Đứng trước cầu thang, từng đợt gai ốc thi nhau nổi trên cánh tay. Mặc dù đã không còn sợ ma quỷ nữa nhưng cảm giác cứ như đứng giữa ranh giới tử thần, đi vào địa ngục.
Phía dưới tầng trệt có một chút ánh sắc cam mờ ảo, chỉ trong phạm vi nhỏ không chiếu rọi toàn bộ. Ngược lại cầu thang dẫn lên phía trên một mảng tối tăm, tựa hồ có thứ kinh dị nào đó đang ló đầu ra dòm chòng chọc hai người bọn họ. Đợi khi bọn họ bước lên sẽ lập tức tấn công.
"Anh muốn xuống dưới trước hay là lên trên?".
Theo nguyên lý của vũ trụ sự sống mà nói, nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất. Còn nơi nhìn rất an toàn nhẹ nhàng nhất lại chính là lối chết chóc nhanh nhất.
Nhưng mà thực tế có đúng là vậy không?
"Xuống dưới đi". Lưu Vũ đáp.
Thế mà hắn lại chọn tầng trệt!
Bước gần xuống, bỗng thấy có ba cây nhang cấm thẳng sàn tựa như ba mũi kim được mày dũa sắt nhọn không màn gỗ thép mà đâm xuyên. Hương khói thơm thoang thoảng, trước mặt là dĩa bánh kẹo nhỏ đủ sắc màu. Bên cạnh là nến đỏ đang tan chảy.
Tạ Thành kéo vai Lưu Vũ khựng lại.
Anh khẽ giật mình vì bánh kẹo như có một thế lực vô hình trong bóng tối, thò tay bóc lấy ăn dần ăn mòn chỉ còn lại vụn rơi rải xuống đất.
"Nó đi rồi". Lưu Vũ chạm nhẹ tay anh.
Vừa nãy là cúng cô hồn sao?
Cả hai đi ngang qua đồ cúng như không để ý có gì đó dưới chân, đến khi quay đầu nhìn lại thì những thứ đó đã biến mất.
Đứng giữa gian nhà mới thấy nhiệt độ dưới này ngày càng tăng vút nóng muốn đổ lửa. Cứ như bị hỏa cầu khổng lồ bao trùm, tựa hồ muốn đốt cháy mọi thứ. Mồ hôi thấm vải dính nhớp vào người khó chịu, Tạ Thành cởi bớt vài cút áo.
"Nóng quá, chúng ta nhanh tìm đồ vật rồi đi lên trên đi, tôi ở đây thêm giây phút nào nữa chắc thành gà nướng luôn mất".
"Nóng?". Hắn vốn không cảm nhận.
Quay người lại, một mái tóc đen mượt bốc khói tựa hồ sắp sửa xẹt lửa.
Nó quấn quanh cơ thể Tạ Thành như một con rắn, nhưng anh lại không nhìn thấy nó. Bởi sự vô hình của nó chỉ có đôi đồng tử hổ phách của hắn mới thấu.
"Tạ Thành, cậu đứng yên một lát nhé".
Thật sự không thể đứng yên, anh tháo chiếc cúc cuối cùng, từng giọt mồ hôi lăn qua xương quai xanh chảy xuống ngực. Hơi thở hỗn loạn: "Không được!".
Hồ lô đen đổ biển nước như mưa xối xuống người Tạ Thành, con yêu quái ngay tức khắc hiện nguyên hình.
Tạ Thành biến sắc vùng vẫy: "Cái con quái gì thế này?!".
Yêu quái rít lên chói tai, nó càng siết chặt thân anh. Tia lửa từ thân nó nối đuôi nhau đồng loạt bốc cháy.
"Anh Lưu! Mau dập lửa!".
Lưỡi dao chém xuống, chùm tóc chia năm xẻo bảy rơi lả tả. Đóm lửa lất phất hòa trong không khí rồi tan biến.
Quái vật rít lên chói tai, âm thanh như từ đáy sâu ngục tối vọng lên văng vẳng.
Tạ Thành ngã quỵ xuống sàn thở hồng hộc, anh quệt tay áo lau lớp mồ hôi thành tầng trên trán.
Những sợi tóc đứt dưới đất cử động bắt đầu lúc nhúc lui đi như những con rết. Tạ Thành kim tởm liền né ra chỗ khác.
Nhiệt độ anh cảm nhận đang dần hạ, cơn nóng như nham thạch dồn dập đã không còn. Anh mới cài lại cúc áo.
Dưới ánh đèn sợi đốt màu cam mờ tối trong gốc, có một cái bình hoa bằng gốm nhỏ màu nâu hòa trong bóng tối. Chỉ duy nhất một thứ trên bình lóe sáng thì mới nhận ra có đồ vật trong gốc nhà.
Đến gần mới thấy có cái chén bằng vàng lấp lánh được úp trên miệng bình. Món đồ từ vàng nguyên chất có mùi vị giàu sang, nhưng ở nơi này chẳng nói lên điều gì hết. Đơn giản là vì trong thế giới lời nguyền vàng bạc tiền tài mà nói như dòng nước biển giữa trời mây bay, như những viên đá nhặt rồi ném.
Lòng tham con người khi nhìn thấy những thứ đẹp đẽ sẽ nảy sinh cơn tham muốn có được nó. Đương nhiên Tạ Thành không ngoại lệ, anh cũng là con người thôi. Đáy mắt lấp lánh lấy cái chén lên ngắm nghĩa.
Dưới đèn pin chiếu rọi, con rồng cưỡi mây được điêu khắc sắc xảo rõ ràng chi tiết quấn quanh chén tựa hồ đang chuyển động. Thân rồng mơ hồ phủ một lớp kim tuyến tạo thêm độ sắc nét linh hoạt.
Ở thế giới đời thực, ai mà ăn được cơm bằng cái chén này hẳn là vua.
"Không biết tôi có thể lấy cắp nó không nhỉ?". Anh nửa đùa nửa thật.
Lưu Vũ đang chăm chú nhìn vào một thứ trong bình, hắn nói: "Đó là vật manh mối, cậu cứ lấy bình thường đi, ở đây không ai nhìn ngó gì cậu đâu".
Tạ Thành: "..........".
Anh quên mất, những món đồ như thế này ngoài vật manh mối ra thì còn có thể là gì được chứ? Ngoại trừ viên vàng hoặc viên bạc thì những thứ khác không thể lấy làm của riêng.
Hiếu kỳ cái gì đó trong bình khiến Lưu Vũ không rời mắt, anh tò mò ló đầu qua xem. Bỗng biến sắc khi nhìn thấy nó chính là chùm tóc như con mãng xà hung hãng khi nãy tấn công anh. Nó thế mà đang trốn trong bình, dần phục hồi.
Sợ phát ra âm thanh to sẽ khiến thứ này phát giác, anh liền nói khe khẽ bên tai Lưu Vũ: "Anh Vũ à, chúng ta mau đi tìm thứ khác đi, kệ cái thứ này đi".
"Cậu sợ nó sao?". Hắn phì cười.
Hơi ngượng mặt, anh phủ định: "Không có, vướng vào mấy con yêu ma này tốn thời gian lắm".
Lưu Vũ: "Phải không hay là đang biện minh nỗi sợ hãi?".
Tạ Thành: "..........".
Mới phát hiện một chuyện, cái dáng vẻ băng sơn hàn lãnh chính là vỏ bộc của hắn. Còn cái độ nhây thích trêu chọc mới là tính cách thật sự của người đàn ông này. Không biết làm thế nào mà anh chỉ cảm thấy được hắn chỉ làm điều này khi chỉ có riêng hai người. Anh không rõ nguyên do vì sao hắn lại tin tưởng anh, chọn anh trở thành tri kỷ trong những cuộc sinh tồn ở thế giới lời nguyền.
Hay tại anh không lắm lời phiền phức?
Cả hai chia nhau ra đi tìm đồ vật manh mối trong tầng trệt. Sau một lúc không thu hoạch gì nhiều mấy, Tạ Thành ngồi xuống ghế đặt hai tờ giấy cốt truyện lên bàn mà phân tích.
Lưu Vũ kéo ghế ngồi bên cạnh anh, bỗng hỏi: "Cậu cất thẳng những thứ này vào trong thẻ dự trữ hết luôn sao?".
Tạ Thành đáp: "Vâng, có chuyện gì sao anh Vũ?".
"Cho tôi mượn thẻ dự trữ của cậu đi".
Không biết hắn có ý gì, anh lấy ra đưa cho hắn.
Chiếc thẻ như một tấm lá bài, mặt trước một mảng màu đen thoạt nhìn không có chức năng. Mặt sau là hình họa tiết bánh răng xoay vần tựa hồ đang chuyển động.
Gõ nhẹ hai nhịp bằng đầu ngón tay lên mặt sau, mặt trước như một màn hình hệ thống dần tách ra hai bên. Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra, bên trong chính là nơi cất đồ.
"Cậu có biết cách sắp xếp đồ vật bên trong chưa? Hay chỉ đơn thuần là bỏ đồ vào?".
Tạ Thành: "Còn có thể sắp xếp đồ vật sao?".
"Có chứ".
Lật mặt sau tấm thẻ, hắn di ngón tay vào hình bánh răng lớn giữa thẻ mà nhích nhẹ một bên. Một màn hình phản chiếu tựa như chiếc điện thoại thông minh thời hiện đại con người đang sử dụng. Bên trong là một không gian màu trắng vô tận, những đồ vật của Tạ Thành mua ở xe trao đổi và những thứ nhặt trong nhiệm vụ lơ lửng lộn xộn không được ngay ngắn. Giống như quần áo không xếp gọn gàng trong tủ.
Tạ Thành ngạc nhiên, hai mắt to tròn sáng phực: "Còn có thể thấy mọi thứ bên trong ra sao, thật tuyệt nha!".
Nhìn biểu cảm ngây ngốc của anh, hắn khẽ cười. Sau đó hướng dẫn Tạ Thành cách sử dụng tấm thẻ: "Bên gốc phải trên cùng có biểu tượng hình chiếc túi ba lô đang có dấu chấm đỏ bên trên, nó thông báo về việc những món đồ của cậu cần phải sắp xếp".
Hắn bấm vào, liền nhảy ra những ô trống nhỏ. Bên phải có mũi tên đang chỉ ô trống lớn. Hàng dài phía dưới cũng là những ô trống.
"Rồi cậu cứ việc sắp xếp đồ vào đi".
Nhấp vào một ô, liền hiển thị những đồ vật cần lựa chọn cho vào. Từng ô nhỏ bên trái là đồ vật manh mối đã nhặt được. Hàng dài phía dưới là đồ vật cần sử dụng, như vũ khí, hộp cứu thương và mạng kê hồi sinh. Ô vuông lớn bên phải phía trên dùng để kết hợp đồ vật với nhau thành một vật phẩm khác. Ví dụ như cho khúc cây, cục đá và dây thừng lại một chỗ với nhau nó liền biến thành một chiếc rìu đá tùy theo mong muốn.
Một lúc sắp xếp xong, Lưu Vũ nói: "Nếu hết ô thì những món đồ linh tinh để ở ngoài khoảng không đi".
Mơ hồ như một hệ thống game mà Tạ Thành thường bất gặp trong những trò chơi ở thế giới đời thực. Anh cảm giác như mình đang chơi game chứ không phải đang bị dính lời nguyền.
Được mở mang tầm mắt, anh thốt: "Đỉnh nha".
Đồ đạc gọn gàng ngăn nắp, nhưng có một điều mà anh thắc mắc: "Thế lúc nguy gấp lấy đồ thì cũng phải xoay bánh răng cái này mới mở hử? Tôi cảm thấy có chút bất tiện hơn là gõ hai nhịp lên mặt đen rồi lấy đồ".
Lưu Vũ: "Nếu muốn lấy nhanh thì dễ thôi".
Tạ Thành: "Hử?".
Mặt sau có một bánh răng nhỏ đang đứng im, hắn chạm nhẹ vào. Bên trên liền hiển thị những ô đồ vật khi nãy đã sắp vào: "Cậu chỉ cần di tay vào đây là lấy được đồ".
"Ồ".
Cất tấm thẻ, anh nói: "Cảm ơn anh nha".
Cả hai định đi lên trên thì bỗng.
Xoảng!
Âm thanh đổ vỡ vừa phát ra, Lưu Vũ liền phát giác nó đến từ bên hông cầu thang.
Đèn pin rọi đến, trong góc không có bất kỳ thứ gì ngoài một cánh cửa gỗ. Là kho đựng đồ được xây bên hông cầu thang. Hắn chạm vào nắm cửa thì thấy đã khóa.
Tạ Thành lấy chìa khóa nhặt được, nói: "Để tôi mở".
Nhưng lại đút không vào ổ, không phải chìa khóa của cửa này.
Trong lòng vừa lo sợ sẽ có con quỷ kinh khủng ấn nấp sau cánh cửa đột ngột tấn công mình, vừa tò mò bản tính hiếu kỳ thích khám phá. Tạ Thành lấy lực mạnh mẽ từ đâu mà đạp văng cánh cửa trong sự kinh ngạc của Lưu Vũ.
Bụi gỗ tứ tung, chưa kịp nhìn thấy hiện vật thì...
"A! Xin đừng giết tôi!".
Tạ Thành nhíu mày chiếu đèn vào kẻ vừa hét toáng lên: "Hạ Hàn?".
Nhận ra người đến không phải yêu ma quỷ quái, Hạ Hàn đang ôm đầu co người run rẩy trong góc khóc đến sưng mắt chạy đến ôm chặt lấy anh.
Tạ Thành: "?!".
Tim cậu ta đập mạnh thình thịch truyền đến anh một cách rõ ràng. Đối với người đang sợ hãi, thay vì anh chán ghét đẩy cậu ta ra thì lòng lương thiện không thể bỏ. Khẽ mím môi anh ôm lại cậu ta: "Cậu hồi sinh lại chỗ này sao? Đã có thứ gì đuổi theo cậu sao?".
Hạ Hàn chỉ biết gật đầu.
Ôm mối tình phản bội trong lòng, Tạ Thành có chút khó chịu ở ngực. Rõ ràng lý trí sẽ không bao giờ muốn nhớ đến người này, không để tâm người này quá lâu. Thế nhưng từ khi gặp lại Hạ Hàn trong xe buýt, có cảm giác kỳ lạ quẩn quanh thể xác mình.
Không rõ đó là oán hận.
Hay là tủi thân.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Hiện tại cứ xem cậu ta như một người không thân cũng không lạ, một trong những người đống đội bị cuốn vào lời nguyền thôi. Sau này cũng có thể trở thành bạn, nhưng tuyệt đối không được động lòng.
Hai người ôm nhau dường như quên mất vẫn còn có người đang lạnh mặt nhìn cảnh này. Lưu Vũ kéo Tạ Thành lại, cái ôm ấm áp của Hạ Hàn vụt đi. Cậu ta lau nước mắt nhìn lên người đàn ông cao lớn mang hàn khí mà không khỏi lạnh óc.
Đôi mắt phượng sắc bén lườm cậu ta như thể sắp sửa đem cậu ta chia thành mấy khúc rồi đem rải khắp nơi.
Tạ Thành đương nhiên không nhìn thấy điều bất thường của hắn, anh cau mày gỡ bàn tay hằn gân đang dùng lực kéo tay mình.
"Bây giờ đã tìm được một người rồi, những người còn lại có thể phân bố ở mấy tầng trên hoặc bên ngoài". Tạ Thành nói.
Lưu Vũ không nói gì mà bước nhang ra ngoài trước.
Tạ Thành: "..........".
Hắn bị làm sao vậy?
Hạ Hàn khẽ nắm ngón tay anh, có thể thấy rõ gương mặt bất an của cậu ta: "Thầy Tạ... Người bạn khi nãy của anh trông rất đáng sợ, tôi cảm thấy anh nên cẩn thận".
Bất ngờ, Hạ Hàn lại lo lắng cho anh. Không hề có nét giả dối trên dung mạo, lý do gì mà cậu ta lại quan tâm anh đến thế?
Anh cũng không biết vì sao cậu ta lại sợ Lưu Vũ đến vậy.
Bỗng nhớ đến lúc trước Tạ Anh cũng từng nói với anh một câu có ý giống hệt vậy. Hoài nghi trong lòng vốn đã chôn sâu, bất chợt làm anh nảy sinh trở lại khiến anh không tránh khỏi dòng suy nghĩ.
Nhỡ đâu hắn hay cười với anh vốn không phải vì trở thành đồng đội thân thiết, mà là hắn đã nhắm trúng anh là con mồi.
Ngay từ lần đầu gặp Lưu Vũ ở thế giới lời nguyền, Tạ Thành đã cảm nhận được một luồng sóng âm vô hình kỳ lạ mà thỉnh thoảng anh tình cờ thu vào người khi còn ở thế giới đời thực. Nó khá rát nóng giống như điện lướt vào da, nó khiến anh sợ hãi một điều gì đó.
Một con người bình thường không thể nào phi phàm, nếu chỉ nhờ vào những vật phẩm mua ở xe trao đổi thì cũng không thể nào có võ công như thần, phán đoán như thánh.
Trừ phi, một vị thần tu tiên pháp công mạnh mẽ phi thân thành thần. Nếu không thì chỉ có một khả năng còn lại.
Là quỷ.
Nhưng...
Nụ cười tuấn mã của Lưu Vũ bỗng hiện trong đầu, những cái suy nghĩ vừa rồi lấn xuống. Anh thật là điên mà, sao lại dễ lung lay bởi lời nói của người ta chứ.
Ở bên cạnh hắn anh nhận lấy chính là sự bảo vệ và ấm áp của một người bạn, gọi là tri kỷ trước cũng không sao. Cảm giác mà từ lâu anh chẳng cảm nhận được. Không có lý gì mà anh lại nghi ngờ hắn.
Anh thở dài, lạnh lùng: "Cảm ơn cậu, cậu nên lo cho cái mạng nhỏ của cậu thì hơn".
Quay gót, anh định rời đi thì Hạ Hàn bắt lấy tay anh. Giọng cậu ta có vẻ run: "Thầy Tạ à, chúng ta...".
Những gì muốn nói bỗng đọng lại trong cổ họng không thể bày ra. Bởi ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Thành đã nói lên tất cả.
Hạ Hàn rụt rè rút tay lại, mi rũ trông buồn bã: "Tôi xin lỗi...".