Trình Lang lặng lẽ khóc.
Sau khi nghe xong những lời đó, đầu óc vốn đang ở trạng thái không thực sự tỉnh táo của Tống Chân ong lên một tiếng, đột nhiên ngừng quay cuồng.
Cau mày thật chặt, Tống Chân hốt hoảng, nhìn Trình Lang ngay trước mặt, trong lòng hoàn toàn không thể hiểu được.
Nàng... Nàng muốn mạng của Trình Lang để làm gì?
Nàng...
Nàng và Trình Lang chẳng phải đã từng có quan hệ người yêu sao, quan hệ kết thúc rồi, vậy cả hai đều khỏe mạnh không được ư, nàng...
Tống Chân hít sâu, chỉ cảm thấy không khí mình thở ra thật mong manh, có một loại cảm giác ngột ngạt khó hiểu bao trùm lấy nàng, làm nàng không thở nổi, bên tai truyền đến từng đợt sóng âm mù mịt, nàng không khỏi đưa tay ấn vào thái dương.
Trình Lang cố chấp đẩy cái USB màu bạc về phía Tống Chân.
Chỉ một động tác như vậy cuối cũng đã khiến Tống Chân không thể chịu đựng được nữa, một tay nàng ấn lên trán, nhíu mày lắc đầu nói: "Tôi không cần mạng của cô."
"Mối hận với nhà họ Đồng tôi sẽ tự mình giải quyết."
Tống Chân lại hít một hơi thật sâu, khó nhọc nói, "Tôi không cần, cô cũng không cần... Làm như vậy."
"Cô, cô không cần vì tôi mà làm điều này."
Nàng không hề cần nó!
Chuyện của nàng nàng sẽ tự xử lý!
Một cách quang minh chính đại, thẳng lưng mà đứng, chứ không phải... Dùng loại thủ đoạn mờ ám như vậy.
Tống Chân không chịu nỗi nữa, duỗi tay ra đẩy cái USB trở lại.
Những suy nghĩ lộn xộn đang gào thét ré lên.
Câu nào nói ra cũng là phủ định.
Nàng không cần, nàng không cần sự hy sinh kỳ lạ này, cũng không cần sự trợ giúp quái quỷ ấy.
Nàng, nàng vốn không phải loại người như vậy!
Nàng học y, làm công việc nghiên cứu phát minh là vì muốn cứu người, chứ không phải... Không phải là hủy hoại người khác...
Cơn đau đầu nhói lên từng đợt, Tống Chân lắc đầu, lồng ngực nặng nề khó tả, chuyện này vượt quá nhận thức của nàng, khiến nàng hỗn loạn không thể chấp nhận, đồng thời cũng không thể bình tĩnh để phân tích kỹ càng.
Trình Lang hai mắt đẫm lệ, cười lạnh nói: "Những thứ tôi có đều là cô ban cho, tới Quân khu I là đi theo cô, con đường nghiên cứu khoa học này cũng là cô dẫn tôi đi, thậm chí, thậm chí địa vị thanh danh hôm nay cũng là từ phúc khí của cô mà có, tôi đem trả chúng nó cho cô, còn không tốt sao?"
Tống Chân: "Tôi không cần..."
Trình Lang chợt bùng nổ: "Tôi đây cũng không cần!"
Tống Chân như ngạt thở, Trúc Tuế đứng giữa hai người, theo bản năng che chắn khuôn mặt Tống Chân lại.
Hai mắt Trình Lang đỏ ngầu như máu, ánh mắt dán chặt vào Tống Chân: "Cô không cần, tôi cũng chẳng muốn."
"Không còn cô ở bên nữa, mấy thứ này chẳng là gì cả, trước giờ tôi chưa từng thích những thứ này, cô không còn ở bên nữa, tôi kiên trì vì cái gì chứ? Cô cho rằng tôi thích mấy cái luận văn nghiên cứu khoa học chán ngắt à? Tôi thích cuộc sống sáng đi chiều về rồi lại tăng ca ở phòng thí nghiệm sao? Những điều này là cô theo đuổi, tôi chỉ muốn giúp cô những gì nằm trong khả năng của mình, bây giờ cô đi rồi, vậy cô cũng mang chúng nó theo đi, tách chúng nó ra khỏi cuộc đời tôi đi..."
"Khi ly hôn chẳng phải cô đã rất quyết đoán sao? Kể từ khi bắt đầu nghiên cứu phát mình thuốc thử Z, cô đã luôn đặt hết tâm tư vào đó, dù sao thì tôi chưa bao giờ là quan trọng nhất trong cuộc sống của cô, dù sao thì cô cũng chưa bao giờ quan tâm nhiều đến tôi, vậy bây giờ tại sao lại do dự, cơ hội tốt như vậy kia mà..."
"Cơ hội tốt như vậy, cô có thể dùng xem như bù đắp, cô vừa có thể hài lòng, vừa làm tôi hết hy vọng!"
"Tôi chịu đủ rồi, tôi không muốn ngày nào cũng nhìn thấy cô, nghe cô và những thứ cô làm ra được mọi người khen ngợi..."
"Nếu cô đã muốn rõ ràng, vậy tôi giao hết lại cho cô, cô còn mềm lòng cái gì chứ!"
Trình Lang nhìn thẳng vào Tống Chân, chất vấn từng câu từng chữ, "Chẳng phải cô không hề quan tâm sao, vậy sao lúc này lại không thể ra tay được?"
Gầm thét xong một hơi, không biết nghĩ tới cái gì, Trình Lang lại lần nữa cười khổ.
Cặp mắt quen thuộc kia cứ vậy nhìn chằm chằm vào Tống Chân, nước mắt lưng tròng, sắc bén hỏi.
"Tống Chân, ly hôn nhanh chóng như vậy cô có từng do dự ư?"
"Tôi vẫn luôn đuổi theo cô, còn tôi ở trong lòng cô đã từng có được vị trí nào sao?"
"Hay là, thật ra đây mới là điều cô muốn, ly hôn với tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi tôi, mối quan hệ 6 năm yêu đương đối với cô mà nói là gánh nặng, làm chậm trễ sự nghiệp của cô, bây giờ cô mới thực sự được giải thoát?"
"Tôi uống thuốc đến mức suýt thì nôn ra, còn cô, cô đã từng cảm thấy khó chịu chưa?"
Ong ——
Một tiếng ù chói tai vang lên, Tống Chân đỡ trán trước ánh nhìn của đôi mắt đó.
Kỳ lạ thay, bị ép hỏi như vậy, Tống Chân lại không nghĩ đến bất kì điều dơ bẩn gì mà ngược lại, là lần nữa nhìn thấy những vẻ đẹp của buổi ban sơ.
Thời cấp ba, buổi sáng bị Trình Lang nhét sữa nóng vào tay.
Buổi tối, Trình Lang sẽ đưa cho nàng một tờ giấy nhỏ nói muốn cùng đi tản bộ trên sân thể dục, ở góc dưới tờ giấy sẽ vẽ một mặt cười nho nhỏ đáng yêu.
Thời đại học, trên con đường đầy lá phong rơi là hình ảnh hai người đang chạy vội đến lớp học...
Thời gian bên nhau với Trình Lang chiếm gần một phần ba cuộc đời nàng, khi chia tay là nói lời từ biệt với một phần ba cuộc đời mình, phủ bụi lên những mảnh ký ức tốt đẹp...
Không khó chịu ư, làm sao có thể?
Tống Chân, một người chưa bao giờ mất ngủ, bắt đầu mất ngủ...
Những ngày đầu, buổi sáng tỉnh dậy lúc nào gối đầu cũng ướt...
Có đôi khi cũng không tồn tại thứ gọi là trời tối hay hừng đông, nàng chỉ ngã đầu vào gối, cũng không biết là có ngủ hay không, bầu trời thì thong thả sáng lên, còn trong không gian tĩnh mịch không tiếng động, giữa chốn không người yên tĩnh lặng tờ, những tháng ngày lại bắt đầu lặp lại...
Nàng không phải là một kẻ vô cảm.
Chỉ là nàng còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ, nàng không thể ngã xuống, nàng... Cho dù là nát tan, nàng cũng phải ghép lại cho chính mình nguyên vẹn, giả vờ rằng mình vẫn đang sống rất tốt...
Nàng không thể gục ngã được, bố vẫn đang chờ nàng tìm được câu trả lời...
"Chị!" Bả vai đột nhiên bị lay mạnh.
Tống Chân định thần lại, ngơ ngác nhìn Trúc Tuế trước mặt, vẻ mặt đối phương lo lắng.
Mãi nàng mới nhận ra, vừa rồi hình như Trúc Tuế đã kêu nàng rất nhiều lần... Chẳng qua là, nàng dường như vẫn không tỉnh táo lại...
Tống Chân ngơ ngác nhìn Trúc Tuế.
Trúc Tuế nhẹ giọng: "Chị không sao chứ?"
"Tuế Tuế, Chị... Đau đầu." Tay đặt trên thái dương lại ấn xuống.
Vừa nói ra một câu như vậy, tiếng ù tai lại bắt đầu chát chúa rít lên, Tống Chân lần nữa nhíu mày lại, lúc lông mi hạ xuống rồi nâng lên, Trúc Tuế đột nhiên chăm chú nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tống Chân khó hiểu, ngay sau đó, ngón tay Trúc Tuế khẽ vuốt đuôi mắt nàng, lúc này Tống Chân mới cảm thấy một chút ươn ướt...
Nàng, rơi lệ?
Ngón tay chạm vào nước mắt kia của Trúc Tuế hơi run rẩy, Tống Chân vừa định nói mình không sao, thì Trình Lang lại gọi tên nàng.
Nhưng lần này chưa kịp nói tiếp đã bị Trúc Tuế hét lại.
"Cô còn chưa đủ à? Câm miệng!"
Một quân nhân được rèn luyện dưới áp lực cao trong thời gian dài gằn giọng lên, giọng nói vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi vai của Tống Chân cũng co rúm lại.
Trúc Tuế quay đầu lại, trong đầu Tống Chân lại bắt đầu ong ong, nàng nhắm mắt cúi đầu, cơn đau đầu như hình với bóng, không cách nào thoát khỏi, vô cùng khó chịu.
Nhìn bộ dáng sốt ruột của Trúc Tuế, Trình Lang chợt cảm thấy buồn cười, "Tôi nói câu nào không đúng..."
"Câu nói nào của cô là đúng? Cô đừng có bức ép cô ấy! Không thấy cô ấy đang rất khó chịu à!!"
"Cô ấy đối với cô có ơn, chứ không phải có thù oán, cô không mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn muốn ở đây ép chết cô ấy mới thấy vui à?"
"Cô muốn chết hay muốn sống gì tôi sẽ không cản, mấy thứ này cô tự mà mang nộp cho Quân khu, tác dụng cũng giống nhau. Cô không muốn nhìn thấy cô ấy ở khoa Tuyến tố, thế thì cứ từ chức là xong chuyện, một hai cứ phải bắt người ở lại rồi bắt đầu ồn ào cái gì, hát tuồng chắc!"
Hình như Tống Chân chưa thấy Trúc Tuế trông nghiêm khắc như vậy bao giờ.
Trình Lang cũng sửng sốt một lát.
Bởi lẽ, khí chất của Trúc Tuế không hình thành trong cuộc sống hàng ngày, mà là được tạo nên trong mưa bom bão đạn chân chính, thường ngày cô trông có vẻ không đáng sợ, bây giờ lại đột nhiên bùng nổ, chỉ cần thứ sức mạnh vô hình này cũng đủ ép khí thế của người khác giảm xuống vài phần.
Hòa hoãn lại, Trúc Tuế hạ giọng nói xuống, nhưng khí thế vẫn chưa kiềm chế được, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy khó thở.
"Những chuyện dơ bẩn đó là do cô tự làm, do chính cô quyết định, cô ấy không muốn nghe, cô không cần phải nói."
"Loại thủ đoạn đó cô ấy khinh thường, cô cũng không cần phải nghĩ đến cái gì mà hy sinh bản thân để bù đắp cho mối duyên đau khổ của cô ấy. Xem phim truyền hình nhiều quá đầu óc thành đậu phụ hết rồi phải không? Nếu cô thật sự là kẻ si tình, thấy bản thân làm sai, vậy thì vác mấy thứ này đi tìm người kia tính sổ, đừng làm bẩn tay cô Tống của tôi..."
Trúc Tuế gằn từng chữ: "Trước đây theo đuổi cô ấy là cô tự chọn, bởi vì cô thích cô ấy, ủng hộ cô ấy."
"Sau này cô ngoại tình là vì chính cô không khống chế được bản thân mình, cho dù trong mối quan hệ này cô ấy xem nhẹ cô đi nữa thì cũng không có ra ngoài làm loạn với người khác, còn cô thì sao?"
"Trình Lang, người làm sai là cô, chứ không phải cô ấy."
"Cho nên cô đừng làm ra vẻ như cô đau khổ oan ức buồn bã lắm..."
"Nếu cô thật sự suy nghĩ cho Tống Chân, vậy thì cô đã không ép cô ấy cầm lấy thứ này rồi đưa đến Quân khu, cũng mệt cô nghĩ ra được đấy. Chưa nói đến chuyện cả hai biết nhau từ nhỏ, cô ấy quen biết cha mẹ cô, họ hàng của cô, chỉ cần việc hai người là đồng nghiệp, còn ở chung một bộ phận, cô thấy cấp trên sẽ thế nào, còn bạn bè của cô ấy sẽ nghĩ gì đây? Cái cốt truyện giết người thân diệt bạn bè này chỉ có vẻ hay trong phim truyền hình thôi, cô muốn đặt cô ấy vào trước ngã tư đạo đức à?"
"Mẹ nó chứ!"
Trúc Tuế oay người, Tống Chân đang cuộn hay tay lên ôm trán, trông vô cùng khó chịu.
Trúc Tuế suy tư một chốc, rất nhanh đã có quyết định, "Chị, chúng ta đi thôi, không nói nữa."
Tống Chân còn chưa kịp bừng tỉnh, Trúc Tuế đã kéo mũ áo khoác che mặt nàng lại, khoảnh khắc tiếp theo, đùi Tống Chân bị Trúc Tuế ôm lên, nàng như một đứa bé bị bế lên...
- Ed: Tưởng tượng chắc giống kiểu bế để dỗ em bé ợ hay sao đó:)))
Tống Chân trợn to mắt, không kịp kinh ngạc, Trình Lang phía sau không lên tiếng ngăn cản.
Tống Chân đau đầu không nghe rõ, Trúc Tuế quay người bước ra ngoài, đùng —— một tiếng, chiếc bàn gỗ nặng trịch dịch chuyển vài centimet, tài liệu trên bàn làm việc cũng vương vãi ra...
Tả Điềm tình cờ đi trên hành lang, ở ngoài nghe thấy tiếng, kinh ngạc nói, "Có cái gì vừa sụp hả?"
Còn chưa nói dứt lời thì một âm thanh khác lại phát ra.
Cửa văn phòng của Trình Lang vang lên rầm một tiếng rồi rộng mở, Trúc Tuế sắc mặt u ám đang ôm ai đó trong tay vội vàng đi qua.
Tả Điềm trừng lớn mắt, nhất thời nói không nên lời, cứ vậy nhìn thẳng theo Trúc Tuế đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt...
Tả Điềm: "Tôi, người tôi vừa nhìn thấy là trưởng khoa của chúng tôi nhỉ?"
Hứa An Bạch ở bên cạnh cô bình tĩnh hơn nhiều, anh gật gật đầu.
Tả Điềm sờ sờ đầu, "Ha, ha ha, sao lần này, có cảm giác trưởng khoa tức giận dữ vậy, đến mở cửa cũng hung hăng nữa..."
Nghĩ đến cái gì, Tả Điềm: "Cô ấy dùng tay mở cửa hả, sao tôi..."
Hứa An Bạch nhìn cửa phòng làm việc của Trình Lang lắc lư qua lại, sửa đúng lời của Tả Điềm, "Là dùng chân đá."
"?"
"Kìa." Hứa An Bạch hơi hất cằm lên, "Khóa hỏng rồi."
Tả Điềm không tin nổi mà nhìn sang, hai mắt lần nữa trừng to, kinh ngạc, ổ khóa hỏng thật rồi.
Khó khách sao tiếng lại to như vậy, sức mạnh gì vậy chứ!!!
Ngay sau đó, Hứa An Bạch nói thêm một câu làm Tả Điềm muốn rớt cằm.
Hứa An Bạch nhìn hướng Trúc Tuế rời đi, nói có sách mách có chứng, "Quần áo của người mà Trúc Tuế ôm, theo tôi nhớ thì là của cô Tống mặc hôm nay đúng không?"
Tả Điềm nhớ lại một lúc, miệng không thể ngậm lại được.