Chưa đợi bên kia trả lời, hệ thống đã kêu lên sợ hãi: 【 bắt cóc? Ký chủ anh tỉnh lại đi! Anh có phải vai ác đâu! 】
【 nhưng cậu nói có thể nhốt……】
Hệ thống: 【 đó là tui muốn anh tự xuất mã bắt Tiêu Điền Điền về! Hơn nữa bắt cóc mà bị lộ ra sẽ đi tù đó! 】
【 không thành vấn đề. 】 Đỗ Hữu trả lời, 【 sau khi vé máy bay bị quá thời hạn sẽ thả cậu ta đi. 】
【 không thành vấn đề cái con mẹ anh! 】
Hệ thống khuyên nhủ: 【 ký chủ, anh ngàn lần vạn lần không thể làm vậy, nếu tiểu thụ biết người bắt cóc mình là anh… 】
Nó không dám nói tiếp.
Lấy thiết lập là tổng tài bá đạo, cho nên khi tình cảm không được như ý thì chỉ biết chiếm đoạt, hơn nữa trong lúc đó tuyến tình cảm sẽ thăng tiến, "cầm tù" như vậy thì cho phép.
Nhưng nếu ký chủ thuê dân chuyên nghiệp lên sân khấu, đó lại mang ý nghĩa khác. Huống chi việc này nếu bị hệ thống chủ phát hiện, nó sẽ không thể tránh khỏi kết cục bị bắt đi tiêu hủy.
Đứng ở góc độ của Đỗ Hữu, thật ra lại không sợ Tiêu Điền Điền phát hiện ra hung thủ là mình.
Lúc này lại nghe đầu bên kia trả lời: "Có thể, gửi thời gian và địa điểm qua đi."
Cuộc nội chiến giữa Đỗ Hữu và hệ thống kết thúc, Đỗ Hữu nói: "Vậy... "
【 từ từ ký chủ! 】 Hệ thống nôn nóng, 【 anh làm vậy cũng vô dụng thôi. Đây là mặc định của cốt truyện rồi, dù các anh có trói cậu ta lại, chặt đứt tay đứt chân thì tiểu thụ vẫn có cách chạy mất. 】
Cho dù đứt tay đứt chân cũng muốn chạy đi?
Đỗ Hữu kinh ngạc: 【 tại sao, cậu ta muốn ra nước ngoài tới vậy sao? 】
【 không phải vấn đề này. 】 hệ thống đỡ trán, 【 đây là cốt truyện mặc định. Mặc kệ nguyên nhân gì, dù tiểu thụ chỉ bị ngã một phát thôi, thì cũng cần ra nước ngoài chữa trị. 】
Đỗ Hữu ngơ ngẩn gật đầu, tự nhiên mấy phút sau Đỗ Hữu như bừng tỉnh sau cơn mộng mị.
"Làm sao vậy?" Bên kia nghe đầu dây nói được mấy chữ lại dừng không nói tiếp, cảm thấy kỳ quái.
"Bây giờ không cần nữa." Đỗ Hữu nói, "Có yêu cầu gì lại liên hệ bên anh."
Hệ thống thấy rốt cuộc mình cũng ngăn cản được hành động tàn ác của ký chủ, bất giác lấy khăn tay ra lau mồ hôi, thở một hơi nhẹ nhõm
Đỗ Hữu gọi điện thoại, nói trợ lý Tiêu đặt cho mình một vé máy bay đi nước A. Nếu không có biện pháp ngăn cản cốt truyện, cũng chỉ có thể đi theo thôi.
Nghe Đỗ tổng yêu cầu, trợ lý Tiêu mở cuốn sổ nhỏ ra, đẩy mắt kính, "Đỗ tổng, ngày đó cũng có một tiệc rượu làm ăn, muốn hủy không?"
Đây là công việc được sắp xếp từ tháng trước.
Ban tổ chức là tập đoàn Thẩm thị, cứ ba năm tổ chức một lần, mục đích buổi tiệc là cho các tinh anh trong thương nghiệp làm quen nhau.
Lúc trước, tập đoàn Đỗ thị vừa nhận được thư mời thì đã đồng ý tham gia. Hiện tại đổi ý, khó tránh khỏi sẽ động chạm đến mặt mũi của Thẩm thị. Nhưng mà chuyện này không quan trọng.
Thân là tổng tài bá đạo - Hữu, đương nhiên có thể tùy ý làm bậy. Nhưng lời sắp nói ra lại nuốt ngược về, cũng không cần phải mua cùng ngày với chuyến bay của Tiêu Điền Điền.
"Vậy chậm lại một ngày đi."
"Dạ."
Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức tiệc rượu.
Thời tiết không tính đẹp, mưa phùn kéo dài, dệt thành một tấm lưới trời kín không chỗ hở ôm lấy nhân gian.
Đỗ Hữu mặc tây trang giày da, mới vừa xuống xe, liền có người đến đón, cung kính dẫn anh đến sảnh lớn.
Trong sảnh trải một tấm thảm thật dày, trên đỉnh treo một cái đèn trần lớn cực xa hoa. Trên bàn dài trải một tấm khăn trắng không dính một hạt bụi, bày ở trên là bánh ngọt.
Trên sân khấu có ban nhạc jazz đang diễn, âm nhạc du dương vờn quanh từng đôi tai của tất cả mọi người, tiếng nhạc không lớn cũng không nhỏ phiêu khắp sảnh lớn.
Lúc này đây đã xuất hiện không ít người, họ chia ra từng nhóm nhỏ đứng nói chuyện. Mà ở trong một đám đông kỳ tài tinh anh của xã hội, Đỗ Hữu như hạc trong bầy gà, đi vào liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bởi vì theo số mới nhất của tạp chí thương nghiệp mới phát hành, lập tức có người nhận ra thân phận của anh, liền nâng rượu ra chào đón. Có một người chú ý, thì sẽ có càng nhiều người chú ý theo. Đỗ Hữu bị bọc kín không một kẻ hở.
Anh ép bản thân dời tầm mắt khỏi đống đồ ngọt trên bàn, nhìn về người đàn ông trước mắt. Hoàn toàn không nghe được đối phương đang nói cái gì, chỉ chú ý tới cái đầu như trái dưa bóng nhưỡng trước mắt.
Gã đàn ông cứ bô bô toàn mấy lời khách sáo rỗng tuếch. Nói một hồi, gã không nghe đối phương ừ hử gì, không khỏi khẩn trương đến đổ mồ hôi.
Tuy rằng đã sớm nghe nói chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị không nói nhiều, nhưng không nghĩ tới anh lạnh nhạt đến thế này. Vốn dĩ muốn mượn tiệc rượu lần này khai thác nhân mạch, chẳng lẽ ngược lại dẫm phải ngòi nổ rồi?
Đúng lúc này, một giọng nói từ tính từ bên ngoài đám người truyền tới.
"Mọi người, đừng chỉ vây quanh mỗi mình Đỗ tổng chứ, thời gian của tiệc rượu có hạn. Còn có rất nhiều những nhân tài xí nghiệp cần mọi người kết nối kia kìa, cho bọn họ cơ hội thể hiện bản lĩnh thôi nào."
Dòng người tự giác tản ra, người vừa nói ban nãy chính là —— tổng tài của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Thần.
Hắn mặc một bộ tây trang được thiết kế riêng, tay trái đeo đồng hồ bằng bạc nguyên chất. Ngay cả sợi tóc cũng không hề cẩu thả, chúng được vuốt lên, lộ ra ngũ quan tuấn lãng thâm thúy.
"Thẩm tổng……" Lập tức có người muốn vuốt mông ngựa mà chạy lại nịnh bợ.
Thẩm Thần xa cách mà không mất lễ phép gật đầu với người nọ, hẹn người lần sau nói tiếp. Sau đó nhìn về phía Đỗ Hữu, "Đỗ tổng, nếu tiện thì nói chuyện chút đi."
Hai người cách nhau mấy mét, một gương mặt không cảm xúc và một gương mặt mỉm cười nhẹ. Khi bốn mắt nhìn nhau, không khỏi khiến người ta thấy có đốm lửa phụt ra do ma sát.
Hai bên đều là thanh niên tài tuấn, một người là cậu ấm họ Thẩm có bối cảnh thâm hậu, một người là ngôi sao sáng mới rộ.
Mọi người đã bắt đầu nhận ra có chuyện gì đó không đúng. Chẳng lẽ hai tổng tài này có ân oán cá nhân?
Lúc này bất luận là ai trong đám người cũng không dám chạy ra lấy lòng. Người có lòng riên muốn nịnh bợ thì cũng thôi, để không gian lại cho hai người đấu nhau.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Thần mới thôi không cười nữa, "Đỗ tổng, hôm nay cậu tới một mình?"
"Trợ lý sắp đến rồi."
Nếu là ngày thường, trợ lý Tiêu sẽ ngăn mấy người muốn nịnh ấy ở bên ngoài. Đỗ Hữu cũng sẽ không tới mức bị quấn đến một bước cũng khó đi như vậy.
"Phải không?" Thẩm Thần xoay đồng hồ, "Cậu đừng hiểu lầm, tôi giúp cậu chỉ là không muốn bữa tiệc này trở thành màn kịch do một người độc diễn thôi."
Đỗ Hữu lúc này mới phản ứng lại. Người này không phải vì có việc mới tìm mình, mà vì muốn giúp anh thoát khỏi đám người đó mà thôi.
"Vậy, cảm ơn."
Câu trả lời rất lạnh nhạt.
Nhưng Thẩm Thần cũng đã quen cách thức nói chuyện của anh rồi, "Như vậy đi, tôi còn phải đi đón mấy người khác. Cậu đi qua góc đó đợi đi, đừng để bị quấn lấy nữa."
Nói xong liền muốn đi.
Trợ lý Tiêu đến muộn, cô chạy đến bên cạnh Đỗ Hữu thì đã có chút thở hổn hển, "Xin lỗi Đỗ tổng, tôi tới trễ. Vừa rồi nhận được tin của công ty hàng không, nói là bên nước A đột nhiên có bão lớn, chuyến bay có khả năng sẽ bị hủy bỏ……"
"Không sao, sửa giờ thôi."
Bước chân của Thẩm Thần dừng lại, quay đầu hỏi: "Cậu muốn ra nước ngoài?"