Khi Đồng Vân tìm thấy Đồng Nhu, Đồng Nhu đang cầm ô đứng trên sườn núi, dưới bầu trời tuyết rơi dày đặc, vẻ mặt bà bình tĩnh.
Khi Đồng Hướng Lộ chưa trở về, những chuyện xảy ra ở Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, Đồng Nhu đã thông báo cho cấp dưới, bởi vậy lúc Đồng Vân đuổi theo Đồng Hướng Lộ đang tức giận trốn chạy về nhà, Đồng Vân đã tiếp thu được sự thật này, hai chị em trở về, cô cũng không nói gì, chỉ bảo Đồng Hướng Lộ nếu không muốn quay lại phòng thí nghiệm thì trở lại Quân khu I đi.
Thử nghiệm lâm sàng của nhóm một đã dừng lại, Đồng Hướng Lộ không còn trông mong gì với Quân khu I nữa, thấy Đồng Nhu không ép nàng ở lại Quân khu I, nàng cũng chỉ đơn giản quay về Quân khu III tiếp tục làm nghiên cứu.
Nếu Đồng Hướng Lộ không trở lại đó, vậy Đồng Vân cũng không cần đi.
Đồng Vân ở lại, giúp Đồng Nhu xử lý sự vụ trong Viện nghiên cứu khoa học.
Về phần vì sao hai chị em lại quay về Quân khu III, mặt ngoài Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I nói bên Viện nghiên cứu Quân khu III có chuyện gấp, còn trong nội bộ, khoa Tuyến tố ước gì hai người kia đi xa còn không kịp, bây giờ tự nhiên khi không có lý do hợp lý, không cần phải đến yêu cầu bọn họ trở về, chẳng mấy khi mà cả hai bên được phen ăn ý hòa thuận thế này.
Cho đến sau trận tuyết đầu mùa năm nay.
Các nhân viên nghiên cứu ở lại Quân khu I gửi về số liệu lâm sàng giai đoạn quan trọng của nhóm hai.
Đồng Nhu đưa tay ra, tuyết rơi dày đặc trên lòng bàn tay bà, bà mặc áo khoác lông màu trắng, nhìn từ xa như hòa vào màu trắng của đất trời, nếu không nhìn kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của bà ấy.
"Con tìm đến đây có chuyện gì thế?"
Đồng Vân chạy đến, đi lên sườn núi, dừng lại điều hòa nhịp thở, ánh mắt có chút không cam lòng nhưng lại bất lực, nói: "Quân khu I bên kia có tin mới gửi về..."
"Ồ, thử nghiệm lâm sàng của Tống Chân thành công rồi à?"
Đồng Vân sững người.
Nhìn vẻ mặt quá mức bình tĩnh của mẹ, trong lúc nhất thời không biết nên cảm thấy mẹ mình liệu sự như thần, hay là bản thân quá chậm chạp rồi chuyện bé xé ra to.
"Mẹ đã..."
"Ừ." Đồng Nhu thu tay lại, rũ bỏ những bông tuyết đã hóa thành nước trên tay, "Những số liệu lâm sàng trước đây không có bất kì vấn đề nào, các số liệu gần đây cũng không tồi, hiệu quả của thuốc thử Z tác động lên thai phụ theo tuần tự tiệm tiến*, có thể quan sát ảnh hưởng của thuốc, cho thấy thuốc có hiệu quả, thai phụ không có triệu chứng bài xích..."
(*) Tiệm tiến là tiến triển dần dần, từ thấp đến cao. Nghĩa là thuốc tác động từ từ, có thể quan sát rõ ràng được những ảnh hưởng của thuốc sau mỗi lần dùng thuốc.
Thở dài một hơi, cuối cùng Đồng Nhu nhìn về phía Đồng Vân, bình tĩnh nói, "Từ những số liệu gần đây nhất có thể thấy, thành công là kết quả tất yếu, dù sao mẹ cũng đã làm việc ở khoa Tuyến tố cả đời, không nhìn ra là chuyện không thể."
Thậm chí, Đồng Nhu từng trải qua hai lần thử nghiệm lâm sàng, năm đó còn làm việc trong dự án thuốc thử Alpha, nếu bây giờ ngay cả việc thuốc có thể thành công hay không mà cũng không nhận ra được thì chẳng phải sống bao nhiêu năm thật uổng phí hay sao.
Đồng Vân hổ thẹn, cúi đầu, cô biết là vậy, nhưng...
Nhưng...
"Nhưng, chúng ta cứ ngồi yên như vậy sao?" Đồng Vân không cam lòng, "Thuốc ổn định là do Quân khu III chúng ta đặt nền móng nghiên cứu phát minh trước, cuối cùng, cuối cùng lại để nó về tay Viện nghiên cứu Quân khu I bọn họ..."
"Nếu không thì sao chứ, con còn muốn thế nào nữa? Học theo Tiểu Lộ cái kiểu không có đầu óc, gặp phải cửa là đạp ra à?"
Đồng Vân im lặng.
Đồng Nhu vẫn rất bình tĩnh nói, "Đất rộng sông dài người tài không thiếu, khả năng không bằng người khác, còn có thể nói cái gì."
Nói như vậy, Đồng Vân đã hiểu, xem ra chuyện của thuốc thử Z đã không còn đường cứu vãn.
Thuốc thử Z sẽ là loại thuốc ổn định có phương pháp điều phối mang tính phổ quát đầu tiên trong nước và thậm chí là quốc tế.
Nhớ đến chuyện gì, Đồng Nhu thở hắt một hơi, đặt bó hoa đang cầm trên tay lên những bia mộ trước mặt, bà mang theo không ít hoa, trong tay trợ lý còn rất nhiều, nhưng bà chỉ tự mình đặt hai bó.
Đúng vậy, trên sườn núi này không phải danh lam thắng cảnh gì cả, mà là nghĩa trang.
Những bia mộ đặt ở đây cũng chẳng ai xa lạ, chính là những người đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ khi thuốc thử Alpha năm đó xảy ra vấn đề, trong đó, có bạn tốt của bà Trang Khanh, là nhà khoa học thiên tài đã làm nên tên tuổi trước đây.
Đồng Nhu đặt bó hoa xuống trước bia mộ Tranh Khanh, trong ảnh chụp Trang Khanh vẫn còn đang mỉm cười, đang là độ tuổi hai mươi, tựa như giọng nói và gương mặt vẫn đang còn đó.
Đồng Nhu thấp giọng lầm bầm, "Đã lâu không gặp, bạn cũ à."
"Đến cuối cùng chúng ta vẫn cãi nhau, trước đây tôi còn nghĩ rằng một ngày nào đó khi đến trước mộ của cô, sẽ đến lượt tôi thông báo cho cô tin tức thành công của thuốc ổn định, chỉ cần cho tôi thời gian, nhưng ai có thể ngờ chứ..."
"Có chăng là tôi thực sự không sánh bằng cô? Hướng Lộ tài năng như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn kém hơn cô, trái lại là..."
Đồng Nhu hít sâu một hơi, không thể nói thêm lời nào nữa, chỉ có thể âm thầm thốt ra trong lòng.
Đồng Vân bên kia giúp trợ lý đặt hoa, thật ra cũng không có gì lạ, mỗi năm mẹ cô đều đến nghĩa trang này hai ba lần, có đôi khi là vì Viện nghiên cứu khoa học đạt thành tựu gì đó, cũng có khi là lúc Viện nghiên cứu gặp phải khó khăn, tuy rằng chẳng nói lời nào, nhưng Đồng Nhu lại thích đứng lặng trước bia mộ của Trang Khanh chốc lát.
Cách đây hai năm còn có một tạp chí đưa tin, cư dân mạng nói tình bạn giữa mẹ cô và cô Trang thật bền chặt.
Đương nhiên, trong lòng Đồng Vân không cảm thấy như vậy...
"Mẹ, đặt hoa xong rồi, vậy... Thuốc thử Z..."
"Con hoảng cái gì, thử nghiệm lâm sàng kết thúc, tiếp theo đó còn phải khen thưởng, chờ đến khi được sản xuất hàng loạt chắc chắn còn tổ chức hội nghị quốc tế, bây giờ giữa hai quân khu mọi thứ đều bất tiện, có chuyện gì thì chúng ta tính sau..."
"À vâng."
Đồng Nhu không nói toẹt ra, nhưng nghe được mẹ đã có tính toán, Đồng Vân cũng bình tĩnh lại.
Mẹ cô không quá giỏi trong nghiên cứu khoa học, nhưng xét về kĩ năng giao tiếp, đối nhân xử thế, cả cô và Đồng Hướng Lộ đều kém xa bà.
Chuyện tiết lộ phiên bản đầu tiên của thuốc điều hòa cho Trình Lang lần này là chủ ý của Đồng Nhu, nhưng đáng tiếc...
Dù sao thì bọn họ cũng không tổn hại gì, trái lại còn biết được mấu chốt của vấn đề, nút thắt trong việc nghiên cứu phát minh thuốc điều hòa có khả năng không nằm ở thành phần, cho dù có dùng đúng thành phần, họ vẫn không thể tạo ra loại thuốc điều hòa chuẩn xác.
Đang đứng chờ Đồng Nhu, Đồng Vân chợt ngẩng đầu, sau đó sửng sốt, bất giác lùi về sau một bước.
Đồng Vân đưa tay chỉ vào một bức ảnh trên bia mộ, trừng to mắt, "Người, người này sao lại trông như vậy..."
Đồng Nhu không thích những kẻ ồn ào, bà nhíu mày nhìn qua, người bị chỉ vào cũng không lạ, Đồng Nhu nói cho Đồng Vân, "Cô ấy là em họ của Trang Khanh, Trang Tịnh, cũng là nhân viên trong đoàn đội năm đó, cô ấy luôn trông như vậy, con đang hỏi cái gì kì lạ vậy?"
Đồng Vân nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đó, đôi mắt mở to càng không thể trở lại bình thường...
"Mẹ, mẹ chắc chắn Trang Tịnh trông như thế này chứ? Bức ảnh này..."
"Sao vậy, con từng gặp ai giống cô ấy sao?" Đồng Nhu nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ, "Có phải người ở khoa Tuyến tố Quân khu I không?"
Đồng Vân nuốt nước miếng, gật đầu, vẫn kinh hồn bạt vía nói, "Là, là người vợ cũ kia của Trình Lang, Tống, Tống Chân, giống hệt Trang Tịnh..."
Từ góc độ này, cũng không quá đáng nếu nói là giống y như hệt.
Đồng Nhu cũng bị con gái lớn của mình làm cho ngây người một lúc.
Sau đó mới nhớ lại một ít chuyện cũ, khi đó, hình như Trang Tịnh có một người bạn trai, nhưng nhà họ Trang nhất quyết không đồng ý... Chẳng lẽ, tình cảm nồng nhiệt đến mức, có cả con?
Nhưng tất cả đều trùng khớp, từ tuổi tác đến nghề nghiệp của Tống Chân...
Đồng Nhu nghiêm túc, "Con có chắc chắn không?"
"Con chắc chắn."
Ánh mắt Đồng Nhu lập tức tối sầm lại.
*
Sau khi thử nghiệm lâm sàng của Tống Chân kết thúc, cả người nàng mệt muốn nằm bò ra không đứng dậy nổi.
Khi lâm sàng kết thúc, công tác thí nghiệm không có nhiều, nhưng lại có rất nhiều thủ tục giấy tờ, điền thông tin, liên tục xác nhận trạng thái của các thai phụ, lại bởi vì thử nghiệm được giám sát bởi cả ba Viện nghiên cứu khoa học nên cũng yêu cầu các nhân viên nghiên cứu của Viện nghiên cứu khoa học III và V liên tục xác nhận, liên tục thảo luận, để đảm bảo rằng mỗi phân đoạn đều không có vấn đề gì mới có thể thông qua.
Trong vài tháng cuộc sống của họ cứ tiếp diễn với tình trạng thức dậy chỉ có làm việc và nhắm mắt vào là đi ngủ.
Trúc Nghi đã sinh xong, ngày mà nhóm hai xong việc cũng là ngày người ta gửi thiệp mời dự tiệc mừng 100 ngày.
Tống Chân nhìn thiệp mời, cảm thấy mình bị ảo giác, "Thời gian trôi qua nhanh như vậy rồi sao?"
Trúc Tuế đưa tay nhẹ gõ gõ vào trán Tống Chân, buồn cười nói, "Mùa xuân sắp đến rồi chị."
"..." À...
Tả Điềm ở bên cạnh cũng phản ứng giống Tống Chân, tay run rẩy, lòng phấn khích nhận thiệp mời.
"Thử nghiệm lâm sàng của chúng ta cuối cùng cũng xong rồi đúng không, chúng ta được thả rồi đúng không?" Tả Điềm vui muốn khóc, "Chúng ta có thể ra ngoài tham gia hoạt động khác mà không cần tăng ca rồi đúng không, huhuhu..."
"Đúng vậy, không cần tăng ca nữa rồi đúng không huhuhu..."
Tả Điềm giả khóc, Trần Nghiệp thấy vậy cũng học theo.
Chỉ có mình Tào Phàm thật thà là thực sự không khóc được, nhưng cũng đã tăng ca đến choáng váng, yếu ớt xác nhận lại với Tống Chân, "Xong rồi có phải không? Chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian đúng chứ?"
Tống Chân nhìn điện thoại, đầu váng mắt hoa nói, "Để tôi xem thông báo của Viện phó Vinh..."
Còn chưa mở khóa đã bị Trúc Tuế chộp lấy điện thoại.
Trúc Tuế gật đầu với một phòng đầy nhân viên nghiên cứu với quầng thâm dưới mắt, "Đúng vậy, xong rồi, tôi và Viện phó Vinh đã ký tên, cũng đã được gửi đến cho Quân khu xem xét, bây giờ mọi người có thể nghỉ ngơi, cho mọi người nửa tháng nghỉ phép."
Tả Điềm: "Tốt quá rồi, còn tăng ca nữa thì tôi chết mất, đến con trâu cũng không khổ sở như vậy."
Trần Nghiệp: "Đúng thế, em mà tăng ca nữa là bạn gái đá em mất, hôm qua em ấy còn hỏi em chọn công việc hay chọn em ấy..."
Tào Phàm: "... Cũng không đến nỗi như vậy chứ."
Tào Phàm ho nhẹ một tiếng, nói: "Khụ, dù vậy thì có thể nghỉ ngơi cũng thật tốt."
Cả phòng bắt đầu phụ họa, liên tục gật đầu rồi lặp lại, "Tốt quá rồi, thật sự tốt quá."
Trúc Tuế dở khóc dở cười, phát thiệp cho khoa Tuyến tố xong, cô lại đi phát cho những đồng nghiệp khác.
Khi Hứa An Bạch nhận được thiệp, anh đã lấy cho tất cả mọi người đến từ Quân khu V, tiệc mừng 100 ngày của cháu trai Viện phó Vinh, theo lý mà nói thì họ phải đến.
Buổi tối, Trúc Tuế thừa dịp Tống Chân còn đang tỉnh táo, bắt đầu mưu đồ lùa gà.
"Chị sẽ đi đúng không?"
"Ý em nói là tiệc mừng trăm ngày của bạn nhỏ kia hả?" Tống Chân nhìn về phía Trúc Tuế, gật đầu, "Đi chứ."
Tống Chân nói xong, phát hiện ánh mắt Trúc Tuế đang dán chặt vào mình, chần chừ muốn nói lại thôi như có chút chờ mong gì đó.
Tống Chân đã mệt lả người cứ vậy nhìn Trúc Tuế một lúc, Trúc Tuế đành chịu thua, lên tiếng nhắc nhẹ, "Thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z xem như xong rồi mà đúng không?"
Tống Chân không chút nghi ngờ nói, "Ừm, việc của chúng ta xong rồi, chỉ đợi bên trên xét duyệt sau đó phê chuẩn số hiệu của thuốc..." Càng nói càng phức tạp, Tống Chân dứt khoát từ bỏ, xua tay nói, "Tóm lại là chuyện của mấy người Viện phó Vinh bên kia, lưu trình của chị bên này xem như hoàn thành rồi."
Trúc Tuế hơi cụp mi xuống, "Vậy... Chị còn nhớ những lời trước đây chị nói không, là sau khi thử nghiệm lâm sàng kết thúc..."
"Sau khi?"
"Ừm, sau khi thử nghiệm lâm sàng kết thúc, chị đã hứa với em..."
"Chị hứa với em?"
Thấy bộ dáng đầu óc không nghĩ nổi của Tống Chân, Trúc Tuế chấp nhận bại trận, cô đỡ trán, đến sát gần Tống Chân.
Nếu ám chỉ không được, vậy thì Trúc Tuế trực tiếp kề tai thủ thỉ với Tống Chân, "Chị còn nhớ rõ mục đích kết hôn, là sinh cho em một đứa con không?"
"!!!"
Tống Chân bừng tỉnh đại ngộ, sau khi hiểu ra, nàng lại nghĩ đến chuyện gì, yếu ớt nói, "Ra là em nói cái này... Đương nhiên, chị nhớ rõ."
"Vậy thì chị có..."
"Có có có, mấy ngày nữa chị sẽ đi, không cần giục đâu mà!"
Trúc Tuế buồn cười, "Chị biết em muốn nói gì luôn hả?"
Tống Chân lâm vào thế khó, không dám nhìn Trúc Tuế, "Còn không phải là... Chuẩn bị mang thai sao? Chị đi, đi kiểm tra sức khỏe, đi tập thể dục, chị có thể làm được!"
Tuy rằng biết là hai người đang nghĩ theo hai hướng khác nhau, nhưng không ngờ lại cách một trời một vực như vậy, Trúc Tuế cười lên, "Em không có nói đến cái này."
Trúc Tuế thẳng người lên, ân cần nói, "Em muốn nói là, bữa tiệc mừng 100 ngày này chị cùng trở về với em đi."
Tống Chân sửng sốt.
Trúc Tuế: "Đến lúc đó, chuyện có con chắc chắn không thể giấu được, em đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta không cần phải nói thẳng ra, nhưng từ giờ trở đi sẽ làm cho gia đình em đại khái nhận ra quan hệ giữa em và chị, như vậy thì sau này mọi người tiếp nhận chuyện này cũng dễ hơn, chị, chị cảm thấy sao?"
Tống Chân ngơ ngác, "Hả? Tức là em muốn..."
Biết Tống Chân lo lắng điều gì, Trúc Tuế nhanh chóng phủ nhận, "Không, không phải nói ra."
Trúc Tuế: "Chúng ta cứ bình thường với nhau là được, không cần cố ý tránh mặt em, từ từ rồi mọi người cũng sẽ hiểu thôi..."
Trúc Tuế cười cười, "Nếu không, đến lúc đó đột nhiên em lại có một đứa con, chi bằng hiện tại trải đường trước, khi đó chắc chắn sẽ dễ chấp nhận hơn chút, chị thấy sao?"
Tống Chân nhất thời không nói chuyện, nghe cũng hợp lý.
Sau một hồi im lặng, Tống Chân gật đầu.
Nói thể nào nhỉ, hấp tấp kết hôn, hấp tấp lấy giấy chứng nhận, lại thêm cả điều kiện của Trúc Tuế... Nàng muốn người nhà họ Trúc trách Trúc Tuế ít một chút, đến lúc đó, đừng trách móc quá nặng nề.
Chuyện này không chỉ là quyết định của mình Trúc Tuế, nó là quyết định của cả hai, nàng cũng có trách nhiệm.
Sau cái gật đầu này, Trúc Tuế thân mật tựa cằm vào vai Tống Chân, ôm nàng từ phía sau lưng, chơi xấu mà nhắc sang chuyện khác.
"Chị nè, hồi nãy chị mới nói, là chị sẽ đi chuẩn bị mang thai, có thật hong?"
"..."
"Chị ơi?"
Trúc Tuế nhỏ giọng gọi tên nàng, giọng điệu có chút nũng nịu xin xỏ, Tống Chân không thể cưỡng lại.
Đôi tai đỏ bừng, không dám nhìn lại người kia, Tống Chân nhỏ xíu nói, "Là thật."