Văn bản phê chuẩn lập số hiệu hồ sơ được Trúc Tuế lấy ra làm mọi người có mặt đều bàng hoàng.
Trúc Tuế vỗ vỗ tay, cuối cùng nhàn nhã uống một ngụm nước.
Lúc trước cô đã cảm thấy không đúng, cách làm của Quân khu III dường như chỗ nào cũng hợp lý, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì chỗ nào cũng lộ ra điều kỳ lạ, luôn cảm thấy bên trong có thứ gì đó mà bọn họ không biết, cần phải được liên kết với nhau mới có thể thông thấu được thái độ của Quân khu III.
Đến bây giờ Trúc Tuế cũng không thể nói rằng bản thân có thể hoàn toàn hiểu được.
Thậm chí chuyện của Trình Lang lần này, càng nghĩ kỹ lại càng cảm thấy bất thường.
Nhưng, sau hôm cô báo cáo lên trên, yêu cầu Quân khu I tiếp tục lưu trình xét duyệt thử nghiệm lâm sàng, Đồng Vân đã gọi điện thoại đến hỏi, mấy chuyện khác thì không vấn đề gì, nhưng nửa chừng còn có thêm một câu, hỏi khi nào tư liệu được đệ trình, điều này làm Trúc Tuế để tâm.
Tuy rằng người xưa nói rất đúng, chỉ có ngàn ngày làm đạo tặc, không thể ngàn ngày đề phòng đạo tặc*.
(*) Có nghĩa là sức người có hạn, rất khó để phòng ngừa chuyện gì đó lâu dài, chắc chắn sẽ có lúc xảy ra sơ suất.
Nhưng chuyện dị thường như vậy, để tâm đề phòng cũng là việc nên làm.
Mặc kệ Quân khu III muốn kéo tiến độ thử nghiệm lâm sàng của Quân khu I lại để chờ đợi cái gì, bọn họ bên này chỉ cần làm ngược lại, không để bị kéo, chẳng phải chính là giải pháp hay sao?
Một khi bước vào thử nghiệm lâm sàng chắc chắn sẽ có dấu hiệu để nhận biết, Trúc Tuế đã theo dõi Tống Chân trong suốt quá trình, từ thực nghiệm thành công cho đến tuyên bố có thể bước vào thử nghiệm lâm sàng, giữa giai đoạn này phải mất vài ngày làm việc.
Mấy ngày trước Trình Lang không có báo cáo rằng nhóm của cô có thể bước vào lâm sàng, hôm nay người của Quân khu III và Quân khu V đều có mặt thì thực nghiệm của cô lại được báo cáo lên, trùng hợp đến vậy sao? Trúc Tuế không tin.
Thoạt nhìn, các mốc thời gian này có vẻ không phải vừa khéo, mà hẳn là có người sắp đặt.
Có Quân khu III và Quân khu V ở đây, có lẽ là để làm nhân chứng.
Nhưng, may thay, sự đề phòng của cô cũng không phải là vô ích.
Không uổng phí cô ngày ngày đi mời người ta ăn cơm, còn đem bao nhiêu là rượu ở nhà ra ngoài xã giao như vậy.
Văn bản và số hiệu hồ sơ đã được chuyền xong, Viện trưởng đã xem, Viện phó Vinh cũng đã xem, xác nhận đúng là văn bản tiêu đề đỏ do Quân khu ban hành, từ cách trình bày đến thể thức đều đúng theo nghị định của chính phủ.
Cuối cùng tài liệu được chuyền đến cho người của Quân khu III và Quân khu V.
Hứa An Bạch nghĩ đến một chuyện khác, "Nếu cả hai nhóm đều bước vào lâm sàng, vậy có phải nhóm một cũng sẽ cần lắp đặt một thiết bị theo dõi không?"
Bộ thiết bị của nhóm hai vừa được lắp đặt xong.
Trúc Tuế không ngượng ngùng, "Theo lý mà nói, thì đúng là vậy."
Hứa An Bạch cũng gật gật đầu, việc công xử theo phép công nói, "Vậy hôm nay sau khi trở về tôi sẽ liên hệ với bọn họ."
"Xin cảm ơn Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V."
"Là chuyện nên làm."
Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ nhìn văn bản phê chuẩn lập số hiệu hồ sơ, sắc mặt tái nhợt, Đồng Vân ra mặt tiếp lời, vừa mở miệng được hai lần đã bị Trúc Tuế ngăn lại.
"Hôm nay các vị ở đây là để thảo luận về vấn đề thử nghiệm lâm sàng của nhóm hai, chuyện của nhóm một và nhóm hai, nội bộ Viện nghiên cứu khoa học của chúng tôi sẽ tự mình quyết định, nếu Viện nghiên cứu Quân khu III quyết định công bố số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha, thì hiện tại các vị có thể nói ra, nhưng nếu vẫn như cũ, không có ý định đưa ra đáp án cụ thể..."
Trúc Tuế cười rộ lên, làm động tác mời, nói, "Vậy thì e rằng vì chuyện hôm nay, chúng tôi cần sử dụng phòng họp để tổ chức họp nội bộ, về phần các vị khách quý, mời các vị di chuyển để tránh hiềm nghi."
Đồng Vân: "..."
Đồng Hướng Lộ: "......"
Hứa An Bạch ở bên cạnh đứng lên, chính trực nói, "Đúng là vậy, bất luận cuối cùng là nhóm thí nghiệm nào được đề tên, thì đây cũng đều là quyết định của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I, hôm nay đến đây là không khéo, chúng tôi cũng không tiếp tục quấy rầy thêm nữa."
Chào tạm biệt với Viện trưởng và Viện phó Vinh xong, Hứa An Bạch dẫn theo người của Quân khu V rời đi trước.
Đồng Vân & Đồng Hướng Lộ: "............"
Thái độ đồng đội này thật làm người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Hứa An Bạch mang theo người của Quân khu V đi ra ngoài, Trúc Tuế quay đầu cười tủm tỉm nhìn hai chị em họ Đồng, Đồng Vân hít sâu một hơi, liếc nhìn Trình Lang một cái, đè nén lửa giận gật đầu nói, "Quả thực, đây là quyết định nội bộ của Viện nghiên cứu, chỉ là không biết mọi người có cần một ít kiến nghị và..."
Viện phó Vinh lên tiếng, "Nếu đã là thảo luận nội bộ, chúng tôi không cần làm phiền Đồng tiểu thư và mọi người."
Lời từ chối không thể rõ ràng hơn.
Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ hai mắt nhìn nhau, Đồng Vân cắn răng đứng dậy, nói lời tạm biệt với Viện trưởng và Viện phó Vinh, sau đó dẫn theo những người khác rời khỏi.
Có một chi tiết rất hay ho, lúc Đồng Hướng Lộ đi qua chỗ bàn của Trình Lang, thuận tay lấy đi ly nước khoáng mà Trình Lang chưa uống, động tác vừa nhanh nhẹn vừa quen thuộc, nếu không phải ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Đồng Hướng Lộ, thì Trúc Tuế đã không để ý đến.
Điều này... Rất thú vị.
Người của Quân khu III và Quân khu V đều đã rời đi.
Theo những gì Trúc Tuế nói, mở họp nội bộ.
Đều là người của mình, Viện trưởng đại khái cũng thấy khó xử, một bên là nhóm nghiên cứu khoa học mới, trong chuyện của phu nhân Brown lập được công, không thể qua cầu rút ván.
Một bên khác là nhóm nghiên cứu khoa học luôn mang về vinh dự cho Viện nghiên cứu khoa học, cũng là các lão làng đã theo chân Viện nghiên cứu khoa học từ rất lâu...
Tóm lại, là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Viện trưởng trầm ngâm một lát, ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi, "Cô Tống, hiện tại hai nhóm nghiên cứu khoa học đều chuẩn bị bước vào lâm sàng, cô... Hiện tại cô nghĩ thế nào?"
Nghĩ thế nào?
Tống Chân có chút bối rối, bị điểm danh cũng không lập tức đứng dậy.
Những nhân viên nghiên cứu có mặt cũng đầu óc trống rỗng.
Trước khi nàng trả lời, Trình Lang giơ tay lên.
Viện trưởng: "Tiến sĩ Trình?"
Trình Lang đứng lên, "Nếu đã có số hiệu hồ sơ, quả thật nhóm hai là nhóm bước vào lâm sàng đầu tiên, tôi nghĩ, nên làm theo tiêu chuẩn dựa trên xuất phát điểm, nếu cả hai nhóm đều thử nghiệm thành công, sẽ đề tên nhóm hai, còn nếu nhóm hai thất bại, nhóm một thành công vậy thì bên đề tên đầu tiên sẽ là nhóm một."
"Đề tên đầu tiên là gì?" Trúc Tuế không hiểu.
Tống Chân nhíu nhíu mày, nàng còn chưa trả lời, Viện phó Vinh đã nói, "Tỉ lệ và liều lượng thuốc của hai bên có khác biệt rất lớn?"
Trình Lang đứng thẳng người, khẳng định nói, "Tôi cảm thấy chắc hẳn là như vậy."
Cô nói như vậy, Tống Chân nhanh chóng nhờ người trở về lấy tỉ lệ cuối cùng, số liệu về liều lượng và tỉ lệ của nhóm hai và nhóm một đến đưa cho Viện phó Vinh xem, Viện phó Vinh cẩn thận so sánh, xác nhận, "Đúng là không giống nhau."
Nếu một dự án nghiên cứu khoa học có hai loại tỉ lệ khác nhau, có thể đăng ký thành thuốc I và thuốc II riêng biệt, khi phát hành có thể lấy tên giống nhau, nếu thử nghiệm lâm sàng đều thành công thì cả hai bên đều sẽ được đề tên.
Mỗi nhóm đề tên sau loại thuốc tương ứng là được.
Nhưng, nhóm được đề tên trước, đương nhiên sẽ được đưa tin rộng khắp, danh lợi hiển nhiên cũng thuộc về nhóm đó.
Còn việc cả hai nhóm có thể thử nghiệm lâm sàng thành công hay không thì lại là một vấn đề khác.
Nhưng cũng đồng ý rằng, nếu Tống Chân và nhóm của nàng có thể hoàn thành thử nghiệm lâm sàng, thì thuốc thử Z có thể đề tên bọn họ trước, đây cũng là một nhượng bộ không nhỏ.
Nói cách khác, nếu thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z diễn ra suôn sẻ, thì tất cả vinh quang đều sẽ thuộc về Tống Chân.
Nếu Tống Chân thất bại, mà nhóm của Trình Lang lại thành công, thì những gì thuốc thử Z mang lại mới có thể thuộc về Trình Lang.
Quân khu III từng bước dồn ép, nhưng Trình Lang lại nhường một bước.
Tống Chân và Trúc Tuế nghĩ về sự khác biệt đó xong, cảm xúc phức tạp.
Đối với chuyện này, cảm xúc kỳ lạ trong lòng Trúc Tuế lại gia tăng.
Không thể nói vì sao, chỉ là rất kỳ lạ.
Nhưng hiện tại đã có người chịu lùi một bước, đối với Viện trưởng và Viện phó Vinh là rất dễ xử, hỏi ý kiến Tống Chân, đây đã là phương pháp tốt nhất đối với nhóm hai, nàng cũng không thể không cho nhóm một theo sau bước vào thử nghiệm lâm sàng, cho nên cũng gật đầu.
Cuộc họp cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
*
Sau khi tan họp, nhóm lãnh đạo đi trước, Trình Lang thu dọn tư liệu, Tống Chân và Tả Điềm cũng đang thu dọn tư liệu của bọn họ.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại bốn người, Trình Lang, Trúc Tuế, Tả Điềm và Tống Chân.
Trúc Tuế thấy đều là người của mình, chậm rãi bước đến trước mặt Trình Lang, nói, "Tiến sĩ Trình, làm công việc nghiên cứu khoa học lâu như vậy, cũng mang hàm thiếu tá, cô hẳn là biết có một số bí mật liên quan đến nghiên cứu, ngoại trừ người trong cơ quan đơn vị và nhóm thí nghiệm, thì không được tiết lộ ra với người ngoài dù chỉ là một chút, đúng không?"
Trình Lang gầy ốm đi rất nhiều, nhưng phong thái trên người lại trở nên lạnh thấu xương.
Chậm rãi ngước mắt lên, kiên định nói, "Đương nhiên."
Trúc Tuế liếc mắt nhìn ra cửa, cũng không quanh co lòng vòng, "Vậy giữa ngài và Quân khu III..."
"Đương nhiên không có gì để phải giấu giếm người khác."
Trình Lang khẳng định nói, Trúc Tuế không khỏi nhướng mày lên, thấp giọng xuống, "Vậy vì sao hôm nay người của Đồng gia lại đến..."
"Trùng hợp."
Trình Lang: "Tôi bảo mật số liệu thực nghiệm rất cẩn thận, người nên biết thì sẽ biết, người không nên biết, một số thập phân tôi cũng sẽ không để lộ. Về phần hôm nay, loại chuyện trùng hợp này cũng không nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
Ánh mắt Trình Lang thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh.
Cô chắc chắn như vậy, Trúc Tuế cũng trầm mặc một lúc.
Lát sau, Trúc Tuế gật đầu, "Tôi hy vọng tiến sĩ Trình có thể giữ vững niềm tin của nhân viên nghiên cứu này."
"Đương nhiên. Điều này không cần trưởng khoa Trúc phải dạy."
Không nhận được đáp án mình muốn, thậm chí phản ứng của Trình Lang còn trái ngược với những gì Trúc Tuế nghĩ, cô nhíu mày, sau đó rời đi.
Khi Tống Chân thu dọn tư liệu xong, chuẩn bị rời đi cùng Tả Điềm, lại bị Trình Lang gọi lại.
Bước chân Tống Chân cứng nhắc, cuối cùng dừng bước, bảo Tả Điềm đi trước.
Trình Lang đi thẳng vào vấn đề, "Cô có cho rằng tôi tiết lộ số liệu nghiên cứu khoa học cho Quân khu III không?"
Sắc mặt Tống Chân rối rắm trong chốc lát, thở dài một hơi nói, "Có lẽ cô và Đồng Hướng Lộ đúng là có lung tung lộn xộn gì đó, nhưng về mặt công việc, cô không phải loại người ăn cây táo rào cây sung."
Đây cũng là nguyên nhân khiến hôm nay Tống Chân ngẩn người.
Trình Lang không phải loại người này, nhưng dựa theo những dấu hiệu thấy được, Trình Lang không có khả năng không có quan hệ gì đến Quân khu III, cho nên... Nếu không trao đổi số liệu cơ mật, thì quan hệ hiện tại của bọn họ là gì?
Tống Chân không nghĩ ra.
Trình Lang nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, nhưng nụ cười này cũng không kéo dài bao lâu đã tan đi.
Cô nói: "Cô và Trúc Tuế kết hôn, không phải bởi vì tình cảm đúng không? Là bởi vì điều gì, vinh dự của thuốc thử Z? Cô giúp cô ta đạt được quân công, đổi lấy tư cách bước vào khoa Tuyến tố?"
Bởi vì một đứa con.
Nhưng Tống Chân không có nghĩa vụ phải nói như vậy, chỉ nói hai chữ, "Không phải."
Câu trả lời như thật như giả, Trình Lang cũng không bất ngờ, kéo khóe miệng, "Vậy cô vẫn chưa nói cho cô ta thân phận của mẹ cô đúng không?" Dừng một chút, lại lầm bầm lầu bầu, "Nếu cô đã nói, liên quan đến nhiều chuyện của Alpha năm đó như vậy, nhà họ Trúc có lẽ sẽ không nguyện ý nhúng tay vào vũng bùn này."
Tống Chân nhíu mày, đề tài lệch khỏi quỹ đạo nàng nghĩ quá nhiều, Trình Lang muốn hỏi, nàng cũng không muốn trả lời.
Nghĩ nghĩ, nàng xoay người rời đi.
"Không có tình cảm, sớm muộn hai người cũng ly hôn đúng không?" Trình Lang ở sau lưng bỗng nhiên bổ sung thêm một câu.
Đây là chuyện cô đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra.
Tất nhiên cũng không phải hời hợt.
Cô không phải kẻ ngốc, cho dù không thể đoán được lợi ích cụ thể mà Tống Chân và Trúc Tuế đã trao đổi là gì, nhưng tính cách của hai người không giống như sẽ bởi vì tình cảm mà ở bên nhau, hơn nữa, cả hai không có thời gian để phát triển mối quan hệ... Trúc Tuế được điều nhiệm đến vị trí trưởng khoa khoa Tuyến tố, sau đó giúp đỡ Tống Chân rất nhiều lần...
Sau khi suy đoán đâu vào đấy, chỉ còn lại một khả năng là hôn nhân trao đổi lợi ích.
Nhưng không hiểu sao, Tống Chân không muốn Trình Lang được như ý, vì thế quay đầu cãi lại một câu.
"Sao cô biết hiện giờ chúng tôi không có tình cảm?"
Cảm xúc trong mắt Trình Lang dâng trào cuồn cuộn, không thể tin nói, "Cô không thể thích cô ta, đúng không?"
"Sao lại không thể?"
Từng câu từng chữ Tống Chân nói ra đã bóp ch.ết dũng khí nói chuyện thật vất vả mới có được của Trình Lang, còn có cả sự chờ mong âm u ẩn trong lòng cũng bị nghiền nát.
"Trúc Tuế rất tốt, tôi thích em ấy, kỳ lạ lắm à?"
Khi nói, ánh mắt nàng không né không tránh, nhìn thẳng tắp, bình tĩnh vô tư.
Trình Lang lảo đảo lùi về phía sau một bước.
Tống Chân không ngờ rằng lần đầu tiên nói ra suy nghĩ của mình lại là với vợ cũ, lắc lắc đầu, cảm thấy thật buồn cười, cuối cùng bỏ đi.
*
Buổi tối, Trúc Tuế cuối cùng cũng ăn cơm ở nhà.
Sau khi ăn xong, đề tài nói chuyện hai người cũng là về chuyện ban sáng.
Trúc Tuế hỏi Tống Chân: "Chị, chị cảm thấy tiến sĩ Trình..."
Sau vài lần mở miệng lại thôi, cô vắt chéo chân ngồi trên sofa, tay đặt dưới cằm, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
Tống Chân buồn cười: "Em muốn hỏi chị, Trình Lang có thể dùng số liệu thuốc thử Z để đổi lấy sự ủng hộ của Đồng gia hay không, đúng không?"
Trúc Tuế cào cào tóc, không nói gì, chỉ cười cười.
Nụ cười làm khẳng định suy đoán của Tống Chân.
Tống Chân trả lời cô, nói, "Theo hiểu biết của chị và Tả Điềm về cô ấy, thì cô ấy hẳn không phải loại người này, em cảm thấy thế nào?"
Trúc Tuế nhíu mày một lúc, chậm rãi gật gật đầu, "Đúng vậy, không hợp lý, cô ấy không giống loại người này."
Khi nhóm nghiên cứu thuốc thử Z ở nước ngoài, Trúc Tuế đã điều tra Trình Lang rất nhiều lần, cô không những làm việc rất nghiêm cẩn, mà những quy định được đặt ra cũng rất nghiêm ngặt, không có kẽ hở nào để làm lộ cơ mật ra ngoài.
Tạm thời đặt mối quan hệ của cô và Đồng Hướng Lộ sang một bên.
Chỉ bắt đầu từ Trình Lang, Trúc Tuế đã kiểm tra nhiều lần, tuy rằng tính cách không được tốt, nhưng với tư cách là một nhân viên nghiên cứu, hành vi thường ngày của cô thực sự tốt.
Nếu lúc trước không tiết lộ chút nào, mà bây giờ lại phản bội, không hợp lý.
Nhưng nếu điều này không hợp lý...
Tống Chân: "Chị cũng cảm thấy phản ứng của Quân khu III rất quái lạ, có lẽ bọn họ vẫn còn tính toán nào đó mà chúng ta không biết."
Trúc Tuế: "Em cảm thấy có chút lo lắng..."
"Lo lắng cũng vô dụng, không thể ngàn ngày đề phòng đạo tặc được."
"Là như vậy."
Tống Chân cười cười, đứng dậy nói, "Em uống sữa bò không, chị hâm nóng cho em một ly nhé?"
"Vâng."
Khi sữa nóng nằm trong tay, Trúc Tuế uống hai ngụm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tống Chân không chớp mắt.
Tống Chân đang đọc tạp chí nghiên cứu khoa học, chú ý đến ánh mắt của Trúc Tuế, cũng ngẩng đầu lên, thấy lạ hỏi: "Sao vậy?"
Trúc Tuế không nói lời nào, từ từ cười lên.
Phòng khách sáng đèn, đôi mắt cô như ẩn chứa ngàn vạn vì sao, lấp lánh sáng ngời mà giảo hoạt, khiến đầu Tống Chân dâng lên gợn sóng, theo bản năng tránh khỏi ánh mắt Trúc Tuế, sợ bị cô phát hiện nhịp tim đập nhanh từng hồi của mình.
"Sao, sao vậy?" Tống Chân lúng túng hỏi một câu.
Trúc Tuế vốn đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa suy nghĩ chuyện hôm nay, hiện tại khám phá ra một chuyện khác, không muốn suy nghĩ nữa, dịch người từ bên kia sang đầu bên này của sofa, không nói tiếng nào nằm lên đùi Tống Chân, hai mắt lấp lánh nhìn nàng.
Khoảnh khắc nằm lên kia, Tống Chân như chú nai khát nước vội vã tìm nguồn suối, trong lòng lập tức không yên ổn.
Mà Trúc Tuế thì không nhìn ra chỗ không đúng của nàng.
Trước đây Tống Chân rất hay ngại, nhưng dạo này mặt không thường đỏ nữa, Trúc Tuế luôn cho rằng nàng đã quen.
Gần đây Trúc Tuế bận rộn xã giao, dù thông minh thế nào cũng không nghĩ ra, không thể nghĩ ra được...
Cổ họng Tống Chân trượt xuống, ép mình phải bình tĩnh, buộc mình đối diện với Trúc Tuế, cố tỏ ra bình tĩnh như thường.
Tầm mắt chạm nhau, Trúc Tuế mắt cười cong cong, hỏi nàng: "Dạo này có phải chị đối xử với em khác đi không?"
"... Có sao?" Trong đầu Tống Chân có quỷ, ánh mắt mơ hồ một chốc, "Chẳng phải chị vẫn luôn như vậy à?"
"Nhưng mà rất không giống!" Trúc Tuế chắc chắn.
"Lúc trước chị không có tinh tế như vậy, nhưng dạo này khi em về nhà, chị sẽ hỏi em có muốn uống nước không, muốn uống sữa không, sợ em ra ngoài uống quá nhiều rượu, lúc tan làm thỉnh thoảng còn nhắc nhở em nhớ uống sữa chua trước khi uống rượu, sẽ tốt cho dạ dày... Lúc trước chị không để tâm đến mấy chuyện vụn vặt này!"
"..."
Thích người quá thông minh, cũng không phải là chuyện tốt.
Tống Chân không nói nên lời một lúc lâu, cuối cùng ép ra được mấy chữ: "Gần, đây, rảnh, rỗi."
Nhưng cũng không lừa được ai ——
"Em thấy không phải!" Trúc Tuế nghiêng nghiêng đầu, phủ định câu trả lời của nàng.
Trong lòng Tống Chân nhảy như nổi trống, dưới ánh mắt nhìn thẳng của đối phương, không nói được lời nào.
Sự bất an từ nội tâm này cũng dần được Trúc Tuế phát hiện trong lúc im lặng nhìn nhau.
Càng khó chịu hơn là, Tống Chân cũng từ biểu hiện của đối phương nhận ra rằng cô đã phát hiện ra điều không đúng...
Chuyện này...
"Chị, sao gần đây chị lại tốt với em thế?"
"Khụ, chuyện kỳ động tì.nh lần trước em nhắc tới, chị đã quyết định xong."
Hai người lên tiếng, gần như cùng lúc.