Người Tiêu Điền Điền run lên.
Cậu không thể tin người trước kia suốt ngày la liếm mình, cùng lắm chỉ mới nửa tháng không gặp, vậy mà quên mình dễ dàng như thế.
Lúc này người sói cúi đầu xuống ngửi tóc Tiêu Điền Điền. Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Điền Điền đỏ lên, đột nhiên đẩy đối phương ra, "Anh làm gì? Không nhớ em thì làm chuyện này chi nữa?"
Chuyện này là chuyện gì?
Đối với Ryan mà nói, đây chỉ là động tác bình thường thôi. Nhưng lúc ngửi mùi thì y cũng đoán được người này là ai rồi.
"A, ngươi là Tiêu Điền Điền." Y cười rất vui vẻ, "Sống thế nào, có khỏe không?"
Gì, Tiêu Điền Điền?
Người này dám gọi thẳng tên cậu?
Rõ ràng trước kia vẫn luôn giống như chó nhỏ vây quanh cậu kêu "Vợ ơi, vợ à", sao giờ thay đổi rồi. Tiêu Điền Điền nhìn chăm chú vào khuôn mặt người sói, nhưng đối phương không hiểu điều cậu muốn bộc lộ đôi mắt.
Tiêu Điền Điền nhịn không được hỏi ra: "Tại sao lại gọi em như vậy?"
"?" Ryan khó hiểu, "Đây không phải tên ngươi sao?"
"Đúng là vậy." Tiêu Điền Điền tránh cho mình quá kích động nên lấy tay xoa bả vai nhỏ yếu của mình, cũng vì vậy mà lộ ra tư thế bảo vệ bản thân, "Rõ ràng lúc trước anh không gọi em như thế."
Cậu cắn môi, gần như muốn cắn ra máu, "Không phải anh muốn mang em về bộ lạc nên mới kêu em là... Vợ sao?"
Lúc nói ra câu cuối cùng kèm cách xưng hô đó, cậu không khỏi có chút thẹn thùng. Lông mi khẽ run, nhẹ nhàng khép lại.
Ryan: "Ta không còn hứng thú với ngươi nữa."
Nghe thấy lời này, bỗng chốc Tiêu Điền Điền trợn mắt, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy: "Anh, anh nói sao?"
Ryan: "Ta tìm được vợ khác rồi."
Vợ khác?
Không thể nào! Người thú này làm gì có chuyện yêu người khác ngoài mình được chứ!
"Ha ha, đừng nói giỡn nữa mà." Tiêu Điền Điền miễn cưỡng cười, "Ngày đó khi anh rời nhà, em vẫn luôn tìm anh. Đừng ở thế giới này hoảng loạn nữa, được không?"
Nói rồi muốn duỗi tay dắt người sói đi, "Không sao cả, em sẽ bảo vệ anh, về nhà với em đi." Nhưng lúc này đây Ryan lại tránh khỏi tay cậu.
"Không được, bây giờ ta phải đi tìm vợ."
Tiêu Điền Điền kích động, "Em không phải vợ của anh sao?"
Giọng nói vì kích động mà bay cao lên, khiến mọi người xung quanh chú ý rồi bàn tán sôi nổi. Nghe vậy Ryan ngẩn ra, gãi đầu, "Nhưng trước kia ngươi ghét mà."
Trước kia ở bộ lạc, y nhặt Tiêu Điền Điền đang ngất về nhà, khi y nói muốn người này làm vợ mình thì luôn nhận được câu từ chối. Tuy cuối cùng vẫn ở nhà y, nhưng trước sau vẫn không đồng ý lời cầu hôn của mình. Y không hiểu sao bây giờ đối phương lại thay đổi ý định.
Tiêu Điền Điền nhất thời nghẹn lời. Đương nhiên không thể nhận lời ngay rồi. Bởi lúc ở thế giới người thú cậu sắm vai người đẹp cô độc mà. Vậy nên hồi đầu thái độ của cậu với người sói rất bài xích. Cho đến sự nhiệt tình như lửa của người sói làm tan chảy khối băng trong cậu ra, thìmới gật đầu được.
Ai ngờ đâu cuộc sống nhịp nhàng hài hòa còn chưa bắt đầu thì người sói đã bị câu mất rồi.
Ryan thấy cậu im lặng, nhếch miệng cười một cái, "Không sao đâu, sau này ta sẽ không quấn lấy ngươi nữa. Đi trước đây."
Vì lo trên đường đi Đỗ Hữu lại rẽ chỗ nào khác, nên bây giờ y rất gấp.
Tiêu Điền Điền nghe thấy Ryan nói, thì cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Đưa tay ra muốn ngăn, nhưng tốc độ đối phương rất nhanh, vài giây ngắn ngủn đã lẫn vào trong đám người, sau đó không thấy bóng dáng.
Lúc Ryan rời đi vừa hay mọi người đang ngẩng đầu đi làm chuyện khác. Bởi vậy dù y đột nhiên biến mất, cũng không khiến sóng to gió lớn gì xảy ra. Chỉ có số ít người xoa mắt, tưởng mình nhìn lầm. Nhưng thấy những người khác đều không phản ứng, thì cũng không lên tiếng.
Cánh tay gầy yếu của Tiêu Điền Điền treo ngừng giữa không trung, còn đang suy nghĩ muốn kéo người lại. Nhưng người nọ đã vứt bỏ cậu đi tìm "Người vợ" không biết tên kia.
Sao chuyện này lại xảy ra được?
Dù mình có nhất quyết thế nào thì người này cũng phải liều chết quấn lấy mình mới đúng. Mà vừa rồi hình như còn muốn cậu theo đuổi ngược lại nữa kìa. Không chỉ Ryan, các tiểu công khác cũng vậy. Không ai tới tìm cậu. Tất cả như quên mất sự tồn tại tốt đẹp của cậu rồi, bọn họ đều chỉ chăm chăm vào cuộc sống của bản thân.
Tiêu Điền Điền rất hận. Răng cắn nát đôi môi đỏ, máu tươi chảy ra, thoa khuôn miệng anh đào đỏ bừng.
Từ lần trước bị X công kích, cậu đã dùng lượng tích phân rất lớn mới khó khăn mà trốn thoát được. Vốn định lợi dụng khoảng thời gian này làm mấy nhiệm vụ nhỏ tích lũy điểm tích phân, rồi đi tìm "Người anh trai" kia tính sổ. Nhưng bây giờ xem ra không phải lúc để thong dong nữa.
Nếu cậu đoán không sai, thì "Anh trai" kia chính là "Vợ" mà Ryan nhắc đến. Một khi nghĩ đến Thẩm Thần, Vưu Hạo Vũ, Đỗ Hữu và hai người còn lại có lẽ bị yêu tinh sen trắng nào đó mê hoặc, cậu liền đau lòng đến không kềm chế được.
Rõ ràng những người này đều phải vì cậu mà "Hợp thành một thể"!
Tiếng người xung quanh ồn ào, nhưng Tiêu Điền Điền cảm giác như khắp trời đất này chỉ còn một mình mình. Cô độc bất lực, lẻ loi một mình. Những âm thanh ồn ào đó đều không lọt vào tai cậu.
Nhưng sau cơn tức giận đó cậu bình tĩnh lại. Bởi vì bằng đầu óc thông tuệ của mình, trong vài phút ngắn ngủn cậu đã nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu. Nếu không biết tiếp theo "Đóa sen trắng" đó định làm gì, thì cậu chỉ cần dụ kẻ đó ra thôi. Tuy kế hoạch không biết làm được hay không, nhưng chuyện đã ra thế này rồi Tiêu Điền Điền cũng cảm thấy chẳng sao.
Đôi môi đỏ của thiếu niên nhếch lên. Rốt cuộc thì cậu cũng bị sự tà ác xâm chiếm rồi, không phải sao. Cậu xoay người một cách quyết tuyệt, bóng dáng như một hạt bụi nhỏ nhoi biến mất trong biển người.
Chờ lần sau, chính là lúc cậu trỗi dậy!
Bầu trời vẫn trong xanh và ánh mặt trời vẫn tỏa sáng như cũ. Cửa sổ của phòng bệnh tư nhân rộng mở, ánh sáng ấm áp vọt vào. Nhưng giờ phút này căn phòng như hóa thành hầm băng.
Hệ thống: 【 lời này của anh có ý khác đó ký chủ ơi! 】
"A, không phải." Đỗ Hữu sửa đúng, "Là quen thử."
Anh thấy tay Thẩm Thần bóp cái hộp, hỏi: "Không thích ăn su kem à?"
Tuy hộp bị xoa nhăn bèo nhèo, nhưng bơ trong bánh vẫn thoát nạn —— tốt xấu gì cũng không chảy ra.
Thẩm Thần im lặng không biết nói gì. Hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng đã kêu Đỗ Hữu chủ động kéo rộng khoảng cách rồi mà, tại sao cuối cùng lại phát triển đến bậc "Quen thử" rồi.
Hay thật ra Đỗ Hữu đã có tình cảm với thằng nhóc kia rồi? Trong đầu Thẩm Thần loạn cả lên, căn bản không nghe thấy câu hỏi.
Đỗ Hữu không được trả lời cũng không thèm để ý, lo bắt đầu ăn mấy cái bánh của mình. Vài phút sau, Thẩm Thần rốt cuộc cũng bình tĩnh, "…… Tại sao?"
Đỗ Hữu: "Tôi thấy anh bóp cái hộp, tưởng anh không thích ăn."
Ai hỏi cái đó đâu!
Thẩm Thần nhéo mũi, cảm thấy số lần đau đầu càng ngày càng nhiều, "Sao cậu đồng ý chứ? Có ngu không vậy?"
Nghe người đàn ông phê phán, Đỗ Hữu bỏ su kem xuống, mở miệng: "Tôi làm sai sao?"
"Cậu làm vậy chỉ khiến người ta nghĩ mình có cơ hội thôi."
Thẩm Thần cũng không biết lời nói của mình là từ lòng riêng hay đơn giản chỉ cho lời khuyên nữa rồi, "Không phải tôi đã nói đau ngắn hơn đau dài sao. Dây dưa dây cà sẽ chỉ làm đối phương càng lún càng sâu."
Nghe cách làm của mình bị phê bình nghiêm trọng, Đỗ Hữu có hơi hoảng, ý đồ muốn cứu vớt, "Nhưng mà chỉ một khoảng thời gian thôi. Cậu ta nói không được thì sẽ từ bỏ."
Chỉ một khoảng thời gian thôi?
Nghe vậy, cảm xúc lo âu trong lòng Thẩm Thần dịu xuống một chút. Nếu có kỳ hạn thì có lẽ không phải chuyện lớn. Chỉ là, Đỗ Hữu tùy tùy tiện tiện đồng ý thì có phải nói lên trong lòng có chút để ý thằng nhóc đó không?
Nghĩ đến đây, hắn chẳng còn lòng dạ nào mà ăn điểm tâm ngọt nữa. Thẩm Thần để hộp đựng bánh lên giường. Không lâu sau Thẩm Thần ngẩng đầu, nhìn về phía Đỗ Hữu, “Chẳng lẽ ai cậu cũng quen thử sao?"
Nếu vậy thì hắn cũng có cơ hội phải không?
Thẩm Thần bất giác nắm chặt nắm tay, muốn hỏi câu này. Nhưng nhìn mặt Đỗ Hữu, hắn lại buột miệng thốt ra một câu nói khác.
"Nếu thế thì…… Cậu sống không nguyên tắc quá rồi đó."
"……"
Khoan, hắn đang nói cái quỷ gì vậy?!
Thẩm Thần quả thực muốn đâm đầu vào tường. Nhưng ở trước mặt Đỗ Hữu vẫn ra vẻ bình tĩnh. Không nhìn nữa mà chuyển sang liếc cái hộp.
Trên trời bỗng xuất hiện một khoảng tối, che lấp ánh nắng ấm áp. Ánh sáng trong phòng lủi mất, độ ấm cũng giảm theo. Lúc này lại nghe Đỗ Hữu trả lời: "Nói cũng đúng, tôi sẽ ngẫm lại."
Thẩm Thần ngẩn ra, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn Đỗ Hữu có vẻ khó xử.
Đỗ Hữu chưa bao giờ tính đến chuyện yêu đương. Huống chi thân là quái vật, không nghĩ đến việc qua lại với con người, cũng không nghĩ đến việc phải sống "Đúng" như con người.
"Nhưng mà lúc nãy tôi đã đồng ý rồi, bảo đảm sẽ không như thế nữa đâu." Đỗ Hữu hỏi: "Được không?"
Thẩm Thần không trả lời. Nào có chuyện được hay không. Chuyện này vốn dĩ hắn không có tư cách nhúng tay vào. Hơn nữa vừa rồi hắn còn muốn nói huỵch toẹt ra luôn. Nếu thằng nhóc kia còn "Quen thử" được, thì tại sao hắn lại không thể. Nhưng chung quy vẫn không có dũng khí nói ra mấy lời này.
"Tôi……"
Hắn còn muốn nói gì đó. Lúc này hai tiếng "Tik tik" lại vang lên trong phòng. Đỗ Hữu lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua liền tùy tay tắt luôn.
Thẩm Thần: "Không nghe sao?"
Đỗ Hữu bỏ điện thoại xuống, "Là đồng hồ báo thức."
"Có công việc sao?"
Đỗ Hữu: "11 phút hết rồi."
Thẩm Thần: Gì?
"Hôm nay cảm ơn lời khuyên của anh." Đỗ Hữu đứng lên, "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi."
!
Dù biết lần trước là hắn tự đào hố, nói là nói chuyện trong 11 phút, nhưng mà có cần chuẩn vậy không? Đồng hồ báo thức là sao nữa?
Thấy Đỗ Hữu xoay người phải đi, Thẩm Thần theo bản năng túm chặt cánh tay người nọ. Đỗ Hữu dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Lúc đối diện với đôi mắt kia, Thẩm Thần bất giác càng thêm hoảng loạn, "Cậu quên rồi sao, ba còn mang cơm cho cậu mà."
Đỗ Hữu: "Tôi chờ bên ngoài."
"…." Thẩm Thần không nói gì. Nội tâm giãy giụa thật lâu, mới nói: "Cậu ngồi ở đây cũng được."
Đỗ Hữu hiểu: "Vậy tôi ngồi, tôi sẽ không nói gì đâu." Bởi vì trải qua chuyện hồi trước. Anh cho rằng Thẩm Thần rất bận, không giống mình chỉ ngắm hoa nhìn trời, cho nên không thể làm mất quá nhiều thời gian của đối phương.
Thẩm Thần rất muốn nói "Nói chuyện cũng được". Nhưng câu nói hồi nãy đã mang đi hết dũng khí cả đời của hắn rồi, bởi vậy chỉ có thể gật đầu một cách qua loa, buông tay ra.
Đỗ Hữu đi đến sô pha cách đó không xa ngồi xuống. Thẩm Thần lấy máy tính ra, tiếp tục xử lý công việc chưa làm xong. Nhưng sự chú ý lại không nằm lâu vào công việc, lơ đãng một chút liền chuyển đến trên người Đỗ Hữu.
Hắn lắc đầu, muốn mình tỉnh táo một chút. Điện thoại vang lên lần nữa, lần này là của Thẩm Thần. Hắn tưởng điện thoại gọi vì công việc. Nhưng nhìn màn thì là tin của ba mình.
【 tình huống thế nào? Ba sẽ cố gắng kéo dài thời gian, con phải nắm chắc cơ hội đó! Đặt niềm tin ở con. Cố lên.jpg 】
Tay đánh bàn phím của Thẩm Thần ngừng lại, bất giác giương mắt nhìn phía Đỗ Hữu. Đối phương đang chơi điện thoại.
Đang nói chuyện với ai sao?
Ánh mắt Thẩm Thần hơi tối, không trả lời tin nhắn của ba.
Lúc người đại diện Ngô tới phim trường, Vưu Hạo Vũ đã đổi xong trang phục diễn đợi chuẩn bị quay chụp.
Đại diện nhìn chốc lát, thấy không có chuyện gì liền rời đi. Trước không nói thái độ của Vưu Hạo Vũ, ít nhất lúc người này đóng phim anh rất yên tâm. Huống chi, bản thân cũng có chuyện khác cần làm.
Như hiện tại này, đại diện Ngô đang ăn cơm tiện thể giao lưu tình cảm với một người có thâm niên trong giới truyền thông. Nhưng ngoài hợp tác thì người này còn là bạn anh. Thường xuyên sẽ nói cho anh biết hướng đi mới trong giới và tin tức thông cáo.
"Sắp đến tháng 3 rồi."
Người nọ đeo một cái kính râm, tóc cắt rất ngắn. Giữa đầu giữ lại một đường tóc dài —— điển hình của kiểu đầu Mohicans.
Người nọ uống một ngụm cà phê, "Mấy cái này lúc trước gửi rồi mà. Mấy thông cáo này cũng không chịu?"
Người đại diện hèn mọn lắc đầu, "Không phải tôi không chịu, Hạo Vũ nói muốn đóng phim, không có thời gian."
"Chỉ mấy cái quảng cáo nhỏ thôi, mấy ngày liền chụp xong. Ngay cả chút thời gian cũng không có?" Kính râm nhướng mày.
Người đại diện thở dài một hơi, uống ngụm nước dưa hấu.
"Tôi phải nói điều này trước đã, mấy cái thông cáo kia không tính. Đại ngôn của 'EVE' tôi khuyên anh nên nhận. Gần đây có vài công ty giải trí muốn cướp nó về tay. Tuột nó thì không biết sau này có bắt được nữa không."
"EVE" là nhãn hiệu chocolate trong nước, giá cả ổn định, già trẻ ai cũng biết. Thị phần trên thị trường chiếm gần 60%. Mỗi lần ra quảng cáo thì ai cũng thích, lần nào cũng kích một được làn sóng nhiệt.
Theo điều tra, cho dù là người bình thường không ăn chocolate, nếu như phải đi mua thì đa số đều lựa chọn "EVE". Mà "EVE" mỗi năm đều nhằm vào Lễ Tình Nhân và Lễ Tình Nhân Trắng để đẩy ra hai sản phẩm và quảng cáo.
Mấy ngày trước là Lễ Tình Nhân, hiện tại sắp đến Lễ Tình Nhân Trắng. Kế hoạch phương án đều đã xong, chỉ mỗi người mẫu nam là chưa chọn xong. Nhưng thời gian sát lắm rồi, chậm lắm thì trong tuần này.
Người đại diện đương nhiên hiểu đạo lý này. Nhưng sáng nay nói với Đỗ tổng nhiều như vậy cũng không biết có hiệu quả không. Nếu có thể ký hợp đồng với người nước ngoài kia, thì anh có thể mang người đi thử luôn.
Chuyện ra mắt thế này đối với người mới đã không tồi rồi. Có thể lập tức đề cao mức độ nổi tiếng, tiến tới khai thác thị trường tiếp theo.
Cạnh tranh sợ sẽ rất lớn. Ngoại trừ các siêu sao quốc tế và các nghệ sĩ lớn chỉ nhận đại ngôn xa xỉ, thì một số lưu lượng cũng muốn chạy lại tranh cơ hội này. Nhưng tranh không nổi.
Hiện giờ Giải Trí Hân Văn thật sự là có lòng mà không được. Đối mặt với bạn bè giới thiệu, người đại diện cũng chỉ có thể im lặng, tiếp tục uống nước dưa hấu.
Quán ăn này có cửa sổ sát đất nên rất sáng. Vừa lúc mặt trời đang lên, hai người chọn chỗ ngồi nằm ngoài một chút. Tầm mắt đại diện Ngô lướt qua anh bạn mình mà nhìn ngoài cửa sổ, muốn nhìn cây xanh phía xa để thả lỏng một chút.
Đột nhiên, bên ngoài hiện lên một bóng dáng quen mắt. Tóc dài màu bạc, để trần thân, chỉ mặc quần dài.
Người đại diện Ngô phun ra một ngụm nước, đột nhiên đứng lên. Đến sát cửa sổ nhìn một chút mới tin mình không nhìn lầm. Đây không phải tình nhân Đỗ tổng sao, sao lại chạy đến đây. Hơn nữa sao lại mặc nguyên bộ đồ lúc ở nhà thế kia?!
Người bạn ngồi đối diện bị đồ uống bắn trúng, im lặng lấy kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt nhỏ. Sau khi chà lau sạch sẽ, lại đeo lên lần nữa. Người nọ cũng theo đại diện Ngô mà nhìn ra phía cửa sổ. Vừa thấy cũng không khỏi ngây dại.
"Ui chao, tôi nói cái người kia... "
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy người đại diện Ngô xông ra ngoài.
Ryan chạy một chốc thìbngừng một lại. Tìm đúng phương hướng rồi thì nhanh chóng muốn đi tiếp, lại nghe phía sau truyền đến tiếng người.
"Từ từ, từ từ! Này cậu đằng trước!"
Người đại diện thở hồng hộc chạy ra, ngăn cậu trai tóc bạc lại, "Sao cậu lại ở đây, Đổ tổng cũng ở hả?"
Ryan nhìn về phía người nọ. Tuy y không quan tâm người xung quanh vợ mình, nhưng tốt xấu gì sáng nay cũng gặp qua, bởi vậy nhận ra người này —— đây là cái người mồm mép tép nhảy, nói đủ thứ chuyện với vợ.
Ryan: "Xin chào."
"Chào cậu……" Đại diện Ngô theo bản năng trả lời, "Không đúng, đây không phải lúc chào hỏi!"
Sáng nay Đỗ tổng nói đầu người này đầu hơi có vấn đề, anh còn không tin. Hiện tại xem ra có khả năng là thật.
Dù trời lúc này đang ấm lên, người bình thường cũng sẽ không ban ngày ban mặc không bận áo mà chạy ra ngoài.
Anh không nhìn thấy bóng dáng Đỗ Hữu đâu cả. Lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi. Nhưng mà còn chưa gọi thì bả vai bị người đập một phát. Quay đầu nhìn, thì ra là ông bạn mình.
"Không tồi, không tồi nha."
Kính râm nhìn Ryan từ trên xuống dưới, vuốt cằm, "Công ty anh còn có nghệ sĩ như vậy? Đúng là có ngọc quý mà giấu."
"Không." Người đại diện nói: "Hiện tại chưa phải."
"Hiện tại 'còn' chưa phải?"
Thân là người trong truyền thông, nên sự nhạy cảm không bình thường với lời nói. Kính râm cười, lộ ra một hàm răng trắng, "Ý tứ chính là về sau thì có phải không. Người anh em, tôi có một dự cảm, người này sẽ ở giới giải trí nhấc lên làn sóng mới. Tôi gấp không chờ nổi mà viết xong bản thảo cho cậu ta luôn rồi!"
Linh hồn người kính râm đang hừng hực như thiêu đốt. Tuy người đại diện cũng có suy nghĩ giống vậy, nhưng giờ còn chưa phải lúc lửa cháy đâu, "Chú từ từ, tôi gọi cho ông chủ cái."
"Ông chủ?" Kính râm hỏi: "Cậu ta có quan hệ với chủ nhà anh sao?"
Người đại diện Ngô hơi do dự, nói ra suy đoán của mình.
"Thì ra là thế." Kính râm gật đầu.
Thân là người có thâm niên trong giới truyền thông, hiểu biết của hắn với ngành sản xuất này còn nhiều hơn đại diện Ngô. Chuyện người đồng tính bao tình nhân còn chưa đủ làm hắn dao động. Chỉ tiếc, nghe ý ông bạn mình thì ông chủ kia không muốn tình nhân nhỏ nhà mình ra mắt lắm. Uổng cho một bầu nhiệt huyết của hắn chảy hết về biển Đông rồi.
Hắn nhìn hành động của ông bạn mình, đột nhiên hỏi: "Anh xác định muốn gọi cho ông chủ?"
Người đại diện Ngô dừng tay.
"Anh cũng không muốn cứ ở trong công ty nhỏ này phải không? Muốn phát triển lớn mạnh thì cần phải thay máu. Không bằng làm trước rồi chờ hậu quả sau. Chờ ông chủ nhà anh hiểu ra giá trị thương mại của người này, có lẽ sẽ không từ chối nữa."
Bởi nhà tư bản đều đặt lợi lên đầu. So với cho một xấp ngân phiếu thì trực tiếp làm cho bọn họ thấy hiệu quả sẽ càng mau hơn. Kính râm nói lời này liền chọc đến điểm ngứa của người đại diện.
Kính râm thấy mình nói trúng, "Việc này không nên chậm trễ, không bằng hiện tại liền đi thử vai đi."
Trong đầu người đại diện Ngô chính tà đang giao chiến, cuối cùng tiểu ác ma chiếm được chiếu trên. Anh bỏ điện thoại lại, "Tự nhiên lôi một người đến, "EVE" sẽ cho chú mặt mũi chứ?"
"Nói đùa à, người anh em." Kính râm cười, "Phải cho cũng là cho anh mặt mũi chứ."
Hai người nhìn nhau cười.
Ryan tuy rằng không hiểu lắm hai người đang nói cái gì, nhưng đại khái biết đối phương muốn đem y đi chỗ nào đó, muốn rời đi. Hai tay đồng thời bị túm lấy.
Kính râm nắm cánh tay trái, "Anh bạn nhỏ không phải sợ, chú sẽ không hại bé đâu."
Mày Ryan nhăn lại, móng vuốt từ năm ngón tay duỗi dài một chút. Đồng tử dựng thẳng lên, tầm mắt dừng ở trên cổ hai người.
Chỉ cần một vuốt là máu tươi văng khắp nơi. Nhưng nhớ tới lời dặn "Không được đánh người" của vợ, móng tay y lại rụt trở về.
Hai người vẫn chưa ý thức được mình vừa lượn một chuyến ở quỷ môn quan, còn ra sức khuyên bảo.
Sức lực Ryan rất lớn, rút cánh tay ra rất dễ, "Không, ta muốn đi tìm vợ."
Ý thức được mấu chốt của vấn đề, người đại diện lập tức nói: "Tôi đưa cậu đi tìm Đỗ tổng. Nhưng trước đó cậu phải đi làm mẫu thử với tôi."
Trên tòa lầu lớn của tập đoàn Đỗ Thị. Các đồng nghiệp đều đi ăn cơm trưa, văn phòng không một bóng người.
Đợi mọi người đi hết rồi Tần Qua mới xoay người ngồi xuống. Đẩy mấy thứ trên bàn ra, lấy laptop tư nhân bỏ lêb bàn. Sau một phen thao tác, trên màn hình máy tính hiện ra mấy hình ảnh. Là cảnh trong phòng khách, bên trong biệt thự. Một dì lớn tuổi khẽ hát, đang khom lưng dùng máy hút bụi quét tước vệ sinh.
Đây là hình ảnh theo dõi.
Tần Qua ấn cái tiếp theo, hình ảnh dừng lại. Phía dưới xuất hiện một thanh tiến độ.
Cậu kéo thanh tiến độ vào điện thoại.
Trong hình xuất hiện một chó ngu đang làm loạn khắp nhà, cuối cùng chui vào phòng của Đỗ Hữu. Sắc mặt thanh niên lạnh lùng. Nhưng vẫn chưa dừng lại, kéo về trước một chút. Thẳng đến 5 giờ sáng —— cậu đứng ở ngoài cửa, chỉ có anh và một người nữa đang ở nhà.
Từ lúc cậu ấn chuông cửa cho đến khi mở cửa, ước chừng qua năm phút. Nhưng khi mở cửa, anh và người nọ lại ăn mặc chỉnh tề, không giống như là bộ dạng mới rời giường. Cho nên không có khả năng là không nghe thấy tiếng chuông.
Không đi ra ngay, vậy thì rất có thể là đang làm chuyện gì đó.
"……"
Tìm được rồi.
Hình ảnh dừng ở hành lang phòng khách. Bởi vì không bật đèn, ánh sáng có chút ảm đạm. Vưu Hạo Vũ từ giữa phòng ngủ đi ra, đang nói gì đó với Đỗ Hữu.
Cậu có đặt ghi âm bên cạnh camera. Để tránh bị phát hiện, khoảng cách khá xa, bởi vậy âm thanh nghe không rõ lắm. Tần Qua mang tai nghe lên, chỉnh âm lượng đến lớn nhất.
Vưu Hạo Vũ: "…… Thử…… Quen em xem."
Đỗ Hữu nói gì đó, tiếp theo gật đầu.
Ngón tay đặt trên con chuột dừng lại, kéo thanh tiến độ lần nữa. Sau khi nghe xong lại chục lần, ánh mắt cậu càng tối. Ảnh ngược trong màn hình ánh lên mắt cậu, tầm mắt tràn ngập bóng dáng người kia.
Sức lực không nhịn được tăng lớn, rốt cuộc "Rắc" một tiếng, con chuột bị cậu bóp vỡ. Nhưng cậu vẫn hồn nhiên như chưa có gì, dịch tay ra một chút, im lặng nhìn hai người trong video.
Sau đó, khép máy tính lại.