Lâm Lộc nâng mắt lên, nhìn mẹ trước mắt. Bà có vẻ trẻ tuổi như vậy, quần áo trên người cắt may khéo léo, trang sức quý báu. Đặc biệt là bộ quần áo này, càng là giá cả xa xỉ.
"Mẹ, bộ quần áo này..... Con còn nhớ rõ khi còn nhỏ mẹ thường nhắc tới."
Lâm Lộc nhẹ nhàng mở miệng,
"Có một lần đêm năm mới, mẹ nói với con, nếu có thể mặc lên bộ đồ này, cuộc đời này của mẹ liền tính là mộng tưởng trở thành sự thật."
Từ Thu Quân có chút khó hiểu. Hiện tại bà đã xem loại quần áo này như đồ mặc thường ngày. Cái loại mộng tưởng nghèo nàn xưa cũ kia, có cái gì mà hồi tưởng?
"Mẹ, gả đến Lâm gia, mẹ vui vẻ sao?"
"Đương nhiên vui vẻ. Cho nên Lâm Lộc, con cũng không nên......"
"Con biết rồi."
Lâm Lộc đánh gãy lời Từ Thu Quân. Cậu cúi đầu, trước mắt một chén canh cá, ly sữa bò trắng đục. Tựa hồ mơ mơ hồ hồ xuất hiện một hình ảnh.
"Mẹ mẹ, ước mơ của mẹ chính là mặc nhưng bộ quần áo này sao? Cũng đúng, mẹ xinh đẹp như vậy, mặc vào quần áo này nhất định rất đẹp!"
"Đúng vậy. Mẹ xinh đẹp như vậy, không nên chịu khổ như vậy. Tiểu Lộc, con về sau nhất định phải tranh đua, mới cho mẹ được ngày tháng tốt."
"Con sẽ! Mẹ, ước mơ của con là sẽ được múa cả đời. Bọn họ nói, diễn viên múa chân chính đều có rất nhiều tiền! Chờ con trở thành đại vũ đạo gia, con liền phải đi múa khai mạc ở Thánh Ti Y! Kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, cho mẹ mua nhiều quần áo đẹp! Như vậy, ước mơ của mẹ và con đều có thể thực hiện, chúng ta mỗi ngày đều sẽ thật vui vẻ! Mẹ, được không?"
......
Một thìa chọc xuống chén canh, hình ảnh hư ảo cũng rách nát. Lâm Lộc nghe được chính mình cười nói.
"Được. Mẹ, con sẽ đi nói với Trí Viễn ca thử xem."
Từ Thu Quân quá đỗi vui mừng, chạy nhanh ân cần mà múc một miếng cá to.
"Tiểu Lộc, thật ngoan! Đây mới là con trai tốt của mẹ! Tới, lại ăn chút cá."
"Không cần, con no rồi."
Lâm Lộc cười, gắp cho Tùe Thu Quân chút đồ ăn.
"Mẹ, mẹ biết không? Chỉ cần mẹ mỗi ngày đều vui vẻ, con liền rất cao hứng. Mẹ xinh đẹp như vậy, không nên chịu khổ. Con nhất định sẽ cố gắng thành công, làm mẹ sống mỗi ngày đều vui vẻ."
Chỉ cần người tôi yêu thương đều vui vẻ, tôi cũng sẽ hạnh phúc.
Đến nỗi chính mình có vui vẻ hay không.... Kỳ thật, không quan trọng như vậy.
......
Tiễn Từ Thu Quân đi, Lâm Lộc ở trong phòng khách ngồi hồi lâu. Hôm nay mặt trời thật đẹp, ánh mặt trời xán lạn từ cửa sổ chiếu vào, phản lên lưng Lâm Lộc, làm tất cả mọi thứ trong phòng đều như mạ một lớp vàng óng.
Hôm nay là ngày thích hợp để khiêu vũ. Lâm Lộc nghĩ.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài tươi sáng, tiếng gió thổi trên cành cây. Nếu là đem phòng tập "Tĩnh Lâm" mở cửa sổ ra, ánh mặt trời cùng gió đều có thể tiến vào, cùng người trong phòng tập nhảy múa.
Nhắm mắt lại, Lâm Lộc phảng phất cũng cảm giác được ánh mặt trời, gió mát đáp lên mặt. Năm năm rồi, phòng làm việc của cậu có ít nhiều tâm huyết, lại cùng với cậu vượt qua bao nhiêu bình minh cùng hoàng hôn?
Chỉ có thời điểm múa, cậu mới là tự do, hoàn hoàn thuộc về chính mình. Không chịu bất luận ép thúc gì, cũng không còn có bất luận phiền não.
Thật sự, rất muốn khiêu vũ.
Lâm Lộc bắt lấy chìa khóa nhà lao ra cửa, ở dưới lầu bắt một chiếc xe taxi.
"Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?"
Lâm Lộc quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hướng bắc đi, là hướng phòng làm việc vũ đạo của cậu.
Chính là, Ninh Trí Viễn vì cậu đã xác định kỳ hạn mười ngày đến rồi.
Cửa phòng đóng chặt, dụng cụ đã dọn đi. Hiện tại, phòng làm việc của cậu đã không còn nữa.
Cậu quay lại đầu. Bàn tay siết chặt, chìa khóa ở trong lòng bàn tay phát đâu.
"Hướng nam đi, đến tập đoàn Ninh thị."
......
Dưới lầu tập đoàn Ninh thị. Cô gái tiêp tân thấy Lâm Lộc, trên mặt lập tức bày ra nụ cười.
"Lâm tiên sinh, ngài tới tìm Ninh tổng sao? Mời đi bên này."
Cô đưa Lâm Lộc đến thang máy riêng có thể trực tiếp đến văn phòng Ninh Trí Viễn. Lúc trước Lâm Lộc chỉ ghé qua hai ba lần, nhưng mỗi lần đều tự Ninh Trí Viễn dẫn cậu vào thang máy. Lúc này đây một mình cậu bước vào, tiếp tân cũng không dám chậm trễ.
Không dám chậm trễ, còn có thư ký bên ngoài văn phòng.
Cô chạy nhanh gọi điện thoại nội tuyến.
"Ninh tổng, ngoài cửa là......"
"Cho hắn tiến vào."
Một câu chưa xong, Ninh Trí Viễn đã tắt điện thoại. Thư ký đẩy ra cửa văn phòng ra, Lâm Lộc đi vào.
Văn phòng Ninh Trí Viễn rất lớn, lấy ánh sáng thực rất tốt. Cửa sổ cao lớn sát đất, mấy bồn cây xanh cành lá duỗi ra, xanh mát bừng bừng.
Bàn làm việc ở trước cửa sổ sát đất. Ghế da to rộng, đưa lưng về phía cửa. Lưng ghế rất cao, chặn tầm mắt của Lâm Lộc.
Cậu có thể nhìn thấy một làn khói monhr từ sau ghế bay lên. Khi Ninh Trí Viễn trầm tư, thường thường châm một điếu thuốc, làm khói bay khắp không trung.
"Bạch Vụ, tôi có chuyện muốn xử lý."
Lưng ghế chuyển động, âm thanh Ninh Trí Viễn truyền ra theo. Lâm Lộc nhìn thấy phía sau lưng ghế vươn tới một bàn tay lưu loát, đem thứ gì ném đó ở trên bàn, một tiếng trầm vang thật mạnh.
"Tôi rất bận, anh tốt nhất nói ngắn gọn...... Phương tổng đốc nói có gì muốn mang cho tôi?"
Hai tay đan lan, ở cổ tay áo lộ ra mặt đồng hồ, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.
Ninh Trí Viễn xoay ghế ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người ở cửa, đôi mắt hắn chợt lóe lên, hơi hơi nheo lại.
"Lâm Lộc?"
"Trí Viễn ca."
Ngồi ngược sáng, cả người Ninh Trí Viễn đều bao phủ bởi bóng lưng của ghế phủ xuống. Hốc mắt thâm thúy, ánh mắt hắn lãnh đạm, đem Lâm Lộc bao phủ trong đó.
"Tôi còn tưởng rằng là Bạch Vụ*. Thì ra là cậu...... Vừa đúng lúc, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
* (cố ý khiêu khích Lâm Lộc? Bên trên là Phương đạo tổng)
Ninh Trí Viễn tháo lỏng cà vạt, dựa vào ghế phía sau. Một đôi chân dài tùy ý nhếch lên, quần tây dọc theo cẳng chân, phác họa ra đôi chân thẳng tắp. Cánh tay hắn đáp ở trên lưng ghế, lại châm một điếu thuốc.
Làm khói mù mịt dâng lên, hắn bình tĩnh nhìn Lâm Lộc. Một lát sau, hắn vỗ vỗ tay vịn.
"Lại đây."
Lâm Lộc thấp thỏm mà đi qua đi, ở trên tay vịn ngồi xuống. Cánh tay Ninh Trí Viễn vòng qua eo, gác ở trên đùi cậu. Giữa ngón tay, khói lại bay lên tản ra.
Lâm Lộc căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trực giác của cậu có chút không đúng.Trên người Ninh Trí Viễn phát ra sức ép mãnh liệt ra rới, ép tới cậu không thở nổi.
Ninh Trí Viễn búng búng khói bụi, cúi đầu nghĩ gì đó.
Đột nhiên, cánh tay hắn hướng vào phía trong ôm chặt. Lâm Lộc đột nhiên không kịp phòng ngừa, từ trên tay vịn ngã vào trong lòng ngực Ninh Trí Viễn. Cậu hoảng loạn quay đầu lại, môi người đàn ông áp sát môi cậu, một ngụm khói truyền qua.
"Khụ...... Khụ khụ khụ!"
Lâm Lộc vốn là không quen hút thuốc, lập tức ho đến cong eo. Ninh Trí Viễn mặc cho cậu ho đến một tiếng lại hung một tiếng, n tựa lưng vào ghế như cũ. Đôi mắt hắn buông xuống, lại hút một ngụm thuốc, chậm rãi phun ra.
Cánh tay Ninh Trí Viễn càng siết chặt, dùng sức đem Lâm Lộc ép vào lòng ngực mình.
"Lâm Lộc."
"Khụ khụ......Trí Viễn ca...... Khụ......"
"Cậu theo tôi lâu như vậy, hẳn là thói quen của tôi. Đồ vật người khác đã chạm qua, tôi tuyệt sẽ không lưu lại."
(Ngược công giùm:))))