Nói xong, Tống Chân đứng trên bục cao bình tĩnh nhìn xuống.
Bình thường Tống Chân vốn là người ôn hòa dè dặt, thế nhưng hôm nay, thái độ của nàng lại khác một trời một vực.
Đôi mày dịu dàng rũ xuống đã không còn muốn phục tùng, nàng hơi nâng cằm lên, ánh mắt không còn ôn hòa, thậm chí có chút lạnh lẽo, thần thái ngang ngạnh, ánh mắt tựa lưỡi dao, giống như không chịu thần phục, cũng giống như đang đặt ra những lời chất vấn sắc bén.
Chất vấn những cái miệng không biết điểm dừng của thiên hạ, luôn thốt ra những lời khó nghe, luôn chỉ trích, áp đặt tội danh lên người Trang Khanh.
Bằng ánh mắt sáng ngời, nàng chất vấn từng học giả ở đây, rằng, dựa trên những thao tác không hề có sai sót của Trang Khanh, vậy thì từ góc độ chuyên môn mà nói, liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha thất bại có thật sự là một chuyện không thể chấp nhận, không thể thứ tha hay thậm chí là có đáng bị trào phúng sỉ nhục đến như vậy?
Trong khán phòng có rất nhiều người, nghe Tống Chân nói xong, lại bị ánh mắt lạnh lùng của nàng liếc nhìn, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
Bị sốc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể im lặng.
Mà trong số rất nhiều người đang kinh ngạc kia, lại có một vài người biểu hiện khác hẳn.
Đồng Nhu đang ngồi ở hàng ghế đầu cuối cùng cũng thở phào một hơi, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, bà ở phía xa vỗ tay cho Tống Chân, cái vỗ tay này có chút khó giải thích, giống như là đang khen ngợi, nhưng cũng giống như đang trào phúng, bày tỏ một thái độ không hề dè dặt trốn tránh đối với Tống Chân.
Mắt Tống Chân ngấn lệ, không nhìn rõ biểu cảm của Đồng Nhu lắm, nhưng chỉ cần thoáng liếc sang, cảnh vật và con người xung quanh lại như trốn hết vào hư không, mỗi khi nàng nhìn Đồng Nhu, dường như thứ mà nàng xuyên qua không phải là không gian giữa hai người, mà có lẽ là thời gian, đi xuyên qua thời gian mười mấy năm trưởng thành, một lần nữa trở về thời khắc khởi đầu của tất cả mọi chuyện, trở về lại trong Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, khi nàng còn nhỏ và Đồng Nhu vẫn còn trẻ. Cả hai mặt đối mặt, hãy còn chất vấn.
Ánh mắt này rất phức tạp, đến ngày hôm nay, cuối cùng nàng cũng không cần phải giả vờ hay đè nén lại nữa.
Đồng Nhu cảm nhận được, cũng đã đáp lại, người phụ nữ trung niên hơi nhếch cằm lên, mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Nay bà đã không còn là một nhân viên nghiên cứu bình thường ở Viện nghiên cứu khoa học như ngày xưa nữa, bà đã biến đổi từ một kẻ hèn mọn ngưỡng mộ Trang Khanh, hóa thành một cây đại thụ cành lá che trời, Đồng Nhu của bây giờ đâu thể nào vì một cú lay của một con kiến mà chao đảo được.
Dù Tống Chân nghĩ gì về bà cũng chẳng làm sao cả.
Nhưng nếu Tống Chân muốn bình đẳng mà nói chuyện với bà về những chuyện xảy ra năm đó, vậy thì trước hết Tống Chân phải có bản lĩnh đứng trước mặt bà đã...
Nghĩ đến chuyện gì, Đồng Nhu chợt cúi đầu, nhếch môi cười cợt một cái.
Trước ngày hôm nay, Tống Chân vốn có thể dựa vào danh hiệu của thuốc thử Z mà bước một bước dài, cộng thêm vài năm làm việc chăm chỉ nữa mà đuổi kịp bà.
Nhưng mà tiếc thay, sau mấy lời vừa nói, thì về cơ bản khả năng này đã không còn tồn tại nữa...
Nhớ đến điều gì, Đồng Nhu nhìn sang phía Đồng Vân.
Đồng Vân vẫn còn đang kinh ngạc, bắt gặp ánh mắt của bà thì ngẩn người, sau đó nhận ra bà muốn hỏi điều gì, không đợi Đồng Nhu mở miệng, cô đã gật đầu trước, sợ bà nhìn không rõ, lại gật mạnh hơn lần nữa.
Đồng Nhu hiểu ý, thong thả nhàn nhã làm vị học giả đầu tiên đứng lên, thong dong chỉnh trang lại trang phục.
Bà rời khỏi đây được rồi.
Với bà, vở diễn hôm nay đến đây là đã kết thúc.
Trong thời gian ngắn như vậy, giữa rất nhiều những học giả đang bàng hoàng, Đồng Nhu là người đầu tiên rời khỏi.
Ở một bên khác, vẻ mặt của giáo sư Smith cũng khác hẳn, nhưng không phải là sốc, mà là kích động.
Cảm giác kích động quen thuộc mà ông đã không còn cảm nhận được trong rất nhiều năm qua.
Càng nhìn thần thái của Tống Chân, càng nhìn lời nói hành động của nàng, ông lại càng không kiềm được sự phấn khích của mình.
Giống, rất giống.
Hơn nữa sự giống nhau này cũng rất kì diệu, thật ra bề ngoài không thể hiện nhiều, nhưng khi Tống Chân trịch thượng, khí phách mà nói ra những lời kia, bóng dáng của nàng cứ như hòa vào làm một với người phụ nữ năm xưa ông gặp được ở Hoa Quốc.
Năm đó, lần đầu họ gặp nhau cũng tương tự như thế này.
Bà ấy đứng giảng giải tự tin trên bục cao, ông là nhân viên giao lưu, ở dưới lắng nghe, trong lòng thầm kinh ngạc mà cảm thán.
Loại kiêu ngạo có lẽ đã khắc vào chuỗi gen, vậy nên tuy rằng chẳng phải cùng một người, tính cách cũng hoàn toàn trái ngược, nhưng từ ánh mắt đuôi mày kia hào quang đó vẫn hiện ra đầy sáng ngời.
Tay giáo sư Smith vì kích động mà run run, "Vậy con, con là..."
Tống Chân khẽ cười, "Là con." Câu nói tiếp theo, nàng dùng cái tên khi còn nhỏ hay dùng để gọi ông.
Cái tên này vừa bật ra, hai mắt giáo sư Smith đã đỏ hoe, loạng choạng bước tới, sốt ruột nói: "Chú, chú là bạn của mẹ con, là bạn trên con đường nghiên cứu khoa học, chú... Có thể tán gẫu với con một chút không?"
*
Hội nghị giao lưu quốc tế bắt đầu một cách sôi nổi và kết thúc bằng một bước ngoặt không ngờ.
Viện trưởng và Viện phó Vinh đã định thần lại, cũng chẳng còn kịp để nói gì, vì để kiểm soát tình hình, hội nghị giao lưu hiển nhiên sẽ bị đình chỉ và kết thúc, nhân viên công tác nhanh chóng tiễn từng vị học giả đang ở hiện trường rời khỏi.
Các học giả cũng cần một ít thời gian để tiếp nhận thông tin này, khi biết Tống Chân là con gái của Trang Khanh, ai nấy cũng ngớ người, đặc biệt là khi Tống Chân còn là người sáng lập thuốc thử Z... Trong lúc nhất thời bọn họ phải ngẫm nghĩ xem nên nói gì hay đổi cái nhìn như thế nào về Tống Chân.
Thông báo hội nghị kết thúc.
Đối với rất nhiều học giả cũng là một sự giải thoát.
Viện phó Vinh cầm microphone, những quân nhân hôm nay có nhiệm vụ giữ trật tự ở Viện nghiên cứu Quân khu I nhận được yêu cầu đã lập tức điều một đội binh đến, sợ hiện trường xảy ra chuyện, một đội quân nhân xếp thành hàng ở hai bên lối vào khán phòng để duy trì ổn định.
Mà ở bên kia.
Giáo sư Smith và Tống Chân chỉ trao đổi được đôi ba câu thì Tống Chân đã xin đi trước.
"Xin lỗi chú, e là con không có nhiều thời gian lắm, con còn có chuyện muốn nói với người nhà, hôm nay đến đây thôi ạ."
Tống Chân lại nói, "Bất kể là ai đã mời chú tới, và vì nguyên nhân gì mà mời chú tới đây, con cũng sẽ luôn chào đón chú."
Dừng một chút, nàng nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Con không ngờ còn có thể gặp được bạn bè của mẹ, nói thật, con cảm thấy rất vinh dự."
Mấy năm nay sức khỏe giáo sư Smith không tốt, không còn lo được việc gì nữa, bình thường chỉ ở nhà tĩnh dưỡng.
Mà giáo sư Smith lại là một người cuồng nghiên cứu khoa học, cả đời ông không kết hôn, cũng không hiểu rõ nhân tình thế thái lắm, trên thế giới ai cũng biết tính cách lập dị này của ông...
Mối quan hệ giữa Tống Chân và Quân khu III rất phức tạp, một người nước ngoài làm sao mà biết, cũng chẳng thể nào hiểu được, cho nên ông mới ở nơi công khai thế này dò hỏi...
Đồng Nhu đây là phán đoán, sau đó đánh cược!
Tống Chân cũng không thể không thừa nhận, nàng chưa từng gặp qua người nào hiểu rõ tâm lý người khác hơn Đồng Nhu.
Âm mưu dương mưu, không ra tay thì thôi, nhưng một khi ra tay sẽ là sát chiêu, thật là, lần nào cũng đúng!
Nhưng bây giờ không phải thời điểm để cảm thán, trong lòng loáng thoáng nhận ra điều gì, nàng tạm biệt giáo sư Smith, nhờ nhân viên công tác đỡ giáo sư xuống, Tống Chân nhìn ông rời đi.
Sau khi người đi khuất bóng, Tống Chân bình tĩnh lại tại chỗ, chuẩn bị tinh thần một chút mới dám quay đầu lại.
Quay đầu, đối mặt với ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng nãy giờ.
Quay đầu, đối mặt với người mà nàng nên đối mặt.
Nàng đứng yên, hàng mi rũ xuống run run một chốc, khi ngước mắt lên, nhìn thấy Trúc Tuế ở phía sau đang nhìn nàng không chớp mắt.
Cô mặc quân phục, tư thế vẫn ngay thẳng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đan xen, nhìn vào đôi mắt dài kia, rồi lại nhìn đến sự không nói nên lời trong đó.
Cặp mắt kia giống như chứa rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng giống như đang ẩn giấu rất nhiều lời chuẩn bị mắng nàng.
Xung quanh vẫn ồn ào, những giữa họ lại yên tĩnh đến lạ.
Tầm mắt lập loè, trong mắt Tống Chân long lanh sóng nước, nàng đuối lý, đôi mắt cũng trông đặc biệt vô tội.
Vô tội đến nỗi, nhìn một lát, Trúc Tuế đã quay người.
"Bên này." Trúc Tuế cứng nhắc nói.
Tống Chân ngẩn người, cũng mặc kệ chung quanh như thế nào, bước nhanh theo cô.
*
Trúc Tuế cũng không đưa nàng đi đâu xa, cả một khán phòng lớn như vậy, bị một lời nói đột ngột của Tống Chân làm cho cấp trên của bọn họ bận rộn giải quyết vấn đề, cấp dưới đương nhiên cũng tối mặt tối mũi, thừa dịp mọi người không chú ý, trước khi bị tìm nói chuyện, Trúc Tuế dẫn Tống Chân đến nơi nối liền sân khâu với hậu trường.
Họ không vào hậu trường mà đứng sau tấm màn sân khấu, cách biệt một cách kỳ diệu với những người bên ngoài.
Tiếng ồn ào bỗng hòa dần vào im lặng.
Trúc Tuế đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Tống Chân, bước chân Tống Chân cũng vội càng dừng lại.
Ánh mắt Trúc Tuế ghim chặt vào người Tống Chân.
Người vừa rồi còn dám đối diện với mình, vậy mà đi vào không gian chỉ có hai người thì lại yếu ớt cúi đầu, không dám ngước mắt lên.
Trúc Tuế không nói lời nào, Tống Chân cũng không nói lời nào.
Không biết nhìn chằm chằm sàn nhà được bao lâu, Trúc Tuế đứng trước mặt Tống Chân hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn lên tiếng trước, "Chị không có gì muốn nói với em sao?"
Cách mở lời này... Truyện Tổng Tài
Thật sự quá ngột ngạt...
Tống Chân khó xử, nhưng... Nàng đuối lý.
Hoạt động cổ họng một chốc, cũng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, Tống Chân ngập ngừng ngước mắt lên nhìn Trúc Tuế.
Vẫn là cặp mắt sáng ngời đó, thoát khỏi tầm mắt của mọi người có vẻ càng thêm oan ức vô tội.
Càng, làm cho người đang tức giận thêm dễ mềm lòng.
"Chị... Có." Tống Chân khó khăn nói.
Nếu lúc này còn làm ra vẻ, thì đến cuối cùng một lời cũng sẽ không thể nói rõ, yé thức được điều này, Tống Chân nói tiếp dễ dàng hơn rất nhiều.
"Lúc trước có nói với em."
"Chị vẫn chưa bao giờ kể về chuyện của mẹ chị với em. Bà ấy là, Trang Khanh."
Chuyện này Trúc Tuế cũng thấy rất kì lạ, tuy rằng rất không muốn mở miệng, nhưng vẫn cứng ngắc nói một câu, "Không phải là Trang Tịnh sao?"
Tống Chân ngờ ngợ ra điều gì, "Trình Lang nói với em hả?"
Trúc Tuế cứng người, mím môi, miễn cưỡng gật đầu.
Là ngày Trình Lang đi đã nói cho cô, bảo cô chú ý Quân khu III một chút, chỉ sợ...
Thật ra đối với thân phận của mẹ Tống Chân, Trúc Tuế cũng có cho mình một ít suy đoán, nhưng khi biết là Trang Tịnh, cô theo bản năng trở nên cảnh giác hơn, sợ...
Hôm nay mọi thứ lại đảo lộn không hề báo trước, mẹ Tống Chân chẳng những không phải là người có phân phận vi diệu Trang Tịnh, mà còn là một người khác khủng khiếp hơn, thậm chí còn là nhân vật quanh năm đứng nơi đầu sóng ngọn gió...
Bà ấy là người phát hiện ra thuốc ổn định cơ bản, là nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới, cũng là nhà khoa học khó có thể đánh giá nhất, thiên tài sa ngã, huyền thoại với rất nhiều thân phận được kể lại, Trang Khanh...
Tin tức này quá chấn động, quá kinh khủng.
Chấn động ở chỗ thân phận của người kia, kinh khủng ở chỗ, đây là từ miệng Tống Chân nói ra.
Tống Chân nói, có nghĩa là chuẩn xác nhất, không có khả năng là giả...
Tin tức này, lần phát biểu này... Đến bây giờ Trúc Tuế vẫn cảm thấy đầu óc mình ong ong, không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt... Hiếm lắm mới có một trải nghiệm không thể dùng lý trí để phân tích như thế này, liên tục bị cảm xúc đánh gục...
Tức giận và kinh hoảng hết đợt này đến đợt khác lần lượt dâng lên, không biết là cái nào dẫn đầu, tất cả đồng loạt bùng nổ, sau đó...
Trúc Tuế lần nữa hít sâu, sắc mặt không tốt, lông mày nhíu thật sâu.
Tống Chân nhẹ giọng, "Không phải."
"Lúc trước cô ấy từng đoán, chị không muốn cho cô ấy biết, nên mới ậm ừ cho qua."
"Hình như cô ấy vẫn luôn nghĩ như vậy."
"Nhưng đúng là chị giống dì họ hơn, vẻ bề ngoài của chị với mẹ chị không giống nhau lắm, xem ảnh chụp cũng rất dễ nhận sai, em xem..." Nghĩ đến chuyện gì, Tống Chân mất mát cúi thấp đầu, "Không ai nhận ra được, đại khái, chị hẳn là giống dì họ hơn."
Trúc Tuế mím môi, nghe xong cũng không nói gì nữa.
Tống Chân ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó lại quay đi.
Thoáng thấy Trúc Tuế khoanh tay đứng dậy, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm nàng, lại thêm một lúc lâu, Tống Chân đã biết, lần này Trúc Tuế sẽ không chủ động mở miệng nữa, cô đang đợi nàng nói trước...
Hoặc là cũng có thể, đang đợi nàng xin lỗi...
Nhưng mà đúng là nàng cũng..
Một hồi lâu sau, Tống Chân nhẹ giọng, cúi đầu, cẩn thận lên tiếng, "Chị xin lỗi."
"Bây giờ chị mới biết xin lỗi?"
Giọng điệu rất tệ.
Quả nhiên, là đang đợi nàng cúi đầu.
Trúc Tuế không nhượng bộ, thật sự tức giận, giọng nói rít ra từ kẽ răng, "Vậy chị nói xem chị xin lỗi cái gì?"
Tống Chân nghẹn lời một lúc, "Hôm nay chị không nên, thừa nhận chị là..."
"Không đúng, nói lại lần nữa."
Hả?
Tống Chân ngơ ngác một chốc, sau một lúc im lặng, ánh mắt lại lóe lên, ngập ngừng hỏi, "Chị không nên, giấu em?"
Trúc Tuế thở hắt ra một hơi, nhìn trần nhà.
Tống Chân cảm thấy, câu trả lời này chắc là đúng rồi.
Điều Trúc Tuế quan tâm quả thật là chỗ này, "Chuyện lớn như vậy mà không nói, nếu lỡ xảy ra vấn đề thì chị muốn em nghĩ thế nào đây? Hay là, chị cảm thấy em không đáng tin cậy, cảm thấy..."
"Không phải."
Sau tai vang lên tiếng động, tiếng bước chân đều đều đúng như dự đoán của Tống Chân.
Nàng biết mình đã không còn nhiều thời gian, với cảm giác cấp bách, nàng nói thẳng, không tiếp tục chần chừ mất thì giờ nữa.
"Không phải." Tống Chân lặp lại, giương mắt lên.
Một đôi mắt mang theo màn sương mờ của mưa bụi Giang Nam muốn nói lại thôi, nhìn đến nỗi Trúc Tuế bực mình, bực mình đến bất lực.
"Chị..."
Nàng...
"Cũng giống như trước đây chị không nói cho Trình Lang và Tả Điềm."
"Ta chỉ..."
"Không muốn liên lụy đến em."
Trúc Tuế nghe xong câu này lại tức giận thêm, lớn giọng nói: "Chúng ta đã kết hôn luôn rồi, có chuyện gì không thể liên lụy sao? Hơn nữa, chị cảm thấy em sẽ sợ..."
"Không phải." Tống Chân đột nhiên ngắt ngang, "Lý do chị không muốn, là vì..."
Lại liếc mắt đối diện với cô, Tống Chân vô thức nhíu mày, đau đớn bất đắc dĩ nói.
"Là vì, chị không nỡ."
Nàng cúi đầu, "Chị không nỡ kéo theo em, Tuế Tuế."
Trúc Tuế không nói nên lời, nhưng mà chưa đợi cô có thể hiểu được hết ý nghĩa của những lời này, ai đó bên ngoài đã lớn giọng hô lên.
"Tống Chân có ở đây không? Cục V Bộ An ninh Quốc gia đây." Giọng nói của người quân nhân kia vang dội.
Tống Chân nhắm mắt, chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến.
Không đợi Trúc Tuế kịp phản ứng, Tống Chân đã đi ra ngoài, bước qua tấm màn, lấy lại sự ngay thẳng không sờn.
"Tôi ở đây, anh đang tìm tôi đúng không?"
Người đàn ông mặc quân phục nhìn điện thoại, rồi lại nhìn Tống Chân, sau đó gật đầu.
Trúc Tuế đi theo ra ngoài, nhìn nhóm người phía sau người đàn ông, tất cả đều là Alpha mặc quân trang, tư thế thẳng thớm, cô không khỏi cau mày, vô thức đánh giá trang phục của bọn họ, chờ khi nhìn đến còng tay đeo bên hông, tiếng chương cảnh báo trong lòng Trúc Tuế kịch liệt vang lên.
"Cô Tống, Tống Chân, có người tố cáo cô..."
Tống Chân cảm thấy buồn cười, tiếp thu lời nói, nghiền ngẫm nói, "Có người tố cáo tôi đánh cắp thành quả nghiên cứu khoa học cơ mật, thậm chí còn dùng thành quả đó để nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, là tội danh này phải không?"
Người dẫn đầu của Cục V ngẩn người, "Cô..."
"Tôi hiểu rồi, là tố cáo tôi thông qua quan hệ thân thích, tham ô tài liệu cơ mật quốc gia về nghiên cứu khoa học, đúng không?"
Hết thảy những nghiên cứu phát minh của Trang Khanh đều thuộc về quốc gia, là một dự án nghiên cứu khoa học cấp S.
Loại dự án này liên kết với Viện nghiên cứu khoa học và Quân khu.
Một khi dự án được duyệt, ở một mức độ nhất định nó thuộc về Trang Khanh, nhưng không thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trang.
Ít nhất, nó không thể được truyền lại cho con gái dưới hình thức bản thảo, rồi dùng làm cơ sở logic để phát triển một dự án mới.
Tống Chân đã từng nói, khi dấn thân vào con đường này, nàng đã biết mình đang đối mặt với điều gì.
Cái nàng biết đương nhiên cũng bao gồm mọi thứ có thể xảy ra nếu danh tính của nàng bị vạch trần, bao gồm những loại tội danh về nghiên cứu khoa học mà nàng có thể bị cáo buộc vì quan hệ thân nhân.
Những tư liệu Trang Khanh mang về nhà thuộc về bà và thuộc về Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, nhưng trên pháp luật và các điều khoản pháp lý về bảo vệ bí mật, nó lại không thuộc về Tống Chân một cách hợp pháp.
Cho dù đó không phải là số liệu hay thông tin cơ mật gì.
Nhưng chỉ cần Tống Chân động vài, nàng sẽ lập tức bước vào vùng xám của giới nghiên cứu khoa học.
Người bên Cục V cảm thấy có chút kì lạ, những cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Đúng là như vậy."
"Còn có một vấn đề nữa yêu cầu cô thành thật trả lời, bởi vì xét về cấp bậc của chúng tôi, trước mắt..."
"Không thể tra ra mẹ ruột của tôi là ai đúng không, bởi vì thông tin của bà đã được mã hóa, cấp SSS, cấp độ mã hóa cao nhất ở nước ta, phải từ hàm Trung tướng trở lên mới có quyền xem."
Nếu không thì sao Đồng Nhu lại muốn nàng tự thừa nhận mình là con gái của Trang Khanh chứ?!
Khi được hỏi, Tống Chân đã nghĩ tới rồi.
Đã nghĩ tới, cũng đã nhìn thấy ý đồ của Đồng Nhu.
Dù sao thì với tính cách của Đồng Nhu, cho dù bị biết danh tính sớm hay muộn thì cũng không thể nào tránh khỏi cáo buộc tội phạm nghiên cứu khoa học này, vậy thì chẳng bằng đối diện trực diện... Cũng không phải là nàng chưa từng nghĩ tới ngày này...
Và cũng không phải là không có cách.
Tống Chân chợt cười lên, mỉa mai nói, "Anh phải xác nhận quan hệ mẹ con của tôi đúng không, trước đó tôi đã nói rồi, ở bất cứ thời điểm nào, ngay cả trường hợp công khai, tôi cũng sẽ không lảng tránh."
"Đúng vậy, tôi là con gái của Trang Khanh."
Người của Cục V không ngờ Tống Chân lại phối hợp như vậy, "Vậy cô..."
Tống Chân giương mắt, "Anh cảm thấy tôi sẽ thừa nhận mình có tham ô à?"
Người của Cục V nghẹn lời, cũng cảm thấy mình lanh mồm lanh miệng.
Tống Chân: "Chắc chắn là không có khả năng rồi, tôi đâu có bị bệnh."
"Mẹ tôi có để lại ở nhà một số bản thảo, nhưng không phải là tài liệu bảo mật đã được duyệt, mà là một số thứ khác..."
"Nhưng tôi nghĩ các anh cũng không quan tâm, vậy nên các anh tự điều tra đi."
"Bây giờ chúng ta đi sao?"
Người của Cục V chưa bao giờ gặp phải người nào thông thấu như vậy, người bị bắt thì tỉnh táo, người đi bắt thì lại ngây ra một lát mới ngơ ngác gật đầu, đáp, "Vậy theo tình hình hiện tại, thực xin lỗi cô Tống, bên chúng tôi sẽ tạm thời bắt giữ cô..."
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến mức Viện trưởng và Viện phó Vinh có chút choáng ngợp.
Đến khi hai bên nói xong, Viện trưởng nhớ đến điều gì, ngăn cản, "Vậy, các anh có chứng cứ..."
Người của Cục V đáp lại, "Có, người tố cáo là Viện trưởng Đồng Nhu của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, đơn tố cáo được thụ lý vào ngày hôm qua, sáng nay tư liệu được xem xét xong, từ góc độ pháp lý, việc nghiên cứu phát triển thuốc thử Z quả thực có tồn tại tranh chấp, bằng chứng đã được thu thập, còn việc có tham ô hay không thì cần phải điều tra lại, nhưng việc điều tra..."
Điều tra yêu cầu phải giam giữ Tống Chân.
Tống Chân biết rõ điều đó.
Người của Cục V: "Viện trưởng, ngài có cần xem chứng cứ của chúng tôi không, chúng tôi có thể lấy..."
"Không cần." Tống Chân mở miệng, "Nếu Viện trưởng Đồng đã tố cáo, vậy thì chắc chắn tư liệu đã được thu thập đầy đủ, không cần xem, tôi sẽ đi cùng các anh..."
Dừng một chút, Tống Chân có chút muốn quay đầu lại, Trúc Tuế đang ở ngay sau lưng nàng, nhưng...
Cuối cùng Tống Chân vẫn không quay đầu, sợ bản thân không thể buông tay.
"Đi thôi, tôi đi cùng các anh."
"Tay có cần phải còng lại không?"
Khi người của Cục V đang suy nghĩ, bả vai Tống Chân đột nhiên bị đè lại, lực rất mạnh, đến nỗi Tống Chân cảm thấy đau.
Nhưng nàng nhịn xuống.
Bởi vì vị trí này, bàn tay này, là Trúc Tuế.
Trong thời gian đó, Trúc Tuế đã phản ứng lại, từ khoảnh khắc thừa nhận mình là con gái của Trang Khanh, nàng đã biết mình không thể tránh khỏi tai họa này...
Trong lòng tức giận không kể xiết...
Từ bàn tay trên vai mình, Tống Chân có thể cảm nhận được cơn giận đang dâng trào của Trúc Tuế.
Cảm xúc này thậm chí càng khiến nàng không dám nhìn lại, đuối lý.
"Trưởng khoa Trúc, cô..." Người của Cục V cũng phát hiện Trúc Tuế đang đè Tống Chân lại.
Tống Chân nở nụ cười khó xử, "Trưởng khoa của chúng tôi đại khái là không..."
Nói còn chưa dứt lời, Trúc Tuế đã nói trước, "Chị không thể đi."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trúc Tuế, chỉ có duy độc một mình Tống Chân kinh hồn táng đảm không dám quay lại nhìn.
Tống Chân khó khăn cúi đầu, "Chuyện đã đến nước này, nhất định phải điều tra, Trưởng khoa, cô..."
Bình tĩnh một chút, lý trí một chút thôi.
Nàng không nhìn Trúc Tuế, Trúc Tuế cũng không nghe nàng nói, cứ vậy ấn lên vai nàng, còn chưa kịp nói xong, không hiểu sao Trúc Tuế lại đột nhiên dùng lực mạnh hơn, bóp vai nàng kéo lại một cách thô bạo, nàng đột nhiên lui lại vài bước, chờ đến khi đứng yên ngẩng đầu lên, Trúc Tuế đã ở trước mặt nàng, hoàn toàn chắn người nàng.
"Cô ấy không thể đi cùng các anh được."
Người của Cục V, "Trưởng khoa Trúc, chuyện này chỉ sợ..."
Trúc Tuế: "Cô ấy không thể đi cùng các anh, căn cứ theo pháp luật nước ta quy định, những người thuộc giới tính đặc biệt được hưởng quyền lợi bảo vệ đặc biệt của quốc gia, hiện tại đầu óc rối bời, tôi tạm thời không thể nhớ hết toàn bộ nội dung quyền lợi, nhưng trong luật bảo vệ AO có một quyền như vậy."
Tống Chân sửng sốt, Trúc Tuế đứng trước người nàng cũng không quay đầu lại.
Nàng không thương lượng với cô, giờ khắc này, cô cũng không hỏi ý nàng thế nào, cứ thế nói thẳng.
"Nói chung, cơ chế bảo vệ đặc biệt quy định rõ ràng người được bảo vệ sẽ được miễn giam giữ, trong trường hợp cần phải giám sát họ cũng sẽ không bị đưa đến trại tạm giam, mà sẽ tìm một khách sạn hoặc một địa điểm được thiết kế riêng để thực hiện giám sát tại đó!"
Trúc Tuế: "Tống Chân là Omega cấp S, là Omega cấp S duy nhất của nước ta hiện tại, điều này các anh có quyền điều tra, tôi xin quyền bảo vệ đặc biệt."
Những người của Cục V cũng suy nghĩ rất nhanh, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nhíu mày.
"Cho dù cô Tống là người có giới tính đặc biệt, nhưng nếu muốn xin quyền bảo vệ giới tính đặc biệt thì phải là tự bản thân người đó hoặc... Trưởng khoa Trúc, cô xin thì có chút..."
Việc này không danh chính ngôn thuận, hai bên không có quan hệ gì, sao có thể xen vào việc của người khác.
Hôm nay Tống Chân công khai, không có thương lượng với Trúc Tuế.
Trúc Tuế nói một câu đã làm tất cả mọi người kinh ngạc rồi.
Nhưng câu tiếp theo, lập tức đóng đinh Tống Chân ngay tại chỗ.
Trúc Tuế cũng không bàn bạc gì với Tống Chân, lại lần nữa phát ngôn long trời lở đất.
"Tôi có quyền hạn này, tôi là người yêu của cô ấy, chúng tôi đã làm thủ tục kết hôn, có giấy đăng ký kết hôn do Hoa Quốc cấp."
Trúc Tuế vai lưng thẳng tắp, thấy chết không sờn, nói năng khí phách.
"Tôi lấy tư cách là bạn đời hợp pháp của cô ấy, xin quyền lợi bảo vệ giới tính đặc biệt."