Cafe Lục Lâm được mở bên cạnh trung tâm thương mại mới khánh thành, tiểu khu gần đó cũng vừa hoàn tất thi công nên lượng người không quá đông đúc. Đường Uông và Liêu Nguyên Tân cùng nhau bước vào, ngó mắt nhìn là thấy ngay một dãy bàn được gộp lại từ mười mấy chiếc bàn cafe nhỏ.
“Nhiều gái xinh quá.” Liêu Nguyên Tân lia mắt quan sát một vòng, cậu ta cố ý đè giọng thật thấp để che đi sự hưng phấn của bản thân.
“Bọn mình mau ngồi xuống đi.” Liêu Nguyên Tân nói xong liền kéo Đường Uông đang nghĩ vẩn vơ đến ngồi vào một vị trí nằm chính giữa các cô em xinh tươi.
Dẫu Liêu Nguyên Tân không phải trai đẹp gì cho cam, nhưng sửa soạn lên trông cũng bảnh trai, vả lại bên cạnh cậu ta còn có Đường Uông xinh xắn tuấn tú, hai người vừa ngồi xuống liền thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn chú ý.
“Hai người muốn uống gì? Hạt cafe ở quán này chất lượng lắm, tôi đề cử các cậu uống thử nhé.” Cô gái tóc dài ngồi trước mặt hai người chủ động bắt chuyện, ánh mắt thi thoảng lại ngắm nghía Đường Uông.
“Vậy tôi uống Latte đá, Đường Uông, cậu có muốn thử Mocaccino không?” Liêu Nguyên Tân xem thực đơn, chân dưới gầm bàn lại đá lên giày cậu mấy phát.
Đường Uông vẫn đang đắm mình trong thế giới riêng hững hờ “ừm” một tiếng, đến khi nhân viên đọc lại danh sách thì cậu mới sực tỉnh hồn, bây giờ mình không thể uống cafe đúng không?
“Cảm phiền đổi sang nước trái cây giúp tôi!”
Cô gái tóc dài tưởng Đường Uông làm như vậy là đang ra tín hiệu từ chối khéo, cô nàng thức thời không nói gì nữa, chuyển hướng đi tìm mục tiêu khác cho riêng mình.
Sinh viên ngồi kín cả dãy bàn dài, Liêu Nguyên Tân bắt chuyện được với một cô em tóc ngắn ngồi cạnh mình, chẳng buồn ngó ngàng gì đến tình trạng của Đường Uông. Tiếng người cười nói rôm rả lọt vào trong tai, nhưng cậu chỉ biết lẳng lặng cúi đầu xem điện thoại.
Đường Uông đang tìm kiếm những thông tin liên quan đến vấn đề mang thai, sau đó phát hiện rằng mình đã không kiêng cữ rất nhiều thứ, còn từng vận động mạnh ở phòng gym, không biết có phải vì lẽ đó mà mới xuất hiện tình trạng đau bụng hay không.
Đường Uông đặt tay lên bụng, cậu cũng không rõ phải chăng đứa bé bây giờ vẫn đang phát triển khoẻ mạnh.
Đường Uông thật sự không còn tâm trạng để ngồi đây tiếp, vừa tính mở miệng xin phép đi trước, chợt có một luồng nước hoa đột ngột xộc thẳng đến.
“Tôi là Lương Ái, học khoa Tài chính, còn bạn tên gì?”
Người bên cạnh đặt tay lên ghế dựa sau lưng Đường Uông, toàn thân có xu hướng dính sát lên người cậu, hương nước hoa đầy tính xâm lược tỏa khắp bầu không khí chung quanh.
Đường Uông bất giác đưa tay lên che mũi khi ngửi thấy hương nước hoa thủy sinh, cậu vốn đã không ưa gì mùi này, hiện tại còn đang trong thời kỳ đặc biệt nên sự khó chịu tăng lên gấp bội.
“Xem ra hôm nay tôi dùng sai nước hoa rồi.” Lương Ái thấy cậu hành động như thế cũng không nổi giận, từ khi Đường Uông bước vào là gã vừa ý đối phương ngay. Mặt mũi khôi ngô, dáng người cũng hợp gu gã, chẳng qua tính tình ngại ngùng quá, không thấy cậu nói năng câu nào. Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ cần mình chủ động một chút thì cũng không khó để “cưa”.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Đường Uông không có tâm trạng để nói chuyện với gã, cậu đứng dậy rồi bịt mũi chạy vội về phía phòng vệ sinh, tuyệt nhiên không để ý rằng Lương Ái cũng đi theo sau mình.
Không ít người làm quen xong đều tụm nhóm dắt díu nhau rời khỏi quán, cho nên Đường Uông và Lương Ái cùng rời đi cũng chẳng mấy ai buồn quan tâm.
Đường Uông tính viện cớ đi vệ sinh để đánh bài chuồn, lại chẳng ngờ vừa bước vào bên trong, gã Lương Ái đi theo sau đã bắt kịp mình.
“Tôi thấy khó chịu trong người nên về trước đây.” Đường Uông mệt mỏi nói với đối phương.
“Để tôi lái xe đưa cậu đến bệnh viện.” Lương Ái thích mê chất giọng nhỏ nhẹ ấy của Đường Uông, gã cố chấp chắn đường, nhất quyết không buông tha cho cậu.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Đường Uông cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu không còn tâm trí nào để ứng biến với thái độ thiện ý của người khác, thậm chí mặt mũi người ta trông ra sao cậu còn không nhớ nổi nữa là.
“Tôi xạo đấy, tôi có bạn trai rồi, bạn trai tôi đang đợi tôi đi ăn với anh ấy.”
Lương Ái coi ánh mắt lẩn tránh của Đường Uông thay cho sự chột dạ, vì vậy gã hoàn toàn không tin tưởng lời cậu nói.
“Bạn à, cậu đừng vội từ chối tôi vậy chứ, hai chúng ta nói chuyện với nhau một một lát, để cậu hiểu thêm về tôi, cậu thấy thế nào?”
“Đường Đường, tài xế đang chờ ở dưới lầu rồi, sao em còn chưa nói chuyện với bạn xong thế?”
Cả hai đồng thời đánh mắt sang nhìn người đàn ông mới vừa lên tiếng, người thì đề cao cảnh giác âm thầm đánh giá, người còn lại thì kinh ngạc ngớ ra.
Đường Uông đứng ngây ra như phỗng, chỉ trong phút chốc, những chuyện rối ren đều bị quăng ra sau đầu kể từ giây phút cậu nhìn thấy Châu Giang Hành.
“Tôi đi đây.” Đường Uông nói xong cũng vội vàng vòng qua Lương Ái để chạy đến bên anh.
“Dưới sàn có nước, em cẩn thận.” Châu Giang Hành chau mày nhìn vệt nước còn đọng lại dưới nền gạch sau khi lau chùi, anh nhấc tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo suốt cả buổi chiều của Đường Uông.
“Bạn trai cậu à?” Lương Ái thừa nhận người đàn ông trước mặt gã đây phương diện nào cũng rất xuất sắc, nhưng bất kể ra sao, chỉ dựa vào mỗi đôi chân chỉ để làm cảnh ấy thì gã cho rằng cậu và anh sẽ không đến với nhau được dài lâu.
Ánh mắt Lương Ái vô thức làm lộ ra hàm ý vô cùng coi khinh.
“Ừ, bạn trai tôi đấy.” Dù Đường Uông lúc này đang rất uể oải, nhưng cậu vẫn nhạy bén nhận ra sự khinh miệt ấy một cách chính xác, cậu cũng nắm chặt tay Châu Giang Hành, gật đầu chắc nịch, “Đẹp trai lắm đúng không, tình cảm bọn tôi sâu đậm lắm đấy.”
“Cậu…” Lương Ái chỉ mới thốt ra được một chữ thì lại bị ánh nhìn sâu thăm thẳm của Châu Giang Hành quét ngang, gã lập tức có cảm giác ớn lạnh đến tận cùng xương tủy.
Thấy Lương Ái lặng người nín thinh, Đường Uông quen cửa quen nẻo đẩy Châu Giang Hành rời khỏi tiệm cafe.
Bầu trời tối đen như mực, trung tâm thương mại mới khánh thành lên đèn sáng trưng, khoảng đất trống bên ngoài nơi đây trở thành địa bàn nhảy quảng trường của các bác gái sống gần đó. Tiếng nhạc quảng trường cũ kĩ vang vọng khắp quảng trường, Đường Uông vừa nghe thấy tiếng loa còi đinh tai nhức óc thì nhịp tim lại đập nhanh hơn.
“Xe đỗ ngay bên đường.” Bàn tay ấm áp của Châu Giang Hành chợt phủ lên mu bàn tay Đường Uông.
Cậu bỗng dưng không còn cảm thấy khó chịu như vừa rồi nữa, Đường Uông nghiêng đầu nhìn ra đường, ở đó chỉ có duy nhất một chiếc xe Volkswagen màu đen.
“Là chiếc đó.” Châu Giang Hành không ngoảnh lại cũng biết lúc này Đường Uông đang nghĩ gì, “Tôi không có phá sản.”
Đường Uông xấu hổ ngậm miệng lại, cậu đẩy anh đến bên cạnh chiếc xe, trên xe chỉ có duy nhất một người tài xế, Đường Uông định bước đến đỡ Châu Giang Hành ngồi vào trong, nhưng chỉ vừa chạm đến cánh tay đối phương, Châu Giang Hành bỗng giữ tay cậu lại.
“Lần này tôi tự làm được.”
Cũng ngay lúc này, Đường Uông mới sực nhớ mình đang mang thai nên không tiện dìu anh, cậu bất lực thở dài, chuyện này thật sự khó lòng mà tiếp nhận nổi.
“Cậu lên xe đi.” Ổn định chỗ ngồi xong, Châu Giang Hành nhìn Đường Uông bằng đôi mắt sáng rực.
Bàn tay xương xương xuất hiện trong tầm mắt Đường Uông, cậu ngớ ra một chốc, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay ấy, chẳng những vậy, cậu còn vô thức sượt trúng nốt ruồi nhỏ bên mé ngón tay anh.
Cửa xe đóng lại, mọi tiếng động ồn ào huyên náo đều bị ngăn cách ở ngoài, bên trong buồng xe vô cùng yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng hít thở khẽ khàng, Đường Uông nhúc nhích cánh mũi, cậu ngửi thấy được mùi thuốc Trung y như có như không thoang thoảng từ trên người Châu Giang Hành.
Là mùi hương quyện chút đắng chát nhưng không hề khó ngửi, thậm chí Đường Uông còn muốn được ngửi nó nhiều hơn.
“Tay cậu lạnh quá, có phải tại mặc ít quá không, uống chút nước nóng vào cho ấm người.” Châu Giang Hành vừa dứt lời, tài xế ngồi đằng trước lập tức đưa bình giữ nhiệt và ly giấy dùng một lần đến.
Đường Uông liếm bờ môi khô khốc của mình, cậu muốn uống nước.
Hòa chung với tiếng rót nước là mùi thanh ngọt của mật ong, Đường Uông ngước mắt nhìn lên, bên trong ly có màu vàng nhạt, hóa ra đây là nước mật ong.
Đường Uông cảm ơn xong nhận lấy ly giấy, nước ở độ ấm vừa phải hòa cùng vị mật ong thơm ngọt lướt qua môi răng, cậu dễ dàng uống hết một ly.
“Uống thêm nhé?”
“Ừm.”
Đến khi không còn thấy khát nữa, Đường Uông mới nhấp từng ngụm nước mật ong, cơ thể dần ấm áp hơn, đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo hẳn.
“Về trường hay là về nhà?” Ánh mắt Châu Giang Hành dưới ánh đèn xe tràn ngập sự dịu dàng và quyến luyến.
“Về trường.” Vừa nhắc đến chuyện về nhà, Đường Uông bèn lấy điện thoại ra xem, ba nhỏ và ba lớn vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Ô tô vững vàng chạy đi, lúc này Đường Uông mới lấy lại được chút tinh thần, hai tay cậu cầm cốc nước, đầu cúi thấp, không dám nhìn Châu Giang Hành thêm lần nào.
Cậu đang mang thai con của một người mà bản thân mình không hề hay biết thân phận của người ấy.
Rõ ràng trong lòng đang chất đầy tâm sự, vậy mà Đường Uông lại để tâm trí mình bay xa, cậu nhớ lại giấc mơ kì lạ khiến mình choàng tỉnh giấc lần đó, anh trong chiêm bao nắm lấy Châu Giang Hành mini rồi tố cáo cậu bắt nạt con của hai người bọn họ.
Đường Uông cầm lòng không đậu, buột miệng thốt lên.
“Anh có thích trẻ con không?”
“Thích.” Châu Giang Hành đáp rất nhanh, trông như thể đang chờ cậu hỏi vậy, nhưng chỉ cần Đường Uông dời tầm mắt xuống một chút thì sẽ thấy người trước nay luôn bình tĩnh và chín chắn như anh giờ đây lại bấu chặt tay lên lớp da ghế ngồi.
“Tôi… chỉ hỏi thế thôi… anh đừng nghĩ nhiều nhé…” Đường Uông lật đật phân bua, nhưng khi chạm mắt với ánh nhìn sâu lắng chất chứa sự dịu dàng vô hạn của anh, cậu bỗng có một loại xúc động muốn nói cho đối phương biết: Tôi mang thai con của anh, tôi sắp sửa bị chuyện này mà mất hết bình tĩnh rồi.
Đường Uông chẳng hề hay biết vẻ mặt muốn nói lại thôi đã bán đứng bản thân, người thấy lấn cấn lúc này không chỉ riêng mình Đường Uông, Châu Giang Hành cũng rất muốn nói với cậu rằng anh đã biết hết sự thật, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt để bộc bạch, anh chỉ có thể âm thầm xử lý hết mọi chuyện để Đường Đường có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất trong tình huống không vướng mắc hay bận lòng bất cứ điều gì.
“Cậu ăn hạt sấy không?” Châu Giang Hành trở thành người nghĩ thông suốt đầu tiên, anh lấy túi đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn đưa cho Đường Uông.
Cả một buổi tối chưa ăn gì, Đường Uông đói cào cả ruột, cậu tạm thời quên đi lo âu, bốc từng nắm hạt nhét vào miệng rồi nhai nhồm nhoàm như Hamster.
Ăn được giữa chừng, Đường Uông đột nhiên ngừng nhai, Châu Giang Hành trông như đang nhìn ngắm khung cảnh ngoài xe, nhưng thực chất vẫn luôn chú ý đến Đường Uông, anh thấy cậu lén nhìn mình mấy lần, sau đó dè dặt lấy điện thoại ra.
Nhân lúc Đường Uông không chú ý, Châu Giang Hành bèn ngó mắt nhìn trộm, thì ra cậu đang search “Thai phụ thì có được ăn hạt sấy được không”.
Một lát sau, Đường Uông cất điện thoại đi, lại tiếp tục ăn quả hạch.
Đến khi xe còn cách trường khoảng chừng vài trăm mét Đường Uông mới ngừng ăn, bởi vì cậu nghe Châu Giang Hành lên tiếng hỏi mình:
“Lúc nãy cậu tham gia tiệc giao lưu à?”
“Ừm.”
“Có gặp được ai ưng ý không?”
“Không có.”
“Tại sao thế?”
Châu Giang Hành gạn hỏi không tha khiến Đường Uông vô cùng khó đỡ, cậu đâu có ngờ mình lại gặp anh ở đấy, mà mình cũng đâu thể nói thẳng rằng bản thân không ưng ý ai là vì tâm trí chỉ mải nghĩ đến con của hai người họ.
“Bởi vì anh là người đẹp trai nhất ở đó rồi, cho nên tôi không ưng ai nữa cả.” Đường Uông nói xong mới thấy thấp thỏm trong lòng, câu này sao nghe cứ như cậu đang “ thả thính” Châu Giang Hành vậy nhỉ.
“Vậy cậu có muốn suy xét đến tôi không?”
Đường Uông kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, có ý muốn xem thử anh đang nghiêm túc hay là trêu chọc ngược lại mình.
Nhưng cậu không nhìn ra được chút manh mối nào, Đường Uông cảm thấy dù là ánh mắt hay biểu cảm của anh đều nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, nhưng khi nhớ đến cái lần ở khách sạn và nhìn thấy Châu Giang Hành được mọi người kính trọng vây quanh, cậu lại trở nên do dự không nguôi.
Người mà cả gia cảnh, môi trường học tập đều ngang tầm, bên nhau nửa năm và luôn đối xử tốt với cậu như Tiết Hoằng Bác đến cuối cùng còn trở thành một kẻ khốn nạn thì làm sao Đường Uông có thể trao lòng tin cho một người như Châu Giang Hành đây.
“Đến trường rồi, cậu mau về đi, không biết ký túc xá của các cậu có giờ giới nghiêm không nữa.” Châu Giang Hành lên tiếng trước khi Đường Uông sắp sửa cất lời.
“Tôi đoán chừng cậu chưa ăn tối, lát nữa nhớ ăn nhẹ thôi, đột ngột ăn cay không tốt cho sức khỏe, còn dễ nóng trong người nữa đấy.” Đường Đường quá thích ăn cay, sau khi hỏi ý bác sĩ, anh mới biết chứng đau bụng và nóng trong người của cậu có khả năng là do thói quen ăn uống, Châu Giang Hành không tiện nói thẳng, chỉ có nước nhắc khéo như thế.
“Ừm, lát nữa tôi sẽ ăn mì.” Đường Uông nhớ lại lúc mình search thông tin liên quan, cậu có nhìn thấy một dòng “Thai phụ dễ bị nóng trong người”, thế là cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ đến khi Đường Uông đã đi xa, xa đến mức không còn thấy được bóng dáng, Châu Giang Hành mới lưu luyến không dõi mắt nhìn theo nữa, anh lấy chiếc điện thoại từ nãy đến giờ vẫn đang rung ra nhận cuộc gọi đến.
Đầu dây bên kia là cậu em họ Châu Thương – người duy nhất có quan hệ tốt với anh trong số những người thân của Châu Giang Hành.
“Anh! Anh có nhớ bác sĩ Dụ từng chăm sóc anh lúc anh còn nhỏ không, hôm nay em tới thành phố Hải Ninh gặp được chú ấy với chồng chú ấy đó!”
__
Lời tác giả:
Đường Uông: Tình cảm bọn tôi sâu đậm lắm.
Châu Giang Hành: Sâu đậm đến mức có nhóc con luôn rồi!