Khi Lâm Lộc trở chung cư, di động đa nhảy ra bảy, tám tin nhắn từ WeChat.
"Thầy Tiểu Chu, thầy không sao chứ?"
"Thầy Tiểu Chu, người vừa rồi là ai?"
"Thầy Tiểu Chu, chờ thầy rảnh thì trả lời em. Em rất lo lắng cho thầy."
___________________________________________
Cho đến tin nhắn cuối cùng, ngữ khí Lệ Hàng mềm mại, mang theo chút cầu khẩn.
"Thầy Tiểu Chu, thầy để ý em một chút đi. Em thật sự rất lo lắng? Có phải em gây phiền toái cho thầy không?"
Lâm Lộc thở dài. Cậu không biết nên nói với Lệ Hằng như thế nào, ở trong lòng cậu, kỳ thực chuyện này không hề liên quan đến Lệ Hàng. Chính là cậu quá vô dụng, thích chọc tâm người ta phiền. Mà vừa vặn Lệ Hàng lại xuất hiện ở đó, bị liên lụy dính vào.
Cậu trả lời tin nhắn: "Thầy không có việc gì, em không cần lo lắng. Vừa rồi là bạn của thầy, chúng tôi bởi vì có chuyện khác nên tức giận. Không liên quan gì đến em. Em cứ cố gắng mà luyện tập đi."
Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung thêm: "Còn có, mấy ngày nay sợ là thầy không đến lớp được. Lệ Hằng, tuần sau là em đi thi Thánh Y Ti rồi? Trước tiên cứ cố gắng mà luyện tập, chìa khóa của phòng làm việc thầy không có lấy đi, ở trên ngăn tủ. Em đi Thánh Y Ti trước, để chìa khóa lại..."
Chưa đợi cậu nhắn xong, Lệ Hàng đã gọi điện thoại tới. Lâm Lộc nhanh chóng tắt cuộc gọi, cậu cơ bản không biết nên nói gì với Lệ Hàng.
Lại là một chuỗi tin nhắn được gửi đến:
"Thầy Tiểu Chu, thầy nghe điện thoại đi."
"Thầy tiếp điện thoại đi, em có chuyện muốn nói với thầy."
"Thầy Tiểu Chu, thầy không thể khiến cho em không rõ màng mà đi Thánh Y Ti được. Em không có cách nào chuyên tâm mà múa. Cầu xin thầy hãy tiếp điện thoại..."
Khung thoại lại nhảy ra vài câu, Lâm Lộc không biết Lệ Hàng lại đánh chữ nhanh như vậy. Cậu nhấp môi, muốn làm lơ, không nghĩ tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Tay run lên, vừa lúc ấy trượt nút nghe. Không đợi cậu cắt đứt, âm thanh của Lệ Hàng đã vọt ra.
"Thầy Tiểu Chu! Vừa rồi có phải Ninh Trí Viễn không?"
Lâm Lộc dừng tay lại.
"Không phải...Em nhận sai rồi..."
"Thầy nói dối! Em đã từng xem phim điện ảnh hắn diễn rồi, tuy rằng mấy năm nay không tham gia nữa, nhưng mặt hắn nhất định em sẽ không nhận sai, thầy Tiểu Chu, thầy tại sao lại cùng hắn ở bên nhau?"
"Em thật sự nhận sai người rồi..."
"Thầy Tiểu Chu, hắn cũng là từ học viện điện ảnh ra, em biết! Bọn thầy đều là tốt nghiệp từ học viện quý tộc kia, có nên thầy mới biết hắn, phải không?"
"Tôi đã tốt nghiệp trường nào, có liên quan gì đến cậu sao?"
Lâm Lộc nhin không được phản bác một tiếng, Lệ Hàng lập tức im lặng. Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên có chút áy náy, lập tức nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thầy không cố ý Lệ Hàng. Chỉ là Lệ Hàng ạ, chuyện này thật sự không liên quan gì đến em. Em cứ từ từ luyện tập đi, tranh thủ lấy được thành tích tốt. Thánh Y Vũ là thánh điện của vũ công, đặc biệt là đối với những người không có bối cảnh vũ đạo càng là cơ hội tốt nhất. Em nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này..."
"Là bởi vì nhà em nghèo, không kham nổi học phí như học biên quý tộc kia, càng không có bối cảnh, cho nên thầy mới đối xử với em như vậy sao?"
Lâm Lộc ngây ngẩn cả người.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy cũng khinh thường em sao?"
"Em tại sao lai nghĩ như vậy?" Lâm Lộc mờ mịt đáp: "Em là học sinh có thiên phú nhất của thầy, thầy coi trọng em như vậy...Mười chín tuổi có thể bước lên sân khấu Thánh Y Ti, em tưởng ai cũng có thể làm được sao?"
"Cho nên, thầy mới tốt với em như vậy? Nếu là em không lấy được kim vòng nguyệt quế, thầy có phải sẽ vứt em như vứt chiếc giày cũ hay không, sẽ không liếc mắt em lấy một cái."
"Tôi..."
Lâm Lộc nhất thời nghẹn lời. Lý Hằng cho rằng, đơn giản là hắn có cơ hội đoạt giải ở Thánh Y Ti, nên mình mới dốc lòng dạy dỗ hắn như vậy sao?
Không phải như thế...Lâm Lộc đương nhiên hy vọng hắn có thể lấy được thành tích tốt, nhưng đó không phải lý do quan trọng nhất.
Đối với Lý Hằng tận tâm như vậy, chửng qua chỉ là hắn làm Lâm Lộc nhớ đến mình năm đó, vì xuất thân nghèo túng, lại cũng có thiên phú hơn người, tham gia vũ đạo với một tình yêu nhiệt huyết cuối cùng được dự tuyển trên sân khấu Thánh Ý Ti của chính mình!
Chẳng qua cậu khi đó, thời khắc mộng tưởng sắp trở thành sự thât, lại bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Cho nên cậu càng không đành lòng nhìn Lệ Hàng vì hoàn cảnh, cuối cùng lại không thực hiện được cơ hội ước mơ của mình.
"Không cần em suy nghĩ lung tung như vậy. Chỉ sợ em cuối cùng không đạt được vòng nguyệt quế của Thánh Y Ti, chỉ cần em toàn lực mà làm, thầy sẽ kiêu ngạo vì em. Em là học sinh thầy coi trọng nhất, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Ừm."
Âm thanh phía bên kia đột nhiên thấp xuống. Tựa như không hề cố tình che giấu điều gì, hơi thở quá phận của người thiếu niên vừa nãy cũng biến mất. Giọng nói Lệ Hàng bỗng dưng mang theo vài phần trầm thấp của một người đàn ông: "Em biết rồi. Thì ra thầy Tiểu Lộc coi trọng em như vậy...Không chỉ vì em là học sinh của thầy, càng là vì em là chính mình. Đúng không?"
"......"
Lâm Lộc cảm thấy lời nói có chút kỳ quái. Nhưng không đợi cậu mở miệng, Lệ hằng đột nhiên nói tiếp: "Chờ đến khi em cầm vòng nguyệt quế trở về, chúng ta lại gặp mặt đi. Đến lúc đó em có lời muốn nói với thầy."
"...Được. Mấy ngày nay thầy không thể đến đó, em tự mình luyện tập không có vấn đề gì chứ?""Không có vấn đề gì. Chờ em chiến thắng trở về, thầy Tiểu Lộc."
Một tiếng cười nhẹ, người kia tắt điện thoại. Lâm Lộc sửng sốt một lát, mới đem dòng tin nhắn nãy gõ chưa xong xóa đi hết.
Chờ cho đến mười ngày sau, phòng làm việc phải đóng cửa. Nhưng mà lúc đó Lệ Hàng đã ngồi trên chuyến bay đến Thánh Y Ti...Chờ hắn trở về, đại khái đã là người không nhà trống.Có thế gặp mặt hay không, cũng chẳng phải điều gì quan trọng lắm.
Nhưng mà, nhìn thấy buổi sáng hôm nay không ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của Lệ Hàng, cậu vẫn rất cao hứng.
Hy vọng hắn có thể chạm đến vòng nguyệt quế, mộng tưởng trở thành sự thật. Không giống như mình năm đó, để lại tiếc nuối cả đời.
___________________________________________
Khu phố phồn hoa náo nhiệt, xa xa mấy tòa nhà chung cư. Đối diện là phố buôn bán, dòng người lui tới không thôi.
Bên cửa quán cà phê ven đường, Lệ Hàng ngồi chờ ở cửa. Hắn tắt
điện thoại, cất vào trong túi.
"Lâm Lộc..."
Nâng mắt lên, đối diện tòa chung cư xa xăm kia. Hắn biết Lâm Lộc ở đó, thậm chí là ở tầng nào phòng nào, hắn đều rõ rành mạch.
Hắn đã từng bao nhiêu lần đi theo phía sau người nọ, chờ cậu đi vào thang máy. Sau đó đứng ở cửa thang máy, nhìn con số trên thang máy, cuối cùng dừng lại.
Hắn tưởng tưởng thấy người kia mở cửa, cởi từng kiện quần áo trên người, trần trụi đi vào phòng tắm, sau đó mang theo một thân ướt đẫm bước trên sàn nhà, nằm trên chiếc giường mềm mại.
Ánh đèn chiếu vào người cậu, như phản xa hình ảnh một con thiên nga trăng thuần. Cậu đẹp như vậy, mối khối cơ bắp đều mảnh khảnh xinh đẹp, lại tràn ngập sức lực. Mỗi bước đi đều nhẹ nhàng linh động, ngay cả đi bộ trên đất cũng có luật động.
Cậu tồn tại, chính là sức mạnh, là tiết tấu, là mỹ, cậu là vũ đạo của bản thân mình.
Lệ Hàng nuốt một ngụm nước miếng, đè nén cổ họng khát khô xuống. Nghĩ đến Lâm Lộc, hắn liền cảm thất rất khát, đó là lại khát uống nhiều nước một chút cũng không thể tiêu đi."Chờ em chở lại, Lâm Lộc. Đến lúc đó..."
Lệ Hàng hơi cúi đầu, mỉm cười.
Trong tay hắn là một tâp báo thương nghiệp, trên mặt bìa, là một người đang ông tiêu sái lạnh mặt nhìn thế phía hắn. Mặt mặt báo in một hàng chữ thô to: "Đế chế thương nghiệp Ninh thị, từ ảnh đề đến kỳ tài thương nghiệp, Ninh Trí Viễn sẽ còn mang đến cho chúng ta kinh hỉ gì?"
Lệ Hàng lại nở nụ cười. Nhưng nụ cười lúc này lại có chút quái dị.
Vài phút sau, hắn rời khỏi quán cà phê. Để lại một ly nước tựa hồ như chưa từng đụng qua, cùng quyển tạp chí kia.
Tạp chí nhìn còn rất mới, còn chưa lật qua. Nhưng không biết vì sao mặt bìa bị xé nát, rớt bay xuống đất. Mạt Ninh Trí Viễn bị vò nát, trên trang giấy hình dáng của hắn trở nên siêu vẹo, nhìn có vẻ hết sức đáng sợ.