Edit: Dưa Xanh
- --
Bởi vì ngày đó Giang Bích Nhân bị thao quá tàn nhẫn. Anh họ cùng bác trai thương tình không lăn lộn cô, để cho cô thoải mái nghỉ ngơi hai ngày.
Thuốc đặc trị mà Giang Thần Hợi đưa cho cô quả nhiên rất tốt. Hai ngày sau, tiểu huyệt vốn sưng đỏ đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhưng không biết có phải là do hôm đó đã chơi quá giới hạn hay không, mà Giang Bích Nhân cảm giác thân thể cô giống như là được kích hoạt ra chốt mở. Huyệt nhỏ, nhũ hoa, mông cùng các bộ phận khác trên cơ thể cô đều trở nên đặc biệt mẫn cảm, khi mặc quần áo trong lúc vô tình cọ xát đều sẽ mang lại cho cô một chút khoái cảm.
Vào ngày thứ ba trong lúc ăn cơm. Giang Thần Hợi xốc váy cô lên, kiểm tra huyệt nhỏ, hắn nhẹ nhàng mơn trớn hoa môi cùng âm đế, nhợt nhạt khiêu khích: "Đã hai ngày không làm, em muốn không?"
Giang Bích Nhân bị hắn trêu chọc tới không nhịn được, tiểu huyệt tiết ra lượng lớn d*m thủy, không ngừng tràn ra từng đợt hư không ngứa ngáy. Cô ngượng ngùng đỏ mặt, gật gật đầu: "Muốn…"
Cô kỳ thật đã sớm nhớ thương cái trò chơi kia, chỉ là anh họ cùng bác trai không ai nhắc tới, cô cũng không có mặt mũi tự đi chủ động đề nghị.
Giang Thần Hợi cởi bỏ khóa quần, dương v*t lớn nhanh chóng bắn ra, hắn mỉm cười nhìn Giang Bích Nhân.
Cô gái nhỏ hiểu ý hắn, xoắn xuýt một hồi. Nhưng vẫn không thể nào cưỡng chế lại dục vọng đang dâng trào trong cơ thể, cô khóa ngồi trên người Giang Thần Hợi, nhắm ngay côn th*t ngồi xuống, chậm rãi đem hơn phân nửa cự căn to lớn nuốt vào, thẳng tắp chạm tới miệng tử cung. Cô sung sướng phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều.
"Tiểu tao hóa, thật ngoan" Giang Thần Hợi một tay mang cô bế lên, mạnh mẽ đưa đẩy, mỗi một cái đều phải dùng sức va chạm vào miệng tử cung.
Trong quá trình hai người từ phòng khách đi đến nhà ăn, Giang Bích Nhân đã không chịu nổi mà dạo qua một vòng cao trào nhỏ. Cô sung sướng khẽ run lên, mềm mại dựa lưng vào trên người anh họ, tùy ý để côn th*t to lớn từng chút xé toạc miệng tử cung, cảm giác tê mỏi lan tràn nhưng cũng vô cùng khuây khỏa.
Giang Thần Hợi ôm Giang Bích Nhân tới trên bàn ăn, sau đó đem cô áp xuống. Eo bụng phát lực, tựa như máy đóng cọc tàn nhẫn thao làm. Cuối cùng rốt cuộc cũng thành công khai mở cửa vào đóng chặt.
Giang Bích Nhân hét lên một tiếng, hai tay siết chặt lấy cạnh bàn, đầu ngửa ra sau. Lượng lớn d*m thủy từ lỗ nhỏ phun ra, cửa tử cung giống như một cái miệng nhỏ tham lam, ra sức mút lấy quy đầu.
Giang Thần Hợi sung sướng kêu lên một tiếng, không hề thương tiếc tiểu tử cung còn đang cao trào. Tiếp tục hướng về phía trước mạnh mẽ tiến vào, cho đến khi nam căn to lớn hoàn toàn sát nhập.
Tiểu tử cung yếu ớt gắt gao bao bọc lấy dị vật cường hãn. Bị dương v*t không ngừng chèn ép liên tục rộng mở. Cuối cùng bị đỉnh ra hình dạng căn dương v*t.
Giang Bích Nhân toàn thân run rẩy, hai chân kẹp chặt lấy eo Giang Thần Hợi. Nước mắt sinh lý không thể khống chế mà tùy ý chảy ra, cô gái nhỏ đáng thương kêu khóc: "Quá lớn… A a a a… Không được… Chậm một chút… Ô… Nhẹ chút… Ô ô… Đừng tiến vào… Anh trai… Cầu anh… Tha cho tao chó cái… Sắp bị đại dương v*t thao chết… Bụng muốn thủng rồi… Ô ô…"
"Mới có hai ngày không làm, sao mà lại chặt như vậy?" Giang Thần Hợi càng thêm dùng sức đem côn th*t cắm vào bên trong: "Đừng kêu, chịu đựng một hồi liền tốt"
Giang Bích Nhân la hét giãy giụa, nhưng kết quả vẫn bị Giang Thần Hợi ấn ở trên bàn mạnh mẽ thao lộng. côn th*t không chút lưu tình nào mà thoát ly khỏi tử cung, đầu nấm vốn đang chôn trong đó bị hắn mạnh mẽ rút ra. Cọ qua một trận khoái cảm mãnh liệt, Giang Bích Nhân lập tức thét chói tai, tiểu huyệt lại lần nữa đạt tới cao trào.
Mãi cho tới ra bác trai mang đồ ăn ra, ám chỉ Giang Thần Hợi nên kềm chế một chút: "Ăn cơm trước đã"
Hắn ta lúc này mới ôm Giang Bích Nhân còn đang run rẩy, rưng rưng nước mắt vào trong lòng ngực. Tạm thời đình chỉ cuộc chơi.
"Ba, ba cho em ấy ăn đi" Giang Thần Hợi hôn cô vài cái, xoa nắn hai bên nhũ thịt tròn trịa. Sau đó nâng cô nhấc tới, côn th*t từ trong lỗ nhỏ thối lui. Phát lên một tiếng "ba" giòn vang, lượng lớn d*m thủy tức khắc từ miệng huyệt tuôn ra.
Giang Thần Hợi giao Giang Bích Nhân cho người đàn ông.
Người nọ cũng không từ chối, ngồi xuống trên ghế. Ôm Giang Bích Nhân vào trong ngực, nhắm ngay lỗ nhỏ đem côn th*t tiến vào.
Cơ thể Giang Bích Nhân run lên. Cảm giác côn th*t to lớn đã được đẩy đến tận miệng tử cung, chuẩn bị đưa nó vào sâu bên trong.
Quy đầu của bác trai so với anh họ lớn hơn một chút, mạnh mẽ cắm vào tử cung. Cô cảm giác thân thể chính mình sắp bị thứ đồ chơi đó hoàn toàn xỏ xuyên.
Giang Bích Nhân run run, nhỏ giọng khẩn cầu người đàn ông: "Chậm, chậm một chút… A a a… Không được… Ô… Quá lớn… Đừng vào nữa… Ô ô… Nhẹ chút… Ân ân a… Cầu… Cầu xin bác trai… Ô ô… Không được…"
Người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Được thôi, Nhân Nhân" côn th*t mạnh mẽ gần như tàn khốc mà cắm vào chỗ sâu bên trong tử cung, đem bụng cô gái nhỏ đỉnh nhô lên.
Giang Bích Nhân rùng mình cao trào, từ tử cung phun ra lượng lớn chất dịch trong suốt.
Bác trai thoải mái thở dài một tiếng.
Đai đeo trên váy Giang Bích Nhân không biết khi nào đã trượt xuống, lộ ra hơn phân nửa phần thịt tròn trịa. Người đàn ông đưa tay mạnh mẽ đoạt lấy, một tay xoa bóp hai cái bánh bao trắng nõn mềm mại, một tay vẫn không quên đút cho Giang Bích Nhân ăn cơm.
Giang Bích Nhân cảm thấy côn th*t thô to muốn đâm thủng tiểu tử cung. Nơi nào còn có thể chú tâm vào việc ăn uống, miễn cưỡng ăn được mấy miếng nhưng chẳng nghe thấy mùi vị gì.
Giang Thần Hợi cũng đi tới, nắm tay Giang Bích Nhân sờ lên vật nam tính nóng bỏng.
"Cọng cỏ nhỏ, chăm sóc nó cho nghiêm túc, đợi lát nữa anh trai nhất định sẽ thỏa mãn em"
Giang Bích Nhân run rẩy, bắt đầu chuyển động cơ tay. Giang Thần Hợi rảnh rỗi một bên bắt lấy bầu vú chơi đùa, một bên vói xuống lôi kéo âm đế mẫn cảm.
Giang Bích Nhân không thể nào chịu được ba luồng kích thích đồng thời tấn công. Ngay sau đó đã thét chói tai, lại lần nữa cao trào.
Mơ mơ hồ hồ ăn xong một bữa cơm. Bác trai cuối cùng cũng chôn sâu vào trong tử cung cô bắn ra, anh họ cùng lúc đó cũng đạt tới cực hạn.
Sau đó Giang Bích Nhân bị ôm lên phòng bác trai.
Trên đầu giường còn treo ảnh cưới của gia chủ. Giang Bích Nhân khi nhìn thấy nó liền vô thức nảy sinh ra cảm giác tội lỗi.
Làm loại chuyện này ở trong phòng bác trai giống như không được tốt lắm...
"Chúng ta hay là đổi nơi khác đi..." Giang Bích Nhân nói, ở chỗ này cô luôn có cảm giác bị bác gái nhìn chăm chú, vô cùng kỳ quái.
"Ở trong tử cung em không phải chứa đầy tinh dịch nóng hổi của bác trai sao? Vậy mà còn làm ra vẻ cái gì hử?" Giang Thần Hợi nói xong, thô bạo đẩy Giang Bích Nhân lên giường: "Sợ hãi ảnh chụp của mẹ anh à? Không nên nha, tiểu tao hóa, khi bị người ta xem em chẳng phải là càng hưng phấn hơn còn gì"
Giang Bích Nhân thẹn thùng đỏ mặt, lắp ba lắp bắp mà phủ nhận: "... Em mới không có"
Giang Thần Hợi cười một tiếng, tách hai chân cô ra. Ngón tay theo hướng tiểu huyệt sờ xuống, dừng ở ngay sau cúc huyệt: "Nơi này hẳn là còn chưa bị khai phá?"
Giang Bích Nhân trừng mắt kinh ngạc: "Nơi đó…?! Anh trai, anh muốn làm gì?"
Giang Thần Hợi tươi cười xấu xa: "Xem ra là không có?"
Sau đó Giang Bích Nhân liền cảm giác được phía sau hậu huyệt bị cái gì đó lành lạnh chen vào. Hơn nữa là thứ đồ chơi đó hình như tiến vào càng lúc càng sâu.
Giang Bích Nhân sợ hãi đến mức liên tục vùng vẫy: "Anh, anh định làm cái gì?"
"Ba, giúp con đè em ấy lại"
Bác trai tiến lên, ngăn cản hành động của cô. Không ngừng khiêu khích đùa bỡn ngực sữa cùng âm đế, ôn nhu nói: "Sẽ rất thoải mái, Nhân Nhân ngoan đừng sợ"
Xúc cảm cuồng nhiệt bị bác trai trêu chọc mà không ngừng lớn lên, khiến cô dần dần bỏ qua dị vật ở phía sau lỗ hậu. Tiểu huyệt mấp máy lợi hại, khát vọng côn th*t cắm vào.
Giang Bích Nhân không nhịn được bắt đầu dùng chân cọ xát lên người bác trai, mông nhỏ cũng càng thêm ra sức vặn vẹo. Âm điệu mềm yếu mang theo sự quyến rũ chết người: "Bác trai, tao bức thật ngứa… Ân a… Muốn đại dương v*t thao…"
Vật nam tính dưới thân người đàn ông đã sớm ngẩng đầu đứng thẳng. Lúc này lại nghe được lời nói dâm tục của cô, đã không thể nào nhịn được. Đưa tay tách hai chân cô ra, nhắm ngay lỗ nhỏ đi vào, cự căn to lớn giống như một cây gậy th*t cứng rắn, cường ngạnh khai phá huyệt thịt khẩn trí, từng tấc từng tấc cắm vào chỗ sâu nhất.
Giang Thần Hợi đã đút ba ngón tay vào trong hậu huyệt, tiếp tục mở rộng bằng dầu bôi trơn, không ngừng tiếc nuối tặc lưỡi: "Nếu không phải đau lòng cho em thì anh đã có thể đi vào. Cọng cỏ nhỏ, nhớ phải cảm ơn anh trai đó"
Giang Bích Nhân đắm chìm trong khoái cảm dục vọng, phát ra từng tiếng rên rỉ mị hoặc: "Ân a a… dương v*t bác trai… Quá lớn… A a a… Quá sâu… Ô… Nhẹ chút… A a a… Bị đâm đến tử cung… Ô…"
Đã bị thao qua một lần nên tiểu tử cung cung cũng không khó vào như lần đầu tiên. Bác trai dùng sức đâm mạnh mười mấy cái, đã có thể dễ dàng thành công áp đảo chướng ngại vật.
Giang Bích Nhân hét lên: "A a a… Bác trai… Ô… Bác trai… Quá sâu… Ách ô… Đại dương v*t thao tới tử cung… Ô… Nhẹ chút… Muốn đi… Ô ô… Không được…"
Giang Bích Nhân sung sướng đạt tới cao trào. Lượng lớn d*m thủy tràn ra từ nơi giao hợp của hai người, theo rãnh mông trượt xuống.
côn th*t thô to cọ xát lên cổ tử cung non nớt, từng tấc từng tấc thâm nhập. Đem phần thịt bao bọc đè ép đến méo mó, chọc ra hình dạng nam căn thô tráng. Đem bụng nhỏ bằng phẳng của cô gái đỉnh nhô lên.
Trong lúc đang hành sự, bác trai nhìn lên tấm ảnh cưới khổng lồ. Khoái cảm vụng trộm càng lúc càng mạnh, kích thích người đàn ông dùng sức thao lộng cô gái dưới thân. Ông cảm giác chính mình ở trong cơ thể cô như được trở lại thời niên thiếu.
Ông trước đây cũng đã có không ít nữ nhân, nhưng không ai trong số bọn họ phù hợp với tâm ý ông như cô gái này đây. Quả thật khiến ông trầm mê trong sắc dục.
"Ô… Quá sâu… Ân a… dương v*t của bác trai quá lớn… Ha a a… Huyệt nhỏ sắp bị thao xuyên…" Giang Bích Nhân đắm chìm trong khoái cảm nhục dục, mơ hồ cảm giác hậu huyệt có hơi kỳ lạ, nó có chút gì đó hơi trướng trướng... Nhưng cũng có chút thoải mái... Anh họ hình như là đưa ngón tay đút vào... Ô... Không biết hắn đang định làm cái gì...
Giang Thần Hợi đã khuếch trương hoàn toàn hậu huyệt của Giang Bích Nhân. Lỗ nhỏ vốn dĩ khô khốc đã trở nên mềm mại dính dấp, gắt gao xoắn chặt lấy ngón tay hắn, như thể khát vọng hắn xâm nhập.
Giang Thần Hợi rút ngón tay ra nói: "Ba, đổi tư thế đi"
Bác trai ngầm hiểu, ôm Giang Bích Nhân bế lên. Để hậu huyệt của cô gái bại lộ ra trước mắt Giang Thần Hợi.
Giang Bích Nhân còn chưa biết được sự khủng hoảng mà cô sắp phải đối mặt, ngâm mình vào trong khoái cảm mà cự vật cường hãn mang lại. Cho đến khi hậu huyệt truyền đến từng trận đau rát.
"A a a… Thứ gì… Ô… Anh trai?… Anh đang làm gì vậy…"
Bác trai chế ngự động tác giãy dụa của cô, chống lên vách tử non mềm mẫn cảm chậm rãi nghiền nát. Đem tới cho cô từng trận khoái cảm kích thích.
Giang Thần Hợi đã đưa quy đầu nhét vào trong lỗ nhỏ phía sau. Cơ vòng tựa như một cái dây chun thịt, gắt gao bao chặt lấy dương v*t. Tầng tầng lớp lớp huyệt thịt bị chèn ép, suýt chút nữa thì khiến hắn không thể động đậy.
Giang Thần Hợi ấn người Giang Bích Nhân, từng chút từng chút lao về phía trước, mạnh mẽ đẩy côn th*t đi tới. Nam căn to lớn dữ tợn đem nếp uốn trong cúc huyệt hoàn toàn căng ra, hai bên mép đã trở nên trắng bệch, giống như đã đạt tới cực hạn.
"Đau quá… Ô ô… Không cần… Anh trai… Ô… Đi ra ngoài… Ô… Chỗ đó… Không thể…"
Giang Bích Nhân không hề nghĩ tới Giang Thần Hợi thế nhưng sẽ cắm vào chỗ đó của cô. Sự đau đớn nóng rát gần như gợi nhớ cho cô về lần đầu tiên phá thân.
Đặc biệt là khi dương v*t của bác trai lúc này vẫn còn cắm bên trong tiểu huyệt cô. Cảm giác này quả thực
vô cùng kỳ quái, cả người giống như bị căng tới hỏng rồi.
Cầu xin cả nửa ngày, mắt thấy Giang Thần Hợi căn bản không nghe lọt lời nói của cô. Còn đang không ngừng tấn công, Giang Bích Nhân lại hướng về phía bác trai cầu xin: "Huhu… Bác trai… Không được… Ân a… Đau quá... Giúp con ngăn anh họ lại đi… Ân a…"
Người đàn ông xoa nắn chà đạp âm đế, há miệng ngậm lấy vú cô, tỉ mỉ kích thích từng bộ phận mẫn cảm trên cơ thể cô. Dịu dàng an ủi: "Thả lỏng, Nhân Nhân có thể, đợi nó đi vào hết là tốt thôi" Một chút ý tứ muốn ngăn cản cũng không có.
Giang Thần Hợi khó khăn khai phá cúc huyệt chặt chẽ, sau một hồi cuối cùng cũng có thể hoàn toàn đi vào. côn th*t được thịt huyệt chặt chẽ gắt gao vây lấy, đây là loại thể nghiệm khác xa so với tiểu huyệt phía trước. Khiến hắn cảm thấy hơi đau một chút. Giang Bích Nhân không hổ là cực phẩm, hậu huyệt khi thao lên cũng phi thường sung sướng.
Giang Bích Nhân cảm thấy quá trình cự vật tiến vào phảng phất như đã trôi qua một thế kỷ. Giang Thần Hợi sau khi đã cắm vào hoàn toàn, cô gái nhỏ không chịu nổi đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Cảm giác căng trướng mãnh liệt từ hai nơi mẫn cảm khiến cô phải kêu ra tiếng, cô linh cảm thấy được một loại đáng sợ đang đến gần, nước mắt sợ hãi liên tục rơi xuống: "Ô… Thật, thật sự không được…"
"Ngoan, đã vào hết rồi" Giọng nói của Giang Thần Hợi mang theo một sự hưng phấn khó tả: "Tao chó cái, mặt sau bị khai phá cảm thấy thế nào? Hử?"
Giang Bích Nhân vô tâm trả lời, chỉ là không ngừng cầu xin: "Bác trai… Ô… Anh họ… Ân a a… Đi ra ngoài… Ô ô… Không được…"
Nhưng không ai để ý tới lời cầu xin của cô, căn dương v*t cắm trong cúc huyệt thậm chí đã gấp không chờ nổi mà nảy lên vài cái.
Bác trai đã chịu đựng một lúc lâu, giờ phút này không quan tới bất cứ việc gì mạnh mẽ thọc vào rút ra. Cơ thể Giang Bích Nhân dần dần dâng lên từng luồng khoái cảm bao phủ.
"A a… Quá nhanh… Ách ách… Không được… A a… Thật trướng… Ô… Cầu… Cầu xin hai người… Ô ô… Buông ra đi…" Hai căn côn th*t đó vốn dĩ chỉ cần yên lặng đã khiến cô chịu không nổi, hiện tại ra sức vận động thì càng thêm đáng sợ. Giang Bích Nhân vừa kêu vừa khóc kịch liệt giãy dụa tránh thoát, nhưng lại bị hai người đàn ông trước sau đưa đẩy làm cô dù muốn cũng không thể động đậy.
Nam căn thô tráng của bác trai hung hăng cọ xát vách tử cung. Cô gái nhỏ sung sướng run rẩy.
Mà Giang Thần Hợi ở phía sau chậm rãi thọc vào rút ra, sau khi phát hiện đường đi đã dần dần thích ứng với vật nam tính. Hắn liền nhanh chóng cùng bác trai trước sau phối hợp mà thao cô.
Nên nói hai người bọn họ đúng là "hổ phụ sinh hổ tử", khi làm tình với phụ nữ cũng vô cùng ăn ý. Vào lúc bác trai hướng vào bên trong tử cung tàn nhẫn thao, Giang Thần Hợi ngay sau đó liền đem thứ đồ chơi của hắn rút ra. Hai người luân phiên thao hai cái huyệt trước sau, khiến cho Giang Bích Nhân hai mắt mơ hồ mờ ảo, không ngừng kêu khóc rên rỉ.
Vừa mới bắt đầu, Giang Bích Nhân còn cảm giác tốc độ của hai người họ không nhanh lắm. Nhưng có lẽ là do tâm lý cạnh tranh của đàn ông, hai người ngăn cách bởi một lớp màng thịt mỏng manh, so với thi đấu giống nhau. Thao càng lúc càng nhanh, cũng vô cùng tàn nhẫn, như là muốn dùng côn th*t chọc thủng cơ thể cô.
Giang Bích Nhân kêu la không dứt, giọng nói thật mau trở nên khàn khàn đáng thương. Thành ruột cùng với vách động đều bị kịch liệt cọ xát vào nhau, dần dần không chỉ có hoa huy*t phía trước mà cả hậu huyệt phía sau tựa hồ cũng cảm nhận được khoái cảm.
Đặc biệt là khi quy đầu của Giang Thần Hợi đột nhiên dùng sức cọ xát lên lỗ hậu. Cô sung sướng hét lên một tiếng, nhưng càng đáng sợ hơn chính là lúc này bác trai cũng không biết cố ý hay là vô tình va chạm vào nơi mẫn cảm trong tử cung cô. Hai luồng khoái cảm đồng thời công kích, hai cái huyệt trước sau đồng thời xoắn chặt, phun ra lượng lớn thủy dịch.
"Mẹ nó, tiểu tao hóa đúng là cực phẩm. Cái lỗ ở phía sau vậy mà cũng có thể cao trào, phỏng chừng còn sẽ chảy ra nước" Giang Thần Hợi không chút thương tiếc hậu huyệt cao trào run rẩy: "Ba, người đợi lát nữa cũng tới thử xem"
Nói xong, Giang Thần Hợi liền đem côn th*t rút ra hơn phân nửa. Sau đó nương theo góc độ vừa rồi mà cắm nó đi vào, quả nhiên dẫn dụ ra một chuỗi âm thanh rên rỉ dâm mị của Giang Bích Nhân, hậu huyệt cũng vì vậy mà co rút lại.
Giang Thần Hợi liền lấy tư thế này tiếp tục trêu chọc điểm mẫn cảm của cô, bác trai cũng mạnh mẽ thao tiến tử cung. Hai người đàn ông vẫn như cũ âm thầm ganh đua, như thể đang so tài xem ai có thể làm Giang Bích Nhân kêu nhiều hơn.
Điều này khiến cho cô gái nhỏ bị kẹp ở bên trong khổ sở không thôi. Đến một câu hoàn chỉnh cũng không thể nào nói được, chỉ có thể phát ra âm thanh đứt quãng mê người.
"Ô a… Chậm… Ách… Chút… A a a…"
Trước sau mãnh liệt luận động. Làm Giang Bích Nhân cả người run rẩy, hai cái huyệt cao trào không ngừng. Tròng mắt cô trắng dã mơ hồ, vết nước trong suốt đã trượt xuống tới cằm mà cô cũng chẳng hề hay biết.
Sau vài lần thâm nhập điên cuồng, bác trai và anh họ cùng lúc xuất tinh. Tử cung cùng hậu huyệt đồng thời được lấp kín. Ngay lúc đó, khoái cảm tràn ngập cũng đem cô nuốt chửng, cô vô lực mà ngã vào trên người bác trai, thân thể giống như xẹt qua tia điện không ngừng run rẩy.
Hai người đàn ông thỏa mãn, chậm rãi đem dương v*t rút ra. Tinh dịch theo cặp đùi tuyết trắng "tí tách tí tách" mà chảy xuống. Trên gương mặt xinh đẹp lúc này đã nhiễm đầy nước mắt, cả người run rẩy đáng thương, hai mắt thất thần mông lung, một bộ dạng bị người khác chơi hư.
Giang Thần Hợi lại không để cô có chút thời gian nghỉ ngơi, nhào nặn ngực sữa mềm mại, hỏi: "Đổi không?"
Bác trai gật gật đầu, nằm xuống trên giường. Giang Thần Hợi liền nhanh tay đem cô gái nhỏ còn xụi lơ bế lên, đặt xuống trên người bác trai. Bẻ ra cúc huyệt cô, nhắm ngay côn th*t để cô từ từ ngồi xuống.
Mãi cho đến khi lỗ nhỏ bị côn th*t của bác trai cắm vào, Giang Bích Nhân rốt cuộc mới có chút phản ứng. Cô yếu ớt nhẹ giọng rên rỉ hai tiếng, toàn thân run rẩy chỉ suy nghĩ muốn giãy giụa tránh thoát.
"Anh trai không lừa em chứ? Có phải sướng muốn chết hay không?" Giang Thần Hợi vỗ vỗ lên mặt Giang Bích Nhân, mạnh mẽ đem cô ấn xuống. Mặc kệ cô gái kêu khóc giãy dụa, để cúc huyệt của cô bị dị vật căng ra đến cực hạn, cho tới khi nguyên cây gậy lớn hoàn toàn sát nhập.
Sau khi côn th*t tiến vào chưa được bao lâu Giang Bích Nhân liền cao trào. Huyệt thịt co rút gắt gao vây lấy nam căn to lớn, tiểu huyệt phun ra lượng lớn d*m thủy.
Giang Thần Hợi để Giang Bích Nhân nằm trên người bác trai. Sau đó tách hai chân cô ra, nhắm ngay lỗ nhỏ còn đang chảy ra tinh dịch, động thân một cái. Tiểu huyệt vốn còn đang cao trào run rẩy, vừa nóng bỏng lại vừa chặt chẽ khiến Giang Thần Hợi sung sướng thở dài một tiếng. Sau đó không chút thương tiếc mà hung hăng đưa đẩy.
"A a a… Thật trướng… Ô ô… Không được… A a a… Muốn chết… Cầu xin dương v*t lớn buông tha cho tôi… A a ô… Ca ca… Ô ô… Bác trai… Xin hai người… Ô ân… Không được… Sẽ chết…" Khi vừa mới bắt đầu Giang Bích Nhân còn có thể phát ra một vài âm thanh rên rỉ rách nát. Nhưng theo tốc độ cùng lực đạo càng lúc càng lớn của hai người đàn ông, Giang Bích Nhân thậm chí còn không nói được một từ hoàn chỉnh: "Ách a… Chậm… A a… Tha… Ô…… Ô a… A a a..."
Cuối cùng Giang Bích Nhân cũng không chịu nổi mà ngất đi.