Trước khi về nhà, hai cha con tiện ghé vào siêu thị lựa sầu riêng, sau giờ cơm, Đường Bình Chiêm và con trai phân công với nhau, chú đi rửa chén, còn Đường Uông tách vỏ, bày biện múi sầu riêng lên dĩa.
“Cuối tháng này con có bận học không? Ba với ba nhỏ sắp ra ngoài chơi mấy hôm, nếu con muốn đi thì ba sẽ xin nghỉ giúp con.” Đường Bình Chiêm rửa chén xong, chú đem vỏ sầu riêng Đường Uông đã tách vứt vào thùng rác.
“Cũng khá bận, với cả con còn đăng ký làm tình nguyện viên cho cuộc thi Marathon sắp tới nữa.” Cậu tỉ mỉ sắp gọn múi sầu riêng vào trong dĩa, “Hai ba cứ chơi thỏa thích đi, nhớ mang quà với đặc sản về cho con là được rồi.”
“Quà thì có đấy, nhưng đặc sản e là có đem con cũng không ăn.” Dụ Doãn bảo chồng và con trai cùng ngồi xuống, sẵn tiện kể cho cậu nghe lịch trình sắp tới, “Hai ba dự định đi biển chơi, đặc sản toàn là đồ biển thôi, con có ăn được cái nào đâu.”
“Thế thôi, vừa hay con cũng đang giảm cân.” Đường Uông thở dài thườn thượt, cậu cầm múi sầu riêng lên định bụng bỏ vào trong miệng, nhưng chưa kịp nếm thử thì đã bị ba nhỏ nẫng đi mất.
“Giảm cân thì ăn sầu riêng làm gì, để ba ăn giúp con.”
Đường Uông lại lần nữa trơ mắt nhìn ba nhỏ của mình kéo tay ba lớn và dĩa sầu riêng vào phòng để “tiêu thụ riêng”.
Lặng lẽ ngửi mùi sầu riêng còn sót lại trên tay, Đường Uông click mở ứng dụng mua sắm kiểm tra tiến độ giao hàng, ngày mai là có đồ tập rồi, thôi thì nhịn nhục một chút, đến phòng tập ăn sầu riêng sấy sau cũng được.
Đường Uông chấp nhận số phận quay về phòng mình, cậu mở máy tính bắt đầu chạy bài, nhưng chỉ mới gõ phím chừng một chốc mà cánh tay bị trật bắt đầu nhói lên. Lúc Đường Uông tính đi nghỉ trong chốc lát thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói của ba nhỏ cũng theo đó vọng vào trong phòng.
“Cánh tay bị làm sao, để ba vào xem cho con.”
Dụ Doãn vừa bước vào, Đường Uông lập tức ngửi thấy mùi sầu riêng từ trên người chú.
“Đừng ngửi nữa, ngửi cũng có được gì đâu, đều chui hết vào bụng ba với ba lớn cả rồi.” Dụ Doãn kéo cậu ngồi xuống giường rồi giúp Đường Uông kiểm tra cánh tay, “Chỉ bị trật chút thôi, không có gì to tát.”“Được, cho cậu nói tiếp.” Đường Uông nhịn.“Cậu câm mồm, cậu ăn của mình hai gói cơm cháy.” Lần này Đường Uông không thèm nhịn nữa.Đường Uông vào xem một cái rồi thôi, cậu tiếp tục lướt xuống phía dưới, trả lời tin nhắn từng người một.
Dụ Doãn có cầm theo thuốc bôi, chú giúp con xoa bóp một hồi, chỗ đau nhức trên cánh tay trở nên nóng rát và mỏi nhừ, nhưng rõ ràng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều.[Châu Giang Hành: Cảm ơn vì cậu đã xả thân giúp tôi.]“…” Chung Thân ngậm miệng, nhân vật trong game của cậu ta cũng không nhúc nhích.
Ánh đèn vàng dìu dịu rọi lên người Dụ Doãn, chiếu trên đôi mắt không nén được sự quan tâm dành cho cậu, Đường Uông chớp mắt, bất chợt nhào tới ôm chầm lấy cha mình.[Tiệm chè: Anh thoạt nhìn biết đánh đấm lắm á!]Đàn anh Từ Văn hẹn cậu đi ăn tối, Đường Uông viện cớ bận tập thể hình nên từ chối đối phương. Nhưng sau khi Đường Uông hủy hẹn với người ta xong, một tin nhắn khác lại nhảy ra, người gửi lần này là Châu Giang Hành. Trùng hợp thay, tin nhắn anh gửi giống y hệt với Từ Văn.
“Con cảm ơn ba nhỏ.”[Châu Giang Hành: Rất nhiều người to con hơn bắt nạt tôi, lúc nào tôi cũng bị thương.]Dụ Doãn sững sờ, ngay sau đó bật cười rồi xoa đầu cậu.
Dụ Doãn sững sờ, ngay sau đó bật cười rồi xoa đầu cậu.Mùi thuốc trên cánh tay ngào ngạt khắp phòng, Đường Uông nằm nghe vị thuốc lâu nay chưa gặp lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.Bấy giờ trời cũng đã khuya, ngày mai Dụ Doãn còn phải đi làm ca sáng, Đường Uông tiễn ba nhỏ ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của họ xong mới trở lại với chiếc giường của mình.Đường Uông thoáng chốc chần chừ.
“Lớn chừng này rồi còn làm nũng.”Ánh đèn vàng dìu dịu rọi lên người Dụ Doãn, chiếu trên đôi mắt không nén được sự quan tâm dành cho cậu, Đường Uông chớp mắt, bất chợt nhào tới ôm chầm lấy cha mình.
Bấy giờ trời cũng đã khuya, ngày mai Dụ Doãn còn phải đi làm ca sáng, Đường Uông tiễn ba nhỏ ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của họ xong mới trở lại với chiếc giường của mình.“Đừng ngửi nữa, ngửi cũng có được gì đâu, đều chui hết vào bụng ba với ba lớn cả rồi.” Dụ Doãn kéo cậu ngồi xuống giường rồi giúp Đường Uông kiểm tra cánh tay, “Chỉ bị trật chút thôi, không có gì to tát.”
Cậu nằm nghiêng trên tấm drap trải giường mới thay, lớp chăn dưới gối đầu đang toả ra hương nước giặt thanh mát, tầm mắt Đường Uông bỗng va phải bức ảnh chụp chung trên đầu giường.
Đường Uông không biết cha mẹ ruột của cậu là ai, từ khi có ký ức đến nay, cậu chỉ nhớ người luôn chăm lo cho mình là ba lớn và ba nhỏ, Đường Uông cũng chưa từng được nghe làm cách nào mà hai cha nhặt được mình, nhưng Dụ Doãn và Đường Bình Chiêm luôn dành cho cậu tình yêu thương vô bờ, như thể cậu chính là con trai ruột của họ vậy.Lúc cậu giật mình tỉnh giấc là vì bị âm báo điện thoại làm phiền, Đường Uông đờ người trong chốc lát, sau đó mới mở điện thoại lên, tin nhắn trong group ký túc xá đã đạt đến số lượng 99+ tin chưa đọc. Cậu gạt tin nhắn sang một bên, lết đi tắm gội trước, sấy khô tóc xong mới nằm kềnh ra giường, vào group xem tin.
Cậu biết gia đình mình không giống với người ta, người đời ngoài kia đều có cha và mẹ, riêng cậu chỉ có hai cha, hơn hết, ba lớn và ba nhỏ chưa từng đưa cậu đi gặp người thân hay bạn bè gì của họ, nhưng Đường Uông biết rằng, các cha của mình vẫn thương nhau thắm thiết giống như các cặp vợ chồng khác.“Lớn chừng này rồi còn làm nũng.”Đường Uông nhìn trạng thái “đang nhập…” từ phía Châu Giang Hành, chờ mãi mà chẳng thấy tin nhắn đâu, cậu khẽ chau mày, chẳng lẽ sếp Châu còn có cách trừng phạt nào khác nữa?
Thế nên, từ Tiểu học cho đến cấp Hai, hễ gặp người nào dám đàm tiếu về ba lớn và ba nhỏ thì Đường Uông sẽ tẩn cho họ một trận, đánh tới khi nào xin lỗi mới thôi. Những lúc đánh nhau xong lững thững về nhà, ba nhỏ luôn là người giúp cậu thoa thuốc, xoa bóp giống như vừa nãy vậy.“Đường Đường dữ quá ò.” Hạ Miểu Miểu tủi thân không sao kể xiết, “Sáng nay mình mới thoa kem chống nắng cho cậu mà.”
Mãi sau này, hôn nhân đồng tính cuối cùng cũng được hợp pháp hóa, xung quanh cậu đã không còn ai lời ra tiếng vào cha của mình nữa, Đường Uông mới không còn gây gổ đánh nhau.“Mấy cậu có thôi đi chưa, hồi Đại hội chào mừng Tân sinh viên sao không đăng ký lên tấu Tướng thanh luôn đi?” Đường Uông nghe đến nỗi bụng đói cồn cào biểu tình inh ỏi, đến lúc chịu đựng hết nổi mới gào ầm lên.Đường Uông không biết cha mẹ ruột của cậu là ai, từ khi có ký ức đến nay, cậu chỉ nhớ người luôn chăm lo cho mình là ba lớn và ba nhỏ, Đường Uông cũng chưa từng được nghe làm cách nào mà hai cha nhặt được mình, nhưng Dụ Doãn và Đường Bình Chiêm luôn dành cho cậu tình yêu thương vô bờ, như thể cậu chính là con trai ruột của họ vậy.
Mùi thuốc trên cánh tay ngào ngạt khắp phòng, Đường Uông nằm nghe vị thuốc lâu nay chưa gặp lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc cậu giật mình tỉnh giấc là vì bị âm báo điện thoại làm phiền, Đường Uông đờ người trong chốc lát, sau đó mới mở điện thoại lên, tin nhắn trong group ký túc xá đã đạt đến số lượng 99+ tin chưa đọc. Cậu gạt tin nhắn sang một bên, lết đi tắm gội trước, sấy khô tóc xong mới nằm kềnh ra giường, vào group xem tin.Cậu nằm nghiêng trên tấm drap trải giường mới thay, lớp chăn dưới gối đầu đang toả ra hương nước giặt thanh mát, tầm mắt Đường Uông bỗng va phải bức ảnh chụp chung trên đầu giường.
Ba con người lặn lội trong thâm sơn cùng cốc hơn nửa tháng lên cơn thèm thuồng như bị bỏ đói lâu năm, giờ này còn đang bàn chuyện mỗi ngày ăn gì trong group chat. Thời điểm Đường Uông click vào xem, ba người họ đã xếp lịch cho đến tận thứ Sáu tuần sau.[Châu Giang Hành: Ừm, hồi bé thường xuyên bị bắt nạt.]
Đường Uông vào xem một cái rồi thôi, cậu tiếp tục lướt xuống phía dưới, trả lời tin nhắn từng người một.[Tiệm chè: Sếp lớn cũng đánh nhau ư?]“Con cảm ơn ba nhỏ.”
Đàn anh Từ Văn hẹn cậu đi ăn tối, Đường Uông viện cớ bận tập thể hình nên từ chối đối phương. Nhưng sau khi Đường Uông hủy hẹn với người ta xong, một tin nhắn khác lại nhảy ra, người gửi lần này là Châu Giang Hành. Trùng hợp thay, tin nhắn anh gửi giống y hệt với Từ Văn.
[Châu Giang Hành: Ngày mai có rảnh thì đi ăn với nhau nhé?]đọc thực đơn
Đường Uông thoáng chốc chần chừ.
[Châu Giang Hành: Cảm ơn vì cậu đã xả thân giúp tôi.]
[Tiệm chè: Được.]Ba con người lặn lội trong thâm sơn cùng cốc hơn nửa tháng lên cơn thèm thuồng như bị bỏ đói lâu năm, giờ này còn đang bàn chuyện mỗi ngày ăn gì trong group chat. Thời điểm Đường Uông click vào xem, ba người họ đã xếp lịch cho đến tận thứ Sáu tuần sau.
Lần này Đường Uông đồng ý ngay mà không còn thấy lấn cấn. Bởi trước đây từng có một lần cậu cũng được người khác giúp đỡ, Đường Uông áy náy nên muốn mời người đó đi ăn, nhưng cuối cùng đối phương lại từ chối. Điều này làm cho cậu cứ canh cánh mãi trong lòng, vì lẽ đó mà Đường Uông mới quyết định đồng ý lời mời của anh. Và đương nhiên cậu cũng giữ trong lòng chút “tư lợi riêng”, đó là muốn ngắm gương mặt ai đó nhiều hơn.[Châu Giang Hành: Được, nếu có người thứ ba biết, vậy thì…]
[Châu Giang Hành: Tay cậu đã đỡ hơn chưa? Nhớ phải thoa thuốc nhé, tôi từng dùng thử rồi, hiệu quả lắm.]Đường Uông vô thức trò chuyện với Châu Giang Hành, một lát sau mới phát hiện dường như thứ mình biết có hơi nhiều rồi thì phải?
Đường Uông nhìn tin nhắn không chớp mắt, trong lòng lại thầm tò mò, lúc nhỏ cậu hay đánh nhau, ba nhỏ luôn thoa loại thuốc này cho cậu, Đường Uông không ngờ anh cũng từng dùng nhãn hiệu này.Lần này Đường Uông đồng ý ngay mà không còn thấy lấn cấn. Bởi trước đây từng có một lần cậu cũng được người khác giúp đỡ, Đường Uông áy náy nên muốn mời người đó đi ăn, nhưng cuối cùng đối phương lại từ chối. Điều này làm cho cậu cứ canh cánh mãi trong lòng, vì lẽ đó mà Đường Uông mới quyết định đồng ý lời mời của anh. Và đương nhiên cậu cũng giữ trong lòng chút “tư lợi riêng”, đó là muốn ngắm gương mặt ai đó nhiều hơn.
[Tiệm chè: Sếp lớn cũng đánh nhau ư?]
[Châu Giang Hành: Ừm, hồi bé thường xuyên bị bắt nạt.]
[Tiệm chè: Anh thoạt nhìn biết đánh đấm lắm á!]
[Châu Giang Hành: Rất nhiều người to con hơn bắt nạt tôi, lúc nào tôi cũng bị thương.][Tiệm chè: Anh yên tâm, chuyện này chỉ có anh biết tôi biết, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật tuyệt đối.]
Đường Uông vô thức trò chuyện với Châu Giang Hành, một lát sau mới phát hiện dường như thứ mình biết có hơi nhiều rồi thì phải?
[Tiệm chè: Anh yên tâm, chuyện này chỉ có anh biết tôi biết, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật tuyệt đối.]
[Châu Giang Hành: Được, nếu có người thứ ba biết, vậy thì…]Bốn người họ chơi PUBG với nhau, lúc Đường Uông nhảy dù thì bọn họ đọc thực đơn, Đường Uông đi soát phòng họ cũng đọc, cả đám bị đánh ngã ngửa hết rồi mà vẫn chưa chịu ngừng.
[Tiệm chè: Tôi hiểu, tôi hiểu, quy tắc giang hồ, diệt khẩu tôi luôn.]
Đường Uông nhìn trạng thái “đang nhập…” từ phía Châu Giang Hành, chờ mãi mà chẳng thấy tin nhắn đâu, cậu khẽ chau mày, chẳng lẽ sếp Châu còn có cách trừng phạt nào khác nữa?
[Châu Giang Hành: Giờ cũng muộn rồi, cậu đi ngủ đi, ngủ ngon nhé.][Tiệm chè: Được.]
Đường Uông chúc ngủ ngon lại anh, đối phương cũng không nói thêm gì. Vừa nãy cậu ngủ được chừng một tiếng đồng hồ, hiện tại cũng chưa muốn ngủ cho lắm, Đường Uông bèn rủ rê bạn cùng phòng chuyên tấu [Châu Giang Hành: Giờ cũng muộn rồi, cậu đi ngủ đi, ngủ ngon nhé.]Mãi sau này, hôn nhân đồng tính cuối cùng cũng được hợp pháp hóa, xung quanh cậu đã không còn ai lời ra tiếng vào cha của mình nữa, Đường Uông mới không còn gây gổ đánh nhau.Dụ Doãn có cầm theo thuốc bôi, chú giúp con xoa bóp một hồi, chỗ đau nhức trên cánh tay trở nên nóng rát và mỏi nhừ, nhưng rõ ràng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều.đọc thực đơn lập đội chơi game với mình.
Bốn người họ chơi PUBG với nhau, lúc Đường Uông nhảy dù thì bọn họ đọc thực đơn, Đường Uông đi soát phòng họ cũng đọc, cả đám bị đánh ngã ngửa hết rồi mà vẫn chưa chịu ngừng.
“Mấy cậu có thôi đi chưa, hồi Đại hội chào mừng Tân sinh viên sao không đăng ký lên tấu Tướng thanh luôn đi?” Đường Uông nghe đến nỗi bụng đói cồn cào biểu tình inh ỏi, đến lúc chịu đựng hết nổi mới gào ầm lên.
“Đường Đường dữ quá ò.” Hạ Miểu Miểu tủi thân không sao kể xiết, “Sáng nay mình mới thoa kem chống nắng cho cậu mà.”
“Được, cho cậu nói tiếp.” Đường Uông nhịn.
“Đường heo heo dữ quá ò.” Chung Thân cũng bắt chước nói theo.Thế nên, từ Tiểu học cho đến cấp Hai, hễ gặp người nào dám đàm tiếu về ba lớn và ba nhỏ thì Đường Uông sẽ tẩn cho họ một trận, đánh tới khi nào xin lỗi mới thôi. Những lúc đánh nhau xong lững thững về nhà, ba nhỏ luôn là người giúp cậu thoa thuốc, xoa bóp giống như vừa nãy vậy.
“Cậu câm mồm, cậu ăn của mình hai gói cơm cháy.” Lần này Đường Uông không thèm nhịn nữa.
“…” Chung Thân ngậm miệng, nhân vật trong game của cậu ta cũng không nhúc nhích.“Đường heo heo dữ quá ò.” Chung Thân cũng bắt chước nói theo.Đường Uông nhìn tin nhắn không chớp mắt, trong lòng lại thầm tò mò, lúc nhỏ cậu hay đánh nhau, ba nhỏ luôn thoa loại thuốc này cho cậu, Đường Uông không ngờ anh cũng từng dùng nhãn hiệu này.
“Chắc cậu ấy đi mách lẻo với Tiêu papa rồi đấy, há há há.” Hạ Miểu Miểu đấm gối cười sái cả quai hàm.
Đường Uông chỉ biết thở dài, giơ khẩu 98K bắn lủng đầu phe địch.
Bạn đã tiêu diệt Khăn tay lòng em bằng 98K.
Một phút sau, Hạ Miểu Miểu phát hiện nhân vật của Đường Uông cũng bắt đầu “chết máy”.
“Đường Đường, cậu còn ở đó không?”
“Đường Đường, cậu mà không quay lại là mình ăn giật của cậu đó nha?”
“Mình đọc thực đơn đấy nhá!”
Chỉ vỏn vẹn ba phút sau, toàn quân bị diệt.
Song, Đường Uông lúc này đang chui đầu vào nhà vệ sinh để vò sạch khăn tay bằng nước giặt ngát hương thơm. Chiếc khăn đó màu xanh sẫm, có họa tiết hình thêu trà sữa.
__
Đường Uông: Còn có cách trừng phạt khác nữa à?
Châu Giang Hành: Có chứ, nhiều lắm, bây giờ em không cần phải biết.