Vẻ mặt của Tống Chân rất kiên định, đôi mắt có thần.
Phó viện trưởng Vinh còn chưa phát ngôn. Trình Lang lại có vẻ không tin, lanh chanh nói trước: "Pheromone của cô ấy bị hỗn loạn đã tiến vào thời kỳ báo động. Trước tiên là cần dùng thuốc để áp chế hỗn loạn, mà loại tình huống này càng khó giải quyết, cô...... Cô lấy cái gì để thử. Cô không sợ chỉ cần một chút sơ xảy là sẽ huỷ hoại tuyến thể sao!!"
ABO đều có tuyến thể, tuyến thể lưu động không ngừng giúp khống chế tin tức tố, còn để duy trì thân thể khỏe mạnh.
Tuyến thể bị hao tổn......không khác gì hủy hoại một người......
Tống Chân không hề sợ hãi, nói: "Tôi đã có kinh nghiệm làm thử nghiệm lâm sàng. Thử sức khẳng định sẽ dùng phương thức tốt nhất, sẽ không làm lung tung."
Dừng đôi giây, Tống Chân đáp trả một cách đầy mỉa mai, "Tiến sỹ Trình, hàng năm ngài không ở phòng thí nghiệm. Đừng nói đến thuốc điều phối giúp thai phụ ổn định, ngay cả vài loại thuốc điều trị khác của bệnh viện, ngài còn nhớ rõ nó có tác dụng như thế nào sao?"
"."
Phó viện trưởng Vinh rũ mắt, rơi vào trầm tư. Trong khi đó bố mẹ của Trúc Nghi đang bận tưởng tượng đến tình huống tuyến thể bị hủy......
Bác gái lo sợ, "Bằng không, tính, không thể sinh ra được cũng không bắt buộc...... Tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái......"
Bác trai ôm lấy bả vai của bác gái, vỗ nhẹ, nhất thời cũng không nói nên lời
Đứng im hồi lâu, Trúc Tuế mới phát ra tiếng, "Cháu cảm thấy nên đi hỏi chị Nghi."
"Đứa bé này khó khăn mãi mới có được. Nếu...... Chúng ta không ai có thể thay thế chị ấy quyết định được chuyện này."
Tốt và xấu. Sau cùng, người chân chính gánh vác hết thảy, là Trúc Nghi, cũng chỉ có một mình bản thân Trúc Nghi.
Lời này, nói đến trong lòng cảm thấy đã quá quen thuộc. Hành lang một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Vài phút sau, mọi người tiến vào phòng bệnh tạm thời. Tống Chân và Trình Lang đi theo phía sau người nhà của Trúc Nghi, thấy Vinh Mạc bước lên trước, gắng gượng nở nụ cười, nắm tay vợ nói tình hình cho cô ấy nghe......
Mới vừa nói qua hai câu, nước mắt Trúc Nghi đã rơi như mưa. Vinh Mạc ôm lấy vợ, vỗ nhẹ vào vai và lưng của cô ấy, thấp giọng dỗ dành......
Trúc Nghi từ trong ngực Vinh Mạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Chân.
Tống Chân hiểu ý tiến đến gần, Trúc Nghi liền cầm chặt tay cô, tự cảm thấy bị thương cho chính bản thân, "Đứa nhỏ này là tôi phải đến quân khu ba......"
"Năm nay tôi đã hai mươi chín. Nếu......"
Nghẹn ngào quá mức khiến hốc mắt của Trúc Nghi đỏ bừng, nắm tay Tống Chân càng dùng sức hơn, đốt ngón tay trắng bệch, nói.
"Cô Tống, tôi đồng ý thử lại. Bất luận như thế nào đi nữa...... Cô làm ơn......"
Tống Chân trịnh trọng tuyên bố, "Tôi sẽ dốc hết toàn lực. Trúc tiểu thư, cô cũng nên bình tĩnh lại."
Câu nói này làm Trúc Nghi nghĩ đến khi Trúc Tuế dặn dò cô ấy "Không thể lại khóc", mau chóng lau đi nước mắt, đem bi thương nuốt ngược vào trong.
Đã đưa ra được quyết định, đoàn người lại đi ra ngoài, đem phòng bệnh trả lại.
Tống Chân mang theo Tả Điềm lần thứ hai đi vào kiểm tra tình trạng của Trúc Nghi. Trúc Tuế đã là trưởng khoa của khoa Tuyến tố nên được phép lưu lại chiếu cố cảm xúc của Trúc Nghi. Còn thêm cả một thực tập sinh, thực tập ở phòng thí nghiệm phụ của các cô. Hôm nay, lúc Tả Điềm vừa dừng xe, tình cờ cũng tới phụ một tay.
Trúc Tuế thì thầm động viên Trúc Nghi.
Tống Chân và Tả Điềm luân phiên nhau làm việc, giải độc, lấy dụng cụ, phân tích tuyến thể cùng tin tức tố......
Tay chân thoăn thoắt, so với bộ dạng lóng ngóng của Trình Lang, xác thật khác nhau một trời một vực.
Trong lòng Trúc Nghi âm thầm dấy lên một tia hy vọng.
Chốc lát, kiểm tra đã có số liệu, lông mày Tống Chân liền dính chặt vào nhau.
Đúng như Trình Lang nói, pheromone của Trúc Nghi bị hỗn loạn đã tiến vào giai đoạn hai - giai đoạn báo động.
Nhưng càng không ổn hơn, chính là mức độ hỗn loạn đã từ cấp độ ba chuyển sang cấp độ bốn, cấp độ bốn......
Hỗn loạn pheromone có mức nặng, có mức nhẹ, được phân cấp độ từ một đến năm. Nghiêm trọng nhất là cấp độ năm. Theo định nghĩa của y học, hay còn gọi là giai đoạn ba, cũng là thời kỳ cuối. Một khi phát triển đến giai đoạn này, dùng thuốc cũng không có hiệu quả.
Nhưng hỗn loạn đã đạt tới cấp độ bốn......
Tả Điềm: "Không ổn. Xảy ra tình trạng va chạm quá nhiều, cần phải khống chế lại. Bằng không......"
Bằng không, căn bản đến thuốc cũng không dùng được.
Hai người bọn họ đã tham gia vào hạng mục thuốc thử Z từ những ngày mới thành lập, quãng thời gian đủ dài để nắm chắc thành phần và đặc tính của thuốc. Trước mắt không có một loại thuốc nào có thể điều trị được hỗn loạn cấp độ bốn......
Chỉ có thể tạm thời áp chế hoặc giữ mức độ hỗn loạn ở cấp độ ba, không thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải dùng thuốc liên tục. Khi ấy, sợ rằng bệnh của Trúc Nghi còn nhanh phát triển đến giai đoạn ba hơn.
Cho đến lúc này, cũng chưa ai nghĩ được ra biện pháp.
Tống Chân cực nhanh đưa ra được phán quyết, "Trực tiếp dùng thuốc bôi lên tuyến thể để giữ ổn định, xem tình huống như thế nào."
Thực tập sinh và Tả Điềm cùng làm, Tống Chân đứng bên thấp thỏm. Phương thức này được thực hiện trên người những người phụ nữ mang thai. Các cô là đang dùng đến biện pháp đè xuống đáy hộp. Gần đây, Trúc Nghi cũng đã dùng một lượng thuốc để ổn định thân thể.....
Trong lòng bồn chồn, Tống Chân cũng chỉ có thể chờ đợi.
Chỉ mong Trúc Nghi cũng sẽ giống như những thai phụ khác.
Năm phút sau, nhìn thấy số liệu ra tới, Tống Chân cắn môi, Tả Điềm nhíu mày thật sâu.
Tả Điềm, "Vẫn có tác dụng, pheromone xảy ra va chạm, không cho thấy phản ứng phụ khác......"
Nhưng.....
Mắt của Tống Chân dừng ở trên bản báo cáo kết quả, cấp độ bốn, không tăng lên, nhưng cũng không hạ xuống.
Tống Chân nghĩ cái gì, Tả Điềm đương nhiên biết rõ. Các cô không thể ngồi một chỗ giương mắt nhìn người bệnh qua đời. Thấy thuốc không hiệu quả mấy, Tả Điềm nhỏ giọng nhẩm lại một số phương thuốc cổ truyền.
Hạ nhiệt độ, dùng thuốc ổn định, hút vào để giữ nguyên hiện trạng...... Đều bị cô ấy nhất quyết gạt bỏ.
Bởi vì Trúc Nghi là O cấp A, cấp bậc càng cao, tuyến thể càng mẫn cảm. Những cách này đối với cấp B còn có thể có hiệu lực, đối với cấp A chỉ sợ không những vô dụng, còn có khi bị phản ứng ngược lại......
Tả Điềm táo bạo bật thốt ra tiếng, "Cô ấy...chính là Omega cấp A!"
Người bình thường cấp bậc hơi thấp một chút, ở phạm vi một mét khối có không ít người......
Tống Chân nghe xong, trong đầu phút chốc xẹt qua ý nghĩ, đột ngột ngẩng đầu......
Đúng vậy, Trúc Nghi là Omega cấp A!
Tả Điềm bị cô nhìn thẳng, liền ngây ngốc, không xác định nói, "Tớ có nói sai vấn đề gì à......"
Nói còn chưa dứt lời, Tống Chân đã xen ngang, "Bạn tốt, cậu hỗ trợ, tận lực bảo trì trạng thái trước mắt, tớ đi tìm thuốc thích hợp......" Quay đầu, "Trưởng khoa Trúc, cô cùng tôi đi xuống dưới, tôi yêu cầu cô giúp tôi."
Trúc Tuế bị Tống Chân gọi sang phòng thí nghiệm, nghe lời đem cửa đóng lại, chỉ để chừa ra một khe hở nhỏ.
Vừa quay đầu lại, thấy Tống Chân đang đứng phía bên kia cửa sổ, Trúc Tuế cảm thấy kỳ quái, hỏi "Điều chế thuốc còn sợ bị lộ ra ngoài ạ?"
"Thành phần thuốc bị lộ cũng không sợ, nhưng tài liệu của tôi là loại đặc thù......"
Tống Chân lấy ra hai đồ vật đặt lên trên mặt bàn, Trúc Tuế đến gần, nhìn được dòng chữ viết "Những mẫu tin tức tố thu thập được".
"Tôi nghĩ đến phương thuốc cổ truyền. Trước kia có dùng qua, cơ bản không có phản ứng ngược." Nói nhanh như gió cuốn, Tống Chân lấy ra cồn và miếng bông, "Mọi người đều biết, pheromone của Alpha có tính chất đối nghịch nhau, trong khi pheromone của Omega lại có tính chất tương thích với nhau......"
Pheromone của Alpha đối nghịch, cho nên A cấp cao có thể đàn áp cấp thấp hơn.
Pheromone của Omega dung hòa, tự nhiên sẽ làm cho cấp thấp có thiện cảm với O cấp cao.
"Trước kia tôi dùng đương chất pheromone của A dùng cho O, điều chế thuốc ổn định cơ thể, trợ giúp O và B cấp thấp khác, đều không có phản ứng bài xích. Thêm nữa, kết quả cho ra so với thuốc kê theo đơn có hiệu quả cao hơn."
"Đương nhiên, quốc gia của chúng ta, đối với việc sử dụng pheromone có chế độ quản lý hà khắc. Tôi chỉ lấy qua một lần pheromone của A để dùng cho O......"
>/>
"Hiện tại, chị của cô là O cấp A, mà vừa vặn, tôi là S cấp, cho nên...... thử xem."
Trong lúc Trúc Tuế còn đang tự hỏi bản thân, Tống Chân đã hoàn thành việc tiêu độc cho tuyến thế của chính mình, không hề chớp mắt, trực tiếp lấy mẫu.
Trúc Tuế cả kinh mở to mắt.
Tiếp theo, lấy mẫu cần phải đâm sâu vào da, Tống Chân kêu tê một tiếng......
Tuyến thể của AO đều cực kỳ mẫn cảm, lấy mẫu cần chuẩn bị tâm lý, không thì ít nhất cũng phải sát thuốc tê vào trước, Trúc Tuế cũng không nghĩ Tống Chân dũng cảm như thế, trực tiếp......
Nhưng đã...... Trúc Tuế không nói gì, chỉ đi đến bên người Tống Chân, xem chính mình có thể giúp đỡ hay không......
Sự thật chứng minh, Trúc Tuế trừ bỏ giúp Tống Chân đang phải chịu đựng thống khổ đem mẫu đã lấy được, bỏ ra ngoài, cũng không còn gì khác để làm.
Nghĩ tới Trúc Nghi đang rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Tống Chân cố gắng nhịn đau để lấy xong pheromone. Cô cũng không kịp nghỉ ngơi, đầy đầu mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy liền bắt đầu điều phối thuốc. Pheromone chỉ dùng một lượng, mà trong khi điều chế, nội tiết tố trong pheromone để phòng cũng rút ra.....
Tống Chân đem thuốc mới đưa tới tay Tả Điềm. Khi ấy, sắc mặt của cô tái nhợt, ngón tay run run.
Xem nhẹ ánh mắt quan tâm của mọi người, Tống Chân chỉ chuyên tâm chỉ đạo thao tác cho Tả Điềm......
Trước nói cho thai phụ nghe, xác định có thể tiếp thu, thử nghiệm trên vùng da xung quanh tuyến thể. Đợi một lát, không thấy có phản ứng bài xích, Tống Chân khẽ thở phào, Tả Điềm lại tiến hành bước kế tiếp......
Rốt cuộc, thuốc cũng được bôi trên tuyến thế. Một lát sau, đã có hiện tượng xảy ra, tốc độ va chạm của pheromone giảm đi......
Tại thời điểm Tống Chân và Tả Điềm vừa thư giãn được một ít, mạch thở của Trúc Nghi lại yếu ớt, trong nháy mắt, thần kinh Tống Chân căng chặt, liên thanh dò hỏi.
Trúc Nghi mơ hồ đáp lời, "Lâu rồi, tôi mới cảm thấy khó chịu như vậy, liền một chút......"
Tống Chân nhăn mày, trên thanh biểu đồ, chỉ số đứng va chạm đứng yên như cũ......
"Tiếp tục." Tống Chân thúc giục.
Không đến vài phút, Trúc Nghi bỗng run lên, toàn thân đều có cảm giác bức bối......
Tả Điềm cảm thấy khó hiểu vô cùng, "Như thế nào sẽ như thế này. Nếu nói là vô dụng, ngay từ đầu, tình huống của cô nên có phản ứng bài xích......"
"Nếu hữu dụng, kế tiếp như thế nào sẽ lại sinh ra tình trạng bài xích cường độ thấp......"
Tả Điềm nhìn về phía Tống Chân, đặt câu hỏi, "Chẳng lẽ cậu thêm vào không chỉ có một loại thành phần?"
Câu hỏi trọng tâm đã kéo cả người cô từ trong mộng trở lại.
Tống Chân bừng tỉnh đại ngộ, sờ sau cổ của chính mình, trong tích tắc, nhìn Trúc Tuế.
Trúc Tuế nghĩ cũng không ra được.
Tống Chân hạ giọng, "Đại khái tôi đã biết. Trưởng khoa Trúc lại đến giúp một chút. Lần này, khẳng định không có vấn đề."
Ngôn từ chỉn chu.
Sau đó chờ Trúc Tuế đi theo, lần nữa tiến về phía phòng thí nghiệm, Tống Chân lấy ra ống tiêm, Trúc Tuế ngỡ ngàng, "Chị muốn làm gì?"
"Lấy pheromone."
"Chị, chị không phải vừa mới......"
"Lần này chỉ cần tôi..." Tống Chân mở ra một mặt kính giải phẫu, "..có vết đánh dấu tạm thời, vừa mới lấy từ da, còn có cô. Nhưng cũng bởi vì là đánh dấu tạm thời, tuyến thể chỉ là một tầng tin tức tố......"
Trúc Tuế khiếp sợ, "Chị là muốn đâm vào tuyến thể!"
Tống Chân không nghĩ tới Trúc Tuế còn thắc mắc này nọ, ngẩn người, tiện đà gật đầu một cách chắc nịch, "Đúng vậy."
Chỉ còn mỗi biện pháp này.
Trúc Tuế suy xét qua các mặt khác, "Đâm vào tuyến thể yêu cầu thuốc tê chuyên dụng. Nơi này......"
"Không có. Trực tiếp đến đây đi."
Thoáng chốc im lặng, Trúc Tuế lại nói: "Sẽ rất đau......"
Dừng một chút, lặp lại, nhấn mạnh từng từ, "Thực. Đau."
Thậm chí có một số quốc gia cho rằng việc đâm vào tuyến thể là hình thức tra tấn dã man nhất.
Tống Chân cúi đầu một lát, lại tiếp tục động tác, "Đau cũng được. Dù sao tôi cũng còn biện pháp nào khác. Chị của cô...... chị của cô nếu sinh non, thì cũng sẽ rất đau. Thân thể của tôi còn tốt...... Như......cô cũng biết rất nhiều thai phụ sau khi sinh non đều gặp phải chướng ngại về mặt tâm lý. Điều đó càng......"
Nói năng lộn xộn, lung tung, Tống Chân nói được một nửa... Phút chốc, Trúc Tuế ngẩng đầu bắt gặp đôi con ngươi sáng ngời dường như đang có ý trấn an cô, bị ánh mắt ấy đảo qua, Trúc Tuế buộc lòng phải từ bỏ ý định thuyết phục.
"Tóm lại, tôi cũng không còn biện pháp khác. Quyết định như vậy đi."
"Nếu cô có thể giúp tôi một chút thì càng tốt."
Trúc Tuế trầm giọng, "Chị cần em giúp chị như thế nào?"
Tống Chân: "Tôi sẽ tự đâm vào tuyến thể chính mình. Cô...... cho tôi mượn bả vai dựa. Nếu tôi lên cơn co rút, cô liền......"
Câu nói còn chưa hoàn thành, ống tiêm đã bị Trúc Tuế cướp mất. Tống Chân nhìn qua chỗ Trúc Tuế, cho rằng cô ấy muốn ngăn cản, vừa định lấy lại, liền nghe được Trúc Tuế nói, "Để em lấy giúp chị. Em sẽ làm. "
Tống Chân ngơ ngẩn.
Trúc Tuế: "Đâm vào tuyến thể, rút lấy pheromone, em sẽ làm."
Đối diện giây lát, Trúc Tuế dịu dàng nói: "Cứ để em làm cho. Không nên để chị tự mình phải soi gương thực hiện. Như thế mới có thể được gọi là hỗ trợ......"
Tạm ngưng vài giây, Trúc Tuế nhắc lại: "Giao cho em đi."
......
Tuyến thể bị đâm sâu lần nữa, Tống Chân ghé vào trong lồng ngực Trúc Tuế, tóc vén lên. Tầm mắt của Trúc Tuế khẽ liếc đến, mũi kim chuẩn xác đâm xuyên qua lớp da......
Bàn tay Tống Chân gắt gao siết chặt quần áo của Trúc Tuế......
Nước mắt không khống chế được lăn dài, răng cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, cơ hồ muốn nát......
Ống tiêm pít-tông khẽ động, Tống Chân không kiềm được, toàn thân run rẩy......
Một mililit pheromone được rút ra, cả người lẫn mặt của Tống Chân đều là mồ hôi lạnh. Trúc Tuế dùng khăn giấy lau mặt cho cô xong, Tống Chân đã lổm ngổm bò dậy điều chế thuốc. Nước mắt theo bản năng cứ chảy ra, Tống Chân vừa điều thuốc, vừa lau nước mắt.
Thành phần thuốc được Trúc Tuế đem ra ngoài.
Làm xong mọi thứ, Tống Chân cuộn tròn nằm ở trên ghế sopha trong phòng thí nghiệm. Đến tận bây giờ, cô mới dám tùy ý bộc lộ ra sự đau đớn xuất phát từ bên trong.
"Chị, chị à......"
Không biết qua bao lâu mới nghe được tiếng của Trúc Tuế, Tống Chân chậm rãi mở mắt ra. Hai mắt không biết từ khi nào đã đọng lại một tầng hơi sương.
Trúc Tuế: "Thuốc có tác dụng. Đã áp chế được, Tả Điềm nói chờ khống chế đến cấp độ ba liền có thể bắt đầu quy trình dùng thuốc như thường......"
"Chị, chị nghe rồi chứ......"
Tống Chân cất lời, âm thanh ngập ngừng, "Thế thì thật tốt quá."
Thấy được dáng vẻ hiện tại của Tống Chân, Trúc Tuế không biết nói sao. Lặng yên một chốc, tạm lui ra. Khi quay lại, Trúc Tuế đem Tống Chân ôm lên, tỉ mỉ lau sạch nước mắt cho cô, động tác ôn nhu hết mực. Biết Tống Chân không thoải mái, cũng không nhiều lời.
Không gian quá yên tĩnh làm Tống Chân thấy hơi ngượng ngùng. Vậy nên cô đành chủ động phá vỡ, "Ừm, được rồi. Cảm ơn cô..."
"Chưa xong ạ."
"?"
Không cho Tống Chân có thời gian để nghi hoặc, Trúc Tuế đã gạt tóc của cô sang một bên.
Trúc Tuế lập tức cúi người, hơi hé môi, nhẹ đặt một nụ hôn ướt át lên trên tuyến thể của Tống Chân, nụ hôn chứa đậm mùi vị pheromone của Alpha.
Tống Chân bị giật mình một cái, lại cảm nhận tuyến thể đang được bao quanh bởi một trận mát lạnh......
Đau đớn dần dần tan đi, hoàn toàn biến mất......:,,.
______
Hihi. Thời tiết lạnh quá, tính lười bộc phát với cả chương này có nhiều chỗ khó nhằn, t nghĩ mãi mới ra nên được gửi tới cho mn hơi chậm. Mong mn thông cảm nha!