàng chú ý tới. Thiếu niên dừng lại động tác, chạy tới đỡ hắn.
Lệ Hàng vai rộng tay dài, cánh tay đặt trên vai cậu, đỡ sườn cánh tay của cậu. Nhìn lướt qua, thế nhưng giống như ôm cậu vào trong ngực. Lâm Lộc liền liền ngửi thấy trên người có mùi gì có thể nghe được rõ ràng.
"Thầy không có việc gì, khả năng tuột huyết áp một chút. Em tiếp tục luyện, đừng có ngừng."
Lâm Lộc đẩy Lệ Hàng ra, khập khiễng dịch đến ghế dựa vào.
"Thầy nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nhìn xem động tác. của em."
Dứt lời, cậu lấy từ trong cặp mình ra miếng sandwich, cúi đầu cắn một ngụm. Khi ngẩng đầu lên, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lệ Hàng. Lệ Hàng nhìn cậu lộ ra một nét cười ấm áp, đi lên phía trước, ngồi xổm trước mặt cậu.
Hắn sáp lại thật gần, Lâm Lộc chẳng những có thể thấy rõ lông mi của hắn, ngay cả hô hấp cũng đều nghe được rành mạch. Vóc dáng một mét tám, lại giống một con chó thuận theo, cằm đặt ở bên cạnh đầu gối Lâm Lộc, mắt trông mong nhìn chằm chằm miếng sandwich trong tay cậu.
"Thơm quá à. Là thầy Tiểu Lộc tự mình làm sao?"
"Ừm." Lâm lộc đáp ứng rồi một tiếng. Cậu lại cắn một ngụm, mới ý thức được gì đó, hỏi: "Em buổi sáng không ăn cơm sao?"
"Muốn nhìn thấy thầy Tiểu Lộc sớm hơn một chút. Liền chưa kịp ăn bữa sáng." Giọng của Lệ Hằng hết sức mềm nhẹ, trong ánh mắt đều là ý cười.
"Thầy Tiểu Lộc, chia cho em một chút được không?"
"Có thể." Lâm lộc nghiêm túc gật gật đầu. Cậu cầm lấy túi bánh, muốn bẻ sandwich thành hai phần, muốn chia cho Lệ Hàng nửa còn lại. Lại không nghĩ rằng, Lệ Hàng đột nhiên duỗi tay cầm cổ tay của cậu.
"Không cần phiền toái như vậy, em ăn một miếng là được rồi."
Nói xong, hắn nâng tay Lâm Lộc lên, thành kính mà đưa đến trước mặt, ngửa mặt cắt xuống.
Không nghiêng không lệch, cắn ở nơi Lâm Lộc mới vừa mới lưu lại dấu răng.
Lâm Lộc nhất thời sửng sốt. Tính cậu tâm tư đơn thuần, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy điều này có điểm không thích hợp. Lệ Hằng lại giống như căn bản không phát hiện ra điều gì, mặt đầy tươi cười mà giương mắt nhìn cậu.
"Thầy, thầy làm ăn ngon thật."
"Tôi......"
"Thầy, về sau thầy có thể làm cho em ăn nữa không?"
"Nếu em thích, cái này đều cho em.
"Lâm lộc thoát khỏi lòng bàn tay hắn, đem sandwich nhét vào tay Lệ Hàng. Cậu đứng lên, đi qua một phòng luyện tập khác. Hôm nay đơn độc ở chung với Lệ Hàng, có điểm không giống với lúc bình thường.
Lâm Lộc nghĩ không rõ vì cái gì, nhưng theo bản năng mà né tránh hắn.
Phía sau cậu, Lệ Hằng nhướng mày, ánh mắt thâm trầm. Nhưng khi hắn mở miệng, âm thanh lại như ánh mặt trời như cũ.
"Thầy Tiểu Lộc!"
"Chuyện gì?" Lâm Lộc quay đầu lại. Vừa giờ phút này, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân. Không phải nói các học sinh khác đều có việc? Hiện tại là ai tới?
Lâm Lộc ngây người, đã bị Lệ Hàng bắt lấy cánh tay, vùng về phía sau. Lâm Lộc đột nhiên không kịp phòng bị, lảo đảo ngã vào lồng ngực rắn chắc của Lệ Hàng.
"Thầy cẩn thận a."
Giọng nói của Lệ Hàng vang trên đỉnh đầu. Lâm Lộc ngẩng đầu lên, trên mặt thiếu niên tràn đầy ý cười liền ở trước mặt cậu, khi nói chuyện hô hấp đan xen. Lâm Lộc về phía sau lui một bước, lại không nghĩ trọng tâm đặt ở đầu gối bên phải, tức khắc một trận đau nhức đánh úp lại, sau lưng cậu lưng hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.
"A......"
Lâm Lộc không đứng được, thân mình có chút hoảng. Liền trì hoãn một hồi như vậy, cậu chẳng những không thể tránh thoát khỏi Lệ Hàng, ngược lại bị Lệ Hàng ôm ở trong lòng ngực. Độ ấm trên người thiếu niên trên người xuyên qua trang phục luyện tập, đem cậu tầng tầng bao vây trong đó.