Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 60: Đặc biệt



Tại cổ thành do Thung Lũng Hạnh Phúc xây dựng, lễ Thất Tịch truyền thống được tổ chức rất hoành tráng và trang trọng.

Từ phiến đá xanh ven đường cho đến mái ngói đen cong cong đều được treo đèn hoa đăng, những người bán hàng rong ven đường ngoại trừ bán đồ ăn là nhiều nhất ra thì phần còn lại hầu như đều bán đèn lồng.

Đây không phải là nơi thú vị để vui chơi, nhưng lại là một địa điểm thích hợp để hẹn hò.

Trên đường phố trải dài nét văn hóa xưa cũ, thời gian như trôi chậm lại, ánh đèn hoa đăng nhu hòa cũng dịu dàng chiếu rọi lên những con người xung quanh.

Trúc Tuế cầm ly rượu, nhìn lướt qua Đồng Hướng Lộ đang đứng gần đó, từ ban công nhỏ trên tầng hai của Sober Bar nhìn xuống, nhìn dòng người qua lại trong khung cảnh đó.

Ăn tối xong cả hai đi bộ đến đây, trên đường Tống Chân đã ăn một chút đồ ăn nhẹ ở một quầy hàng rong, sau đó thong thả ngủ một giấc.

Hôm nay lúc mới đầu Tống Chân còn cảnh giác, nhưng bị Trúc Tuế làm phân tâm xong, nàng cũng bắt đầu thật sự vui chơi, không để ý đến những thứ khác nữa, nhưng Trúc Tuế thì khác, từ khi vào công viên giải trí, trong lòng cô đã rất sáng suốt.

Cô không chỉ vui chơi sung sướng mà còn quan sát rất rõ ràng.

Cả ngày hôm nay, bắt đầu từ khi bước vào Thung Lũng Hạnh Phúc, Đồng Hướng Lộ luôn thi thoảng xuất hiện xung quanh bọn họ.

Khoảng cách không xa không gần, nàng ta đi theo hai người? Nhưng mỗi lần liếc mắt nhìn sang thì Đồng Hướng Lộ và bạn đồng hành của nàng ta đều đang nói chuyện, mỉm cười rất vui vẻ.

Nàng ta không phải đang đi theo? Thung Lũng Hạnh Phúc lớn đến vậy, lộ trình mà Trúc Tuế vạch ra cũng không đi theo bất kỳ quy tắc nào, cô đã bỏ qua một vài địa điểm nổi tiếng được quảng cáo rầm rộ, cứ như vậy, thay vì cố gắng trốn khỏi mọi người, cả hai chậm rãi xếp hàng để chơi rất nhiều trò, thế nhưng trên đường đi lại có thể liên tục tình cờ gặp phải Đồng Hướng Lộ...

À không, nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy!

Nếu không phải trùng hợp, vậy chính là cố ý.

Bữa tối ăn cùng nhau, cùng đi tới cổ thành rồi giải tán, ở Thung Lũng Hạnh Phúc còn có thể tìm được bọn họ, chứ đừng nói chi đến một cổ thành chiếm không đến một khu vực chủ đề, nếu muốn theo đuôi cũng là một chuyện vô cùng đơn giản, đúng không?

Khi Trúc Tuế cõng Tống Chân đang ngái ngủ đi dạo, luôn cố ý vô tình bắt gặp bóng dáng Đồng Hướng Lộ ở xung quanh đó.

Nếu không thể thoát khỏi, đối phương cũng có quyết tâm như Vưu đội đã đoán trước, vậy thì đương nhiên Trúc Tuế sẽ tìm một chốn yên tĩnh để Đồng Hướng Lộ có không gian để thể hiện rồi.

Thế là Trúc Tuế chọn một quán Sober Bar, đi lên lầu hai không có người, vừa đặt Tống Chân lên sofa rồi đi đến ban công nhìn xuống thì Đồng Hướng Lộ bước vào...

Có đôi khi, quá trùng hợp sẽ không còn là trùng hợp.

Có một số việc dù trong lòng đã rõ nhưng không cần phải nói ra, Trúc Tuế thu tầm mắt, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều thứ, việc đi lên lầu hai của Sober Bar này cũng chỉ là một quyết định nhanh chóng.

Trúc Tuế chuyển ánh nhìn sang Đồng Hướng Lộ.

Ngay khi Đồng Hướng Lộ đang định mỉm cười đáp lại thì ánh mắt của cô lại lần nữa lướt sang nơi khác, khóe miệng Đồng Hướng Lộ cứng đờ.

"Đồng tiểu thư chỉ đi một mình? Người đi cùng cô hôm nay..." Dường như suy nghĩ tìm từ một lát, dừng một chút, Trúc Tuế mới nói tiếp, "Bạn cô đâu?"

"Gọi như vậy có được không, hay gọi là bạn trai thì chính xác hơn?" Trúc Tuế bổ sung.

Đồng Hướng Lộ ngồi ở sofa đối diện, nghe Trúc Tuế hỏi, cả người như không xương tựa vào trên ghế sofa, uống một ngụm rượu trong ly, màu rượu đỏ lan ra rồi biến mất trên đôi môi của nàng dưới ánh sáng rải rác, động tác ngẩng đầu giơ tay làm cơ thể duỗi ra, chiếc váy bộc lộ khéo léo tạo nên một đường cong uyển chuyển, không thể phủ nhận, chỉ cần nhìn cảnh này cũng đã rất là cảnh đẹp ý vui.

Vốn đã quen chơi trò tình ái, Đồng Hướng Lộ biết rất rõ về ưu thế lực hấp dẫn của mình.

Vừa khéo, Trúc Tuế cũng rất hiểu biết về kiểu trêu chọc như có như không này.

Chỉ là khác với việc thực hành trực tiếp của Đồng Hướng Lộ, cô học được trong quá trình huấn luyện, ghi chép đủ loại vào sổ tay, sau đó thực hành từng cái một, lâu ngày thấm vào trong xương tủy, là loại hiểu biết vô cùng sâu sắc.

Đặt ly rượu xuống, tư thế của Đồng Hướng Lộ càng thêm tùy ý, nàng quay đầu lại, ngữ điệu cũng tùy ý nói.

"Chỉ là bạn bè thôi. Chưa tới mức có thể gọi là bạn trai, hơn nữa," Đồng Hướng Lộ nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra một nụ cười mê ly, lại uống thêm một ngụm rượu, cùng liếc nhìn xuống ban công, nhàn nhã nói, "Trong mắt tôi, anh ta chưa đủ để làm bạn trai."

Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Trúc Tuế, nói từng chữ một, "Tâm tư đều viết hết lên trên mặt, có thể làm bạn, nhưng làm bạn trai thì sẽ có chút không được thú vị."

Ngón tay đưa lên trong không trung chỉ về hướng đường phố, "Vừa rồi còn ở kia, còn bây giờ..."

Đồng Hướng Lộ buông tay nhún vai, hồn nhiên ngây thơ nói, "Tôi cũng không rõ anh ta đi đâu rồi, nhưng đã là một người trưởng thành, tôi nghĩ anh ta hẳn sẽ không bị lạc."

Trúc Tuế nhướng mày lên, không tiếp nhận ánh mắt tán tỉnh của Đồng Hướng Lộ, đối phương vừa nhìn đến, cô liền hơi rũ mi xuống, tránh đi ánh nhìn kia, khiến Đồng Hướng Lộ liếc mắt đưa tình với người mù, rất có loại cảm giác tay đánh vào bông.

Trong lúc im lặng, Trúc Tuế nhẹ nhàng lắc chiếc ly trong tay, rượu trong ly ánh lên màu vàng xinh đẹp, nhưng cô vẫn tiếp tục không động miệng.

Dáng ngồi của Đồng Hướng Lộ không được tốt, chỉ trong thời gian ngắn cả người đã nhũn ra sofa, thân hình nghiêng lệch, tóc dài buông xõa, bộ dạng lười biếng mà thả lỏng, như một con mèo sang quý đang phơi mình trên ban công dưới ánh trăng thưa thớt.

Trong lúc nhất thời, cả hai đều không nói gì, Đồng Hướng Lộ không ngừng đánh giá Trúc Tuế, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người cô,, còn Trúc Tuế thì chỉ đoan chính ngồi trước mặt Tống Chân, thân thể che gương mặt của Tống Chân lại, lông mi cụp xuống, như nhà sư thiền định, lù lù bất động.

Ánh mắt của Đồng Hướng Lộ cuối cùng dừng trên ly rượu đang đung đưa trên tay Trúc Tuế, nhìn một lúc rồi lại lướt qua.

"Hôm nay trưởng khoa Trúc nói chuyện với tôi rất nhiều, hôm nay tâm tình tốt nên chịu để ý đến tôi rồi à?"

Trúc Tuế: "Lời này là ý gì?"

Đồng Hướng Lộ: "Ý trên mặt chữ đó, cách đối xử và lời nói hằng ngày của cô đối với tôi cũng không thể nói là muốn nói chuyện làm quen được có đúng không?"

Theo đuôi người khác đến tận đây, Trúc Tuế vốn tưởng Đồng Hướng Lộ sẽ xem mấy chuyện xấu hổ trước đây như chưa từng xảy ra, nhưng quả nhiên nàng không phải người bình thường, cũng không đi theo lối thường, hoàn toàn không có chút kiêng dè né tránh nào.

Nàng ta thẳng thắn vô tư như vậy, Trúc Tuế cũng không cần phải giả vờ gì, tuy là không giả vờ nhưng lời nói cũng cần khéo léo uyển chuyển hơn một chút.

"Tôi cảm thấy cũng không thể trách tôi."

"Ồ?" Chỉ một chữ, đuôi lông mày hơi nhếch lên cao, giọng điệu được Đồng Hướng Lộ kéo dài tựa như làm nũng.

Dáng vẻ của Trúc Tuế vẫn vậy, không hề bị ảnh hưởng bởi Đồng Hướng Lộ, có sao nói vậy, "Dù thế nào thì tôi cũng là trưởng khoa khoa Tuyến tố của Quân khu I, còn có chuyện của chị họ tôi và phu nhân Brown trước kia, sau đó Viện nghiên cứu Quân khu III lại đưa ra đề nghị giám sát toàn bộ quá trình thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z, sau khi chúng tôi đưa ra điều kiện thì lại chậm chạp không trả lời, rất nhiều chuyện gộp lại như vậy, Đồng tiểu thư không cảm thấy nếu tôi có thái độ tốt với cô thì mới là kỳ lạ sao?"

"Vậy thái độ trước kia là đứng trên lập trường thân phận hai bên?"

Trúc Tuế nhìn thoáng qua Tống Chân đang giả bộ ngủ, thâm ý nói, "Chẳng bằng nói sự hòa hợp hiếm có tối nay là bởi vì tôi cần, Chân Chân cũng cần..."

Từ trước đến nay Trúc Tuế luôn gọi Tống Chân bằng cả họ tên, hiếm khi gọi bằng tên thân mật như vậy, còn là ngay trước mặt Đồng Hướng Lộ, giọng nói trầm xuống, khiến Tống Chân nghe xong nổi hết da gà, cảm thấy một sự ngượng ngùng khó tả dâng trào lên.

Ánh mắt Đồng Hướng Lộ theo Trúc Tuế nhìn sang Tống Chân một lát, hiểu ý nói, "Là vì sợ tôi ồn ào làm phiền cô Tống ngủ, cho nên mới nói chuyện tử tế với tôi sao?" Chốc lát sau lại cúi đầu cười cợt nói, "Ôi, trưởng khoa Trúc thật đúng là bạn gái tốt mà."

Trong giọng nói mang theo đôi chút mỉa mai lộ liễu.

"Chuyện nhỏ, nên như thế."

Đồng Hướng Lộ nghe vậy, nụ cười càng không chân thành, cũng không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn vào Tống Chân vốn đang bình tĩnh dần trở nên thâm trầm.

Trúc Tuế cầm ly rượu lên, đột nhiên đi đến dựa vào lan can ban công.

Hai tay cô chống lên lan can phía sau lưng, nhìn vào bên trong quán bar giữa những ngọn đèn hoa đăng chiếu rọi khắp đường phố, đôi mắt dài tựa như rực lên lấp lánh, trong ánh sáng và bóng tối chập chờn lay động, khó đoán nói, "Ý của Đồng tiểu thư là, hôm nay muốn trò chuyện vui vẻ với tôi?"

"Ngày nào tôi cũng đều muốn nói chuyện vui vẻ với trưởng khoa Trúc, nhưng chẳng phải cô vẫn luôn không cho tôi cơ hội sao!"

"Ra là vậy." Trúc Tuế gật đầu, ánh sáng chảy trên mái tóc đen mượt như sa tanh của cô, vừa chói lóa vừa kỳ diệu, "Nếu đã vậy, muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện vui vẻ thì hẳn phải nên thẳng thắn chân thành, tôi mạnh dạn hỏi Đồng tiểu thư một câu, Viện nghiên cứu Quân khu III đã quyết định xong chưa?"

"Ý cô là chuyện công bố số liệu thử nghiệm lâm sàng của Alpha?"

"Cũng chỉ có một chuyện đó."

Đồng Hướng Lộ cũng cụp mắt xuống, hàng mi dài cong lên, mascara kết hợp với khuôn mặt thanh tú khiến nàng lúc này trông giống như một con búp bê Tây Dương.

"Nói đến chân thành thẳng thắn, chẳng phải trưởng khoa Trúc vừa khen rượu tôi đưa cô không tệ sao, không uống chút nào đã nói thích, hành vi này là trái với hai chữ chân thành, phải không?"

"Nếu không thích thì trả lại cho tôi là được, cũng không cần phải hư tình giả ý, rượu là do tôi gọi, tiêu phí cũng chỉ là tiền và thời gian của tôi, cô cảm thấy có đúng không, trưởng khoa Trúc?"

Hàng mi dài nhướng lên, hai mắt ranh mãnh.

Trúc Tuế không né không tránh, hai bên đối diện, khí thế không bên nào thua bên nào.

Ánh mắt Trúc Tuế sắc bén thẳng tắp, mang theo vẻ lạnh lùng thấu xương.

Ánh mắt của Đồng Hướng Lộ lại nhu hòa thanh tú, viền mắt hồng hào bao phủ.

Một bên cứng rắn một bên mềm mại, một bên trắng đen trái phải rõ ràng, còn một bên là ái muội mơ hồ hỗn loạn.

Hai bên đối lập, không phân thắng bại, trận đấu mắt kết thúc với tỷ số hòa.

Hai người nhìn nhau một lúc, lúc Đồng Hướng Lộ sắp hết kiên nhẫn, Trúc Tuế nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, lông mày khẽ động, vô thức uống thêm một ngụm nữa, trong lòng tràn ngập cuồng phong bão táp nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, lại thêm một chút thoải mái thích ý, cảm nhận dư vị nói, "Hổ phách chi mộng, Cocktail ba tầng, bình thường tôi rất thích uống, rượu ngon, cảm ơn."

Cô nâng ly rượu lên với Đồng Hướng Lộ, khen ngợi, "Đồng tiểu thư bỏ thêm gì vào bên trong vậy, hương vị hơi khác một chút, nhưng kết cấu có vẻ đậm đà hơn."

Đồng Hướng Lộ thấy cô uống hai ngụm, cũng đứng dậy, vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng, sau đó cầm ly rượu đi đến ban công, dựa vào lan can, nhấp một ngụm rượu vang đỏ của mình rồi nói: "Chỉ là một gia vị bình thường trong quán bar thôi, khi ở nước ngoài biết được nên tôi nhờ người pha chế sửa lại một chút... Chỉ cần trưởng khoa Trúc thích là được."

Đồng Hướng Lộ liếc mắt nhìn Trúc Tuế một cái, quả thực là mị nhãn như tơ.

Nàng ta không nói, Trúc Tuế cũng không hỏi nữa.

Trong lòng Tống Chân lại có chút lo lắng, tay siết chặt, trực giác mách bảo sẽ có biến cố gì đó xảy ra.

Trên ban công, Trúc Tuế và Đồng Dướng Lộ đều dựa vào lan can, chỉ cách nhau chừng hai bước, khoảng cách như gần như xa, cùng với những ánh đèn hoa đăng mờ ảo tràn ngập khắp các con phố ngõ hẻm trong ngày lễ Thất Tịch, không khí như ánh sáng mờ nhạt, dần dần trở nên mơ hồ ái muội.

Ít nhất, Đồng Hướng Lộ cảm thấy như vậy.

"Rượu tôi đã uống, vậy Đồng tiểu thư có thể trả lời vấn đề của tôi được chưa?"

Đồng Hướng Lộ vẫy vẫy tay mỉm cười: "Trưởng khoa Trúc không cảm thấy vấn đề này quá gây mất hứng sao, nhưng mà cô muốn đáp án thì cũng được, câu trả lời chính là, tôi cũng không biết!"

Đồng Hướng Lộ nở nụ cười rạng rỡ, không hề có cảm giác áy náy nói, "Chuyện này là do chị tôi phụ trách, chuyện nhàm chán như vậy tôi mới không thèm quan tâm tới đâu!"

Trúc Tuế rũ mắt xuống, "Hai chữ nhàm chán này hình như hôm nay đã được Đồng tiểu thư nhắc tới hai lần, trên đời có nhiều con người và sự việc nhàm chán như thế sao? Vậy trong mắt Đồng tiểu thư cái gì mới là thú vị?"

Đồng Hướng Lộ quay đầu qua, nhìn thẳng về phía Trúc Tuế, Trúc Tuế cũng không né tránh.

"Trưởng khoa Trúc là một người rất thú vị."

Trúc Tuế nhướng mày, cười như không cười.

"Thì ra là tôi à, tôi còn tưởng, đều là nhân viên nghiên cứu thì Đồng tiểu thư sẽ càng có hứng thú với cô Tống hơn chứ."

"Đương nhiên là cô rồi, chỉ bằng việc cô và Tống Chân trở thành người yêu không phải đã rất thú vị rồi sao?"

Trúc Tuế im lặng, giây lát sau, thản nhiên nói, "Hình như Đồng tiểu thư hiểu rất rõ về cô Tống nhỉ?"

"Hiểu rõ thì cũng không hẳn, cô ấy không nói với cô..." Lời không nói hết, Đồng Hướng Lộ nhìn ánh mắt hoang mang của Trúc Tuế, nhận ra có lẽ Tống Chân vẫn chưa nói gì với Trúc Tuế.

"Nói cái gì?"

"Không có gì." Chuyện càng ngày càng thú vị, Đồng Hướng Lộ cúi đầu cười nói, "Tôi tưởng rằng, cô Tống sẽ nói rất nhiều chuyện về tôi cho trưởng khoa Trúc, xem ra là tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi."

Trúc Tuế nhớ lại, xác nhận, "Cô ấy không nói gì về cô cả."

Nhưng cũng không có nghĩa là Trúc Tuế không biết gì.

"Vậy bây giờ, cô Tống trong mắt tôi cũng có chút thú vị." Dừng một chút, ngón tay trắng nõn cách một khoảng chỉ chỉ Trúc Tuế, "Nhưng vẫn không thú vị bằng trưởng khoa Trúc đây."

"Trước đây tôi chỉ nghĩ hai người thân nhau, hôm nay cô lại nói các cô là một đôi, cô Tống thích cô thì không có gì bất ngờ, nhưng tôi cảm thấy Omega ở Quân khu I sẽ chẳng có mấy ai không thích trưởng khoa Trúc có đúng không, vậy mà trưởng khoa Trúc lại thích cô Tống, chuyện này thật làm người ta cảm thấy quá bất ngờ và..." Lông mi Đồng Hướng Lộ cong lên như cây quạt nhỏ, nghịch ngợm nghiêng đầu, "Tò mò."

Nụ cười bỗng trở nên có chút lộ liễu, Đồng Hướng Lộ sắc bén gay gắt nói.

"Tò mò, loại con mọt sách như Tống Chân, một nhà nghiên cứu khoa học cứng nhắc như cô ấy, thì trong mắt trưởng khoa Trúc đây có sức hấp dẫn gì?"

Nói năng lớn mật, cũng không khách khí.

Trúc Tuế nhíu mày, không vội phản bác, lại uống thêm một ngụm rượu, mùi vị trong miệng vẫn rất kỳ lạ, hình như không giống... Những nghi ngờ trong lòng Trúc Tuế dần chìm xuống, dùng một câu hỏi để đáp lại.

"Ai nói cô ấy là mọt sách, nhà nghiên cứu khoa học cứng nhắc?"

Những lời này nghe có chút lạnh lùng.

Lúc đầu trong lòng Tống Chân cũng không quan tâm đến mấy lời này, nhưng Trúc Tuế lại nhất quyết hỏi, nàng suy tư một lúc, trong phút chốc siết chặt tay lại, hơi thở cũng nặng nề hơn.

"Hẳn có thể xem như là người yêu cũ của cô ấy đi."

Từng câu từ chữ của Đồng Hướng Lộ như khoét ra một lỗ hổng trong lòng Tống Chân, ào ào lọt gió.

Đồng Hướng Lộ đặt một ngón tay lên môi dưới đầy đặn của mình, nhẹ gõ gõ, biểu cảm thiên chân vô tà, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn.

"Tôi nhớ ra rồi."

"Lúc đó người kia đánh giá như vầy."

"Nói trong mắt Tống Chân chỉ có nghiên cứu khoa học, năm này sang năm nọ, ngày này qua ngày khác chỉ có vậy, không hiểu tình thú, không thích chơi đùa, rõ ràng mới hai mươi tuổi nhưng lại sống như một người già lớn tuổi, buồn tẻ, nhàm chán, chúng tôi tiệc tùng suốt đêm, còn cô ấy thì lại thường xuyên thức thâu đêm vì nghiên cứu khoa học, nhưng dù thế nào thì cũng là thức đêm, không liên quan gì đến việc giữ gìn sức khỏe." (Ý là TC không tham gia tiệc tùng không phải là vì giữ gìn sức khỏe mà chỉ là quan tâm đến nghiên cứu thôi)

"Lời khi uống say đều là lời nói thật, tôi nghĩ đây hẳn là tiếng nói chân thật trong lòng người kia."

"Nói Tống Chân là một khúc gỗ, trong mắt chỉ có sự nghiệp, nhàm chán, không thú vị."

Tống Chân như ngừng thở.

Trình Lang, nói như vậy với Đồng Hướng Lộ về mình sao?

Phản bội và chửi bới, một thứ cũng không thiếu, cùng một lúc sao?!

Nàng bỗng nhiên cảm thấy thật bất lực trước thế giới hoang đường này, thật muốn cười, cười thật trào phúng.

Nàng động đậy, kéo theo toàn thân cũng nhúc nhích, nhưng rồi lại bị cơn đau đớn khó chịu trong lòng quấy rầy.

Hoảng hốt, hỗn loạn không thể diễn tả.

Tống Chân muốn phản bác mình không phải như thế, những lời này là vu khống, nhưng, nghĩ đến lời này từ miệng ai thốt ra, nàng bỗng mất đi tự tin, còn cảm thấy chán nản.

Nếu người ở bên nàng trước kia không cảm nhận được chính xác về nàng, vậy thì ai có thể đây?

Tống Chân cảm giác được hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau, phẫn nộ và bất lực cùng một lúc.

Đặc biệt là bây giờ những lời này còn được nói ra trước mặt Trúc Tuế, nàng, nàng...

Tống Chân nắm chặt bàn tay bên người, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

"Tống Chân không phải là người như vậy."

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, lời không phải từ miệng nàng thốt ra.

Là Trúc Tuế.

Trúc Tuế quay đầu nhìn Đồng Hướng Lộ, hai mắt sáng ngời, nói năng khí phách lặp lại: "Cô ấy không phải là người như vậy."

"Ồ, không đúng sao?" Đồng Hướng Lộ dựa nửa người vào lan can, không ra hình ra dáng.

Dây áo của nàng trượt xuống, tạo ra bầu không khí đôi phần quyến rũ.

Trúc Tuế lại nhìn thẳng, nghiêm nghị nói: "Không phải là không đúng, mà là rất sai."

Trái tim lơ lửng nơi không trung của Tống Chân từ từ ổn định trở lại.

Đồng Hướng Lộ: "Nhưng cô ấy thật sự đặt mọi tâm tư vào nghiên cứu khoa học!"

"Theo đuổi ước mơ của mình là điều không đúng sao?"

"Nhưng cô ta là một Beta, xét về tài năng cô ta luôn thua kém, không nói đến tài năng hay thiên phú gì, trong giới nghiên cứu khoa học tôi cũng chưa từng nghe người khác đề cập đến cô ta có thế mạnh gì, nhóm trưởng nhóm một của các cô am hiểu cân bằng tỉ lệ thành phần thuốc, tôi có một số nghiên cứu về tỉ lệ và phương hướng của thuốc, đều là tiếng lành đồn xa, còn cô ta, ngoại trừ những nỗ lực vụng về thì có cái gì?"

Trúc Tuế đột nhiên cúi đầu bật cười.

Đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm, kết hợp với khung cảnh thơ mộng mơ hồ vừa sáng vừa tối xung quanh khiến Đồng Hướng Lộ trong lúc nhất thời không thể dời mắt.

"Cô đang cười cái gì vậy?"

"Tôi đang cười, có phải Đồng tiểu thư cho rằng cuộc sống thú vị là uống rượu, đánh bài, rồi tận hưởng lạc thú trước mắt không?"

"Không đúng sao?" Đồng Hướng Lộ cau mày, không vui, "Lúc cần làm việc thì làm việc, lúc cần tận hưởng cuộc sống thì tận hưởng, đây không phải là cuộc sống mà mọi người đều tán thành sao?"

Trúc Tuế: "Là mọi người đều tán thành, nhưng không phải ai cũng cần phải tuân theo."

"Người ta thường nói, nghìn độc giả, nghìn Hamlet*, bởi vì mỗi người đều không giống nhau, đều là độc nhất vô nhị."

(*) Hamlet là nhân vật trung tâm trong vở kịch "Hamlet" của nhà soạn kịch người Anh - William Shakespeare. Nhân vật này có một cuộc đời rất là éo le, cảm xúc nhân vật khá phức tạp, nên lúc xem mỗi độc giả sẽ có cảm nhận của riêng mình (Đây là mình đọc từ nhiều nguồn rồi nghĩ vậy, có thể sẽ không đúng).

"Cho nên cuộc sống mà mỗi người hướng tới vì điều gì lại phải giống nhau?"

"Đồng tiểu thư thích những nơi phồn hoa, nhưng có người lại thích giữ mình trong sạch, họ đi theo con đường mà họ muốn thì sẽ không sánh bằng cô sao?"

Dừng một chút, Trúc Tuế lại nở nụ cười, lần này Đồng Hướng Lộ đã nhìn ra, nụ cười này có đôi phần châm chọc.

"Hơn nữa, như cô đã nói, các cô là những nhân viên nghiên cứu có tài năng có thiên phú, nhưng lại hay ba hoa chích chòe, cô Tống chỉ có nỗ lực vụng về, vậy cô có bao giờ nghĩ đến, người đầu tiên nghiên cứu phát minh ra thuốc ổn định là Tống Chân, mà không phải là những thiên tài các người không?"

Sắc mặt Đồng Hướng Lộ trắng bệch.

Trúc Tuế tiến lại gần một chút, gằn từng chữ, "Phải chăng trong mắt ông trời, mấy người tự cho mình có tài năng cao nhất như các cô thật ra chỉ là những người có thiên phú tầm thường nhất, một kẻ thiên phú ngút trời lại kém cỏi hơn một người khổ luyện chăm chỉ nghiên cứu khoa học? Trời cao đang dùng sự thật để trả lời sao??"

Đồng Hướng Lộ có tất cả, có nền tảng gia đình, có thiên phú và nhiều nghiên cứu về thuốc ổn định được cấp bằng sáng chế.

Nếu có điều gì khiến nàng tiếc nuối khó chịu nhất, thì đó chính là nhiều AO tham gia nghiên cứu như vậy, cuối cùng lại để cho một Beta tạo ra thành quả trước!

Những lời này của Trúc Tuế chẳng khác nào đang nhảy Disco trong bãi mìn của Đồng Hướng Lộ.

Không cần nỗ lực gì nhiều, chỉ cần một cú chạm nhẹ là sẽ phát nổ...

Bụp ——

Ly rượu của Đồng Hướng Lộ bị lực tay của nàng bóp vỡ, rượu chảy xuống ta nàng ta, Trúc Tuế cúi đầu nhìn, vẻ mặt không thay đổi, nhắc nhở, "Nếu tay không bị thương thì lau đi."

Gợn sóng bất kinh.

Đồng Hướng Lộ bị đau, cũng không còn đạm nhiên nữa, sắc nhọn chỉ ra, "Nhưng Tống Chân có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là Beta, trưởng khoa Trúc là Alpha, cho dù linh hồn hấp dẫn lẫn nhau, thì cũng không thể ở bên nhau được, có đúng không?"

"Chuyện này không nhọc lòng Đồng tiểu thư lo lắng..."

Còn chưa dứt lời, Trúc Tuế đã nhíu mày, cúi người rít lên, không khỏi đưa tay che lấy sau gáy.

Rượu đúng là không đúng.

Nhưng... Có vẻ nhưng vẫn còn một vấn đề.

Sau một lúc choáng váng, Trúc Tuế đứng yên, trước mắt trở nên rõ ràng hơn một chút.

Cô vừa đứng vững, ngước mắt lên, không biết từ lúc nào Đồng Hướng Lộ đã đến rất gần, Trúc Tuế không khỏi lùi về sau, cách xa ra một chút.

Vẻ mặt Đồng Hướng Lộ lại tươi cười trở lại, giọng nói rất nhỏ, "Kỳ động tình của trưởng khoa Trúc sắp đến rồi?"

Trúc Tuế nhíu mày, đề phòng nhìn Đồng Hướng Lộ.

Đồng Hướng Lộ thấy cô như vậy, cũng lùi một bước, mặt mày khôi phục vẻ nhàn nhã.

"Tôi ngửi được trong không khí có hương vị Pheromone, tuy rằng tạm thời không biết là hương gì, nhưng nó có mùi rất đặc biệt, nghe nói Pheromone của mỗi Alpha cấp S đều có chức năng khác... Đây là của cô à, trưởng khoa Trúc?"

"Tống Chân là Beta, tình cảm của các cô không nhọc tôi lo lắng."

"Vậy kỳ động tình thì sao? Pheromone của B như cô ta có thể che phủ Pheromone của trưởng khoa đây lại không?"

Nhắm mắt lại hít sâu, rồi thở ra một hơi dài, Đồng Hướng Lộ giũ giũ rượu dính trên tay, vui vẻ nói, "Nếu không thể không chế được Pheromone trong tuyến thể, lại còn không có thuốc, chỉ sợ đêm nay trưởng khoa còn không thể rời khỏi Sober Bar này ấy chứ?"

"Một Alpha cấp S đi ra ngoài trong tình trạng trong kỳ động tình, Pheromone của cơ thể sẽ tạo thành rắc rối cho những người xung quanh, quân đội sẽ xét là hành vi phạm tội, bây giờ cô thuộc Viện nghiên cứu khoa học, nếu vậy thì có phải sẽ thông báo cho toàn viện nghiên cứu khoa học không?!"

"Ôi, nghe thảm quá đi! Ở nơi nhiều người, kỳ động tình đột nhiên đến cũng không phải ý muốn của bản thân trưởng khoa mà!"

Trúc Tuế dựa vào lan can, cơ thể mất sức một cách kỳ lạ, có dấu hiệu như đến kỳ, nhưng cô lại hoàn toàn không thể kiểm soát được tuyến thể của mình dù có nỗ lực thế nào đến mấy...

Ly rượu kia...

Hít sâu một hơi, Trúc Tuế: "Cô muốn nói cái gì?"

Đồng Hướng Lộ tươi cười đánh giá Trúc Tuế, ngón tay đan lại, "Mấy lời vừa rồi của cô làm tôi rất khó chịu!"

"Rồi sao?"

"Cho nên ~ để tôi nghĩ một chút ~~" Đồng Hướng Lộ lại đổi thành dáng vẻ thiên chân vô tà, nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên vỗ tay nói, "Vậy thì như vầy đi, cô xin lỗi tôi, rút lại mấy lời kia, thừa nhận Tống Chân là đồ ngu ngốc, tôi sẽ... Rủ lòng từ bi đánh dấu tạm thời cho cô, thế nào?"

"Nhưng mà lời xin lỗi thì phải chân thành, chỉ là nói suông thôi thì quá phù phiếm."

Đồng Hướng Lộ nhíu mày lại, thương hại nói, "Không thì quỳ xuống xin lỗi cũng được? Trưởng khoa Trúc cảm thấy thế nào?"

"Người cuối cùng làm tôi khó chịu đã phải quỳ rất lâu, nhưng nếu là trưởng khoa thì chỉ cần quỳ là được, rất có lời có phải không?"

"..."

Mẹ nó con điên.

Phản ứng đầu tiên trong lòng Trúc Tuế chỉ có bốn chữ này.

Trúc Tuế che sau gáy, ngẩng đầu lên, "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Vậy thì tôi đây sẽ miễn cưỡng chờ đợi ~" Đồng Hướng Lộ lại lùi một bước, chiêm ngưỡng dáng vẻ chảy mồ hôi lạnh đầy đầu của Trúc Tuế, mặt mày tươi cười, lời nói lại làm người ta kinh ngạc, "Chờ khi cơn động tình đến, không nhịn được nữa thì cô sẽ cầu xin tôi đánh dấu tạm thời giúp cô thôi."

Trúc Tuế thật sự là... Đã lâu rồi chưa gặp được người điên như vậy.

Ngẩng mặt lên, Trúc Tuế lắc đầu cười.

Đồng Hướng Lộ: "Cô cười cái gì?"

Trúc Tuế: "Đương nhiên là bởi vì buồn cười."

"Vậy thì cô và tôi có trải nghiệm giống nhau rồi, người cuối cùng nói chuyện với tôi như vậy cũng phải quỳ xuống cầu xin tôi."

Đồng Hướng Lộ không đùa nữa, nói, "Mùi hương đậm hơn rồi, cô còn muốn cố kiểm soát tuyến thể sao? Vẫn nên đừng cố chấp nữa..."

"Ở kỳ động tình, càng khống chế sẽ càng mất khống chế..."

Lời vừa ra khỏi miệng, Trúc Tuế đứng thẳng lên, ban công nhỏ đột nhiên tràn ngập nồng đậm Pheromone của Alpha.

Khi Đồng Hướng Lộ ngửi được, phản ứng đầu tiên không phải là giễu cợt, nàng không kịp...

Thụp —— phản ứng đầu tiên của nàng ta là, toàn thân mất khống chế, hai đầu gối chạm đất...

Nàng quỳ xuống...

Thân thể như bị thứ gì đó đè lên, không thể đứng dậy được...

Móng tay cào trên mặt đất, người ướt đẫm mồ hôi chuyển từ Trúc Tuế thành Đồng Hướng Lộ, mở to miệng hít sâu, mưu toan giãy giụa, lại không thể ngăn mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán...

"Cô, cô làm gì..."

Giải phóng Pheromone xong, Trúc Tuế nhẹ nhõm hẳn, rũ mắt nhìn Đồng Hướng Lộ đang quỳ trên mặt đất, không nói lời nào.

Ngay sau đó, mùi Pheromone trở nên càng nồng nặc, cả người Đồng Hướng Lộ như bị một bàn tay vô hình đè trên mặt đất, không thể đứng dậy, cũng không thể nói ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía Trúc Tuế, cuối cùng bên trong đó cũng có sự hoảng sợ mà Trúc Tuế quen thuộc.

Tống Chân ở bên trong ngửi được mùi hương thì không giả bộ ngủ nữa, ngồi dậy.

Còn Trúc Tuế thì đi từng bước tới trước mặt Đồng Hướng Lộ, mỗi một bước đến gần, mồ hôi trên người Đồng Hướng Lộ lại dày thêm một tầng, Pheromone từ trên người Trúc Tuế phát ra, mỗi khi cô tới gần hơn, sẽ là mỗi một lần dày vò đối với Đồng Hướng Lộ.

Khi ngồi xổm xuống trước mặt Đồng Hướng Lộ, mặc dù trên người Trúc Tuế chẳng còn chút sức lực, nhưng Đồng Hướng Lộ trên mặt đất lại càng khó chịu hơn, mồ hôi chảy ra từng đợt, đôi môi trắng bệch run rẩy.

"Nói không nên lời rồi đúng không? Cũng không sao, đó là chuyện bình thường." Trúc Tuế chầm chậm nói.

"Xem ra Đồng tiểu thư chưa từng hẹn hò với Alpha cấp S nào nhỉ, hiểu biết của cô về chúng tôi vẫn còn quá nông cạn."

"AO đồng cấp trong kỳ động tình sẽ hấp dẫn lẫn nhau, nhưng nếu có một bên cấp bậc thấp hơn..." Trúc Tuế đến gần Đồng Hướng Lộ, trong mùi bạc hà nồng đậm, thong thả nói, "Đặc biệt là giữa cấp S và cấp A, Pheromone với nồng độ cao của Alpha có thể dùng để tấn công."

"Xin lỗi nha, nhưng điều đặc biệt ở Pheromone của tôi là ở phương diện này, năng lực tấn công vô cùng mạnh!"

"Omega cấp A rất hiếm, nhưng đáng tiếc, vẫn không phải cấp S, có thế nào thì..."

"Cũng kém hơn."

Dứt lời, Pheromone càng ngày càng không có khống chế, Đồng Hướng Lộ kêu lên một tiếng, trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Ánh mắt Trúc Tuế lạnh lẽo, ly rượu trong tay hơi nghiêng, rượu được bỏ thuốc chảy đầy mặt Đồng Hướng Lộ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv