Trong thang máy, Ninh Trí Viễn đứng gần cửa, nhìn con số trên thang máy dần dần chuyển động. Lâm Lộc vẫn luôn nhìn trộm hắn. Cho đến kho cửa thang máy mở ra, cậu rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
"Trí Viễn ca, anh nói anh đang bận...Chờ một lát, anh còn phải đi phải không?"
"Ừm."
"...."
Hai người đi một trước một sau đến trước cửa chung cư. Ninh Trí Viễn ấn tay xuống khóa vân tay, cửa phòng theo tiếng mở ra.
Toàn bộ chưng cư này rất lớn, trong phòng khách có một cửa sổ sát đát. Buổi sáng trước khi rời đi Lâm Lộc không kéo rèm cửa ra, hiện tại trong phòng đã tối đen, chỉ còn ánh sáng từ cửa tạt vào.
Ánh sáng này không thể làm vực lên sự tối đen trong phòng, ngược lại càng thêm hắc ám nồng đậm.
"Trí Viễn ca, hôm nay anh có thể không đi không?"
Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, nhìn Lâm Lộc liếc một cái.
"Như thế nào?"
"Hửm?"
"Em muốn anh..."
"Hơn nữa em...Không muốn ở đây một mình. Trước kia tuy rằng cũng...Nhưng anh lâu rồi không có trở lại. Em buổi tối không ngủ được, em...Em sợ bóng tối."
Ninh Trí Viễn sửng sốt một chút, quay đầu đánh giá Lâm Lộc.
"Sợ tối?"
"Vâng...Trí Viễn ca, em sợ bóng tối. Anh không ở đây, em...Em không ngủ được."
"...Sợ tối."
Bang một tiếng, đèn điện bật lên. Ninh Trí Viễn đi vào phòng khách, tùy ý tháo cà vạt ném lên ghế sofa
"Cậu cũng thật có tiền đồ, Lâm Lộc."
"...."
Trong lòng Lâm Lộc có điểm khổ sở. Cậu cắn môi đứng ở cửa.
Lại không ngờ Ninh Trí Viễn đã cởi áo ngoài ra, ném ở trên sofa. Chính hắn cũng ngồi xuống, một cặp chân dài gác lên, tùy ý kéo tay áo lên.
"....Được. Tôi ở lại đây một chút."
"Trí Viễn ca, anh không đi nữa?"
"Đi vẫn phải đi. Đêm nay có một tiệc rượu quan trọng."
Ánh mắt Lâm Lộc ảm đạm đi xuống. Ninh Trí Viễn nhìn mặt cậu chằm chằm, nhịn không được lộ ra một chút ý cười.
Hắn tựa vào ghế phía sau, châm một điếu thuốc.
"Nhưng mà tôi có thể cho cậu ngủ rồi đi. Chỉ là cậu đừng ngủ quá muộn."
Ninh Trí Viễn nói xong, ánh mắt Lâm Lộc chợt sáng lên.
"Sẽ không, em đi ngủ ngay đây! Em liền đi tắm rửa...tắm xong sẽ ngủ! Trí Viễn ca chờ em..."
Lâm Lộc cao hứng cực kỳ, cởi giày xọng liền chạy vào phòng tắm. Cậu chạy vội, nửa đường chân đá vào bàn ăn cơm, nhịn không được "Ai ui" một tiếng.
Ninh Trí Viễn nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn. Lại nhìn thấy Lâm Lộc che lại cẳng chân, hưng phấn đi vào phòng tắm. Thật mau, trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước ào ào.
Hắn nhịn không được cười ra tiếng.
"...Thật đủ ngu ngốc."
Trong túi, điện thoại reo lên. Ninh Trí Viễn lấy ra, là Tiểu Chu gọi.
Hắn dựa vào ghế sofa như cũ, hai mắt nhíu lại, tư thế không có nhiều thay đổi. Đầu thuốc lá tùy ý cắn ở giữa răng, mơ hồ trả lời: "Chuyện gì?"
"Ninh tổng? Ngài khi nào thì xuống dưới?"
"Tôi sẽ xuống trễ một chút."
"A? Nhưng mà Ninh tổng, Trịnh ca đã gọi điện thoại rất nhiều lần, nói người bên kia đã đến đông đủ rồi...Chỉ còn chờ ngài thôi."
"Biết rồi."
Ninh Trí Viễn nâng cổ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Cậu thay tôi đặt một phần cơm, trong hai phút đưa đến."
"Trịnh ca bên kia...:"
"Cậu nói cho hắn, tôi sẽ tới."
Có những lời này, chẳng khác nào có dặn dò. Tiểu Chu Lập thống khóa đáp ứng.
"Được Ninh tổng, tôi sẽ gọi cho Trịnh ca liền đây. Ninh tổng, ngài muốn tôi đặt cơm ở đâu?"
"Cậu tự quyết đi."
Đang nói, một tiếng vù vù bên tai vang lên. Ninh Trí Viễn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thì ra là Lâm Lộc để điện thoại trên bàn ăn cơm sáng lên, tiếng kêu vang chấn động.
Hắn không để ý đến. Di động liền ngừng lại một hồi. Nhưng trong nháy mắt, lại bắt đầu kêu lên lại.
Vẫn luôn vang đến lần thứ ba, Ninh Trí Viễn rốt cuộc nhíu mày.
"Cậu từ từ."
Ninh Trí Viễn đứng lên, ném điện thoại của mình lên ghế sofa. Khi hắn đi qua, điện thoại cũng ngừng kêu.
"Cuộc gọi nhỡ: Lệ Hàng (3)" mấy chữ ở tên màn hình sáng một cái liền dập tắt.
Lệ Hàng?
Ninh Trí Viễn cau mày.
Người kia là ai? Hắn chưa từng nghe Lâm Lộc nhắc tới qua.
Làm gì gọi điện thoại cho cậu nhiều như vậy.
Lúc này, di động lại vang lên. Màn hình lại sáng lên lần nữa, một tin nhắn nhảy ra.
"Thầy Tiểu Lộc! Em xuống máy bay rồ, hiện tại ở khách sạn. Nơi này rất đẹp, nếu tới cùng thầy Tiểu Lộc thì tốt rồi."
Ninh Trí Viễn nhấp môi thành một đường thẳng tắp, sắc mặt trầm xuống dưới.
Trên màn hình, tin nhắn còn không ngừng gửi tới.
"Khách sạn này cũng rất lớn, trong phòng còn có trà chiều. Thầy Tiểu Lộc, nghe nói đầu bếp ở đây là Michelin hai sao đó, nhưng mà em ăn sandwich hắn làm, căn bản không ngon bằng thầy làm. Lần sau thầy làm cho em nữa được không?"
"Đúng rồi, bên này còn có thể nhìn thấy biển, những người khác đều đi biển bơi. Nhưng mà em không mang theo quần bơi, bây giờ đi mua thì rất phiền toái. Chỉ có một cái quần đùi nhìn giống quần bơi một chút, thầy nói em dùng cái này để lừa dối ánh nhìn cửa người khác, có thể giấu giếm được không?"
Máy bay. Khách sạn. Tự mình làm sandwich...Còn có quần bơi.
Mấy từ ngữ mấu chốt đều nhảy ra trước mắt Ninh Trí Viễn. Hắn nheo đôi mắt lại, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Quan hệ thầy trò?
Quả nhiên là quan hệ thầy trò "bình thường" tốt nhất.
Đúng lúc này, khung điện thoại hiện lên mấy chữ [hình ảnh]. Ngón tay Ninh Trí Viễn trượt trượt trên màn hình, mở khóa điện thoại của Lâm Lộc.
Một hình ảnh tự chụp nháy mắt hiện lên trên màn hình.
Trong phòng tắm, gương lớn được nạm viền vàng. Trong gương, một thiếu niên da ngăm đen nhìn thẳng vào máy ảnh, cười dể vẻ mặt xán lạn.
Hắn tựa hồ mới tắm xong, trên tóc còn mang theo hơi ướt. Phía trên để trần, vai rộng nhỏ, cơ bụng tám múi nhìn thấy rõ ràng. Bụng nhỏ căng thẳng, trên rốn còn dính một ít bọt xà phòng, dường như không được rửa sạch.
Nửa người phía dưới, hắn chỉ mặc một chiếc quần lót bó xát người. Quần lót kia bị nước làm ướt đẫm, gắt gao bọc ở giữa hai chân. Vải dệt đơn bạc kia hết thảy như vừa ẩn vừa hiện. Nửa che nửa lộ quần lót ướt át, không khí ái muối đến cực điểm.
Phanh một tiếng, di động bị hung hăng nện trên mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề.
______________________________________________________________
Trong phòng tắm.
Tiếng nước ào ào, che đậy sự tình bên ngoài. Hơi nước bốc lên phiêu tán khắp nơi, Lâm Lộc xoa đầu đầy bọt, đứng dưới vòi sen.
Trong khách vang lên một tiếng, bên trong lại bao phủ bởi tiếng nước, khiến cậu không chú ý tới.
Bọt xà phòng trắng trắng tinh tế chảy dọc từ vai đến sống lưng, cũng theo lông mày chảy mống mí mắt. Thậm chí, ngay cả khi cậu nhắm chặt lông mi cũng có bọt dính ở trên. Mới vừa rồi gội đầu quá sốt ruột, không cần thận vò quá nhiều. Hiện tại cậu giống như người đầy bọt, khắp nơi đều trơn trượt.
Đôi mắt bị nhíu đến khó chịu, cậu không dám mở mắt ra.
Nhưng cho dù như vậy, trong lòng Lâm Lộc vẫn rất vui vẻ. Đầu đầy bọt cũng không che được đôi môi khẽ nhếch của cậu.
Trí Viễn ca đang ở bên ngoài. Hơn nữa, anh ấy sẽ không đi. Anh ấy muốn ở lại bồi mình, đến khi mình ngủ mới rời đi...Nhưng nếu như, mình luyến tiếc anh ấy đi mất, không ngủ được thì làm sao bây giờ?
Không được, phải nhanh ra ngoài mới được. Như vậy mới có thế ở bên cạnh hắn lâu một chút, muộn như vậy hắn sẽ trễ giờ mất. Bằng không, hôm nay hắn ở bên cậu lâu quá, trong lòng không còn kiên nhẫn, nói không chừng về sau không muốn làm như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Lộc càng trở nên khẩn trương hơn. Cậu nhanh chóng sờ soạng đầu vặn vòi nước hoa sen. Nước ấm từ trên rơi xuống, xả ở trên đầu cậu, cuốn theo bọt tinh tế, từ bả vai cậu một đường chảy xuống, cuối cùng đáp ở gạch men sứ rồi trôi đi.
Trong tiếng nước, Lâm Lộc nghe được một tiếng vang nhỏ, cùng với một hơi lạnh lẽo, có người đẩy cửa phòng tắm ra, lại không có lập tức đóng cửa lại.
Tuy rằng chỉ là đầu thu, chung quy trời vẫn lạnh. Lâm Lộc bị một làn gió thổi đến làm lạnh run. Cậu không dám mở to mắt, lớn tiếng hỏi: "Là Ninh Viễn ca sao?"
"Trí Viễn ca, có phải anh sốt ruột rồi không? Chờ em xối nước xong...A!"
Một bàn tay dùng sức nắm lấy cổ tay cậu, hết sức kéo ra một cái. Dưới chân ướt nhẹp, cậu lảo đảo một bước, té ngã lên người kia. Đỉnh đầu đang có nước ấm đột nhiên ngừng lại, tựa hồ bị người ta khóa nước lại.
Tiếng nước xôn xao biến mất giữa không trung, bốn phía đột nhiên im lặng đến mơ hồ