Hồi ức bất kham ở trong đầu phập phồng. Lâm Lộc bụm mặt, chịu đựng dạ dày bỏng rát đau đớn, cười khổ một tiếng. Nhưng người bên kia điện thoại không nghe thấy, lập tức lớn tiếng quát lớn lên.
"Lâm Lộc mày cười cái gì? Tao biết mày không biết uống. Nhưng rượu thứ này, uống nhiều một chút không phải sẽ biết sao? Thật sự không được, đi WC moi họng nói ói một lần, liền còn có thể lại uống mấy lần! Ninh tổng vất vả như vậy, mày không giúp ngài ấy chia sẻ một chút sao? Việc nhỏ như thế này đều làm không được, còn muốn mày có ích lợi gì!"
Một hơi rống xong, nam nhân thanh thanh giọng nói.
"Đúng rồi, Ninh tổng ở bên cạnh ngươi không? Lâm Lộc, nhớ rõ thay ba thăm hỏi Ninh tổng một chút. Nếu là cuối tuần thuận tiện, liền mời Ninh tổng về nhà ngồi. Ta mới đặt hàng, chuẩn bị gan ngỗng ăn không còn gì tốt hơn. Ngươi từ từ cùng Ninh tổng nói chuyện, mời hắn cần phải hãnh diện quang lâm......"
Lâm Lộc thật sự không đứng được. Cậu che dạ dày lại, dọc theo vách tường ngồi xuống."Ba, con hiện tại không có ở bên Trí Viễn ca."
"Cái gì? Vì cái gì không ở bên?"
Âm thanh ngưòi đàn ông đùng đùng, khẩu khí lập tức nghiêm khắc lên. Nghe nói Ninh Trí Viễn không ở, hắn nói chuyện lại không che giấu, hết sức lộ liễu.
"Ngươi đi theo hắn đi ra ngoài xã giao, vì cái gì không theo sát hắn? Lâm Lộc, ngươi thật là phế vật. Đừng quên, hiện tại hết thảy đều là ngươi dựa vào Ninh Trí Viễn, hắn ngày nào đó không cần ngươi, ngươi còn có cái gì? Ngươi không uổng tận tâm tư hầu hạ hắn, lấy lòng hắn, thế nhưng còn có thể làm hắn bỏ ngươi chạy đi? Lâm Lộc, ngươi thật làm ta thất vọng!"
"......"
"Ta nghe nói, ngươi hiện tại không có việc gì liền chìm mình ở phòng luyện múa kia, ngày hôm qua thế nhưng còn chọc Ninh Trí Viễn tức giận!
Lâm Lộc, ngươi không biết trời cao đất rộng có phải hay không? Ta cho người nhiều tiền như vậy, cho ngươi học cái gì vũ đạo, còn cho ngươi cùng anh chị đến học viện công lập học tập. Ngươi biết học phí có bao nhiêu quý sao? Vì là cái gì? Còn không phải bởi vì ngươi có gương mặt cũng không tệ lắm, có thể trộn vào thân phận vũ giả, về sau có thể kết bạn thượng du xã hội tốt nhất, tiếp xúc với người giống Ninh tổng! Hiện tại thì sao? Ngươi thật vất vả mới ngồi được lên đùi Ninh tổng, cư nhiên còn lãng phí thời gian nhảy nhảy múa cái gì! Ngươi lẫn lộn đầu đuôi rồi không?"
"Ba!"
Cảm giác say vọt vào yết hầu, nóng rát bỏng cháy cổ Lâm Lộc. Cậu nhịn không được nghẹn ngào."Tôi dùng chính mình cho các người đổi một tỷ! Còn chưa đủ sao? Tôi là thật sự thích múa...... Từ nhỏ liền thích múa..... Tôi không phải vì bán mình đổi tiền, mới đi học múa!"
"Ngươi đây mạnh miệng cái gì? Lâm Lộc, đừng tưởng rằng ngươi có thể ngồi lên đùi Ninh Trí Viễn, liền có thể vì sở dục......"
Người đàn ông lập tức ngừng. Như là đột nhiên ý thức được điều gì, nếu là ôm lấy được đùi Ninh Trí Viễn, xác thật là có thể muốn làm gì thì làm. Nếu là chọc đến Lâm Lộc trở mặt không biết người......
Không thể mạo hiểm như vậy! Lâm Lộc đối với Lâm gia bọn họ còn hữu dụng, còn phải đem cậu làm ổn định! Chờ đến khi hoàn toàn đáp lên được Ninh Trí Viễn, đứa con hoang của người đàn bà kia, còn có thể làm ra sóng gió gì? Muốn thu thập cậu như thế mào, còn không phải một câu là xong sao?
Quyết định chủ ý, người đàn ông khẩu khí mềm xuống dưới lần nữa, thậm chí mang theo chút ý cười.
"Tiểu Lộc à, ba là có chút nóng vội. Ai, ta cũng đều là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi việc cấp bách, không phải là hầu hạ Ninh tổng, kêu hắn dìu dắt Lâm gia của chúng ta hay sao? Ba già rồi, Lâm gia sau này, còn muốn dựa các ngươi mở rộng cửa. Trong mắt ba, ngươi cũng giống ạn chị ngươi. Về sau sản nghiệp của Lâm gia, không phải đều là chia cho các ngươi sao?"
Nói, hắn cố ý thở dài.
"Ai, thân thể Thu Quân cũng không tốt lắm. Nếu là trong nhà có thể tốt một chút, bà ấy cũng an tâm."
"Mẹ làm sao vậy? Thân thể bà lại không khỏe sao?"
Lâm Lộc ngồi ngay ngắn. Từ nhỏ cậu cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ chính là thứ uy hiếp nhất với cậu. Năm đó, nếu không phải mẹ ở trên giường bệnh khóc lóc cầu cậu, cậu cũng không có khả năng đáp ứng điều kiện hà khắc của Ninh Trí Viễn như vậy.
Thôi học, lại lui lại, từ bỏ trở thành diễn viên múa vinh. Tư cách tham dự trận chung kết Thánh Y Ti...... Cậu tự chặt đứt tương lai trở thành một vũ công, mới quỳ gối trước mặt Ninh Trí Viễn cầu một tỷ trở về.
"Còn không phải thay ngươi nhọc lòng? Gần đây trong nhà...... Tóm lại, qua mấy ngày gặp mặt nói tỉ mỉ đi hơn. Ngươi tốt nhau mau đi theo Ninh tổng. Chỉ cần ngươi có thể hăng hái ở bên Ninh tổng nơi đó, cái gì cũng không cần lo lắng!"
Người đàn ông âm thầm đắc ý. Rõ ràng nghe được Lâm Lộc còn ởnôn nóng hỏi tình huống thân thể của mẹ, hắn vẫn là nhanh chóng ấn tắt điện thoại. Khiến cho Lâm Lộc lo lắng không thôi. Cậu càng lo lắng, liền càng sẽ mềm lòng, đến lúc đó lại để mẹ cậu tự mình đi cầu xin cậu, còn sợ cậu tâm tận lực mà thay Lâm gia kiếm chỗ tốt sao?
"Ba? Ba!"
Trả lời Lâm Lộc, chỉ có tiếng di độn vang tút tút.
Lâm Lộc đỡ vách tường đứng lên, thấp giọng thở hổn hển. Đầu cậu càng ngày càng đau, dạ dày quặn đau như cũ. Phía sau lưng tràn đầy mồ hôi, từng đợt mà ghê tởm.
Lâm Lộc thật sự đi không được. Cậu ngã ngồi trên mặt đất, chỉ muốn khóc rống một hồi.Lâm gia là quyết tâm muốn buộc cậu, đi cầu càng nhiều chỗ tốt nơi Ninh Trí Viễn càng tốt. Một lần lại một lần, cậu quỳ gối xuống chân Ninh Trí Viễn, bộ dáng cầu xin chính mình cũng cảm thấy ghê tởm.
Mà Ninh Trí Viễn cũng cứ như vậy, đối với cậu càng ngày càng lạnh mặt. Người cậu yêu thương nhìn cậu, trong mắt tất cả đều là khinh thường. Lâm Lộc từ nhỏ đã sống trong sự khinh thường, cậu nhìn ra được được.
Ban đầu, rõ ràng không phải như thế...... Ban đầu, giữa hai người bọn họ, rõ ràng không phải như thế.
Là bắt đầu từ khi nào, Ninh Trí Viễn đối với cậu, chỉ có thô bạo tiết dục, một cái tươi cười cũng lười cho cậu?
Mà hôm nay, hắn mang theo thiếu niên kia đi rồi. Hắn nói muốn một phòng rộng giường lớn......Có lẽ trong lòng hắn, chỉ có tác dụng tiết dục cuối cùng, đều không có.
"Phế vật"
Hai chữ này lại lần nữa vang lên bên tai Lâm Lộc. Thân mình cậu lên, dùng sức ôm lấy đầu, thân mình cuộn thành một đoàn.
Di động đột nhiên một trận chấn động. Tay Lâm Lộc run rẩy móc ra "Trí Viễn ca" ba chữ to đập vào mi mắt. Lâm Lộc phảng phất như bị bỏng, một tay ném di động ra ngoài.
Cậu đã chịu không nổi. Cậu không dám nhìn, càng không dám nghĩ sự tình có liên quan tới Ninh Trí Viễn. Chỉ cần nhớ tới cái tên này, trong lòng cậu liền đau đến không thở được, đau đến cậu chỉ nghĩ đem trái tim này đào ra, sẽ không cần chịu loại tra tấn này nữa.
Ngày hôm quá dài lâu.
Sáu năm này, quá dài lâu.
Di động còn ở không ngừng vang lên. Trên màn hình sáng ngời không ngừng hiện lên ba chữ "Trí Viễn ca". Lâm Lộc nhắm hai mắt, che lỗ tai lại, một chút ngồi dưới đất.
Âm thanh ong ong chấn động rốt cuộc cũng ngừng. Lâm Lộc dùng sức che mặt lại, bả vai không ngừng run rẩy.
_________________________________________
"Quả nhiên là cậu!"
Âm thanh từ một tên say khướt đột nhiên vang lên. Có người từ phía sau túm chặt lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu đem túm đứng dậy, bả vai truyền đến một trận đau đớn xé rách. Lâm Lộc bị túm đến lui về phía sau một bước, ngã vào trên người người nọ.
Mùi rượu nồng nặc ập vào trước mặt, mùi vị hỗn độn khó ngửi. Lâm Lộc cuống quít quay đầu lại, đối diện là Vương đạo mặt mập kia.
Giờ phút này, Vương đạo say khướt nhìn chằm chằm cậu, lộ ra một nụ cười không có ý tốt.