Tống Chân như bị rút cạn đi sức lực, hồi sau nói cái gì, ở bên tai cô chỉ còn toàn là tạp âm.
Tả Điềm và Tào Phàm đã nhìn ra trạng thái không tốt của cô, quan tâm hỏi han đôi câu, nhưng đều là Tả Điềm giúp đỡ đáp lại.
Kết quả phán quyết đã có viện trưởng mở lời, vậy sẽ không thể thay đổi.
Nhưng vẫn như cũ, có một số việc có thể mang đến phiền phức.
"Phòng thí nghiệm thành lập ở khoa Tuyến Tố, còn phòng thí nghiệm trống, dụng cụ trang bị......"
Tả Điềm: "Dụng cụ của phòng thí nghiệm phụ cũng khá đầy đủ, chỉ cần bổ sung một hai thứ là có thể di chuyển toàn bộ qua."
"Phòng thí nghiệm mới thành lập có bốn người phải không? Tống Chân, Tả Điềm, Tào Phàm và Trần Nghiệp?"
Tả Điềm: "Đúng vậy. Trước mắt chỉ có bốn người, kế tiếp nếu tuyển được thêm người mới vào sẽ làm văn bản báo cáo."
......
"Đại khái thì khi nào mọi người mới có thể tới khoa Tuyến Tố Khoa để báo tin được?"
Chỉ riêng vấn đề này cũng khiến Tả Điềm sửng sốt, nhìn về phía Tống Chân, Tống Chân vốn định nói có thể tùy thời, lời chưa kịp nói ra đã bị Trúc Tuế đoạt trước, "Thành lập phòng thí nghiệm đều cần một khoảng thời gian, lần này coi như cũng phải mất một đoạn thời gian."
Nhìn như không chút để mà ý trả lời, nhưng Tống Chân lại nghe ra được hàm ý ẩn chứa.
Quả vậy, ở cùng một chỗ, tinh thần và trạng thái của cô ra sao, Trúc Tuế là người nắm rõ nhất......
Nghỉ ngơi......
Cũng tốt, nhân cơ hội đem việc vặt vãnh chuẩn bị cho công tác thành lập xử lý xong, sau đó chỉ việc nghỉ ngơi.
Tống Chân gật đầu.
Nửa giờ trôi qua, mấy vấn đề sở hữu thành lập phòng thí nghiệm đều được đăng ký trong hồ sơ. Phó viện trưởng có quen biết với Trình Lang đã rời đi, hai vị phó viện trưởng Vinh và phó viện trưởng Trúc, còn cả vị trưởng khoa kia vẫn ở lại, Tống Chân cũng không nắm rõ được tình hình. Chờ sau khi trợ lý của viện nghiên cứu khoa học đi thu tư liệu, phó viện trưởng Vinh đi qua, Tống Chân mới biết được, phó viện trưởng Vinh đang muốn hướng đến cô để xác nhận.
Xác nhận cái gì ư? Đương nhiên là xác nhận lại thời gian thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z.
"Cô Tống, cô hãy nói thật với tôi, thuốc thử Z có thật là chỉ cần nửa năm cô liền...... Hiện tại tổ nhóm thứ hai đã thành lập, cô cũng không cần thiết cấp tốc rút ngắn lại thời gian. Đứng trên cương vị là phó viện trưởng nghiên cứu phát minh thuốc của viện nghiên cứu khoa học số một, tôi muốn được nghe một câu trả lời thật."
Ở góc chỉ có hai người, mặt phó viện trưởng Vinh tràn đầy nghiêm túc nói.
Phó viện trưởng Vinh để ý như vậy, Tống Chân có thể lý giải.
Cả nước từ trên xuống dưới cũng không mấy ai thèm để tâm đến.
Từ việc "cơ sở thuốc ổn định" hơn hai mươi năm trước, sau khi được nhà khoa học thiên tài tên Trang Khanh nghiên cứu phát minh ra, trong thời gian mang thai, thuốc ổn định không có một bước đột phá mới nào, không chỉ ở Hoa Quốc, mà toàn cầu đều dừng lại ở đó.
Tống Chân thở dài một hơi, cho dù mặt đầy mệt mỏi, vẫn nghiêm túc như cũ nói: "Xét về phương diện thời gian, quả thực là cháu chưa có nói thật."
Quả nhiên vẻ mặt của phó viện trưởng Vinh xuất hiện biểu cảm như thế.
Nhưng Tống Chân nói thêm một câu, làm biểu tình của phó viện trưởng Vinh cứng đờ.
Tống Chân nói; "Kỳ thật, cháu cũng đã tính toán đâu ra đấy, trái phải cũng mất đâu đó ba tháng. Nhưng gần đây trạng thái của cháu không được tốt, không biết sau này có bị ảnh hưởng hay không! Thứ hai, cháu sợ viện nghiên cứu khoa học muốn cháu đưa ra một mốc thời gian cụ thể để làm thành lập tổ nhóm thứ hai, cho nên......"
Cho nên báo tin xấu không báo tin vui, sợ đến lúc đó chính mình không làm được.
Phó viện trưởng Vinh ngây ra một chốc, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy bả vai của Tống Chân, không dám tin, "Cô nói thật sao?"
Đột ngột bị phó viện trưởng Vinh bắt lấy như vậy khiến Tống Chân hơi bất ngờ mà nhíu mày, thái độ vẫn như cũ lễ phép bổ sung, "Nhưng cháu hy vọng ngài giữ bí mật. Rốt cuộc......"
Phó viện trưởng Vinh cũng ý thức được động tác của bản thân có hơi mất khống chế, mau chóng thả tay, lại kích động giao lưu thêm vài câu với Tống Chân, thấy trạng thái của Tống Chân thật sự không tốt mới nói lời tạm biệt, không nỡ rời khỏi, mỗi bước đi đều lưu luyến.
Mà phó viện trưởng Trúc và vị trưởng khoa nọ cũng muốn hỏi vấn đề này, chẳng qua bọn họ không mang thái độ nghiêm túc như phó viện trưởng Vinh, thêm nữa họ cũng không phải cấp trên quản lý trực tiếp của Tống Chân, Tống Chân liền không nắm chắc ngọn nguồn, chỉ lần nữa khẳng định thời hạn là nửa năm liền xong.
Nửa năm rất có khả năng này, phó viện trưởng Trúc nhìn cô, gật đầu, liên tục nói tuổi trẻ tài cao*, sau đó mới rời đi.
*Được dịch tương đương với thành ngữ Trung "Hậu sinh khả úy" là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, vì họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa. Từ "Hậu sinh" ở đây là chỉ lớp người trẻ, thanh thiếu niên. Còn chữ "Úy" có nghĩa là kính phục. Câu nói này xuất phát từ kinh điển Nho gia, là câu của Khổng Tử, tuy nhiên lại bị cắt mất một vế...
Vị trưởng khoa kia nghe được lời hồi đáp, lại không biết thẹn, trơ mặt đem sự tình của vợ mình nói ra, Tống Chân có vài chuyện bất hòa với hắn, nói thẳng: "Phòng thí nghiệm của chúng tôi vẫn sẽ đối với thai phụ có nhu cầu mở ra, phàm là khám bệnh ở đơn vị quân y, đơn vị quân y không thể giải quyết vấn đề, đều có thể cầm sổ khám bệnh đến, nếu đến lúc đó Tôn phu nhân...... Phòng thí nghiệm của chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực."
Gần đây vị trưởng khoa kia vẫn luôn sầu lo về việc này, hiện giờ được Tống Chân đảm bảo, tự nhiên liên tục gật đầu, tràn đầy sảng khoái rời đi.
Người muốn tìm Tống Chân rất nhiều, chỉ chờ Tống Chân rảnh rỗi. Hội trường tòa án còn lại ba người của phòng thí nghiệm phụ, cộng thêm Trúc Tuế.
Sau khi Trình Lang biết được kết quả liền rời khỏi cùng với phó viện trưởng quen biết.
Tả Điềm người cũng như tên, cười "Chân Chân, có mệt hay không? Hôm nay đã được phê chuẩn, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm chúc mừng đi!"
Tống Chân vốn định khước từ, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của mọi người ở phòng thí nghiệm, nghĩ tới về sau bản thân cô chính là chủ nhiệm của phòng thí nghiệm, đến diễn chính, động tác lắc đầu bị đình trệ lại, một lát sau, vuốt cằm.
"Được, đi thôi, chúc mừng tổ hai của hạng mục thuốc thử Z chính thức thành lập." Tống Chân mỉm cười.
Dừng một chút, nhìn về phía Trúc Tuế, ở bên ngoài có người, hai người luôn duy trì vẻ khách sáo: "Trong khoảng thời gian này trưởng khoa Trúc cũng rất vất vả, về sau còn là cấp dưới làm việc chung với ngài, ngài cùng đi chung với chúng tôi chứ?"
Mí mắt của Trúc Tuế nhấc lên, Tống Chân bị cái liếc mắt kia lia đến không nói nên lời.
"Chị đừng dùng kính ngữ như vậy." Nghe ra được ngữ khí có chút tư vị.
Tống Chân cho rằng Trúc Tuế giận rồi.
Bất quá tiếp theo, trong nháy mắt, Trúc Tuế câu môi nở nụ cười, "Được ạ. Đi cùng nhau đi."
Tống Chân ngồi xe Trúc Tuế chở tới, lúc đi cũng ngồi xe Trúc Tuế. Mặt khác, ba người kia, trong đó hai người có xe, Trần Nghiệp đi theo Tả Điềm, nhưng thật ra không cần quá phân biệt. Tống Chân vừa lên xe đã bị Trúc Tuế đeo vào đầu của cô một đồ vật, trước mắt tối sầm.
Tống Chân duỗi tay sờ sờ, ý thức được trên đó là cái bịt mắt.
Trúc Tuế lại đưa thêm cái gối ôm cho cô, không cho cô cơ hội phản kháng, cô ấy nói, "Chị nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát đi, em thấy chị có vẻ rất mệt."
"Lái xe ít nhất phải hơn nửa tiếng mới đến địa điểm, tới nơi em sẽ gọi chị."
Một bàn tay xuyên qua khoảng không trước người Tống Chân túm lấy một bên đai an toàn, kéo ra ngoài, đai an toàn cọ lên trên người Tống Chân, mạc danh như bị cái gì đó đụng vào, cảm giác thật kỳ lạ.
Giây lát, cùm cụp --
Đai an toàn thắt chặt, chắc chắn.
"Chị ổn chứ?"
Bên tai vang lên tiếng hỏi cực thấp, tay của cô ấy còn ấn ở trên nút cài đai an toàn, bởi vậy hai người đang dựa vào cực gần nhau.
Tầm mắt bị che khuất, Tống Chân chỉ cảm thấy được có một luồng hơi thở chạm vào mặt, thoáng chốc giật mình một cái.
"Chị?" Trúc Tuế lần thứ hai sáp lại, hạ giọng.
Hơi thở phảng phất trên vành tai, khiến bả vai của Tống Chân co rút lại.
"......Ừ, vẫn ổn." Tống Chân nói lắp, khẩn trương, "Tôi sẽ ngủ, ngủ!"
Một tiếng cười khẽ vang lên khiến mặt của Tống Chân đỏ lên, nhưng Trúc Tuế rất có chừng mực, cười xong liền cho xe chạy đi, Tống Chân mới hòa hoãn khẩu khí.
Mang bịt mắt, ôm gối ôm, Tống Chân thật sự mệt mỏi, thậm chí còn không nhận thấy được trên xe Trúc Tuế phóng ra một luồng pheromone nhàn nhạt, ý thức hỗn độn...... Giây lát Trúc Tuế lại quay đầu lại, liền thấy được nhan sắc an tĩnh lúc ngủ của Tống Chân, hô hấp đều đều.
Đi qua một đoạn đường, cách đèn đỏ một khoảng, Trúc Tuế đưa mắt sang nghiêm túc nhìn, là ngủ, ngủ rất say.
Nhớ tới, vì chuyện thành lập tổ nhóm làm cho Tống Chân mỗi ngày đều phải sống trong lo âu.
Hiện tại có kết quả rổi, đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lại khởi động, đồng hồ đo tốc độ xe của Trúc Tuế lần thứ hai giảm xuống, nhưng ổn định hơn một chút.
*
Đêm đó Trình Lang nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn, đến từ Đồng Hướng Lộ.
Mặt Trình Lang lạnh như sương, trạng thái không tốt, "Có việc gì sao?"
Nói xong lại nói thêm, "Không phải nói trở về quân khu ba muốn tham dự toàn bộ quá trình thực nghiệm cần bảo mật, di động sẽ bị tịch thu sao?"
Đồng Hướng Lộ cười rộ lên, "Việc này làm đã bao lâu rồi, nghiên cứu phát minh bảo mật đã làm xong rồi!"
"Phải không?" Như thường lệ hỏi thăm, hiển nhiên không quá tin tưởng.
Đồng Hướng Lộ cũng tìm lấy một cái cớ, không muốn tại sự kiện này xảy ra tranh cãi với Trình Lang, ngược lại nói thẳng vào chủ đề, "Em nghe nói, dạo này tiến sĩ Trình đang gặp phải phiền phức ~"
Trình Lang không đáp.
Đồng Hướng Lộ lại phá lên cười, từ trước đến nay cô ả là tiểu thư kiêu hãnh, tiếng cười cho mọi người biết lại không chọc phiền người khác, mang theo chút ý vị kiêu căng xen lẫn làm nũng, Trình Lang xem tư liệu, lại không cảm thấy sung sướng chút nào.
Đồng Hướng Lộ không nghe thấy Trình Lang nói tiếp, cảm giác được tâm tình của đối phương không tốt, nhìn trên di động thấy có tin tức từ người khác gửi tới, nghĩ thầm, xem ra tính ở mức độ mười thì có tám chín phần là sự thật.
Bất quá Đồng Hướng Lộ cũng không chú ý tới tổ nhóm thứ hai, cái cô ả muốn hỏi chính là chuyện khác, "Nghe nói, đối tượng của chị khống chế được hỗn loạn giai đoạn hai cho một thai phụ."
Trình Lang không đáp ngược lại có phần cường điệu, "Tên của cô ấy là Tống Chân."
Đồng Hướng Lộ cũng không thèm để ý, "Tin tức đều truyền khắp trong giới học thuật, nói cô ta điều trị và ngăn chặn được hỗn loạn Pheromone giai đoạn hai."
"Nếu tin tức đã truyền khắp, thì cô tìm tới nơi này của tôi để hóng hớt làm gì." Lại nghĩ đến thứ gì, tay Trình Lang lật từng trang một, bỗng nhiên nói lời chín chắn, "Không đúng, cô không phải là người nắm rõ nhất sao? Thai phụ kia, trước đó nói là đã từng đi quân khu ba làm điều trị cái gì đó......Sẽ không, dạo gần đây chính cô đã làm được những gì cô muốn phải không?"
Đồng Hướng Lộ cười to, sắc mặt của Trình Lang trầm xuống.
Thật sự không phủ nhận, việc kia tính thang điểm mười thì chỉ cần tin tám chín phần là được.
Trình Lang nói thẳng vào trọng tâm, "Mặc kệ cô đang làm cái gì, tốt nhất nên dừng lại. Tuy rằng, giai đoạn trước thai phụ kia nhìn bình thường, nhưng các triệu chứng của cô ấy rất đáng quan ngại, thậm chí thể trọng đã từng bị giảm sút trong một khoảng thời gian..... Thuốc mới này của các người không ổn, nên lập tức ngưng lại......"
Đồng Hướng Lộ không muốn nói tới chuyện này, ngược lại, đột ngột hỏi, "Nội bộ có báo tin, nghe nói hôm nay hạng mục thuốc thử Z có thành lập tổ nhóm thứ hai?"
Trình Lang cứng họng, bỗng nhiên nhấp môi.
Đồng Hướng Lộ: "Hơn nữa còn là phân tổ tách ra hoàn toàn, nghe nói, bất luận ưu khuyết điểm, ngày sau đều không chịu chung số phận với tổ nhóm của chị đúng không?"
Nghe đầu dây bên kia truyền tới tiếng hít thở không ổn định, cô ả biết Trình Lang khó chịu, Đồng Hướng Lộ ngược lại càng cao hứng.
Tay gõ nhẹ lên môi, "Gần đây thực nghiệm qua tay của em xác thật có chút vấn đề, nhưng hai tổ của chúng em rốt cuộc...... Hai tổ nhỏ, tính công lao riêng lẻ, xử phạt cũng riêng lẻ, bạn già à, bằng không em tặng chị một phần lễ vật thì sao? Em giúp chị giải quyết đối tượng khó chơi thì như thế nào?!"
"Đồng Hướng Lộ, có khúc mắc ở chuyện gì thì giải quyết ở chuyện đó, đừng ở phương diện nghiên cứu khoa học làm loạn nữa. Đây là sự tình nội bộ của một khu, không tới phiên cô nhúng tay vào."
"Ách!" Bị giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo, nụ cười trên môi Đồng Hướng Lộ tắt ngấm, thoáng chốc lạnh giọng, "Đừng cho là em không biết, nói đến cùng, chị vẫn là để ý tới đối tượng của chị! Đáng tiếc, người ta lại khăng khăng muốn ly hôn cùng chị......"
Âm thanh bên phía Trình Lang đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên âm thanh cúp máy tút tút tút.
Đồng Hướng Lộ nhìn cuộc trò chuyện bị ngắt ngang, chép miệng "Mới có vậy đã tức giận rồi. Không thú vị ~"
Mà Đồng Hướng Lộ đang mở loa ngoài, bên người nàng còn có sự xuất hiện của một người đang diện trên mình áo blouse trắng phòng thí nghiệm nữ tính, nhìn khuôn mặt, so với khuôn mặt của cô ả có năm phần tương tự, không phải ai khác, chính là chị gái của Đồng Hướng Lộ, Đồng Vân.
Đồng Vân không hài lòng: "Em chọc giận cô ấy làm gì, cũng không nói đến sự việc chính!"
Nhíu mày chỉnh mắt kính, không vui, "Bất quá Trình Lang cũng thật cẩn thận. Nghe cô ấy nói, xem ra Tống Chân thật sự đã làm được, chính là, nếu Trình Lang có thể nói nhiều thêm hai câu về tình huống của thai phụ kia thì tốt rồi......"
Nói tới đây, lại quét mắt liếc Đồng Hướng Lộ một cái, trách cứ, "Bảo em đi hỏi sự tình về thực nghiệm, em phải hỏi cho tốt, làm sao lại cứ phải làm cho mọi người đều cảm thấy không thoải mái như vậy đây! Hiện tại tốt rồi, điện thoại bị cúp ngang!!"
"Chị, em đã đáp ứng hỏi thử xem hộ chị, chị không phải không nghe ra, tâm trạng của chị ấy không tốt!" Đồng Hướng Lộ buông tay, "Ai, không có biện pháp, phương diện nghiên cứu khoa học của chị ấy luôn cứng nhắc như vậy!"
"Chẳng qua người bình thường phân hoá thành Alpha, tổng cảm thấy có thể dựa vào chính mình đi lên đỉnh cao nhân sinh sao......" Nghĩ đến cái gì Đồng Hướng Lộ nhìn về phía Đồng Vân, rất có hứng thú, "Nếu việc kia Tống Chân lợi hại như vậy, vừa vặn bên này của chúng ta lại...... Bằng không......"
Đồng Vân cúi đầu mở ra trang đầu của tài liệu, nghiêm túc, "So với việc để ý tới người khác, chị khuyên em trước mắt vẫn nên ngẫm nghĩ lại thực nghiệm đi."
Đồng Hướng Lộ đơ ra.
Mặt Đồng Vân không cảm xúc lại lật tiếp một trang tài liệu, thái độ tỏ rõ không được xía vào, phân phó, "Sau đó em gọi điện thoại lại cho Trình Lang đi. Trước mắt chúng ta đang bị vướng ở chỗ này, trước hết cần xử lý tốt, nếu...... Tóm lại đừng nghĩ đến người khác, em đem mấu chốt hỏi rõ cho chị. Giải quyết xong việc cấp bách nơi này của chúng ta rồi lại nói!"
Đồng Hướng Lộ bẹp miệng, từ nhỏ đến lớn ở trong nhà chị của cô ả chính là người có uy nghiêm nhất, đành rằng, không tình nguyện nhận lời nói: "Được rồi! Hẹn gặp lại......"
"Nhớ rõ nói chuyện cho khéo!"
Đồng Hướng Lộ trợn trắng mắt.
Đồng Vân ngẩng đầu lặp lại: "Phải đảm bảo!"
"Vâng vâng vâng!!" Đồng Hướng Lộ không còn kiên nhẫn nổi nữa.
*
Ăn uống no nê, cả một đêm, rốt cuộc trên mặt của Tống Chân lại lần nữa hiện ra tươi cười.
Một ngày bận rộn, liên hoan xong mọi người đều không còn sức lực lại đi chơi nữa, rất sớm đã tản đi.
Cùng trở về nhà với Trúc Tuế, đến cửa tiểu khu, Tống Chân nhìn phố buôn bán bên cạnh tiểu khu, phút chốc cô nói, "Trong nhà giống như còn thiếu một ít đồ, chúng ta tranh thủ đi siêu thị đi."
Ý nói chính là đến siêu thị lớn.
Trúc Tuế không phản đối, cho xe quay đầu.
Chờ hai người bao lớn bao nhỏ mang một đống đồ vật về nhà, cửa thang máy mở ra, ở cửa bắt gặp Vinh Mạc đứng đó, chớp mắt một cái cả ba người không hẹn mà cùng nhau bất động.
"Anh rể?" Trúc Tuế cảm thấy kỳ quái liền lên tiếng.
"Tuế Tuế...... A, cô Tống cũng ở đây à."
Nhìn dáng vẻ này của Vinh Mạc, hai người liền biết anh mới đến đây không được bao lâu, ngược lại sắc mặt hoà hoãn không ít, vui vẻ nói, "Kia cái gì, chị của em giao trọng trách cho anh đến phát thiệp mời cho em, tuy rằng hiện tại thiệp mời điện tử có lưu hành, nhưng thế hệ trước bảo bọn anh tự viết giấy, nói rằng không khí sẽ càng vui hơn."
Nói xong liền đưa tay lên túi áo quân trang tìm thiệp mời.
Mở đầu, lời nói phía sau cũng không có mấy câu, không khí tràn ngập niềm vui.
Tống Chân chịu khó nghe, một lát sau mới hiểu rõ toàn bộ.
Cũng rất đơn giản, Trúc Nghi mang thai, hơn ba tháng qua vẫn luôn trong trạng thái không thoải mái, cho nên không thể làm tiệc rượu chúc mừng.
Đúng vậy, bởi vì tỷ lên sinh quá thấp, Hoa Quốc có rất nhiều thai phụ trải qua ba tháng đầu mang thai bình an, đợi ổn định sẽ mở tiệc, báo tin tức mang thai tới mọi người. Khi đó, bạn bè, họ hàng thân thích sẽ cùng nhau hân hoan chúc mừng.
Sau khi Tống Chân giúp cô ấy điều trị, về nhà tình trạng liền tốt lên, thân thể ốm yếu ban đầu cũng dần dần biến mất.
Vì để Trúc Nghi an tâm, trong nhà đã cùng nhau thương lượng về buổi tiệc, sau đó cũng quyết định cả rồi.
Trúc Nghi từng hai lần sinh non, đứa nhỏ này đến không dễ dàng. Thứ hai, thật sự là sự kiện đáng mừng, rất muốn bạn bè, họ hàng thân thích đến tham dự.
Trúc Tuế cầm thiệp mời, thực sự bội phục Trúc Nghi, cứ ngỡ Tống Chân sẽ cự tuyệt, kết quả chị họ của cô ấy liền ra tay dứt rất khoát, trực tiếp phát thiệp mời.
Chiêu này đủ lợi hại, để cô nói ra một câu từ chối trái lại rất khó.
Mà trong thời điểm Trúc Tuế đang lo lắng về vấn đề này, Vinh Mạc đem thiệp mời đưa cho Tống Chân, trên tay Tống Chân đang cầm đồ nên không tiện nhận.
Đương nhiên sau khi nghe xong việc này, người ta tự nhiên cũng cảm thấy vui lây, Tống Chân đem túi trực tiếp để trên mặt đất, đưa tay ra......
Bất quá niềm vui của Vinh Mạc nhanh chóng qua đi, Alpha cấp A nhìn đồ vật trong tay Tống Chân, chỉ số thông minh chậm rãi load lại lần thứ hai. Truyện Võng Du
Trong túi nilon đựng đều là nguyên liệu nấu ăn, còn có đồ dùng sinh hoạt, Vinh Mạc nhìn vào không khỏi ngẩn người.
Sau đó quay đầu nhìn túi trong tay của Trúc Tuế, mặt trên in logo giống với túi của Tống Chân, hiển nhiên là đi mua cùng với nhau.
Chẳng qua......
Vinh Mạc nhìn đồng hồ, bị tin vui sắp được lên chức bố lấp đầy não, lúc này mới bất giác phát hiện ra, anh tăng ca xong đến cửa nhà Trúc Tuế đã là mười giờ tối, mà mười giờ, Tống Chân đi chung với Trúc Tuế...... Còn mang theo túi lớn túi bé......
Chỉ số thông minh của Vinh Mạc khôi phục hoàn toàn, không ngăn được ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người trước mặt, khiếp sợ nói.
"Hai người, ở chung một chỗ à?"