Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Tiểu Ngạo ca, tôi nào dám lừa anh! Chính là tôi thấy Lâm Lộc không biết xấu hổ, thế nhưng muốn đào góc tường của anh, cho nên mới nghĩ cách cho anh hết giận không phải sao."
Vũ nữ thoát y thấy lừa gạt không được, nhanh chóng lộ vẻ tươi cười.
"Thật sự, Tiểu ngạo ca anh xứng với Trang đại thiếu hơn nhiều. Trừ bỏ anh, còn có xứng để Trang đại thiếu sủng hạnh? Lâm Lộc là cái rắm gì! Tiểu Ngạo ca tôi nói với anh, chờ cho Lâm Lộc và ông chủ Vương ở bên nhau, Trang đại thiếu kia khẳng định chướng mắt hắn, tôi đây là giúp anh đó!"
"Cút xa một chút!"
Tiểu Ngạo đẩy ả ra một phen.
Sực lực toàn thân của Lâm Lộc đều dựa ở trên cửa, ông chủ Vương nhào vào người cậu giãy giụa. Lại không ngờ ván cửa phía sau đong đưa vài cái, đột nhiên bị mở ra bên ngoài. Lâm Lộc ngã về phía sau, đáp lên người Tiểu Ngạo.
"Sao lại thế này? Lâm Lộc anh nặng quá! Đứng lên!"
Chán ghét mắng một tiếng, Tiểu Ngạo muốn đẩy Lâm Lộc ra. Ngay lập tức, động tác của hắn dừng lại, giật mình nhìn vào trong phòng.
Mới vừa rồi Lâm Lộc chạy trốn làm đổ ghế dựa, đóa hoa hồng kia cũng bị hai người đạp dưới chân. Cánh hoa hỗn độn khắp nơi, màu đỏ rơi xuống ghiền thành bùn đất. Hơn hết quần áo Lâm Lộc hỗn độn, ông chủ Vương đối diện lại thở hồng hộc, vẻ mặt dữ tơn -- Rốt cuộc Tiểu Ngạo đã lăn lê bò lết ở Dạ Mị này nhiều năm như vậy, còn trường hợp gì chưa thấy qua?
Cái này sao có thể là yêu đương vụng trộm? Căn bản là bức hoan!
"Các người.....Lâm Lộc, rốt cuộc sao lại thế này?"
Tuy rằng Dạ Mị là chốn mua vui, nhưng cũng phải chú ý quy củ. Ít nhất là ngươi tình ta nguyện, kinh doanh da thịt cũng là kinh doanh, tuyệt đối không thể ép người mua bán. Sau lưng Lâm Lộc nhất định có lý do khác! Là ai tính kế Lâm Lộc?
Không đợi Tiểu Ngạo tiêu hóa hết tình cảnh này, Lâm Lộc đã bị vũ nữ thoát y kia đỡ lên.
"Cám ơn cô."
Lâm Lộc còn đang kinh hồn, sắc mặt trắng bệch, lại còn lễ phép nói cảm ơn với ả. Sắc mặt ông chủ Vương trong cửa âm trầm.
"Mỹ Hoa, cô làm gì? Giám đốc Trương đã nhận chỗ tốt...."
Còn chưa dứt lời, biến cố đột nhiên xảy ra! Vũ nữ múa thoát y đột nhiên dùng sức đẩy Lâm Lộc! Đứng thẳng không xong, cậu ngã về phía cửa phòng, đụng trúng người ông chủ Vương!
Rầm một tiếng! Lại là vũ nữ thoát y đóng cửa phòng lại.
"Không được....Tiểu Ngạo! Giúp tôi!"
Lâm Lộc gấp đến độ muốn khóc, tránh thoát ôm ấp của ông chủ Vương muốn đi. Nhưng cánh cửa lại bị khóa ở bên ngoài lần nữa. Cậu không nghĩ đến, hai người kia thấy chết lại không cứu, lại đẩy cậu về móng vuốt của ông chủ Vương lần nữa!
"Cô làm gì?"
Tiểu Ngạo quay đầu, ép hỏi vũ nữ múa thoát y. Người phụ nữ kia cười miả, tự tin có thừa mà giải thích.
"Đây không phải là chuyện tốt của Lâm Lộc và người ta sao? Tiểu Ngạo ca, chuyện này không liên quan đến chúng ta. Chúng ta đi thôi, đừng động đến bọn họ...."
"Chuyện tốt cái gì? Cô không nhìn ra Lâm Lộc không muốn sao!"
"Tiểu Ngạo ca, đây không phải là không cho hắn đoạt Trang đại thiếu với anh sao!"
Chát một tiếng! Cái tát thanh thúy, năm ngón tay đỏ tươi hiện trên gương mặt của vũ nữ thoát y.
Tiểu Ngạo giận đến mặt đỏ bừng bừng, mở miệng mắng.
"Bớt đánh rắm cho tôi! Ông đây tiện như vậy, phải dùng loại biện pháp này đi thắng anh ta? Ông đây là đầu bảng của Dạ Mị! Toàn bộ Dạ Mị, không ai ép được tôi! Cho dù tôi có tiện, cũng mẹ nó không cần tìm người tới cưỡng ép anh ta, mới dám đi đoạt lấy người tôi thích! Cô tránh ra cho tôi!"
"Tiểu Ngạo ca, anh đừng động! Lâm Lộc và anh căn bản không có giao tình...."
"Giao tình cm cô! Cho dù anh ta là kẻ thù của tôi, tôi cũng không nhìn anh ta bị người ép buộc! Còn không mau cút đi!"
Trong phòng, Lâm Lộc giãy giụa tuyệt vọng với ông chủ Vương. Nhưng cậu không nghĩ đến, cửa phòng lần này lại túm mở được. Lần này, cậu thật sự không hề phòng bị, ngã thật mạnh vào người Tiểu Ngạo.
Tiểu Ngạo bắt lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu về phía sau mình. Hắn cũng không nhìn Lâm Lộc, chắn giữa cậu và ông chủ Vương.
"Tiểu Ngạo, có ý tứ gì? Năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của ta, ngươi muốn làm gì?"
Ông chủ Vương nhíu mày tới gần.
"Vừa rồi thấy ngươi vô tâm, ta cũng không muốn so đo với ngươi. Nhưng ngươi còn xông tới, đây là cố ý đi? Muốn làm gì, đi qua đi lại. Ta và Lâm Lộc còn chút chuyện chưa nói xong đâu."
Giọng điệu vẫn còn tính là khách khí, ý tứ lại mang theo uy hiếp. Rốt cuộc giọng điệu "khách khí" là thân phận dành cho đầu bảng Dạ Mị -- Tốt xấu gì đánh chó cũng phải nhìn chủ, sau lưng Dạ Mị cũng không phải không có người chống lưng, không thể tùy tiện đắc tội. Nhưng đối với Tiểu Ngạo, hắn không thấy nửa điểm đứng dậy nổi. Trong mắt hắn, ra tới đây bán, còn so hắn với người sao?
Nhưng ông chủ Vương không nghĩ đến, thế nhưng Tiểu Ngạo không chút sứt mẻ. Đừng nói nhận lỗi, hắn cũng không có chút ý định tránh ra.
"Ông chủ Vương, tất cả đều là hiểu lầm. Là tiện nữ kia tự mình ra mặt, làm trò quỷ ở bên trong. Ông chủ Vương, tôi là người đứng đầu bảng, trước tiên tôi xin lỗi ngài. Sau đó tôi tìm ông chủ tới, kêu ngài ấy xử trí chuyện này."
Nói mấy câu cứng rắn đó, trong lòng Tiểu Ngạo biết ông chủ Vương nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Cho nên hắn nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, xoay người rời đi. Quả nhiên, tiếng phẫn nộ gầm gừ từ phía sau truyền đến.
"Ngươi con mẹ nó! Tiểu Ngạo, ngươi là cái thá gì! Thông đồng với Lâm Lộc chơi ta có phải không? Ngươi để hắn lại đây, nếu không ta lộng chết ngươi! Ngươi có nghe không!"
Tiếng mắng chửi tức muốn hộc máu, Tiểu Ngạo lại mắt điếc tai ngơ, bước chân càng nhanh. Hắn càng kéo càng chặt, cánh tay Lâm Lộc sinh đau, dường như có thể cảm giác được sự cấp bách của Tiểu Ngạo dọc theo xương cổ tay, đánh sâu vào thần kinh cậu.
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản w//a//t//t//p//a//d. CÒN LẠI ĐỀU LÀ ĂN CẮP)
Rẽ hai ba lần, đã sắp tới đại sảnh. Lâm Lộc mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại cảm giác được một lực túm thật lớn ở trên vai, chính là kéo thân thể cậu lại.
Là ông chủ Vương đuổi theo.
Mặt hắn đầy mồ hôi, tức giận đến lỗ mũi phình to ra. Đôi mắt tràn đầy tơ máu đỏ, giống như muốn ăn thịt người. Hắn mở miệng ra, nước miếng theo tiếng mắng chửi người cùng nhau lao ra.
"Kỹ nữ! Dừng lại cho ta! Thật cho rằng ta ăn chay tùy tiện để loại tạp chủng các ngươi trêu đùa sao!"
Còn chưa dứt lời, bàn tay thô trán mang theo gió, đổ ập về phía mặt Lâm Lộc!
Tiểu Ngạo đột nhiên dừng lại. Hắn kéo Lâm Lộc về sau lưng mình lần nữa.
Một tát kia nện ở mũi Tiểu Ngạo. Ông chủ Vương dùng sức rất lớn, cái tát ấn rõ ràng ở trên mặt, lướt qua cái mũi tinh xảo. Máu mũi chảy ra ào ạt.
"Tiểu Ngạo, cậu không sao chứ?"
Lâm Lộc nôn nóng, muốn nhìn mặt Tiểu Ngạo. Lại bị Tiểu Ngạo chắn trở về lẫn nữa. Tiểu Ngạo nhướng mày, mặt đầy vẻ kiêu căng, nhìn ông chủ Vương chằm chằm.
Hắn không lau máu mũi, mặc cho máu chảy uốn lượn, dọc theo cằm dính ở cổ áo. Cái mũi bị thương, giọng hắn có hơi nghẹn, lại vẫn rành mạch nói ra.
"Ông chủ Vương, ngài nói kỹ nữ, là có ý gì?"
"Ngươi mẹ nó ra đây bán thân, lại hỏi ta kỹ nữ là có gì? Ngươi đùa ta chắc?"
Ông chủ Vương cười dữ tợn.
"Cái gì gọi là kỹ nữ, ngươi chính là kỹ nữ! Hai người các ngươi, một người so với một người càng hạ tiện hơn, đều là kỹ nữ bán thân!"
Nghe được câu trả lời này, sắc mặt Tiểu Ngạo càng xanh. Hắn cười nhẹ nhàng, phun ra một câu từ kẽ răng.
"Cho dù bọn tôi là kỹ nữ, cũng không phải người nào cũng chịu phục vụ ông ngủ. Khách nhân bọn tôi chướng mắt, cho dù dọn tới một núi vàng, cũng vẫn không phục vụ! Ông chủ Vương, biết rõ người ta chướng mắt ông, tập hợp sức lực, ông so với kỹ nữ bọn tôi, lại cao quý hơn bao nhiêu?"
"Mẹ nó ngươi tìm chết!"
Ông chủ Vương giận tím mặt, lại là một cái tát hung hăng trên mặt Tiểu Ngạo! Tiểu Ngạo kêu lên một tiếng, bị đánh mạnh đến nỗi đầu nghiêng đi, máu mũi bay ra, rơi li ti ở trên người Lâm Lộc.
"Tiểu Ngạo!"
Lâm Lộc hô một tiếng. Đúng vào lúc này, ông chủ Vương giơ một chân lên, đá thật mạnh vào bụng Tiểu Ngạo. Thân thể Tiểu Ngạo lui về phía sau nửa mét, ngã vào trong lòng ngực Lâm Lộc. Sắc mặt của hắn tái nhợt, mặt dưng lên, máu mũi vẫn chảy xuống như cũ.
Tiểu Ngạo không nói gì, chỉ trầm mặc hung hăng đẩy tay Lâm Lộc đang đỡ hắn ra. Ánh mắt hắn nhìn về phía mặt đất, đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên.
Thấy ông chủ Vương lại giơ tay lên lần nữa, Lâm Lộc nhịn không được xông lên phía trước, bảo vệ Tiểu Ngạo. Một cái đánh này, vững chắc đập lên đầu cậu.
Nhưng không cảm giác được đau. Sức lực cả người của cậu đều dùng để ôm chặt trên người Tiểu Ngạo -- Hắn giãy giụa không ngừng, giống như một con thú. Tựa hồ Lâm Lộc mới là người tổn thương hắn, ngay cả ôm bảo vệ hắn, cũng sẽ xúc phạm tới hắn.
Có lẽ xác thật tổn thương tới hắn rồi --- Lâm Lộc sạch sẽ lại cứng cỏi, từ vũ đạo đến làm người, ngay cả tướng mạo cũng áp hơn hắn một đầu. Sự tồn tại của bản thân Lâm Lộc, kỳ thật lại hung hăng đâm vào lòng tự tôn đầy thương tích và tình yêu hèn mọn của hắn.
Mới vừa rồi hắn che chở Lâm Lộc, tựa như che chở một điểm tốt khác của chính mình. Bởi vì hắn cũng biết, loại chuyện vì tiền phục vụ ngủ này, cũng chỉ có lôi kéo Lâm Lộc hắn mới dám có khí phách mà nói một cậu -- Tôi không có!
Chỉ có chính hắn nói, hắn lại nói không nên lời. Hắn vào đời quá sớm, hãm đến quá sâu, lúc trước trong lòng căn bản không có ai, làm sao sẽ quý trọng chính mình?
Cho nên Trang đại thiếu, mới có thể muốn Lâm Lộc -- người không thích hắn chút nào, lại cũng không muốn mình -- người trả giá hết thảy vì hắn?
Bởi vì chính mình quá bẩn. Hắn chướng mắt.
"Tiểu Ngạo, cậu ổn chứ? Cậu nói đi?"
Ông chủ Vương ẩu đả, đổ ập xuống. Trên lưng Lâm Lộc ăn vài cú đánh, cái sau so với cái trước lại nặng hơn. Rõ ràng cậu cảm giác được đau. Nhưng cậu không buông tay, trong ánh mắt chỉ có máu ở trên cằm Tiểu Ngạo.
Tiểu Ngạo dùng sức chống đẩy cậu ra.
"Anh đi đi. Đừng động vào tôi."
"Sao có thể chứ? Đây vốn dĩ là tự tôi rước lấy phiền toái...."
"Vốn dĩ không liên quan đến anh! Anh không hiểu, anh căn bản không thuộc về Dạ Mị, anh đi đi!"
Một không gian hỗn loạn, động tĩnh càng lúc càng lớn. Rốt cuộc có người chú ý tới tiếng động bên này.
Hướng đại sảnh xôn xao một trận. Hình như là có người lại đây.....
.............
"Sao lại thế này?"
Ở ngoài đại sảnh, Ninh Trí Viễn nhíu mày, tay chống ở trên lan can.
Xem qua Lâm Lộc múa, tất cả những tiết mục còn lại đều đần độn vô vị. Ninh Trí Viễn miễn cưỡng xem một chút, lại tự mình đi dạo đến ban công này, né tránh bầu không khí xa hoa trụy lạc kia, an tĩnh hút một điếu thuốc.
Lại nghe tiếng ẩu đả hỗn loạn ở một hành lang cách đó không xa.
Ở bên người hắn là Tiểu Chu. Hắn nhón chân nhìn nhìn, quay lại nói với Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng, hình như có người đánh nhau rồi. Bên đó là nơi thay quần áo của các diễn viên múa, không biết vì sao ầm ĩ. Rất nhiều người, đứng ở đây không thấy rõ lắm."
"Ừ."
Ninh trí Viễn gõ gõ điếu thiếu, cúi đầu tiếp tục hút thuốc. Một lát sau, hắn lại mở miệng lần nữa.
"Lâm Lộc còn chưa ra?"
(Mọi người có ai đọc được chương 116 - 120 không, báo cho mình biết nhé. Thấy có mấy bạn không mở được mà mình hoang mang tôm càng luôn. Với lại để xem có đổi cách thức không chứ cứ không mở được vậy chắc chết!)