Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Đã qua hơn một giờ, Ninh Trí Viễn vẫn như có thể ngửi thầy mùi dịch tanh nồng nặc.
Thảm nhỏ ở bên cạnh bàn là một mảnh ẩm ướt rất bắt mắt. Hoảng hốt nhìn như là hình dạng của một con người.
Vốn dĩ thảm có lông dài xõa tung, màu sắc cũng không tính là đậm. Nhưng giờ phút này chỗ thảm kia ướt đẫm, màu sắc cũng tối đi rất nhiều. Lông tơ dây dưa thành đoàn, bị ép tới lung tung rối loạn hỗn độn vạn phần.
Ngay tại chỗ nửa thân dưới của hình người trên tấm thảm ướt đẫm cũng là vết máu. Còn có chất lỏng vẩn đục, thoạt nhìn cực kỳ ghê người.
Vết máu này từ cạnh bàn kéo dài tới chân Ninh Trí Viễn. Nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được người nằm ở nơi đó, là đỡ cái bàn như thế nào, một bước lại một bước, chậm rãi đi tới cửa rồi rồi lại rời đi.
Trong quá trình này, cậu vẫn luôn ở chảy máu......
Đầu lưỡi Ninh Trí Viễn đột nhiên dâng lên hàm ý chua xót. Đó là hương vị nước mắt của Lâm Lộc.
Hôm nay, không biết hắn đã liếm đi bao nhiêu nước mắt trên mặt Lâm Lộc, tham lam mà nuốt vào bụng.
Không riêng gì nước mắt, hắn cơ hồ nhập vào toàn thân Lâm Lộc -- Đương nhiên hắn biết cả người Lâm Lộc đều là mồ hôi lạnh.
Nước mắt và mồ hôi có gì khác nhau? Nhiễm ở đầu lưỡi đều là vừa chua lại vừa xót.
Khi hai người hoan ái, cuối cùng cả người Lâm Lộc ướt đẫm như là mới vớt từ bồn tắm lên.
(Không anh, vớt dưới hồ anh)
Bởi vì loại thời điểm này, Ninh Trí Viễn rất ít khi nói chuyện, lại hung mãnh vô cùng. Thể chất Lâm Lộc lại càng mẫn cảm hơn so với người người bình thường, vốn dĩ có cảm giác khó chịu không chịu nổi người khác sẽ làm nũng, khẳng định muốn cầu xin vài tiếng, yếu thế lấy lòng, làm trong lòng bạn tình thương tiếc, sẽ không ăn đau khổ quá mức. Nhưng Lâm Lộc lại rất thành thật, rõ ràng chính mình cũng chịu không nổi nữa, nhưng lại nghĩ đến Ninh Trí Viễn có thoải mái không, có tận hứng không.
Vì thế, cậu lại càng thêm ta cần ta cứ lấy. Không nói nửa câu kháng cự. Bị bài bố đến chịu không nổi cũng sẽ chỉ cắn môi, một đôi mắt ướt đẫm mê ly, nức nở cắn ngón tay của mình.
Ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng.
Chỉ là, Ninh Trí Viễn nhớ rõ, thời điểm Lâm Lộc bị làm cho đến khóc, cả người đều ấm nóng mềm mại. Gương mặt hiện lên vẻ đỏ ửng liều chết khó nhịn, cả người đều là mồ hôi, thân mình nóng hôi hổi.
Tình nùng ý đậm, cho dù mô hôi dính nhớp, tứ chi dây dưa khó hoà giải, cũng chỉ càng thêm lưu luyến triền miên.
Nhưng đêm nay không giống như vậy.
Lâm Lộc đêm nay khóc rất thảm. Cậu không vòng lấy vòng eo Ninh Trí Viễn như bình thường mà là vòng eo cương cứng trốn sang một bên, lại bị mạnh mẽ kéo trở về một lần nữa, ấn ở dưới thân.
Đến cuối cùng, cậu lại dùng bàn tay chặn miệng lại, hung hăng cắn xuống mới có thể không phát ra tiếng kêu khóc.
Cả người cậu cứng đờ, sờ lên rất lạnh lẽo. Chỗ nào cũng là mồ hôi như suối phun. Sau một hồi như vậy, cậu run lên đễn nỗi hàm răng va đập vào nhau, cuộn ở đó thở thoi thóp như một con mèo nhỏ, cả người lạnh giống như một khối băng.
Một thân mồ hôi lạnh, đều rất đau.
Trong lòng Ninh Trí Viễn biết rõ ràng.
Chỉ là, trước kia trong không gian tối đen, Lâm Lộc giãy giụa và thống khổ đều đè nén ở trong yết hầu. Tiếng khóc ủy khuất vang lên, cũng như trở nên huyền ảo trong bóng đêm ái muội, phiêu lạc bay đi.
Nhìn không thấy, nghe không rõ, Ninh Trí Viễn lại che lương tâm lại coi như sự thống khổ của Lâm Lộc không tồn tại, không kiêng nể gì mà tàn phá cậu, như cơn lốc cuốn qua một cánh hoa yếu đuối.
- - Lâm Lộc đau đớn cỡ nào?
Vốn dĩ ở trong đầu Ninh Trí Viễn, tất cả những suy nghĩ này chỉ là ái muội mà bay bổng ở trong không trung. Như là không khí, lẽ ra không ở đây, rồi lại tựa như không tồn tại.
Cho đến giờ phút này, hắn bật đèn.
Trên thảm là một hình dáng người ướt đẫm, khiến Lâm Lộc thống khổ sụp đổ nặng nề là sự thật, suy nghĩ này nện ở trong đầu Ninh Trí Viễn. Ầm vang một tiếng, đất rung núi chuyển.
Ninh Trí Viễn đột nhiên tỉnh táo hơn phân nửa.
Trái tim hắn co chặt túm lên cao, rồi chợt rơi xuống, rơi xuống nơi sâu không lường được.
"Lâm Lộc......"
Ninh Trí Viễn phát hiện khi mình mở miệng nói chuyện, giọng nói của mình lại nghẹn lại.
- - Nhất định là bởi vì uống quá nhiều rượu. Hoặc là gần đây quá mệt mỏi. Nói tóm lại, tuyệt đối không thể bởi vì hối hận, càng không thể bởi vì hoảng loạn.
"Lâm Lộc đâu? Tiểu Chu......Lâm Lộc đâu?"
Lại hỏi một tiếng, giọng nói suy yếu.
Lâm Lộc đi đâu......Vừa rồi cậu ta từ đại sảnh bữa tiệc đi ra ngoài, không phải cậu ta nên ở đây chờ mình sao?
Người khác đâu? Cậu ta đi đâu, rốt cuộc cậu ta đi đâu?!
Ninh Trí Viễn luống cuống, lui lại mấy bước, cho đến khi phía sau lưng đụng phải vách tường cứng rắn. Bả vai nện ở công tắc, ánh đèn cũng theo tiếng bụp mà biến mất.
Bốn phía trở nên đen đặc. Ninh Trí Viễn cảm giác được mồ hôi lạnh của mình chảy dọc xuống theo cột sống.
Tim hắn đập bang bang, một tiếng lại một tiếng.
......Cẩu đồ vật Lâm Lộc kia, chính là vì tiền! Có đau hay không, hắn không nên để ý!
......Dù sao nhiều năm như vậy, mình lại làm cậu ta nhiều lần như vậy......Tuy rằng thứ nào cũng không quá mức bằng lúc này......Nhưng Lâm Lộc sẽ trở về! Trước kia mỗi lần cậu ta đều không so đo, thương tích đầy mình cũng đều cười nói không có việc gì. Nếu mình không cao hứng, không phải cậu ta còn quỳ xuống xin lỗi mình sao?
......Cậu ta căn bản không biết xấu hổ! Vì tiền, cậu ta không từ thủ đoạn......Cho nên lần này, cùng lắm mình chỉ thô bạo một chút! Làm sao cậu ta lại so đo chứ?
......Cậu ta không có khả năng thật sự phải đi.
......Cái gì "Cho dù tôi không muốn ở bên anh......"
......Sao cậu ta có thể không muốn ở bên mình chứ?
......Cho dù cậu ta không yêu mình, nhưng rốt cuộc cậu ta yêu tiền! Tính hết cái đế quốc này lại có người đàn ông nào có thể có tiền hơn so với Ninh Trí Viễn hắn?!
Ý nghĩ hỗn loạn hết đợt này đến đợt khác, chìm nổi ở trong đầu Ninh Trí Viễn. Tựa hồ hắn lại thành công trong việc thuyết phục chính mình lần nữa, "Lâm Lộc nhất định sẽ trở lại tìm mình", cũng tạm thời yên tâm.
- - "Nhưng tôi tình nguyện chết cũng không muốn ở bên anh!"
Lâm Lộc rống lên, lại chợt nổ vang ở bên tai Ninh Trí Viễn!
Tâm thần hắn chấn động, đột nhiên miệng khô lưỡi khô. Tín niệm lung lay sắp đổ sập xuống.
- - Lâm Lộc......Cậu ta sẽ chết sao?
Suy nghĩ này vừa ầm vang lên trong đầu Ninh Trí Viễn. Hắn đứng không yên, dựa vào ven tường. Đầu lưỡi như ngậm sỏi đá ở bên trong, hắn có thể nghe được hơi thở dồn dập của chính mình, hé miệng, yết hầu không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
- - Không có khả năng......
- - Lâm Lộc nào có lá gan tìm chết?
- - Thế mà học được cách buông lời hung ác, thật là có tiền đồ......Ha ha ha, hù dọa người mà thôi......Lời nói tàn nhẫn mà thôi, mấy năm nay Ninh Trí Viễn đã nghe qua bao nhiêu lời nói tàn nhẫn? Trước đây có nhiều thủ hạ bại tướng trên thương trường, khóc lóc nỉ non thề thốt, thậm chí nghiến răng nghiến lợi nói muốn giết cả nhà Ninh Trí Viễn hắn, lại có bao nhiêu? Luôn mồm "Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi", đến bây giờ còn sống ở trên thế giới này sao! Nhìn thấy hắn sẽ còn khuất phục mà chắp tay, muốn đào chút tiện nghi sao! Người nào thật sự đi tìm chết?
- - Huống chi......Lâm Lộc chính là một kẻ lừa đảo......Lúc trước cậu ta có thể lừa mình một tỷ, lời cậu ta nói sao có thể xem là sự thật?
Ninh Trí Viễn khẽ động môi, muốn khinh miệt mà cười ra. Thế nhưng dự cảm xấu trong lòng lại càng ngày càng nặng nề, ép ngực hắn trở nên phập phồng, sắp không thể hô hấp nổi.
Vừa rồi khi Lâm Lộc bị hắn đạp dưới chân, ánh mắt tuyệt vọng đến chết kia đột nhiên hiện lên trước mắt. Lâm Lộc im lặng nhìn hắn chăm chú, tựa như một quỷ hồn phiêu bạt trong không trung!
Buông lời hung ác......Gạt người......
Nhưng Lâm Lộc trước kia đã từng nói những lời tàn nhẫn sao?
Trừ bỏ một tỷ kia, cùng vô số lần nói đến tình yêu của cậu đối với hắn! Trừ bỏ hai loại tình huống này, Lâm Lộc cậu đã từng nói dối lừa gạt người sao?
Mồ hôi trên trán Ninh Trí Viễn thấm ra.
Hắn lui về phía sau một bước, sau lưng đập vào cửa gỗ một tiếng thật lớn. Nắm cửa bằng đồng thau cứng rắn đánh vào hông hắn, đau đớn đánh úp lại làm hắn giật mình một cái.
Cột sống toát ra một tầng hôi lạnh. Cũng gọi lý trí Ninh Trí Viễn trở về.
Lập tức tìm Lâm Lộc......Lập tức! Phải nhanh lên!
"Tiểu Chu! Tiểu Chu!......Chu Diệu!!!"
Xoay người đi ra ngoài, trái tim Ninh Trí Viễn đập bang bang nhảy loạn. Có thể Lâm Lộc sẽ xảy ra chuyện gì không? Không, không có khả năng......Cho dù thật sự luẩn quẩn trong lòng, loại người như cậu ta chưa từng thấy máu người, lại là phế vật yếu đuối!
Muốn chết, nào dễ dàng như vậy?
Huống chi cậu ta vẫn luôn luôn sợ đau! Tự mình tìm chết đau đớn bao nhiêu, chỉ sợ cậu run tay lên, sát trầy da lại không kiên trì nổi nữa! Một lần không thành thử lại một lần, cậu ta có thể hạ được quyết tâm sao?
Cậu ta ở nơi nào?......Tiểu Chu lại ở nơi nào? Nhanh đi tìm cậu ta......Nhanh đi tìm cậu ta đi!
Hô hấp rối loạn, trong đầu càng là lung tung hoảng hốt. Chóp mũi Ninh Trí Viễn tràn đầy mồ hôi. Hắn lảo đảo chạy lên, rẽ qua hành lang, đột nhiên bị người đỡ cánh tay.
"Ninh tổng!"
Là Tiểu Chu. Nhìn hắn hơi mệt mỏi, lại thở hồng hộc. Sải bước chạy tới, thiếu chút nữa đâm vào Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng ngài đi đâu? Sao lại gấp như vậy?"
"Tiểu Chu! Cậu biết Lâm Lộc cậu ta......"
"Không phải Lâm ca ở đêm nay Kim Tiêu Túy sao? Vừa rồi tôi còn gặp được anh ấy. Chìa khóa xe cũng đưa cho anh ấy rồi, quần áo ngài kêu tôi mua cho ấy cũng đều đưa rồi."
Ninh Trí Viễn đột nhiên thở dài một cái. Hắn đỡ vách tường, mới phát hiện thân mình toát ra mồ hôi lạnh, hai chân có hơi nhũn ra. Nhìn bộ dáng hắn đứng không vững, Tiểu Chu cực kỳ kinh ngạc.
Hắn cẩn thận hỏi.
"Làm sao vậy Ninh tổng?"
"Không có việc gì."
Móc một hộp thuốc trong túi ra, Ninh Trí Viễn lại phát hiện ngón tay run đến lợi hại, đầu ngón tay lạnh lẽo ướt nhem. Hắn bực bội bật lửa, đẩy cửa sổ bên hành lang ra để gió đêm bên ngoài ùa vào.
"Cậu nói cậu gặp cậu ta? Quần áo cho cậu ta, cậu ta cũng lấy rồi?"
"Đúng. Lâm ca lấy rồi."
Nghe xong những lời này, Ninh Trí Viễn hoàn toàn thả lỏng. Tàn nhẫn hút mấy điếu thuốc, dưới tác dụng của nicotin, rốt cuộc hắn cũng bình tĩnh không ít. Phun ra một vòng khói, hắn cười lạnh một tiếng.
"Quả nhiên vẫn là cái thứ hạ tiện tham tiền. Nói cho đường hoàng, vài món quần áo cũng lấy. Giả bộ cái gì? Ghê tởm!"
Phát tiết vài câu, hắn lại hung hăng dập điếu thuốc.
"Đúng rồi, cậu nói đưa chìa khóa cho cậu ta. Chìa khóa gì?"
"Chìa khóa xe của ngài."
Tiểu Chu nghi hoặc nói,
"Ninh tổng, Lâm ca nói anh ấy vào trong xe chờ ngài. Như thế nào, không phải ngài cho anh ấy đi sao?"
"Ừ."
Mơ hồ lên tiếng. Ngón tay Ninh Trí Viễn không còn run nữa. Hắn có thể cảm giác được máu từ trái tim chảy xuôi tới tứ chi, thân thể dần dần ấm lại.
Thì ra Lâm Lộc không đi. Chỉ chờ ở bãi đỗ xe. Thì ra là thế.
Gió đêm thổi quét trên mặt có chút mát mẻ. Ninh Trí Viễn cũng không nóng nảy, ngược lại vẫy vẫy tay.
"Đi lấy cho tôi ly nước."
"Ninh tổng, nếu không ngài trở về trước đi? Tôi đi lấy nước sẽ lập tức qua đó."
Tiểu Chu đề nghị nói.
"Lâm ca cũng đợi rất lâu rồi. Bãi đỗ xe vừa tối vừa lạnh, không gian trong xe lại nhỏ như vậy. Ngài muốn bồi Lâm ca không?"
"Có cái gì tốt mà bồi? Để cậu ta chờ đi! Không trừng trị cậu ta, cậu ta thật đúng là không biết chính mình là ai!"
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà gì hết! Để cho cậu ta chờ. Tôi còn có việc, tiệc rượu bên phía chủ tịch Lý còn chưa tan đâu. Để Lâm Lộc chờ lâu một lát thì làm sao vậy, cũng sẽ không thành người chết?"