"Hả?" Vinh Thanh Sơn đã nửa say nửa tỉnh, nghe Tống Chân bảo mình nói cụ thể một chút thì hoảng hốt, rồi bỗng chua xót nói, "Cô muốn nghe sao?"
Tống Chân cảm thấy phản ứng của Vinh Thanh Sơn có gì đó sai sai, khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại thấy mắt Vinh Thanh Sơn ngày càng đỏ, cậu ta che mặt lại, khó chịu nói, "Thật ra rất ngắn ngủi, tôi và cô ấy quen biết nhau trong một lần tụ họp, cũng không thể nói là quen biết, chỉ là tôi..."
Tống Chân: "..."
Chuẩn luôn, hiểu lầm rồi.
Vinh Thanh Sơn tưởng rằng nàng muốn nghe câu chuyện tình yêu đoản mệnh của cậu ta!
"Hic, cô thực sự muốn nghe hả, thật lòng tôi cũng muốn có người để chia sẻ một chút, là nữ thì càng tốt, dù sao là con gái với nhau các cô cũng hiểu nhau hơn..."
Tống Chân: "......"
Vinh Thanh Sơn khẽ cau mày nhìn về phía Tống Chân, mắt cậu ta vẫn đỏ hoe, có thể thấy được trong lòng đang rất khổ sở.
Nghĩ đến bình thường cậu là cậu trai hành xử vô tư thế nào, Tống Chân không đành nói ra lời phủ định, nàng bình tĩnh lại, đưa ra quyết định vô cùng khó khăn: "Nếu cậu muốn nói thì cứ nói đi."
Tống Chân: "Nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn chút."
Hai mắt Vinh Thanh Sơn rưng rưng, sau đó cười khổ lẩm bẩm: "Cô Tống, cô dịu dàng quá đi, tôi hiểu vì sao Trúc nhị lại thích cô đến vậy rồi."
Tống Chân ngây người, "Em ấy... rất thích tôi sao?"
Vinh Thanh Sơn chuếnh choáng gật đầu, lời nói cũng mơ hồ.
Nhưng trong mắt Tống Chân, nàng lại cảm thấy giờ phút này cậu càng có vẻ chân thành, không phòng vệ hơn bất cứ lúc nào.
Vinh Thanh Sơn: "Đương nhiên rồi, chuyện gì của cô cậu ấy cũng nhớ rõ hết, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta quan tâm đến ai như vậy, đây còn không phải là thích thì đâu mới là thích?"
*
Tả Điềm no nê vỗ bụng, lúc này cô mới muộn màng nhận ra người bên cạnh mình đã biến mất tăm hơi.
Không nhìn thấy Tống Chân, cô theo bản năng hướng mắt tìm Trúc Tuế.
Trúc Tuế còn đang bận rộn bên bàn tiệc của bạn bè với người thân thích, bị cả đám người tấn công, cô uống hết ly này đến ly khác, Tả Điềm nhìn thấy còn muốn nhăn mặt, lo lắng cho trưởng khoa của các cô, cứ cái đà này, nếu Trúc Tuế say thật thì Tống Chân có khiêng về nổi không?
Ai biết được.
Sau một hồi suy nghĩ, Tả Điềm nhận ra vấn đề này cũng không phiền đến cẩu độc thân như cô phải nhọc lòng, rồi lại thong thả ăn thêm một thìa tráng miệng.
Đúng vậy, bàn tiệc hôm nay còn có các món tráng miệng, ăn rất ngon, nhưng mà hơi cầu kì.
Mặc dù hơi cầu kì, nhưng mà ăn siêu ngon.
Dù sao thì miệng Tả Điềm vẫn cứ măm măm hài lòng.
Đợi thêm một lúc nữa nhưng vẫn chẳng thấy Tống Chân đâu, Tả Điềm đứng dậy đi tìm, kể ra thì hôm nay ngoại trừ người trong nhóm hai bọn họ thì hầu hết tất cả những người khác đều là Alpha hoặc Omega, Tả Điềm cảm thấy không quá thoải mái, nếu có Tống Chân bên cạnh cô sẽ yên tâm hơn một chút.
Trong đại sảnh không có, cô cầm theo cái bánh pudding nhỏ đi ra khỏi đại sảnh, vừa ra tới cửa đã đụng phải một người vội vàng đi vào.
Tả Điềm giật mình vội lùi lại, không may chân không vững, lúc sắp ngã thì có một đôi tay vòng qua eo cô, giữ cho cô đứng yên tại chỗ, Tả Điềm mở to mắt, hết hồn hết vía ngẩng đầu lên, đối diện là một cặp mắt nghiêm túc.
Tả Điềm: "..."
Hứa An Bạch trước mặt hơi cúi đầu, ánh mắt anh rơi vào trên mặt Tả Điềm, mím môi không nói gì.
Tả Điềm cũng không rõ là do khoảng cách quá gần, hay là lý do nào đó cô không nghĩ tới... Tóm lại là rất vi diệu, cái hũ nút Hứa An Bạch này không nói tiếng nào, cứ như vậy một lúc, Tả Điềm cũng không nói chuyện, hai người đứng ở một chỗ ngoặt ngoài đại sảnh, không khí trong đại sảnh vô cùng sôi động, nhưng không biết vì cớ gì, mặc dù chỉ cách một cánh cửa, bọn họ lại như bị tách thành một góc vô hình nào đó, bí ẩn mà độc hưởng sự yên tĩnh giữa không gian náo nhiệt.
"Đứng vững rồi chứ?" Cuối cùng Hứa An Bạch cũng mở miệng.
"À à, rồi, vững nãy giờ rồi."
Tả Điềm lấy lại tinh thần, sau đó lùi lại một bước, liên tục xua xua tay để che giấu sự xấu hổ, "Ừm, vừa rồi tôi hấp tấp quá, ha, ha ha, còn anh nữa, đi đường mà không chút tiếng động nào vậy... Tôi..."
Nói lộn xộn lung tung gì đó, đến Tả Điềm cũng ngại nhớ lại, nói xong cô nhanh chóng múc một thìa pudding bỏ vào miệng rồi nhìn đi chỗ khác. Chỉ cần bản thân không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
Vừa ăn còn vừa lẩm bẩm, "Cũng may, đồ ăn không bị sao."
"Món đó tôi vẫn chưa ăn, nếu cô thích tôi sẽ cho cô." Hứa An Bạch chợt lên tiếng.
"Thật hả? Cảm ơn nha." Tả Điềm lập tức quay đầu lại, mắt sáng lên.
Đồng ý xong mới nhận ra mình quên gì đó, Tả Điềm xua tay, "Tôi ra ngoài đi tìm Tống Chân, không nói nữa, tôi..."
Quay đầu đi chưa được hai bước, Tả Điềm gặp được Vinh Thanh Sơn đang đi về phía mình, cô thuận thế hỏi một câu, "A, Vinh thiếu gia, cậu có thấy Chân Chân ở đâu không?"
Không ngờ Vinh Thanh Sơn lại biết, "Có thấy, vừa nãy còn ở cùng tôi một lúc, ở... Ở..."
Mặt Vinh Thanh Sơn đỏ bừng bừng, thấy trạng thái của cậu không bình thường, Tả Điềm cũng bồn chồn, không biết con ma men này có thể nói rõ ràng không, trong lòng toát mồ hôi, Vinh Thanh Sơn cuối cùng cũng nói ra được, "Cô ấy nói muốn yên tĩnh một mình đi dạo quanh vườn hoa một chút."
Tả Điềm nhìn trạng thái của Vinh Thanh Sơn, thầm nghĩ có lẽ Tống Chân muốn yên tĩnh là vì phải ở cùng với con sâu rượu này.
Vinh Thanh Sơn rời đi, Tả Điềm đứng tại chỗ một lúc, sau lưng có người lên tiếng, "Cô còn đi ra ngoài nữa không?"
Ngoảnh lại, ra là Hứa An Bạch vẫn chưa đi, Tả Điềm ăn xong miếng pudding cuối cùng, nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngẩng đầu cười nói với Hứa An Bạch: "Thôi, không đi quấy rầy cậu ấy, tôi với anh trở lại lấy đồ tráng miệng nhé?"
Ánh mắt Hứa An Bạch lấp lánh lên một lát, khẽ mỉm cười, "Được."
Tả Điềm tung tăng đi đằng trước, không để ý đến ánh mắt Hứa An Bạch phía sau vẫn luôn dõi theo cô.
*
Bóng cây lay động, gió đêm thổi qua thật lạnh lẽo.
Tuy vậy, trong đầu Tống Chân đang nhét đầy những suy nghĩ, chẳng cảm giác được chút nào.
Nhưng hôm nay nàng mặc dày, tay đút trong túi áo, cũng không bị lạnh.
Cái lạnh đầu xuân vẫn chưa qua, ngoại trừ cây cối, phần còn lại của khu vườn đều có phần ảm đạm.
Toàn bộ trong đầu Tống Chân hiện giờ chỉ toàn là những lời Vinh Thanh Sơn đã nói.
Vinh Thanh Sơn kể với Tống Chân chuyện của mình, nhưng cũng không quá lâu, nói xong, Tống Chân lại hỏi cậu về người trong lòng kia của Trúc Tuế, bầu không khí lúc ấy cũng không như mới đầu nữa, lắng nghe chuyện buồn của đối phương, khoảng cách của cả hai cũng kéo gần, trong bầu không khí đó cũng không còn đề phòng gì nữa, Vinh Thanh Sơn không nghĩ nhiều, nói cho Tống Chân nghe.
Nói xong, Tống Chân kinh ngạc.
—— "Cũng đã lâu lắm rồi, cậu ấy, kỳ thực, những chuyện xảy ra trước khi cậu ấy phân hóa, tôi cũng không biết nhiều lắm..."
—— "Đó là giai đoạn khá đặc biệt, cậu ấy không kể nhiều, nhưng để ý một chút thì sẽ nhận ra, hơn nữa khi đó cậu ấy còn đi tìm người kia, nhưng đáng tiếc là tên không biết, mặt cũng chưa thấy, bệnh viện đó lớn như vậy, cũng chẳng biết được là người bệnh nằm ở phòng nào, sao có thể tìm được chứ."
Lời nói của Vinh Thanh Sơn vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lúc ấy Tống Chân hỏi: "Tên không biết thì có thể hiểu, nhưng tại sao lại chưa thấy mặt?"
Câu trả lời của Vinh Thanh Sơn làm Tống Chân không thể nào quên.
—— "Người kia là bệnh nhân trong bệnh viện đó, nửa khuôn mặt bị quấn băng gạc... Băng gạc... À à, nghe nói là vừa trải qua phẫu thuật, không biết là chỗ nào trên mặt, nhưng tóm lại là không nhìn thấy phần mắt thì phải?"
—— "Dù sao thì, lúc xem hình chụp của những bệnh nhân nhập viện thời gian đó, cậu ấy luôn che phần mắt của những bức ảnh đó lại để phân biệt, theo tôi nghĩ thì có lẽ là nửa trên khuôn mặt của cô ấy được quấn băng gạc... Tôi cảm thấy việc tìm kiếm như vậy là không khả thi, sau thì đúng là như vậy, không tìm được."
Tống Chân lúc ấy là như thế, băng gạc quấn quanh mắt.
Thật ra chỉ là một cuộc tiểu phẫu, nhưng sau khi vào phòng mổ, vừa bắt đầu phẫu thuật đã phải ngừng lại, bác sĩ nói trường hợp của nàng tương đối đặc biệt, không thể tiến hành như thông thường, cần phải tổ chức hội chẩn, lúc ấy nàng mới vừa vào trường y, nên cụ thể là thảo luận về cái gì nàng cũng không nhớ, tóm lại là một loạt những từ tiếng Anh phức tạp.
Nhưng vì đã có miệng vết thương nên phải được băng lại.
Nàng đành phải chờ hội chẩn xong, lần thứ hai vào phòng phẫu thuật, tuy rằng mắt có thể nhìn thấy, nhưng vì vết mổ vẫn còn đó, sợ động đến vết thương nên họ tiếp tục băng lại, đương nhiên, vì sinh hoạt hằng ngày, họ cũng để lại một khe hở cho nàng, có thể miễn cưỡng nhìn được.
Tống Chân cũng không sợ, nàng được người bạn kia của bố Tống sắp xếp đâu vào đó, cho nàng ở lại bệnh viện vài ngày, tìm cho nàng một điều dưỡng để hỗ trợ sinh hoạt hằng ngày.
Vì vậy, miếng băng gạc thường chỉ ở trên mặt người bệnh một hai ngày, thì đến nàng nó lại nằm trên mắt nàng ước chừng non nửa tháng, tính cả khoảng thời gian giữa hai lần phẫu thuật lẫn dưỡng bệnh...
Trong gần nửa tháng đó, ban ngày Tống Chân chán thì lại nghe này nghe kia, như là kịch truyền thanh, gameshow, đều dùng tai để giải trí, còn sau bữa tối, bởi vì cả ngày ở yên trong phòng bệnh cũng không tốt nên điều dưỡng sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo một chút.
Nhưng điều dưỡng cũng cần phải có thời gian để làm một số hoạt động khác, nàng hiểu, cho nên chỉ nhờ đối phương đưa nàng ra ngồi trên ghế dài ngoài vườn hoa trong khuôn viên bệnh viện để nghe chút âm thanh của người xung quanh và tận hưởng gió mát buổi đêm là được.
—— "Còn về cụ thể thế nào, thật ra tôi có từng hỏi, nhưng cậu ấy không muốn nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhắc đến một hai câu, rất... Có hạn, nếu không phải sau đó cậu ấy cũng đi tìm người kia mấy lần thì tôi cũng không để ý đến..."
—— "Thời gian gặp nhau là lúc chạng vạng, ở trong khuôn viên bệnh viện thì phải, nhưng lần đầu tiên gặp, cậu ấy lại nhận sai thân phận của người ta."
—— "Hỏi thêm nữa thì cậu ấy không muốn nói, chỉ nói là muốn biết chút thông tin của đối phương, muốn biết tên rồi kết bạn vân vân... Nhưng mà, haiz, đã là bạn với cậu ấy từ nhỏ nên tôi cũng ngờ ngợ, cậu ta đã làm đến thế rồi mà chỉ là muốn kết bạn bình thường thì ai mà tin được? Cô Tống thấy có đúng không."
Lời nói của Vinh Thanh Sơn lại vang lên bên tai Tống Chân, nàng dừng bước chân, trong bóng đêm, dưới ánh trăng nhàn nhạt, hướng mắt nhìn về phía chân trời, bất chợt nàng cảm giác như xuyên qua cả thời gian, trở lại thời điểm mấy năm trước, khi nàng còn ở nước ngoài.
"Cậu là Omega thì biết cái gì..."*
(*) Lúc này Tống Chân tầm 18 và Trúc Tuế là 16 nên mình thấy xưng cậu - tôi sẽ hợp lứa tuổi của hai bạn trẻ hơn, chứ cô - tôi nghe nó xa xôi quá.
Câu đầu tiên trong ký ức hiện ra với âm thanh khàn khàn và xa lạ.
Không có chút trùng khớp nào với giọng nói hiện giờ của Trúc Tuế.
Nhưng Tống Chân vẫn còn nhớ câu đầu tiên mà cô gái nhỏ kia đã nói mình, những chuyện xảy ra trước đó đã quên hết, chỉ nhớ mỗi một câu đó, câu nói ấy mang theo một sự đề phòng và bất mãn mãnh liệt đối với nàng.
Nàng bình tĩnh trả lời lại, "Cậu nhận sai rồi, tôi không phải Omega, tôi là Beta."
Đối phương không lên tiếng nữa.
Sau hôm đó, theo lời điều dưỡng kể lại, cô ấy đã ngồi yên lặng ở bên cạnh nàng hai ngày, không biết là mắc bệnh gì, chỉ có một thân một mình, không nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện với người xung quanh, cứ vậy ngây người ngồi đó.
Bị hiểu lầm, Tống Chân cũng không có bao nhiêu tức giận, đối phương không nói nữa, nàng cũng im lặng.
Điều không ngờ tới là hôm đó khi điều dưỡng đến đưa nàng về phòng bệnh, trước khi nàng đứng dậy định rời đi, người kia lại nói một câu, cô ấy nói không to, giọng nói vẫn khô khốc khàn đặc, nhưng Tống Chân vẫn nghe rõ, cô ấy nói: "Xin lỗi."
Chỉ có hai chữ, không đầu không đuôi, nhưng chẳng hiểu sao lại làm Tống Chân mềm lòng, có cảm giác như người này đang gánh trên vai quá nhiều chuyện nặng nề vậy, nàng cũng không đành lòng mà trách móc.
Vì thế Tống Chân chỉ cười nói: "Không sao đâu, lần sau đừng nhận sai nữa là được."
Tống Chân đi theo điều dưỡng trở về phòng bệnh.
May mắn thay, ngày hôm sau cuộc phẫu thuật của nàng chính thức được thực hiện, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, nhưng vì tình huống đặc biệt, cần phải nằm viện quan sát thêm để đảm bảo không có vấn đề gì, sau đó bệnh viện mới có thể cho nàng xuất viện.
Sau ngày hôm đó, mắt nàng hoàn toàn bị che kín không thể nhìn thấy gì, lớp băng gạc cũng dày hơn, không thể cởi ra.
Phẫu thuật xong nàng phải ở trong phòng chờ thuốc tê hết tác dụng, đến ngày thứ ba Tống Chân mới được điều dưỡng dẫn ra ngoài. Có lẽ là do có duyên hay gì đó, cũng có thể nơi nàng ngồi là nơi cô gái nhỏ kia vẫn hay tới.
Vừa ra đến vườn hoa, điều dưỡng đã thì thầm vào tai nàng, nói cô gái kia ôm nay cũng đến.
Hôm đó trời còn khá sớm, trong kí ức mơ hồ của mình, Tống Chân chỉ nhớ rõ điều dưỡng đrấtã mô tả lại với nàng về mọi thứ xung quanh, sau đó ghé vào tai nàng cảm thán rằng nữ Beta kia rất gầy, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn Tống Chân, không biết bị bệnh gì, chỉ lẻ loi một mình, trông rất đáng thương.
Hôm đó bố Tống còn gửi đồ ăn nhẹ đến cho Tống Chân, có rất nhiều đặc sản Giang Thành mà nàng thích ăn, tất cả đều được đưa đến tận vườn hoa.
Nàng không thể nhìn thấy, nên khi xé giấy gói cũng không được chính xác cho lắm.
"Giấy rơi xuống đất rồi." Mãi đến khi người kia lên tiếng, nàng mới biết mình làm không được tốt.
Lời cũng đã nói đến như vậy, cảm giác được ánh mắt người kia đang đặt lên người mình, Tống Chân cũng có đôi chút ngượng ngùng, mò mẫm muốn nhặt giấy gói làm rơi bỏ lại vào trong túi đựng rác, mò cả buổi trời lại chẳng chạm đến được, còn suýt chút nữa ngã ra đó... Cuối cùng, một đôi tay đỡ nàng ngồi lại lên ghế, âm thanh sột soạt vang lên, người kia đã giúp nàng nhặt giấy gói bỏ vào túi đựng rác.
Đối phương im lặng, Tống Chân không biết nên nói gì, người kia cũng không kể công, im lặng một lát, Tống Chân lại lấy túi đồ ăn nhẹ của mình đưa về phía trước, thử thăm dò: "Cảm ơn. Đây là từ nhà tôi gửi đến, cậu có muốn thử chút không?"
Đối phương vẫn không nói chuyện, tay đang đưa ra của Tống Chân có hơi mỏi, nàng nghĩ có lẽ người kia không thích, đang định thu tay lại thì đối phương lại đưa tay ra, nàng không biết cô ấy lấy gì, nhưng đúng là đã cầm đi một món.
Bên tai nàng vang lên tiếng mở giấy gói, đối phương vốn đang ngồi quay lưng về phía nàng, Tống Chân nghe được tiếng bước chân của cô ấy nhích lại gần, chắc hẳn là đã chuyển sang ngồi bên cạnh nàng.
Cô gái nhỏ ấy vẫn im lặng.
Tống Chân cũng cảm thấy hơi khó nói chuyện với cô, nên cuối cùng nàng chỉ nói mình là người Giang Thành, hỏi cô ấy đến từ nơi nào của Hoa Quốc, trầm ngâm hồi lâu, đối phương mới khô khan nói hai chữ, "Thượng Kinh."
Thượng Kinh à...
Tống Chân nhắm mắt, đỡ trán, chẳng phải Trúc Tuế là người Thượng Kinh sao.
Tiếp sau đó, bố nàng gọi điện thoại đến, mỗi buổi tối, vì sợ nàng buồn, sợ nàng không nhìn thấy sẽ khó chịu nên bố Tống và Trình Lang sẽ thay phiên nhau gọi cho nàng.
Tuy rằng người bên cạnh âm trầm, cũng không biết là bệnh gì, nhưng khi có cuộc gọi đến Tống Chân cũng thở phào một hơi.
Bây giờ nhớ lại, cũng không biết Trúc Tuế nghe được bao nhiêu, hay có nghe nàng nói chuyện điện thoại không.
Bước ngoặt xảy ra vào hai ngày sau đó, cô ấy nhận một cuộc điện thoại, lần đầu tiên trong giọng nói khô khốc thường ngày xuất hiện cảm xúc, rất kích động nhưng cũng... Rất khổ sở.
Đúng vậy, chỉ bằng âm thanh mà Tống Chân cũng có thể phân biệt được những cảm xúc kia thì giọng nói đó phải đau đớn đến nhường nào.
"Con không muốn trở về, bây giờ không muốn nghĩ tới."
"Con không biết, mọi người đi hỏi bác sĩ đi."
"Con không biết, có thể đừng hỏi nữa được không..." Nếu trước đó vẫn còn bình tĩnh mà kìm nén, thì đến đây đã hoàn toàn bùng nổ, "Làm ơn để con yên đi, cầu xin mọi người, để con yên đi..."
Người bên kia điện thoại cũng đang lớn tiếng nói chuyện, Tống Chân không nghe được là nói gì, nhưng có thể thấy cũng rất kích động.
Sự kích động đó kết hợp với cảm xúc của cô gái nhỏ như thể bùng lên thành một ngọn lửa, trút thẳng vào cô gái ấy, lửa giận rào rạt bốc lên, làm giọng nói của cô cũng trở nên méo mó, "Đó không phải việc của con, bọn họ muốn nói gì thì nói, con cũng không sống cho bọn họ nhìn..."
"Ông ấy mệt lòng vì con sao, là bởi vì con à? Chẳng phải là bởi vì những gì ông ta đã làm sao? Tại sao ngày hôm đó ông ta lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy, nếu không phải vì ông, hết thảy những chuyện đã không xảy ra!!"
"Con thông cảm cho ông ta, vậy ai sẽ thông cảm cho con? Ốm đau không biết khi nào mới khỏi, con không giả vờ được, sao có thể giả vờ được cơ chứ, con có thể không khóc, nhưng cũng không muốn cười, cười không nổi. Các người không thể để tôi yên một chút sao? Một khi đã làm sai thì phải trả giá, ông ta có sai, tôi cũng có sai, ông ta mệt lòng thì cứ để ông ta mệt lòng đi!"
"Ông ta không nên cảm thấy tồi tệ sao?!"
"Ông ta muốn giả vờ như chưa có gì xảy ra thì cứ để ông ta tự làm đi, còn tôi, làm sao tôi có thể xem như chưa có gì xảy ra được chứ, các người nói làm sao có thể đây, người ở ngay hiện trường là tôi, nhìn anh ấy... Rời đi cũng là tôi..."
"Các người không có trái tim sao? Cho dù không coi tôi là con đẻ, thì tốt xấu gì... tốt xấu gì anh ấy cũng là con trai của hai người mà, hai người đã mang nặng đẻ đau cất công nuôi nấng cơ mà... Sao có thể xem như chưa có gì được? Các người nói xem, làm sao mà cho qua hết thảy đây??"
"Tôi không làm được."
"Không quên được."
"Thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy... Tôi..."
Tống Chân không thể nhìn thấy, cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ biết hai người đang ở rất gần, nhưng nghe âm thanh thì có lẽ là cô gái nhỏ kia đang ở sau lưng nàng.
Giọng nói bên kia điện thoại cũng dần im lặng, sau đó gọi một biệt danh, hai từ được điệp lại, Tống Chân nghe không rõ.
Cuối cùng chỉ nghe được một câu nói bất lực, "Bố mẹ không có ý đó..."
Giọng nói lần nữa nhỏ đi, Tống Chân không nghe được, nhưng một câu như vậy tựa hồ đã làm sáng tỏ rất nhiều chuyện, khiến trong lòng Tống Chân gợn sóng, cảm thấy không đành lòng.
"Xin lỗi, con không thể vờ như không có chuyện gì xảy ra được."
Cô gái nhỏ nói một câu cuối rồi cúp điện thoại.
Nỗi bi ai cùng cực tiêu tan theo cơn gió, cúp máy xong, đối phương suy sụp ngồi phịch xuống, trùng hợp mà ngồi lên cùng một ghế với Tống Chân, gần như là dựa lưng vào nhau.
Tống Chân cảm giác hình như người kia đang khóc, nhưng bên tai không nghe được âm thanh, chỉ có tiếng gió thổi.
Là tiếng gió đêm đang gào thét.
Tống Chân dùng tay nắm lấy cổ tay đối phương nàng mới biết cảm giác của mình đúng rồi, đồng thời đối phương cũng rất hoảng sợ.
Câu đầu tiên là, "Sao cậu lại ở đây?"
Câu thứ hai, mang theo nỗi sợ hãi bị nhìn thấu, "Cậu nghe được hết rồi?"
Lúc này Tống Chân mới nhận ra dường như người kia không trông thấy nàng đang ở đây, có thể là lúc đó đã quá muộn, hoặc cũng có thể là cành cây chung quanh đã che khuất bóng dáng của nàng, Tống Chân không nhìn được, cũng không biết là vì lí do nào.
Nhưng chỉ hai câu nói đó đã làm Tống Chân hối hận.
Vốn là muốn nói mấy câu an ủi, nếu sớm biết người kia không chú ý đến nàng, nàng sẽ không làm phiền mà tránh đi chỗ khác, chừa lại không gian cho cô ấy yên tĩnh một mình...
Nhưng chuyện đã xảy ra thì không có nếu...
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
"Cậu, từ khi nào mà, cậu nghe được..." Giọng nói khàn khàn run rẩy.
Tống Chân không đành lòng, cúi mặt xuống, "Xin lỗi."
Chỉ có hai chữ, nhưng hai chữ cũng đủ rồi, có một số chuyện không cần phải nói quá rõ ràng thì người ta mới hiểu được.
Người kia cũng thật sự hiểu.
Cổ tay trong tay Tống Chân run lên, là run rẩy một cách bất thường do bị cảm xúc ảnh hưởng...
"Tôi xin lỗi." Tống Chân lại lặp.
Nói xong, cảm thấy người kia càng không thể kiềm chế được cảm xúc, trong lòng Tống Chân càng hoảng sợ, không biết mình có đang làm đúng không, hay là đang xé rách vết sẹo đối phương muốn che giấu, làm người ta đau đớn hơn.
Khoảnh khắc này không có mấy lần xảy ra trong đời Tống Chân, Tống Chân cũng không biết làm thế nào cho thỏa đáng.
Thấy người kia không nói, Tống Chân quyết định rời đi, trước khi rời đi nàng theo phép lịch sự thông thường nói thêm một câu.
"Thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi... Dù sao, xin chia buồn cùng cậu."
Lúc ấy mắt không thể nhìn thấy, tay nàng nắm lấy tay đối phương vì sợ mất thăng bằng nên vẫn chưa thu lại, bây giờ nói xong câu này phải rời đi nên Tống Chân buông lỏng ra, có lẽ là do duyên phận kì lạ nào đó, hoặc cũng có thể là số mệnh định đoạt, ngay lúc này, đối phương trả lời lại, lời nói lại có chút bất mãn.
"Gia đình cậu vẫn đang êm ấm, hiểu cái gì mà xin chia buồn cơ chứ?"
Mang theo trào phúng mỉa mai, nhưng là lần đầu tiên, cô ấy không dùng giọng điệu đều đều máy móc nữa, mà thốt ra như lời nói của một con người.
Tống Chân bình tĩnh lại, bàn tay vẫn đặt trên cổ tay đối phương, bỗng nhiên không muốn buông ra nữa.
Đối với cô ấy, nàng là một người xa lạ.
Đối với nàng, đương nhiên cô ấy cũng như thế.
Nhưng có một số chuyện, càng là người xa lạ lại càng dễ mở lời.
Tống Chân cũng không biết mình bị làm sao, lại buột miệng thốt ra lời nói ẩn sâu trong lòng, "Tôi hiểu."
"Có thể là cậu hiểu lầm rồi, khi gọi cho bố, tuy rằng thường nhắc đến mẹ tôi, nhưng thực ra bà ấy đã không còn nữa..."
Dừng một chút, nghĩ đến lời vừa rồi của đối phương, Tống Chân bình tĩnh nói: "Bà ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc ấy tôi cũng có ở đó, đang chờ bà, nhưng lại không thể chờ được..."
Tống Chân lặp lại, giọng nói dịu dàng ấm áp, "Tôi hiểu."
Cảm giác mất đi người thân, thậm chí nhìn người đó ra đi ngay trước mắt mình, sao nàng có thể không hiểu chứ.
Không biết là do lời nàng nói ra quá mức kinh ngạc hay là vì nàng quá bình tĩnh, hồi lâu người kia vẫn không động đậy, Tống Chân có thể cảm giác đối phương nhìn chăm chú vào mặt mình, nhưng vẻ mặt cô ấy thế nào nàng không nhìn được, không biết, không biết mấy lời này có dọa đến người ta hay không...
Thật lâu không có tiếng đáp lại, cũng không có phản ứng gì, Tống Chân không khỏi giơ tay lên khỏi cổ tay gầy gò kia...
Cũng chính nhờ cử động nhỏ đó, tí tách, có gì đó rơi lên mu bàn tay nàng...
Là nước mắt.
"Cậu..."
Tống Chân theo bản năng muốn chạm vào mặt đối phương, nhưng hành động này có chút vượt quá giới hạn, cổ tay nàng bị nắm ngược lại, không cho cử động, cô gái nhỏ kia vẫn kiên quyết duy trì khoảng cách giữa hai người.
Tống Chân bừng tỉnh, cũng cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá.
Dù sao cũng là người xa lạ.
Tiến không được, chỉ đành lui, đối phương cũng buông tay.
Tống Chân mò mẫm an ủi cô ấy, trong thanh âm của đối phương cuối cùng cũng có tiếng nức nở, nghe thật đau lòng, "Thực xin lỗi."
Tống Chân theo bản năng trả lời: "Không sao cả."
Đối phương lại im lặng, Tống Chân mò tìm một thứ rồi đưa ra.
Là một gói khăn giấy.
Khăn giấy lơ lửng hồi lâu trong không trung, cuối cùng đối phương cũng nhận, sau khi nhận, cô cầm tay Tống Chân đặt lại lên đùi nàng, sợ nàng không nhìn thấy sẽ hoảng loạn.
Nhưng khăn giấy kia không được dùng, vì dường như những giọt nước mắt đó chỉ là do bất chợt không kiềm chế được chứ không phải vì quá đau buồn.
"Trông cậu có vẻ... Không đau buồn?" Một lúc sau, đối phương thận trọng hỏi.
Lời này nghe có chút ngốc nghếch, Tống Chân hơi cong môi, nàng thoải mái nói, "Bởi vì đã rất lâu, chuyện xảy ra lúc tôi còn rất nhỏ."
"Bây giờ nhắc đến, cũng không sao nữa rồi."
"Nhưng lúc ấy thì không như vậy, khi đó ngày nào tôi cũng khóc, ngày nào cũng nhớ bà ấy rất nhiều."
Buồn bã chỉ trong chốc lát, Tống Chân lại mỉm cười, "Nhưng bố tôi nói rằng mẹ sẽ trở thành một ngôi sao trên bầu trời kia, sẽ dõi theo tôi, lúc ấy còn nhỏ, nghe vậy thì cũng tin, thế là ngày nào cũng ngồi bên cửa sổ ngắm sao trời."
"Khi đó tôi luôn cảm giác có một đôi mắt từ bầu trời nhìn xuống thế gian, thầm lặng ngắm nhìn tôi đang ngồi bên cửa sổ..."
"Đủ rồi!" Đối phương đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
"... Đủ rồi, đừng nói nữa."
Rồi lại bổ sung thêm một câu, lần này Tống Chân nghe được âm thanh của cô ấy run lên, là những run rẩy ẩn giấu.
Tất thảy đều chỉ đang cố tình che giấu đi nỗi đau mà thôi.
Thay vì nói là buộc nàng im lặng, chi bằng nói là đang cầu xin nàng im lặng.
Bởi vì nếu nàng nói nhiều thêm, cô ấy sợ bản thân chịu không nổi, không chịu nổi quá khứ, không chịu nổi đau thương.
Tống Chân im lặng, trong lòng ngầm hiểu, "Xin lỗi..."
Đối phương không kìm nén được thanh âm nữa, Tống Chân cảm thấy cô ấy đang khóc, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Đừng nói như vậy, không liên quan đến cậu..."
Lại một hồi im lặng, Tống Chân nhẹ giọng, "Nếu khó chịu thì cứ khóc đi, không sao đâu."
Dừng một chút, nàng lại nghịch ngợm bổ sung, "Dù sao tôi cũng không nhìn được, cậu đừng lo."
Cũng không biết là vì bị cuộc điện thoại hôm nay làm khó chịu, hay là vì lời nói của Tống Chân đã chạm đến đáy lòng cô, giây lát sau, Tống Chân thật sự nghe được tiếng khóc thút thít của cô gái ấy.
Rất nhỏ, khàn khàn, rất kìm nén.
Kìm nén đến nỗi Tống Chân có thể chắc chắn trong lòng cô đang rất đau khổ, rất mệt mỏi.
Cho nên điều dưỡng của nàng mới nói, cô ấy gầy đến đáng sợ.
Trong lòng chất chứa quá nhiều vấn đề vượt xa khỏi khả năng chịu đựng của cô.
"Không sao, không sao hết, cứ khóc đi."
"Điều dưỡng của tôi nói trông cậu nhỏ tuổi hơn tôi, nên nếu cảm thấy khó chịu thì cứ khóc, sẽ không mất mặt đâu."
"Không sao cả, không sao cả."
Tống Chân nhẹ giọng thì thầm lặp đi lặp lại, cứ vậy mà ngồi bên cạnh đối phương, giọng nói dịu dàng xua tan những ngượng ngùng, khó chịu, chỉ để lại một trái tim chân thành, ấm áp.
Cũng không biết từ lúc nào, đối phương đã nắm cổ tay nàng, nàng ngẩn người nhưng cũng để cô ấy nắm lấy.
"... Tôi không biết làm sao để quên, tôi vẫn luôn cảm thấy anh ấy còn ở đó."
Khóc lóc khổ sở xong, dường như cô cũng dần mở lòng, nói ra một câu thật tâm.
Tống Chân thẳng thắn nói, "Đừng cố tình ép bản thân, thời gian sẽ dần dần chữa lành những vết thương, nếu không thể quên được, vậy thì cứ nhớ thôi."
"Nhưng... Nhưng tôi không muốn sống một cuộc đời giống như anh ấy, gia đình tôi... Tôi biết tôi nên như vậy... Tôi biết, nhưng tôi, tôi không biết..."
Nơi năng lộn xộn.
Tống Chân nghe xong một lúc lâu mới phân biệt được đâu là ý chính đâu là ý phụ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu hãy sống theo những gì bản thân muốn đi."
Lần này đối phương sửng sốt, "Như vậy có thể không?"
"Cuộc đời là của cậu mà, vì cớ gì lại không thể chứ?" Tống Chân nói, "Hơn nữa, muốn đạt được một mục tiêu đâu chỉ có một con đường duy nhất, nếu đạt được mục tiêu rồi thì chúng nó cũng đều như nhau cả, vậy tại sao cứ phải một hai ép mình vào một khuôn mẫu nhất định, có đúng không?"
Tống Chân: "Cậu hỏi tôi như vậy, tức là chắc chắn trong lòng cậu cũng không muốn, nếu đã không muốn, vậy thì sao phải làm cho mình đau khổ."
"Có rất ít thứ mà con người ta có thể hoàn toàn kiểm soát được."
"Rất ít rất ít."
"Chuyện ngoài ý muốn có thể tới bất cứ lúc nào, và những người thân thiết với chúng ta cũng có thể làm ra những loại chuyện mà ta không thể nào hiểu được, thậm chí xúc phạm tới ta nữa, những người để cho số phận thao túng cuộc đời mình bao giờ cũng trở nên thật yếu ớt, bất lực trước những điều lớn lao, bao giờ cũng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé..."
"Chúng ta không thể kiểm soát người khác, điều duy nhất mà chúng ta có thể kiểm soát trong đời chỉ có bản thân ta."
"Nếu phải từ bỏ quyền lợi này, thì cậu cảm thấy tồn tại trên đời này thật vô nghĩa không?"
Nói đến đây, bất chợt nghĩ thấu được gì đó, Tống Chân bỗng kinh hãi.
"Cậu..." Tống Chân không dám nói, "Cậu cảm thấy..."
Bệnh trầm cảm cũng gây sụt cân.
Trầm cảm nặng sẽ làm người bệnh không còn kỳ vọng vào cuộc sống, mất đi ham muốn cũng như hi vọng...
Tống Chân không biết đối phương bị bệnh gì, là thể chất hay là tinh thần.
Dù sao thì, nơi đây cũng là bệnh viện nổi tiếng thế giới về điều trị các vấn đề tâm lý.
Đối phương rất thông minh, vừa nghe đã hiểu, nói rất mơ hồ nhưng cũng vừa đủ để xua tan lo lắng trong lòng Tống Chân.
"Trạng thái tinh thần của tôi không tốt lắm, nhưng vẫn chưa mất đi... Mọi kỳ vọng vào cuộc đời."
Tống Chân thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dáng nàng như vậy lại làm đối phương cười lên, "Cậu thực sự không phải Omega sao? Cậu, rất giống, tuy không thể nói tại sao, nhưng từ nhỏ tôi đã sống cùng rất nhiều AO, khi tiếp xúc với Omega sẽ có cảm giác rất đặc biệt, cảm giác đó trên người cậu rất mãnh liệt."
Và cô cũng chưa bao giờ nhận sai.
Tống Chân lắc lắc đầu, "Xin lỗi, tôi là Beta."
"Là tôi nên xin lỗi mới phải." Dừng một chút, cô hạ thái độ, chân thành nói, "Cảm ơn cậu đã nói những lời này với tôi, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ."
"Không có gì, tôi chỉ nghĩ gì nói nấy thôi." Tống Chân nghĩ nghĩ rồi đề nghị, "Điều dưỡng của tôi nói cậu gầy lắm, cậu... Nếu không bị bệnh về thể chất thì vẫn nên ăn nhiều hơn một chút."
"Tôi không muốn ăn, tôi... Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện lớn như vậy, cảm thấy rất đau khổ."
"Dần dần sẽ tốt hơn thôi, đừng ép mình quá." Tống Chân nói, "Tagore có một câu nói rất hay, ông ấy nói 'Cõi đời hôn lên hồn tôi nỗi đau thương và đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát'. Tôi còn nhớ rất rõ, lúc còn nhỏ tôi luôn cảm thấy, nếu thế giới này tàn nhẫn với tất cả mọi người, vậy thì cớ gì chúng ta phải trả lại cho nó những điều tốt đẹp chứ..."
(*) Thi hào Tagore (hay Rabindranath Tagore) là một nhà thơ nổi tiếng của Ấn Độ. Tagore xếp hạng thứ 21 trong danh sách Nhà thơ nổi tiếng. Câu nói trên là một quan niệm sống rất hay và nổi tiếng của ông, và nếu bạn là một hsg văn bạn sẽ gặp và có thể là trích câu này vào bài làm không dưới một lần:)) ám ảnh vcl.
"Mãi đến sau này tôi lại nghe được một câu nói khác."
"Tôi cảm thấy về bản chất chúng nó có cùng một ý nghĩa, nhưng được nhìn từ một góc độ khác, nó hoàn toàn thay đổi."
Tống Chân: "Câu nói kia là, 'Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng chiếu vào'."
"Có lẽ con người đã được định sẵn sẽ có rất nhiều lần tan vỡ trong cuộc đời, nhưng khi đã hàn gắn được những mảnh vỡ đó, họ sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn nữa của chính bản thân mình."
"Đây là ý kiến cá nhân của tôi, nếu cậu cảm thấy được thì nghe một chút, còn không thì quên đi là được."
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt lại, giọng nói khàn đặc kia bỗng cất lên, "Không, tôi cảm thấy lời cậu nói rất đúng."
"Cậu... Lúc ấy cũng rất đau khổ đúng không?"
Nếu không thì sao có thể dịu dàng ấm áp như vậy, là sự dịu dàng ẩn chứa một sự thấu hiểu sâu sắc đối với những nỗi đau kia.
Tống Chân nhất thời không nói chuyện, giây lát sau, nàng khẽ cười, "Mọi chuyện đã qua rồi."
"Dần dần, mọi thứ sẽ tốt hơn."
Bàn tay nắm cổ tay nàng càng siết chặt, lại bắt đầu run rẩy yếu ớt, nhưng lần này cô ấy không nói gì.
Tống Chân cũng không nói, chỉ vỗ nhẹ đối phương, ấm áp và bao dung.
Hôm đó, trước khi rời đi, cô ấy ôm nàng, đúng như điều dưỡng nói, cô thực sự rất gầy, Tống Chân sờ sờ bả vai cô, cảm thấy cả người cô chỉ toàn xương là xương.
Giọng nói đó không đúng, giọng nói đó...
So với hiện tại, tựa như là giọng nói khi đã lâu không uống nước, không phải là thanh âm khàn khàn bình thường.
Kết hợp với tình trạng lúc đó của cô, không thể nào ăn nổi cái gì, vậy hẳn là cũng rất ít uống nước.
Cho nên, cả hai gặp nhau vào thời điểm đó sao?
Câu nói kế tiếp của Vinh Thanh Sơn lại vang lên.
—— "Nghe nói là lần đó gặp mặt quên không hỏi tên người kia, định sau này hỏi, nhưng trùng hợp là hôm sau cậu ấy lại phân hóa."
—— "Phân hóa thì cô cũng biết mà, lúc cậu ấy ra khỏi phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện thì đã qua một tuần rồi, người ta nào còn ở đó nữa mà tìm, cứ như vậy..."
—— "Thời gian đó trạng thái của cậu ấy rất đáng sợ, nói thế nào nhỉ, kể từ sau tai nạn của Trúc Niên, tôi cảm thấy cậu ấy vẫn là chính mình, thân thể vẫn tốt, nhưng lại không nói gì cả, cái gì cũng không nói, nếu cô muốn nói chuyện với cậu ấy một chút, cậu ấy sẽ dùng ánh mắt kia nhìn cô, thực sự không thể nói được gì cả..."
—— "Có khả năng vì là người lạ nên dễ nói chuyện, cũng có thể là thực sự không chịu nổi nữa nên mới nói ra, không biết người kia có gì đặc biệt, nhưng Trúc Tuế rất chấp nhất muốn tìm, để miêu tả thì cậu ấy cũng chỉ dùng mấy từ dịu dàng dễ thương, người khác làm sao mà biết được, biết ở đâu mà tìm..."
—— "Sau hai lần tìm không được, cậu ấy cũng không nhắc tới nữa, chắc là đã buông bỏ rồi."
Nói đến đây, Vinh Thanh Sơn cũng bắt đầu tỉnh rượu, phát giác được mình vừa nói gì, cậu ta nhanh chóng bổ sung.
—— "Tất cả chỉ là chuyện quá khứ thôi, đã lâu lắm rồi, cô Tống đừng bận tâm."
—— "Cô xem, căn bản là không có gì hết, không thể so với hai người hiện tại... Chỉ là chút lưu luyến của quá khứ thôi, đã qua lâu rồi, hiện tại hai người mới là thật, cô đừng cảm thấy khó chịu."
—— "Trúc Tuế vừa nhắc tới cô là cười, cậu ấy thật sự thích cô, trước nay tôi chưa từng thấy cậu ấy tốt với ai như vậy, chỉ cần liên quan đến cô thì không chuyện gì là cậu ấy không biết cả, thật đấy, tôi cam đoan, cô đừng so sánh mình với những chuyện trước đây, không đáng đâu."
Chuyện gì của nàng Trúc Tuế cũng đều biết.
Đúng vậy, nghĩ đến rất nhiều chi tiết trong cuộc sống hằng ngày, Tống Chân không khỏi nhớ lại từ lúc cả hai mới gặp nhau.
Ngay cả... Lần đó đánh dấu nàng cũng có thể lý giải.
Đặc biệt là khi Vưu Thần Tinh còn khẳng định Trúc Tuế có thể khống chế chính mình trong mọi tình huống, lúc ấy, Trúc Tuế có lẽ thật sự có thể khống chế...
Trong đầu chợt lóe lên điều gì, Tống Chân nghĩ tới lời mình nói trước kia.
"Tôi làm phẫu thuật mắt, chỉ là tiểu phẫu thôi, đợi mắt tốt lên là có thể nhìn được, không bị sao hết..."
"Đặc điểm của tôi à... Là mắt hình quả hạnh, mọi người hay nói tôi thoạt trông khá nhỏ tuổi... À đúng rồi, sát gần bên mắt tôi có một nốt ruồi, là bên này, thần kỳ lắm, lúc nhỏ đã có rồi..."
Tống Chân không khỏi đưa tay chạm vào khóe mắt mình, nghĩ đến một chuyện khác.
Trúc Tuế rất thích hôn khóe mắt bên này, khóe mắt bên này chẳng phải là bên có nốt ruồi kia sao?
"Cậu còn nhỏ tuổi hơn so với tôi, cuộc đời còn rất dài, đừng bi quan như vậy."
"Nếu cảm thấy tôi khá tốt vậy thì gọi tôi là chị đi!"
Lần găp mặt cuối cùng Tống Chân đã nói như vậy, ngày hôm sau nàng có thể tháo băng, bạn cùng ghế cũng nói chuyện nhiều hơn, lúc ấy nàng nói giỡn, cô gái nhỏ kia rõ ràng không muốn, nhưng lúc rời đi vẫn miễn cưỡng mà gọi nàng một tiếng chị.
Rồi ngày hôm sau nàng được tháo băng, tháo xong, trước khi đi còn muốn gặp cô ấy...
Nhưng kết quả giống như Vinh Thanh Sơn đã nói, nàng không chờ được người kia.
Sau đó bố Tống mua vé máy bay cho nàng về nước, cũng không có thời gian để chờ nữa...
Bất tri bất giác đã đi cả một vòng quanh biệt thự, quay lại đường vào đại sảnh, Tống Chân nhìn hành lang, cảm thấy có chút mờ mịt, lại có chút choáng váng, đầu óc cấp tốc tiếp thu thông tin, nhưng những thông tin kia cũng đồng thời làm nàng không thể tin được.
Kể từ lần gặp mặt năm ngoái, có rất nhiều lời Trúc Tuế nói đã không còn mang ý nghĩa ban đầu nữa.
—— "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
—— "24 tuổi, không ngờ luôn nha, đáng ra tôi phải gọi cô bằng chị đó!"
—— Tống Chân hỏi: "Chị... Trước đây chị có từng gặp em ở đâu rồi không?"
—— Trúc Tuế che mắt nàng lại, khẽ cười nói, "Không có."
Chẳng trách lúc đó cô lại cười, bởi vì nàng nói Trúc Tuế trông quen quen, nhưng mà... Chưa từng nhìn thấy làm sao mà quen được, vừa nghe đã biết là nói dối, chỉ là Trúc Tuế không vạch trần nàng thôi.
—— "Nếu trong lòng chị em tốt như vậy, thì hay là chị ở bên em luôn đi..."
Ở bên em...
Cho nên, là...
Nghĩ thông điều gì, Tống Chân cảm thấy sống lưng mình run lên.
Thất thần một lúc như vậy, bất tri bất giác đã đi vào đại sảnh lần nữa.
Sự náo nhiệt sôi động ập đến trước mặt, cái lạnh của gió đêm bị xua tan đi, như thể chợt lạc bước vào chốn nhân gian vậy.
Đón chào nàng còn có một người đi đến, ngay giữa lúc Tống Chân đang ngơ ngẩn thì va phải vào người nàng.
Mùi rượu trộn lẫn với hơi ấm của máy sưởi đồng thời kéo đến, vì giúp Vinh Thanh Sơn, Trúc Tuế đã uống không ít.
Trúc Tuế đụng phải Tống Chân đột nhiên xuất hiện, giữa lúc chuếnh choáng, tư duy cũng chậm chạp, trước mặt mọi người trong đại sảnh, cô thuận theo bản tâm mà ôm lấy Tống Chân, cau mày phàn nàn, "Bọn họ uống nhiều quá."
Khoảnh khắc đó, có không ít người hướng mắt nhìn về phía này.
Tống Chân lại cảm giác những đôi mắt kia tựa hồ đã bị thứ gì đó ngăn lại, không thể nhìn thấy nàng.
Còn trên người nàng chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mãnh liệt, thình thịch đau nhói nhưng cũng lại rung động.
Nàng đứng thẳng lưng, cảm xúc sôi sục trong lòng, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, không nói nên lời.
Trong chốc lát như thế, đầu óc Trúc Tuế cũng hoạt động trở lại, nghĩ rằng nàng đang tức giận bởi vì thân mật trước mặt mọi người, đang muốn tránh ra một chút thì Tống Chân đột nhiên đưa tay ôm Trúc Tuế, dùng tư thế ôm đó giữ chặt cô trong lòng.
Mà không phải là đẩy ra...
Trúc Tuế cũng sửng sốt, nghi hoặc nói, "Chị?"
Vì uống rượu nên giọng nói khàn khàn bất thường, bất chợt trùng lặp với một tiếng 'Chị' nàng nghe được trong quá khứ.
Tống Chân khó có thể tin mà nhìn Trúc Tuế, cả hai gần trong gan tấc, đôi mắt sáng ngời bỗng chực trào nước mắt.
Vậy là, thực ra em vẫn luôn thích chị phải không, Trúc Tuế?!