"Hô hô...Hô...."
Cánh mũi Lâm Lộc giương lên, hô hấp lại đứt quãng. Sốt cao cùng với thiếu oxi, gương mặt hiện lên vẻ đỏ bừng.
Cậu sốt đến bất tỉnh nhân sự. Ngay cả Ninh Trí Viễn về phòng khi nào cũng không biết.
Cũng càng không biết, Ninh Trí Viễn dùng ánh mắt thâm trầm phức tạp như thế nào nhìn cậu.
Giờ phút này đã là đêm tối. Trăng cô độc treo trên cao, ánh sáng xanh trắng lặng lẽ chiếu vào cơ thể trần trụi trắng như tuyết của Lâm Lộc. Cánh tay bị dây lưng siết chặt, hiện lên vết sưng đỏ. Trên cổ cũng có vết ngân, máu bầm phủ lên, biến thành màu đỏ tím.
Ninh Trí Viễn quỳ xuống bên người cậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân thể Lâm Lộc. Có thể cảm giác được bàn tay Lâm Lộc run rẩy, cùng độ nóng trên người cậu.
"Lâm Lộc a Lâm Lộc. Cậu biết, một người có cam đảm ngỗ nghịch với tôi, là có kết cục gì không?"
Ngón tay cắm vào sợi tóc, nâng Lâm Lộc đang hỗn loạn trước mắt lên. Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt đã sớm không còn huyết sắc của Lâm Lộc.
Đối với những người bất kính với hắn, bị hắn bịt kín vào xi măng, ném ra biển. Đó là những tên buôn ma túy, muốn mượn sức anh em thủ hạ của hắn lôi kéo, lại bị Ninh Trí Viễn phát hiện.
Cứ cho là loại người này không cần mạng, nhưng nhìn thấy Ninh Trí Viễn cũng sợ tới mức chân phát run. Đương nhiên, không đổi được kết cục người đó phải chết. Nếu là giãy giụa vài cái, cùng lắm chỉ làm trên người hắn có thêm nhiều lỗ thủng. Thời điểm đổ xi măng vào, trong miệng lại đổ thịt của chính mình vào, đảm bảo hắn không dám mắng ra nửa câu.
......Người kia, không những đổ nước lên đầu Ninh Trí Viễn. Cái gọi là bất kính, cũng chỉ có thể nhận lấy tin mình chết không còn đường lui, tuyệt vọng mà mắng chửi một câu.
"Thật ngu xuẩn. Nhất định phải đối nghịch với tôi. Cậu ngoan một chút, muốn cái gì mà không có?"
Lầm bầm lầu bầu, nhịn không được thở dài. Nhưng cảm thán một chút, Ninh Trí Viễn lại cảm thấy mình buồn cười.
"Nhưng mà cậu muốn, cũng chính là tiền đi. Cậu loại người này, còn có thể trông cậy vào cái gì? Cũng chỉ là tôi tự suy nghĩ nhiều quá."
Nói xong, hắn chặn ngang bế Lâm Lộc lên.
Lâm Lộc vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ. Trong cơn sốt cao, cậu run run, theo bản năng co rụt lại vào trong lồng ngực Ninh Trí Viễn. Động tác vô tình như vậy, lại lấy lòng Ninh Trí Viễn.
Hắn thấp giọng cười cười.
"Cậu nhìn cậu xem. Nếu lúc cậu tỉnh cũng công phu làm nũng được một nửa như vậy, chỉ sợ không đến nước này. Loại ngu xuẩn này, chỉ sợ cậu đi theo tôi mới có thể bao dung như vậy."
Vào phòng nghỉ, Ninh Trí Viễn ôm Lâm Lộc vào phòng, giúp cậu mở gông cùm xiềng xích ở tay chân. Thuận tay lấy một lọ thuốc mỡ tan máu tụ từ đầu giường, dùng sức xoa ở chỗ vết thương.
Tự nhiên bị đau. Bị trói lâu như vậy, máu không lưu thông, lần này tê mỏi làm người không chịu nổi. Ninh Trí Viễn lại dùng sức rất lớn, không một chút khoan dung. Sốt đến bất tỉnh nhân sự, Lâm Lộc vẫn nức nở kêu đau, âm thanh như là một con mèo nhỏ bị đông lạnh đến phát run.
Ninh Trí Viễn liếc mắt nhìn cậu một cái, tay vẫn chưa buông ra. Chỉ là tự mình ngậm một viên thuốc hạ sốt, cúi đầu ngậm trụ môi cậu. Đầu lưỡi cuốn theo viên thuốc đưa vào trong miệng cậu, thuận tiện ngăn chặn tiếng kêu rên rỉ.
Lông mi Lâm Lộc run lên, dáng vẻ muốn nôn ra. Ninh Trí Viễn lại trực tiếp uống một ngụm nước ấm truyền qua. Môi lưỡi triền miên một hồi lâu, thuốc cũng sắp tan. Hắn mới buông Lâm Lộc ra, thấp giọng nói.
"Ngoan ngoãn nuốt xuống cho tôi. Bằng không không tha cho cậu."
Đối với Lâm Lộc khi hôn mê, thế nhưng Ninh Trí Viễn vẫn còn uy hiếp đến sinh động như thật. Giờ khắc này, hắn không giống tên diêm vương sống vừa rồi chút nào, ngược lại như tìm về món đồ chơi ngoan ngoãn mà mình yêu thích nhất, kiêu ngạo mang theo mỹ mãn.
Lâm Lộc thật như một vật đã chết. Mềm mại nằm trong lòng ngực, cũng không nhúc nhích. Ngoại trừ khi đau đến cực điểm mới hừ hừ vài tiếng, lúc khác, đó là mặc người bài bố mình như đồ vật mà chết.
...............
"Ninh tổng....."
"Cút đi!"
Một tiếng hét to, làm Tiểu Chu mới đẩy cửa ra liền giật mình. Hắn đứng ở cửa phòng nghỉ không biết làm sao hỏi một câu.
"Làm sao vậy, Ninh tổng?"
"Ngay cả gõ cửa cậu cũng không biết sao?"
"A? Gõ cửa? Nhưng mà...."
- - Nhưng mà tôi là trợ lý cá nhân của ngài. Bước vào văn phòng, chưa bao giờ gõ cửa mà.
Lúc này Tiểu Chu như rơi mất não. Đứng ở cửa phòng nghĩ, hắn lại không dám bước vào trong.
Giọng nói của Ninh Trí Viễn truyền tới, người lại không thấy. Tiểu Chu chỉ có thể ngây ngốc đối mắt với phòng khách không một bóng người.
Cẩn thận nghe qua, bên tai hình như truyền đến tiếng nước. Tiểu Chu nhìn ngang nhìn dọc một hồi, ánh mắt dừng lại ở cửa phòng tắm.
"Ninh tổng, ngài tắm rửa sao?"
Không ai để ý đến hắn.
Một lát sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra. Ninh Trí Viễn trầm mặt, một thân để trần phía trên bước ra ngoài.
Dưới thân hắn còn mặc một chiếc quần tây, ống quần bị ướt một chút. Nhìn kỹ, hình như còn có vài chấm đỏ văng lên, nhìn như là vệt sáng trang trí trên sân khấu.
"Ninh tổng, ngài kêu tôi đi tìm bác sĩ, tôi tìm được rồi. Hiện tại đang chờ ngoài cửa, Ninh tổng ngài không thoải mái chỗ nào sao?"
Hỏi một câu yếu ớt, chỉ nhận được một cái xem thường.
Tiểu Chu thật không rõ, tắm rửa bị quấy rầy một chút thôi mà, Ninh tổng làm đến mức này sao? Đều là đại nam nhân, có cái gì mà không thể xem? Lại không phải cất giấu vợ của ngài, sợ người ta nhìn thấy nửa khối thịt...
Đúng rồi, nói đến vợ, Lâm ca đâu?
Vừa nghi hoặc, ánh mắt Tiểu Chu liền đối diện với Ninh Trí Viễn. Ninh Trí Viễn lấy đại một cái khăn tắm, lại lấy một chiếc áo sơ mi trắng tuyết từ phòng để quần áo. Nhưng hắn không thay áo sơ mi, mà là nhướng mày, ánh mắt không thân thiện nhìn Tiểu Chu chằm chằm.
"Ninh tổng, Lâm ca đâu?"
"Hửm?"
Ánh mắt không thân thiện kia chiếu tới. Trong lòng Tiểu Chu rùng mình, liếc về về cửa phòng tắm đóng chặt.
Ninh tổng một người đàn ông to tắm rửa, cửa đóng chặt như vậy làm gì? Không không, càng quan trọng hơn, nếu là Ninh tổng ở bên trong một mình, người đã ra tới đây, còn đóng cửa kín mít như vậy làm gì?!
"Lâm ca anh ấy sẽ không ở....Ninh tổng tôi hiểu được tôi liền cút đây! Lập tức ra ngoài văn phòng chờ, ngài bận xong rồi thì hãy kêu tôi!"
Lời còn chưa dứt, Tiểu Chu đã chạy ra khỏi phòng ngủ, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Mà Ninh Trí Viễn lạnh lùng nhìn cánh cửa khép chặt lại, biểu cảm trên mặt cũng không có biến hóa gì.
Chỉ là hắn đi chân trần trở về phòng tắm. Giữa mảnh sương mù mở mịt, hắn kéo tấm màn tắm ra.
Trong đầu Tiểu Chu nghĩ cái gì, Ninh Trí Viễn có thể đoán được. Đáng tiếc chính là, những cảnh sắc kiều diễm lưu luyến kia, ở nơi này không có một chút nào.
Lâm Lộc ngã tựa vào bồn tắm xa hoa, phía dưới vành mắt thâm xanh. Cậu vẫn hôn mê như cũ, không hề ý tứ tỉnh lại.
Tối hôm qua đút thuốc cho Lâm Lộc, suốt đêm Ninh Trí Viễn kêu bác sĩ. Mấy bác sĩ khám hồi lâu đưa ra kết luận, thân thể suy yếu, lại bị nhiễm gió lạnh. Lần này lắm bệnh tới rào rạt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể, kiến nghị nằm trên giường tĩnh dưỡng nhiều ngày.
Nhưng nếu nói đến vấn đề khác, thật sự không có. Theo lý thuyết, đã ngủ mấy tiếng, châm cứu truyền dinh dưỡng, cũng nên tỉnh rồi.
Ninh Trí Viễn an tâm ôm Lâm Lộc đợi hồi lâu. Cho đến khi chân trời sáng lên, người trong ngực đã hạ sốt, túi truyền dịch glucose và dịch dinh dưỡng cũng không còn, Lâm Lộc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại như cũ.
"Lâm Lộc, cậu có ý gì?"
Ninh Trí Viễn túm Lâm Lộc lên. Hắn chỉ nắm lấy cánh tay Lâm Lộc. Trọng lượng toàn thân của Lâm Lộc đều treo ở trên cánh tay này. Những bộ phận còn lại rũ xuống mềm như bông, đầu cũng nghiêng sang một bên, như là một con gấu bông.
Ninh Trí Viễn không có biểu cảm gì, rốt cuộc nhịn không được, vỡ ra một tia nôn nóng.
"Ngủ cũng ngủ, cũng hạ sốt. Ngày hôm qua lại không thật sự làm cậu.....Ngay cả cánh tay câu bị bỏng, tôi cũng bôi thuốc rồi."
Nói đến câu này, Ninh Trí Viễn dường như nhớ tới điều gì đó. Hắn nâng cánh tay Lâm Lộc lên nhìn nhìn. Mới vừa rồi tắm che không tệ lắm, chỗ băng vải bị phỏng cũng không dính nước. Yên tâm, lực chú ý của hắn lại quay lại trên người Lâm Lộc.
"Đối với cậu đủ khoan dung! Cậu còn muốn thế nào? Đáng chết.....Cuối cùng cậu tính toán kéo dài tới khi nào mới tỉnh lại?!"
Mắng đến câu cuối cùng, gần như là rống lên. Nhưng mà hôn mê vẫn là hôn mê. Mắng có lớn tiếng như thế nào cũng vô dụng.
Lâm Lộc vẫn không nhúc nhích như cũ, ngược lại Ninh Trí Viễn càng thêm nôn nóng. Đi trong phòng vài vòng, đột nhiên nắm lấy điện thoại.
"Đi đặt chút điểm tâm từ tiệm bánh Ngữ Tường Tây, chocolate mandala, lại đặt một bàn đồ ăn đặc trưng, đồ ăn không được làm cay......Cái gì mà Bạch Vụ thích ăn cay? Hắn thích ăn cay hay không liên quan gì đến ta? Kêu các ngươi mang tới đây! Ngu xuẩn!"
Gầm nhẹ một tiếng, quăng điện thoại cộp một tiếng. Ninh Trí Viễn trừng mắt lạnh lùng nhìn Lâm Lộc.
"Cậu nhìn xem, gặp chút chuyện như vậy, một đám còn ngu xuẩn hơn so với cậu! Tôi chọn đồ ăn, không phải cậu thích đồ ngọt sao? Nếu cậu tỉnh lại, tự nhiên có đồ ăn, còn nếu không tỉnh..."
Nếu là không tỉnh, thì thế nào đâu? Động thủ giáo huấn cậu một trận? Uy hiếp đuổi cậu ra ngoài? Hay là cưỡng bách cậu giao hoan cùng mình?
Không phải chưa từng trừng phạt. Thậm chí không chỉ là một lần. Nhưng không có gì dùng, ngược lại Lâm Lộc càng ngày càng không hiểu chuyện, ngày hôm qua còn dám làm trái ý hắn.
Không phải vì tiền sao? Vậy đòi tiền đi? Tiếp tục quỳ gối dưới chân mình, mở miệng tới đòi tiền đi....Hiện tại Nịnh thị phát triển không ngừng, nếu cậu lại muốn một tỷ, cũng không phải là không cho được.
Nháo đến như vậy, bức hắn đối với cậu nhẫn tâm như vậy, có gì thiết yếu? Thật là đủ ngu xuẩn! Nghĩ muốn cái gì, quỳ xuống mà muốn. Chẳng lẽ còn trông cậy vào hắn quỳ xuống, hỏi cậu đến tột cùng là muốn cái gì, lại nâng đôi tay lên, cầu cậu ở lại sao?
Sao có thể!
..........
Khi Ninh Trí Viễn ra ngoài, Tiểu Chu ngồi đơn độc ở ghế sofa dài. Dư lại phân nửa cái ghế, lại bị A Trình chiếm cứ.
A Trình duỗi hay tay ở trên lưng ghế sofa, chân nhấc cao bắt chéo lên nhau. Ánh mắt hắn nhìn trên mặt Tiểu Chu không kiêng nể chút nào, không che giấu ý cười bên môi.
Đến nỗi Tiểu Chu đầu hướng ra ngoài cửa sổ, không chớp mắt nhìn chằm chằm mây bên ngoài. Giống như không có ý định nhìn A Trình, cho dù là liếc mắt một cái.
"Ninh tổng, ngài ra rồi?"
Thấy Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu nhảy lên.
"Ninh tổng, ngày hôm qua ngài nói tôi đi điều tra sự tình giữa Lâm ca và Lệ Hàng, tôi đã đi tra xét."
Ninh Trí Viễn ừ một tiếng, ngồi trở lại vị trí.
Dưới bàn làm việc, Ninh Trí Viễn đạp lên tấm thảm da dê trắng mềm mại. Lông dê vừa dài vừa mượt, đối lập với đôi dày đen cứng cáp của hắn.
Trong đầu chợt hiện lên, bộ dạng Lâm Lộc nằm ở chỗ này mấy tháng trước. Cuộn thân mình, thân thể với làn da trắng như ngọc lộ ra bên ngoài. Khóc nức nở, nước mắt trên mặt tung hoành, đầy người đều là dấu vết ái muội yêu thương.....
"....Cho nên Ninh tổng, lúc ấy Lâm ca đã chịu tổn thương tinh thần rất lớn, trên bệnh án đều có viết! Bác sĩ chuẩn đoán bệnh sẽ không gạt người, thật sự là Lâm ca bị ép buộc! Nếu không, tại sao lại bị đả kích tinh thần như vậy? Lúc sau anh ấy hôn mê vài giờ cũng không tỉnh lại, bệnh viện đều ghi chép lại, căn bản không có khả năng làm giả!"
Suy nghĩ mơ hồ của Ninh Trí Viễn đột nhiên bị túm trở về.
Hắn ngẩng đầu.
"Hôn mê?"
"Đúng vậy, hôn mê! Đều là bị thương và di chứng của thuốc! Trên bệnh án đều ghi, Ninh tổng ngài xem - 'Tổn thương tinh thần dẫn tới ác mộng và ảo giác. Không có cách nào tỉnh lại, yêu cầu người bên ngoài cường lực kích thích nội tâm người bệnh, trợ giúp nguyên tắc khôi phục....Tránh để tinh thần bị kích thích nghiêm trọng, nếu phát tác lần thứ hai. Khả năng sẽ bị tổn thương tinh thần nặng hơn. Bệnh nhân thậm chí không có khả năng phân biệt ảo giác với thế giới hiện thực....'"
Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, sắc mặt có chút khó coi.
"Bị thương? Cậu ta sống rất tốt, lấy đâu ra bị thương?"
"Đó không phải là buổi tối trở về từ phố quán bar....Ngài tự mình hạ tay sao?"
Nói tới đây, trên mặt Tiểu Chu cũng khó coi. Cũng không có khả năng giấu diễm, hắn nhắc nhở thật cẩn thận nói.
"Buổi tối trước ngày hôm đó, một mình ngài ở bên cạnh Lâm ca. Ngày hôm sau, đã kêu tôi đuổi anh ấy đi....Khả năng chính là chuyện ngày đó kích thích quá lớn đối với Lâm ca, làm anh ấy vẫn chưa tỉnh lại đi."