Điếu thuốc tàn dưới đất, hắn không nói gì đứng ra giữa phòng quét mắt vòng quanh. Cuối góc phòng bên phải có một vách ngăn hoa văn lóe lên ánh sáng vàng hoe phản chiếu vào vách tường nhiễm sắc đỏ thẳm như máu của ánh đèn trên trần in ra những bông hoa sống động như thật. Tựa hồ nắm lấy tay hắn kéo đi, bước chân không tự chủ mà tiến vào.
Tạ Anh dõi mắt theo hắn, ý định của cậu ban đầu là tách nhóm một mình đi tìm Tạ Thành. Nhưng trong quá trình sẽ gặp không ít biến cố, một mình xử lí khó khăn một tí. Ít ra nếu đi hai người nâng xuất tìm người, tìm manh mối sẽ cao hơn. Do dự chốc lát cậu cũng nâng chân đi theo hắn.
Bên trong vách ngăn có bộ bàn ghế sofa loáng bóng không dính một chút bụi bặm nào qua nhiều năm tháng, cứ như hằng ngày đều có người đến lau chùi. Bộ bàn ghế được làm từ chất liệu gỗ xà cừ chống vi khuẩn cùng côn trùng li ti, phù hợp đặt trong phòng thí nghiệm này là đúng. Trên bàn có một tờ báo cũ dính loang lổ vết máu, hắn nhặt lên.
"Truy tìm tội phạm buông ma túy?". Tạ Anh bên cạnh nhìn thoáng qua rồi lên tiếng.
Nội dung trong tờ báo đã bị máu khô che lấp, không thể tìm hiểu xem rốt cuộc tên 'tội phạm buông ma túy' này có liên quan gì đến nhiệm vụ không. Không lẽ dưới căn hầm này có một chỗ cất giữ 'hàng trắng'?
Mọi sự việc kinh dị quay quanh xảy ra từ lúc bước vào nhiệm vụ đến giờ ai cũng biết đều do gã quản lý Tần Nhĩ sắp đặt mà thành. Thì không thể nào ngoại trừ khả năng 'hàng trắng' này của Tần Nhĩ được. Mọi thứ tuy rất mơ hồ, manh mối không rõ ràng chỉ toàn đoán mò. Nhưng một khi bắt được Tần Nhĩ thì mọi uẩn khúc sẽ được giải đáp. Vấn đề bây giờ chính là chẳng ai biết ông ta đang ở đâu, nấp ở chỗ nào đang điều khiển mọi chuyện?
Lật ra mấy trang sau là nội dung cũng như trang đầu là không đọc được. Lưu Vũ cất tờ báo vào túi đeo bên hông. Lia mắt sang cánh cửa có nguyên bảnh chữ 'lối thoát' màu xanh lá dạ trong sắc đỏ của căn phòng, giống như nguồn sống trong địa ngục. Nhưng liệu phía sau nguồn sống đó sẽ là ánh sáng hào quang hay lại là phong ba bão tố?
Lạch cạch.
Cửa thoát thế mà bị khóa, hai người đành đi ra khỏi phòng vì chẳng còn thêm thu nhập nào.
Ở cuối hành có một cánh cửa sắt to phản phất ánh kim loại lạnh lẽo, nơi đó toát ra sát khí tanh nồng của vạn đao kiếm, vạn đau sầu khổ hận khiến người ta chỉ đứng ở đằng xa cũng muốn ngộp thở. Tựa hồ có một ác quỷ oán nghiệp chồng chất đang bị nhốt, chờ ngày trả oán.
"Cậu vào trước đi". Lưu Vũ hất cằm ra hiệu.
"Ha, chú sợ chết sao? Đồ hèn". Tạ Anh tiến lên mấy bước hơi quay đầu mà nhếch mép tỏ ra thái độ xem thường hắn.
Lưu Vũ lạnh băng lườm cậu, cún chủ nuôi không nghe lời thì nó nhất định phải chịu phạt. Từ lúc cậu nói muốn kết đồng đội với hắn, hắn muốn xem cậu thể hiện như thế nào nên đã bắt đầu coi cậu như tay sai rồi. Ít ra tên tay sai phải làm điều gì đó giả dụ như hi sinh tính mạng cho quân chủ chẳng hạn?
Thấy hắn không đáp trả cậu tự mãn hiên ngang đi đến cuối hành lang. Cửa sắt mờ ảo có thể soi được mình trong đó, Tạ Anh hơi nheo mắt nhìn vào thấy phía sau lưng mình có hai cái bóng. Một là của Lưu Vũ, hai là..? Kẻ còn lại là ai?
Tạ Anh quay đầu qua thì thấy chỉ có mỗi Lưu Vũ, quái lạ cậu quay đầu lại thì bỗng nhiên đối mặt với khuôn mặt quỷ dị in sâu trên cánh cửa, sau đó biến mắt để lại tiếng cười "hí hí hí". Loại ma quỷ này cậu chẳng để vào mắt, tưởng cậu sợ sao mà dọa. Giữa cánh cửa có mã khóa pin, cần nhập số mới có thể mở.
"Cái này cần mật khẩu, chú có biết không mã số đăng nhập không?".
Lưu Vũ trầm ngâm bỗng lấy trong túi đeo ra một mảnh giấy đưa cho Tạ Anh. Là mảnh giấy hắn tìm được trong rương đồng ở khách sạn.
Cậu hoài nghi: "Có chắc mở được không? Lỡ cửa có cài bom bấm sai mật khẩu bom nổ chúng ta chết".
"Cậu nghĩ tôi chết được sao? Thử đi mới biết".
Cảm thấy hơi cứng họng, Tạ Anh tạch lưỡi mà mở mã. Mặc dù cậu cũng là vong hồn nhưng không hiểu làm sao cảm giác có chút bất an mà đổ mồ hôi lạnh khi bấm từng số. Rốt cuộc lo bom nổ chết hay là lo điều gì sắp sửa diễn ra?
Ting ting ting!
Cơn lo đến chưa đầy một giây liền xua tan, có lẽ do ảnh hưởng từ thân chủ nên bồn chồn mới đến. Cậu thở phào.
Cánh cửa tự động cuốn qua hai bên, luồng không khí lạnh tanh thoát ra ngoài, thi thoảng ngửi thấy mùi máu tanh tưởi của thứ sinh vật nào đó. Bên trong tối om không lọt một tia sáng nào vào trong. Bật đèn pin, Lưu Vũ cùng Tạ Anh đồng nhất giật mình. Con búp bê khổng lồ lõa thể được làm từ da người cùng bộ phận thịt người lồi lõm đang ngồi gục giữa phòng. Nó không có đầu.
Bỗng nhiên đèn sắc đỏ được bật mở, cánh cửa tự động đóng lại. Căn phòng ban đầu không có gì đáng nói đối với hai người họ. Nhưng khi sắc đỏ chiếu soi, con búp bê tựa hồ như đang lấy lại sự sống trong địa ngục mà lắc mình nhẹ nhàng theo nhịp. Ảo giác thấy một ngón tay nó cử động, hai người đưa mắt nhìn nhau đồng loạt thủ sẵn vũ khí trong tay. Sau một lúc không thấy nó phản ứng gì, cả hai mới thả lỏng nhưng tuyệt đối không buông cảnh giác.
Căn phòng trong phút chốc như hầm băng, lạnh đến nổi dựng lông tóc lên hết giống như họ bị ném vào hồ băng ở thời kỳ kỷ băng hà. Lưu Vũ thở ra khói lạnh, mấy chục năm trải bao phong sương bão tuyết nóng hay lạnh gì hắn cũng chịu đựng vượt qua. Đây cũng không phải là lần đầu ở nơi khiến người ta chết tươi thế này, lúc trước hắn từng chết hụt vì bị Ma Vương bắt sống mà nhốt hắn ở nơi tăm tối u mịch của nghiệp chướng tội lỗi. Nơi đó lạnh gấp mười lần chỗ này, nhưng vận may hắn được trời phật độ nên mới tránh được một kiếp nạn mà sống đến tận giờ.
Dưới ánh đèn đỏ, từng mũi khâu chằn chịt trên da búp bê phút chốc biến mất. Những chỗ da trắng, da màu lẫn lộn liền loang vào nhau hòa làm một. Khớp tay, khớp chân luôn được làm lồi ra để dễ dàng tạo dáng của mỗi loại búp bê và ma nơ canh cũng dần kéo sâu vào trong da mà biến mất. Dường như hình thành một cơ thể hoàn mỹ, đường cong ba đường rõ ràng của một cô gái nước da trắng nõn mịn màng, không tì vết.
Cọt kẹt... Cọt kẹt...
Những chiếc khớp đã biến mất nhưng những âm thanh này lại phát ra từ con búp bê khổng lồ trước mặt.
Lộp cộp lộp cộp!
Mấy trăm còn ma nơ canh mặc đủ thứ đồ từ sau lưng búp bê khổng lồ đồng loạt chui ra như côn trùng, trong chớp mắt liền bao vây lấy hai con mồi.
"Há ha ha ha!".
Tiếng cười quỷ quái của kẻ chủ mưu văng vẳng khắp căn phòng.
Cây gậy bóng chài trong tay xẹt lửa, Ta Anh phi lên cuồng quét bọn chúng. Tia lửa sáng phực xé tan không trung, bọn ma nơ canh bị cháy đến hóa tro bụi. Đáp xuống đất, cậu quẹt mũi: "Lại là mấy cái bọn này".
Chưa dừng ở đó, lại túa ra thêm mấy trăm con rồi cả ngàn con. Chúng không còn đơn thuần là lao đến tay không mà tóm hai người, lần này trên tay chúng có vũ khí. Không dao nhọn cũng kiếm bén. Lưu Vũ và Tạ Anh đâu có rảnh mà đánh với chúng, thời gian là vàng bạc. Nhanh chống tìm Tạ Thành sau đó tập hợp mọi người đi bắt gã quản lý Tần Nhĩ kia, cùng nhau kết thúc nhiệm vụ này.
Hai người phi lên phần cổ con búp bê, cả hai đồng loạt bịt kín mũi vì cái mùi hôi thối kinh tởm còn hơn cả mùi tử thi phân hủy, gớm hơn cả mùi phân, khiến người ta sắp chết như thioacetone. Nếu là người bình không chừng đứng nãy giờ loạng choạng chẳng vững mà ngã xuống làm mồi cho lũ ma nơ canh bên dưới.
Giữa phần gắn cái đầu loét ra cái lỗ có đường kính bằng chiều cao một người đàn ông trưởng thành nằm ngang, bên trong chứa thứ dịch tím ngắt lóng lánh nhưng đặc sệt. Ra là chỗ này phát mùi, hai người ló đầu nhìn vào.
Bỗng nhiên có thứ gì đó lú lên, trôi nổi. Lưu Vũ liền đoán: "Tóc?".
Tạ Anh ném viên vàng vào trong, viên vàng khônh chìm vì độ đàn hồi của dịch mà nhồi lên nhồi xuống, trong phút chốc liền tan chảy bốc hơi để lại làn khói hòa vào khí lạnh.
Nếu vật không dễ lung lay như vàng rơi xuống mà cũng chín rồi bay hơi thì có con vật sống nào mà chui vào lỗ nhiệt độ cao này? Thứ tóc đó... Chắc là của con người. Rốt cuộc thứ trong hố dịch này là...
Tỏng!
Một cái đầu tóc dài rủ rượi từ trong đống dịch văng ra ngoài. Là cái đầu chứ không có thân mình!
Như có thứ vô hình nào đó bắt lấy được nó, cái đầu ngừng lại liền lơ lửng trên không trung. Trong sắc đỏ quỷ mị, cái đầu ngẩng phất lên đem mái tóc đen dài hất tung. Lưu Vũ cùng Tạ Anh biến sắc.
"Lý Tiểu Quyên?!".
Cô ta đã thành quỷ rồi sao?!
Cái đầu cười lên khanh khách nghe vừa đắc ý vừa điên cuồng trong sự đau khổ. Dứt tiếng cười nó hòa vào góc tường mà tan biến để lại dấu chấm hỏi to đùng cho Lưu Vũ và Tạ Anh.
"Có nên đi theo cô ta không?". Tạ Anh định nhảy vọt để lao ra khỏi phòng.
Bị Lưu Vũ kéo lại: "Đừng để nó dụ, tránh mất thời gian chúng ta mau tìm xem quanh đây còn gì không cái đã".
Căn phòng ngoài con búp bê khổng lồ và lũ ma nơ canh xì xèo bên dưới ra thì trống trãi chẳng còn có thứ gì đáng để mắt đến.
Tự hỏi con búp bê khổng lồ này được tạo ra nhằm mục đích gì? Cả lũ ma nơ canh này nữa, lúc ở trong cái hành lang vòng lập từng đối mặt với chúng nhưng số đã ít lại còn yếu xìu. Vấn đề là chúng từ đâu mà có?
Hai người lén lút rời khởi phòng, nhấc bước chân nhẹ nhàng tựa hồ đến tiếng thở cũng không phát. Nếu mà gây ra động tĩnh đến ngàn con ma nơ canh thế này có mà đuối đến chết.
Cả hai quay lại gian phòng thí nghiệm, bên trong có cửa thoát. Lại có thêm vấn đề, cửa bị khóa làm sao mà thoát chứ. Lối vào bí mật hắn từng đi đã khóa chặt cũng không thể đi đường đó. Không lẽ ở đây chờ chết?
"Phá mịa tường rồi ra đi! Chứ đứng đây cả nửa tiếng rồi có làm được gì đâu?!". Tạ Anh liếc qua Lưu Vũ đang đứng dựa tường hút thuốc mà muốn gây sự.
Khói thuốc phả ra: "Muốn chết hay sao mà phá tường? Động tĩnh lớn không chỉ thu hút đám ma nơ canh trong kia, mà lũ ma quỷ bên ngoài cũng sẽ phát giác mà mò vào, hai người chúng ta có thể đánh mà không kiệt sức đến chết? Còn gã quản lý Tần kia sẽ góp sức chỉ cần cười một cái, liệu tôi và cậu còn sống?".
Hợp lý, Tạ Anh muốn phản kháng nhưng không tìm được lý do đành nghe theo hắn nghĩ cách. Chắc chắn dưới căn hầm này vẫn còn lối đi bí mật khác mà hai người không biết.
Những ma quỷ, quái vật hay những thứ kỳ dị xảy ra vòng quanh khách sạn đến căn biệt thự sau mảnh rừng u minh. Nhóm bọn họ hiểu rằng kẻ đứng sau bọn chúng chắc chắn là Tần Nhĩ, nhưng họ không biết mục đích của ông ta là gì? Tại sao điều khiển lũ quỷ ma ấy đuổi giết bọn họ?
Phải chăng ông ta thật sự che giấu thứ gì đó kinh thiên động địa, chấn động nhân quả mà không muốn kẻ ngoài dính đến sẽ bắt quả tang ông ta đang làm chuyện ác?
Dựa vào những manh mối mơ hồ cũng không thể đưa ra kết quả. Những kẻ có liên quan trong câu chuyện lần này mà bọn họ biết: Quản lý khách sạn- Tần Nhĩ, ông chủ khách sạn- Thanh Phi Huy, con ma bò bốn chi như nhện- Nghi vấn là vợ của Thanh Phi huy, người được nhắc trong quyển nhật ký- Hưng Hưng và cuối cùng... Người thanh niên mặc đồ trắng với gương mặt rầu rĩ đau khổ là ai? Anh ta nhờ vả họ bảo Hưng Hưng dừng lại. Nhưng là dừng lại chuyện gì? Từ đầu đến cuối chẳng thấy bóng dáng mặt mũi Hưng Hưng là ai đâu làm sao mà khuyên can?
Căn hầm thí nghiệm bí ẩn bên dưới căn biệt thự rốt cuộc là đang nghiên cứu thứ gì mà phải làm như vậy? Và con búp bê khổng lồ đó liệu có phải là 'tác phẩm nghệ thuật' thí nghiệm của kẻ chủ mưu? Thật kinh tởm, dùng cả da người, thịt người để làm nên con búp bê?!
Một đống manh mối rối nùi mù mịt, từ đầu nhiệm vụ đến giờ chẳng có gợi ý nào đàng quàn đăm ra dẫn bọn họ đi vào con đường sà quằn không lối thoát. Dù là thần thánh phương nào cũng phải vắc óc mà suy nghĩ, phải liên kết đầu đuôi câu chuyện như thế nào.
Đúng là mất hết thời gian. Nhưng mà điều mà ai cũng đều nghĩ đến từ lúc bắt đầu nhiệm vụ nhưng chưa thể hành động, đó là bắt sống gã quản lý Tần Nhĩ rồi răng đe ông ta khai hết. Quá khứ hay hiện tại đều phải moi móc từ miệng ông ta ra hết, như vậy chẳng phải sẽ xong nhiệm vụ qua ải tiếp tục ải khác. Rồi sau đó sẽ tìm cách thoát khỏi lời nguyền chết tiệt này dễ dàng sao?
__________
[Lời tác giả]
Thioacetone: Là một hợp chất lưu huỳnh hữu cơ với công thức hóa học (CH3)2CS. Nó là một chất màu nâu hoặc màu da cam không ổn định, chỉ có thể bị cô lập ở nhiệt độ thấp.
[2] Trên −20 °C (−4 °F), thioacetone dễ dàng chuyển đổi thành polyme và trime, trithioacetone.
[3] Nó có một mùi khó chịu cực kỳ mạnh, do đó thioacetone được coi là hóa chất có mùi tồi tệ nhất.