Thang máy một tầng lại một tầng lui xuống. Tiểu Chu lo lắng nắm chặt cánh tay Lâm Lộc.
"Lâm ca, anh không sao chứ? Sắc ặmt anh rất khó coi."
Lâm Lộc lắc đầu, mồ hôi lạnh dọc theo sau lưng cậu chảy xuống.
Mới vừa rồi, nháy mắt cửa thang máy mở ra, cậu cơ hồ cho rằng mình sẽ té ngã về phía sau, rơi vào vực sâu vô tận. Cậu không thể đỡ lấy cửa thang máy kia, giống như đó chính là một đôi tay của Ninh Trí Viễn. Lâu dài tới nay, Lâm Lộc sống ở trong lòng bàn tay hắn. Hắn buông ra tay, Lâm Lộc liền ngã xuống, rơi vào kết cục tan xương nát thịt.
Nhưng lúc này đây, hắn lại không ngã xuống.
Cậu nhìn số thang máy càng ngày càng nhỏ. Thang máy nhanh chóng rơi xuống, khoảng cách so với tầng văn phòng của Ninh Trí Viễn càng xa.
......Cũng có lẽ, cậu vốn đã ngã rồi. Từ khi ở bên người kia, thong thả, từng chút một, ngã xuống vực sâu.
Vẫn luôn ngã xuống sáu năm, chính cậu lại không hề phát hiện.
Cho đến ngày hôm nay. Rốt cuộc tới rồi.
......
Trong xe Bentley, Lâm Lộc tựa lưng vào ghế ngồi. Cậu vẫn đội chiếc mũ kia, xiêu xiêu vẹo vẹo che khuất một nửa bên mặt cậu. Ghế sau to rộng, cậu lại chỉ dựa vào một bên cửa xe. Mới vừa rồi Tiểu Chu giúp cậu an trí ở chỗ này, cậu liền đợi như vậy. Như là toàn thân mất sức lực, cậu cũng không động đậy được.
"Lâm ca, anh...... Anh đừng nghĩ nhiều. Ninh tổng khẳng định là nhất thời hứng khởi. Qua mấy ngày, ngài ấy liền hồi vị, khẳng định liền quăng cái tên Bạch Vụ gì đó, còn phải trở về tìm anh. Anh ấy, trong lòng vẫn có anh."
Tiểu Chu lo lắng mà không quay đầu lại, lại không biết nên khuyên như thế nào. Cuối cùng cũng không nói gì, chính hắn đều cảm thấy mềm yếu vô lực.
Nếu là trong lòng thật sự có Lâm Lộc, có thể đạp hư người thành người như vậy lại từ văn phòng đuổi ra, làm người ngoài chế giễu sao? Có thể làm trò như vậy, cuối cùng một chút thể diện đều không lưu lại sao?
Ninh tổng gần nhất rốt cuộc là làm sao vậy? Nguyên lai hắn tuy rằng tính tình kém, nhưng chưa từng bạc đãi Lâm ca đến như vậy. Từ khi Bạch Vụ kia xuất hiện, hắn liền càng ngày càng không bình thường...... Hắn thậ sự bị tên kia làm mê hoặc đi?!
......
"Lâm ca, anh đêm nay tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút đi. Sáng mai em lại đến xem anh."
Đưa Lâm Lộc đến chung cư, Tiểu Chu liền rời đi.
Sau khi hắn đi, Lâm Lộc lấy di động ra, ngơ ngác mở nhật ký cuộc gọi ra.
Từ ngày đầu tiên mua chiếc điện thoại di động này, cậu cơ hồ đều dùng nó gọi cho Ninh Trí Viễn. Lại gọi mấy cuộc cho mẹ, hoặc là cha dượng. Ngoài ra, người cậu liên hệ đều là trống rỗng.
Sớm đã thành thói quen, lấy Ninh Trí Viễn làm trung tâm cuộc sống của mình. Sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất nghĩ đến là hắn, trước khi ngủ, trong đầu ý niệm cuối cùng, cũng là hắn.
Cứ như vậy qua sáu năm.
Cuộc trò chuyện gần đây nhất, chói mắt "1 giờ 23 phút". Phía sau người trò chuyện — Lệ Hàng.
Lâm Lộc lập tức nắm chặt di động. Lộ ra trên mu bàn tay toàn là vết gặm cắn, dường như sâu đến nỗi có thế thấy xương. Vết máu chô bị thương đã đọng lại. Nhưng cậu dùng sức như vậy, miệng vết thương bị banh đến rạn nứt, trào ra chút máu.
Lệ Hàng là học sinh cậu. Nhưng ở trước mặt học sinh này, cậu đều bị buộc làm cái gì?
Trong lòng cậu thật sự đau quá. Phảng phất một chút tôn nghiêm cuối cùng đều bị mạnh mẽ đạp vỡ.
Cậu là thật sự nghĩ tới, chẳng sợ chính mình không còn có hy vọng gì, lại còn có thể đem ước mơ Thánh Y Ti gửi gắm trên người học sinh. Đem sự nhiệt huyết bùng cháy vũ đạo phó thác ra ngoài, làm cho học sinh của mình có thể múa trên sân khấu Thánh Y Ti.....Nghĩ đó là bù đắp cho sự tiếc nuối nhất cuộc đời mình, cậu cũng nguyện ý khuynh tẫn tâm huyết dạy dỗ học sinh.
Đặc biệt là gặp Lệ Hàng, cậu tựa như thấy được chính mình năm đó. Là một cậu trai chưa đến hai mươi tuổi, gia cảnh bần hàn, lại ở trong vũ đạo thượng cực kỳ có thiên phú.
Khi khiêu vũ, đôi mắt Lệ Hàng sáng chói. Cái loại ánh sáng này, Lâm Lộc lại quen thuộc hơn bất cứ thứ gì! Bản thân mười chín tuổi kia, chính mình rất có tiền đồ kia...... Khi đó trong mắt rạng rỡ lập loè, còn không phải là loại ánh sáng này sao?
Cậu của hiện tại, cũng đã không có việc học, không có sự nghiệp, thậm chí không có tình yêu...... Chỉ có làm thầy của hắn, mới có thể có một chút tác dụng, mới có để người khác dùng ánh mắt tôn kính nhìn chăm chú, mới có thể nghe được một tiếng thiệt tình "Thầy Tiểu Lộc"!
Thấy Lệ Hàng dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, cậu sẽ cảm thấy, thì ra mình không vô dụng như vậy. Ít nhất, ở trong mắt học sinh này, hắn không phải phế vật......
Nhưng hết thảy những điều này, đều hủy hoại ở cuộc điện thoại kia.
Từ đây, ở trong mắt Lệ Hàng cậu không bao giờ xứng làm một người đạo sư nữa. Cậu là một kĩ nữ ở dưới thân đàn ông khóc thút thít. Cậu căn bản không có tư cách, lại đi dạy dỗ thiếu niên này.
Lâm Lộc lại bắt đầu phát run. Cái loại hàn ý này từ đáy lòng tỏa bên ngoài, làm cậu không ngừng run rẩy. Hắn ngồi một hồi lâu mới gõ một đoạn tin nhắn trên WeChat:
"Lệ Hàng, thật xin lỗi. Tôi không thể tiếp tục dạy cậu nữa. Còn có mười ngày nữa là trận chung kết Thánh Y Ti, hy vọng cậu có thể cầm đến kim vòng nguyệt quế. Tạm biệt."
Sau đó, Lâm Lộc tắt điện thoại. Cũng không thay quần áo, trực tiếp nằm lên giường, đem chăn bông kéo qua đỉnh đầu.
Cậu vẫn không ngừng run rẩy như cũ, nhưng chung quy là ngủ rồi.
Lại không nghĩ rằng, trong mơ cũng không thể có được một chút bình an.
Trong mơ, cậu gặp được Ninh Trí Viễn.
Là Ninh Trí Viễn hôm nay, cũng là Ninh Trí Viễn ban đêm năm năm trước. Mặt của hai Ninh Trí Viễn, ở trong mơ của cậu dần dần đan lại.
......
Năm năm trước.
Lâm Lộc nhận được tấm vé tham dự của Thánh Y Ti
Cậu gấp không chờ nổi mà muốn cùng Trí Viễn xa chia sẻ thời khắc ước mơ trở thành sự thật này.
Lại không nghĩ rằng, mới xuống máy bay, liền nghe được một tin tức bùng nổ bên tai.
Nhân tâm hoảng sợ, binh hoang mã loạn. Thị trường tài chính kêu rên, vô số công ty phá sản than, trong đó không thiếu ngành sản xuất đứng đầu. Ngay cả đế chế tập đoàn Ninh thị đứng ở đỉnh cao giới thương nghiệp như vậy, cũng có nghe tin đồn truyền đến, càng miễn bàn xí nghiệp Lâm thị, một công ty hạng hai nhỏ như vậy.
Mới xuống máy bay, cha dượng đã điện thoại cho cậu. Hắn nói cho Lâm Lộc, mẹ hắn đã hôn nghe vài ngày. Là bởi vì nghe nói tin tức Lâm thị muốn phá sản, nghe xong liền ngất đi......
Cha dượng nói, chỉ có Ninh Trí Viễn mới có thể cứu xí nghiệp Lâm thị, có thể cứu mạng mẹ cậu.
Một ngày kia, Ninh Trí Viễn cũng giống như hôm nay, ngồi ở trên ghế cao, nhìn chằm chằm xuống phía dưới đôi mắt cậu.
"Cậu nói, cậu muốn mượn tôi một tỷ?"
"Trí Viễn ca, cầu xin anh...... Chỉ có anh có thể giúp em......Mẹ, mẹ em còn nằm ở bệnh viện!"
"Một tờ chi phiếu, không cứu được bất luận mạng của kẻ nào. Lâm Lộc, tôi hy vọng cậu có thể bình tĩnh một chút."
Ninh Trí Viễn nâng cằm cậu lên, ở trên môi cậu nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.
"Cậu đi theo tôi, cái gì cũng đều có. Cậu không phải là người của Lâm, vì cái gì muốn xen vào bọn họ?"
"Nhưng mẹ em......"
"...... Việc này không liên quan đến mẹ cậu. Mặc kệ có phải bà bị bệnh thật hay không, một chút cũng không liên quan đến chuyện này."
"Như thế nào lại không liên quan! Bà là bởi vì công ty muốn phá sản mới như vậy, nếu là công ty có chuyển biến tốt đẹp, bà khẳng định......"
"Tôi nói không liên quan, chính là không liên quan. Lâm Lộc, tôi rất mệt."
Một tay hắn đỡ giữa mày, tựa vào lưng ghế phía sau. Cổ tai phát ra nguy hiểm, tập đoàn Ninh thị cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Không biết bao ngày đêm mở hội nghị hội đồng quản trị, hắn cũng đã mấy ngày không ngủ.
"Thôi bỏ đi. Lâm Lộc, đừng náo loạn."
"Em không có náo loạn.... Bà còn nằm ở trên giường bệnh......"
"Đừng lại nói cái này."
"Không được! Trí Viễn ca, em cầu xin anh, chỉ cần mượn một tỷ là tốt rồi! Chỉ cần một tỷ, Lâm thị nhất định có thể cố nhịn qua, mẹ em liền sẽ không có việc gì! Em cầu xin anh, Trí Viễn ca......"
Lâm Lộc quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nước mắt chảy đầy mặt. Mày Ninh Trí Viễn cau càng chặt hơn, rốt cuộc, hắn đứng dậy từ ghế đi qua, thần sắc âm trầm.
"Xem ra đêm nay cậu không có được đáp án, là không chịu bỏ qua. Một khi đã như vậy, Lâm Lộc, cậu tôi việc nào ra việc đó."
Ninh Trí Viễn hút một hơi thuốc, sương khói mù mịt bay lên.
"Cậu nói muốn mượn 1 tỷ. Nếu là mượn, cậu tính toán thế nào?"
"......"
"Hoặc là, cậu tính dùng xí nghiệp Lâm thị làm thế chấp? Nếu là không được, liền đưa Lâm thị cho tôi?"
Lâm Lộc quỳ trên mặt đất, cắn chặt môi.
Cậu không phải chưa từng đề xuất yêu cầu này với cha dượng. Mặc kệ Ninh Trí Viễn đối với cậu như thế nào, ép người khác cho mượn một tỷ, thật sự quá mức làm khó người khác!
Chính là cậu mới đưa ra bốn chữ thế chấp tài sản, cha kế tát cậu một bạt tai, làm nửa bên mặt cậu đều sưng lên.
"Mày thế nhưng không có lương tâm như vậy! Tao cho mày nhiều tiền đọc sách đến như vậy, cho mày quen biết Ninh Trí Viễn, mày cư nhiên còn nói với tao yêu cầu thế chấp tài sản! Lâm thị đưa cho Ninh gia bọn họ, cả gia đình Lâm gia chúng ta chẳng lẽ lại đi uống gió Tây Bắc? Mẹ mày còn nằm ở trên giường bệnh, mày muốn tức chêys mẹ mày sao? Mày cái đồ bạch nhãn lang! Thứ không có lương tâm!"
Cha kế còn đang rống chửi bên tai, Lâm Lộc cúi đầu.
"Em......Em không làm không được cái này. Công ty là ta cha dượng, ông ta......"
"Nếu cậu không làm chủ được, kêu cha dượng cậu tìm tôi nói chuyện."
"Nhưng mẹ em......"
"Một vừa hai phải, Lâm Lộc."
Ninh Trí Viễn cúi xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộ.
"Một tỷ, tôi không phải không ra nổi. Nhưng tôi là làm buôn bán, không phải làm từ thiện. Muốn tiền, liền lấy cổ phầm công ty Lâm thị tới đổi."
"Trí Viễn ca......"
"Tôi nói một lần cuối cùng, cậu và tôi việc nào ra việc đó. Cậu nếu không làm chủ được, chuyện này liền dừng ở đây đi."
Một bên nói, hắn một bên vươn tay, nắm lấy mặt Lâm Lộc. Tay hắn dùng lực rất mạnh, làm má thịt Lâm Lộc hướng qua một bên đau điếng.
"Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, Lâm Lộc. Đối với cậu cũng như vậy. Cho nên ngậm miệng lại, đừng làm cho chính mình hối hận."
......
Lâm Lộc giật mình run lập cập, từ trong mộng bừng tỉnh.
Cậu cảm thấy lạnh. Ở trong chăn ôm lấy thân mình, cả người phát run như cũ. Đó là một loại không còn chỗ để đi, có thể sợ hãi đến khắc cốt ghi tâm.
Lâm Lộc ở trên giường nằm cả ngày, từ mưòi hai giờ tối đến chạng vạng sáng hôm sau.
Cậu mở to mắt, nhìn chân trời một vòng hồng nhạt dâng lên, ánh mặt trời dần dần chiếu vào, làm hết thảy đều nhiễm một tầng vàng nhạt. Sau đó một ngày lại nhìn về hướng tây, từ giữa không trung rơi xuống đường chân trời, ánh mặt trời như máu, ánh nắng chiều cũng ảm đạm đi xuống, chỉ còn lại có vài ngôi sao, một trăng rằm.
Một ngày mới đã đến, lại qua đi. Trong phòng càng ngày càng tối, một mảnh tĩnh mịch.
Lâm Lộc không muốn nhúc nhích. Cậu không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy khát. Đau đớn, sợ hãi, thậm chí rét lạnh...... Đều không thấy. Ý thức tựa cậu mơ hồ bay ở không trung, lẳng lặng nhìn chính mình nằm trên giường.
Cậu quá mệt mỏi, đó là một loại mệt mỏi sâu trong nội tâm.
Cứ như vậy nằm xuống đi thôi, cho đến sinh mệnh cuối......
Lâm Lộc nhắm lại mắt, không cảm giác được cảm xúc phập phồng. Cậu chỉ cảm thấy mệt, còn có một loại từ bỏ hết thảy bình tĩnh......
Nhưng trong ý thức hư ảo ý của cậu, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng. Thân hình ưu nhã, dáng đi ung dung, bưng một chén canh cá từ phòng bếp đi ra. Bà giơ tay lên, trên cổ tay đeo một chiếc vòng phiếm ánh sáng xanh biếc.
Mẹ......
Lâm Lộc mở to mắt. Nước mắt lập tức bừng lên.
Cảm giác đều đã trở lại.
Khớp xương nhức mỏi, dạ dày đau, eo như là đao cắt, còn có trong lòng như bị thống khổ bén nhọn xé rách......
Đau quá......Thật sự đau quá....Cậu sắp chịu không nổi nữa......
Nhưng cậu còn không thể suy sụp.....Cậu còn phải bước xuống......Bằng không, mẹ phải làm sao bây giờ? Mẹ vẫn luôn cùng mình sống nương tựa lẫn nhau......Chính mình thật sự suy sụp, mẹ chỉ còn một mình......
......
Dưới lầu chung cư.
Lâm Lộc ép mình mở cửa ra, ngồi vào một tiệm mì. Nơi này khu thương nghiệp phồn hoa, cửa sổ quán mì đối diện với một công ty lớn. Cửa công ty, dựng thẳng đứng.
Trên màn hình hiện ra một sân khấu, vài vũ giả thân hình duyên dáng uyển chuyển bắy đầu nhảy múa. Âm thanh người chủ trì vang lên.
"...... Đây là sân khấu Thánh Y Ti, đây là vũ giả Thánh Y Ti! Chẳng sợ chỉ là sân khấu tuyển chọn, vẫ có thể cảm nhận được sự hoành tráng làm người ta chấn động! Không hổ là bữa tiệc vũ đạo đỉnh cao......Khiến chúng ta cùng xem thí ainh tuyển chọn múa một đoạn ngắn......"
Lâm Lộc ngẩng đầu. Đó là một sân khấu quen thuộc. Đã từng, cậu cũng từng ở chỗ này nhảy múa, ở dưới sự chuyên chú của mọi người, lấy được vinh dự tham gia cuộc thi vũ giả xuất sắc.
"Phía dưới là thí sinh này, là thí sinh trẻ tuổi nhất từng tham gia Thánh Y Ti. Tê là Lệ Hàng, năm nay mới mười chín tuổi......"
Lệ Hàng xuất hiện ở trên sân khấu. Lực hấp dẫn và sự trẻ tuổi của hắn tản ra, hắn lại như là một con báo đen mạnh mẽ, làm giám khảo cho một trận tán thưởng.
Dưới màn ảnh, rất nhiều người qua đường đều dừng bước, ngẩng đầu, tựa hồ bị hắn làm hấp dẫn.
"Không hổ là thí sinh thiên tài trẻ tuổi nhất Thánh Y Ti tìe trước đến nay, Lệ Hàng mang đến cho chúng ta......Hửm? Trang Hiểu lão sư, làm sao vậy?"
Nghe thấy cái tên này, Lâm Lộc ngây ngẩn cả người.
Màn ảnh vừa chuyển, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình. Đó là Trang Hiểu, là đàn anh khoa vũ đạo ở học viện của cậu. Ở năm Lâm Lộc đạt được tấm vé tham gia, hắn cũng lấy được tư cách tuyển chọn của Thánh Ti Y.
Một năm kia, bọn họ xuân phong đắc ý giống nhau, giống nhau thu hút sự chú ý của người khác, giống nhau tài hoa hơn người. Thậm chí cả tướng mạo, đều anh tuấn tú lãng như vậy.
Không giống nhau, là kết cục của bọn họ.
Trang Hiểu đúng hạn tham gia trận chung kết, cuối cùng nâng lên kim vòng nguyệt quế. Hắn là thí sinh tuyển thủ tuổi trẻ nhất trong hàng ngàn thí sinh giành được giải, ở lễ khai mạc cuộc thi Thánh Y Ti múa mở màn, từ đây bước hàng ngũ diễn viên múa đầu thế giới.
Mà Lâm Lộc lại lui lại, từ đây không còn có cơ hội bước lên sân khấu.
"Trang lão sư, ngài là nói, cậu ấy không phải thí sinh trẻ tuổi nhất nhận được tư cách tham gia? Chẳng lẽ ngài o vị trẻ tuổi nhất, là chỉ......Chính ngài sao?"
Người chủ trì khoa trương nở nụ cười
"Cũng đúng, dựa theo tuổi tính, thí sinh Lệ Hàng được chọn vào Thánh Y Ti cũng giống Trang Lão sư đều trên dưới hai mươi tuổi. Nhưng mà lúc trước Trang Lão sư chính là trực tiếp giành được kim vòng nguyệt quế, không biết thí sinh Lệ Hàng......"
"Tôi như lời anh nói, cũng không phải chính mình."
Trang Hiểu đánh gãy lời người chủ trì.
"Lệ Hàng so với tôi lúc trước nhỏ hơn mấy tháng, xác thật là một người thanh niên tài tuấn. Nhưng như theo lời anh nói, tuổi tác cậu ấy đạt được vé tuyển chọn, lại so với tôi nhỏ hơn một tuổi."
"Phải không?"
Người chủ trì là kinh ngạc
"Vậy vị thí sinh kia là thần thánh phương nào?"
"Là đàn em cùng trường của tôi."
Tiếng nói Ỷang Hiểu trầm thấp ôn hòa từ tính, mang theo vài phần hoài niệm.
"Mọi người đều nói Trang Hiểu tôi là thí sinh thiên tài trẻ tuổi nhất Thánh Y Ti tiwf trước đến nay. Kỳ thật, mọi người sai rồi.
Tôi chỉ là có chút thiên phú, lại chịu nỗ lực thôi. Đàn em tôi Lâm Lộc, cậu ấy mới là một vị thiên tài chân chính."
"Lâm Lộc? Tên này tựa hồ không thường nghe được a....."
Người chủ trì do do dự dự mà nói. Vì chủ trì tiết mục, cô ấy cơ hồ cúi xuống nhìn danh sách những vũ giả xuất sắc. Nhưng cái tên Lâm Lộc này, cô thật sự không có một chút ấn tượng!
Nếu hắn thật sự ưu tú như lời Trang Hiểu nói, tại sao không tiến vào được hàng ngũ vũ giả xuất sắc?
"Đúng vậy. Cậu ấy không nổi danh, là bởi vì lui lại."
"Lui lại? Vì cái gì?"
Người chủ trì chấn động.
Đây chính là Thánh Y Ti, thánh điện trong lòng vũ giả, ước mơ lớn nhất! Lui lại? Sao có thể?
"...... Tôi cũng muốn biết vì cái gì."
Trang Hiểu đột nhiên nâng mắt lên, nhìn thẳng màn ảnh. Hô hấp Lâm Lộc ngừng lại, cậu cảm thấy này ánh mắt này như là cách màn hình bắn thẳng đến, chiếu vào trên người cậu.
"Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn tự mình mở miệng hỏi cậu ấy. Lâm Lộc, cậu đến tột cùng vì cái gì từ bỏ Thánh Y Ti?!"
......
Trong chén vẫn còn mấy miếng nữa, nhưng Lâm Lộc ăn không vô.
Ánh mắt Trang Hiểu phất ánh đèn sân khấu, đem toàn bộ chuyện cũ sâu trong linh hồn cậu đều chiếu sáng lên. Cậu đột nhiên truyền đến một trận buồn nôn, liền tính che miệng lại, nhịn không được mà muốn nôn ra như cũ.
Hối hận sao?
Thật sự không hối hận sao?
Lâm Lộc không có đáp án. Có lẽ, cậu cũng căn bản không dám nghĩ đến đáp án này.
Thật sự có thể không hối hận sao? Cái con đường chói lọi rực phía trước, đã từng ở trước mắt cậu từ từ mở rộng. Lại bị cậu cứng rắn mà chặt đứt, từ đây từ đường cái biến thành lạch trời.
Bắt đầu từ ngày ấy, trước mặt cậu có vô số con đường. Cậu bị bẻ gãy cánh, chỉ có thể nằm ở dưới chân Ninh Trí Viễn như một cái bóng, cẩu thả hơi tàn.
Mà người ngày xưa cùng cậu sóng vai nhảy múa, lại vào giờ phút này xuất hiện ở trước mặt cậu. Trang Hiểu sớm đã bay lên điện phủ vũ giả tối cao, đó là nơi cậu đã từng dễ như trở bàn tay, lại vĩnh viễn lại không có khả năng chạm tới.
Trang Hiểu dùng một loại phương thức tàn nhẫn nhất nói cho cậu, cậu đến tột cùng là mất i cái gì.
"...... Tuy rằng cậu ấy so với tôi thấp hơn một bậc, nhưng chúng tôi cùng học một người thầy, quan hệ rất tố. Nếu là cậu ấy chưa từng lùi lại, thành tựu hiện tại của cậu ấy nhất định không dưới tôi......"
Trên màn hình, âm thanh Trang Hiểu truyền đến như cũ.
Lâm Lộc hô hấp càng ngày càng dồn dập, tim đập cũng càng lúc càng nhanh. Tay cậu bắt đầu phát run, bắt đầu hoảng hốt, trước mắt cũng bắt đầu từng đợt hư ảnh biến ảo.
Cậu đột nhiên đứng lên đi ra ngoài. Mặt chén bị cậu đụng đến, lắc lư vài cái, đổ mộ bàn nước.
"Cậu sao lại thế này! Canh đều đổ hết lên người tôi!"
"Thật xin lỗi......Thật sự thực xin lỗi......"
Hoảng loạn mà xin lỗi, Lâm Lộc như trốn mà chạy ra khỏi quán mì. Trên màn hình, giọng nói của Trang Hiểu vẫn truyền đến tai cậu,
"Cậu ấy là vì vũ đạo mà sống. Đến bây giờ, tôi vẫn còn thường thường nhớ tới dáng múa năm đó của cậu ấy......"
Không cần nói nữa......
"Tôi đã từng mộng tưởng, chính là có thể cùng cậu ấy sóng vai mà múa. Tôi tình nguyện một năm kia là cậu ấy là người nâng lên kim vòng nguyệt quế, mà không phải tôi. Tôi thật sự thật đáng tiếc, cũng thực khó hiểu......"
Không cần nói nữa!
Lâm Lộc càng đi càng nhanh, rốt cuộc chạy đi! Âm thanh Trang Hiểu lại quanh quẩn trong đầu, muốn dùng sức che lỗ tai lại cũng không được!
Tim đập như nổi trống, trước mắt từng trận huyễn hư, Lâm Lộc há miệng thở phì phò, không muốn sống mà trốn.....Cậu quá hoảng loạn, thế nhưng không chú ý tới chính mình đã chạy ra khỏi đường bộ khu thương nghiệp, vọt ra tới đường cái!
Đột nhiên, phía sau truyền đến một trận phanh gấp chói tai! Lâm Lộc lo sợ quay đầu lại, một ánh đèn xe sáng chói hướng thẳng vào mắt cậu, hướng cậu xông thẳng lại đây!
"A......"
Lâm Lộc bay lên, đầu gối đập thật mạnh trên mặt đất, xương cốt truyền đến một trận đau nhức. Cậu trên mặt đất lăn mấy vòng, trước mắt tối sầm.
Đau quá......Chân......Tại sao lại đau như vậy?
(U là tr chương này bằng 3 chương cộng lại, mới chương 39 mà đã drama vậy rồi mấy chương sau còn thành cái dạng gì nữa? Chương này hơi dài dòng lan man một chút, có mấy chỗ bị lặp lại quá trời T.T)