Hôm sau, Trương Mẫn An phát hiện không thấy tiểu Bạch Tuộc.
Cô có chút khổ sở.
Luôn cảm thấy là bản thân làm tổn thương đến tiểu Bạch Tuộc.
Hành trình hôm nay cũng giống như mọi hôm là đi tới bờ biển, một thiên đường trên biển với diện tích đáng kể.
Trương Mẫn An dạo quanh với một tấm bản đồ lớn và nhìn thấy một số người đàn ông từ ngày hôm trước.
Bọn họ thiếu mất một người, nhìn không quá vui vẻ, khi nhìn thấy Trương Mẫn An họ vẫn mỉm cười vẫy tay chào cô nhưng không có tiến tới gần.
Mặc dù muốn hỏi thăm tình hình của đối phương một cách lịch sự nhưng thấy khả năng ngoại ngữ của mình hỏng bét, Trương Mẫn an do dự nửa ngày cũng chỉ mỉm cười vẫy vẫy tay chào họ.
Hầu hết các công viên đều có những cầu thang trượt nước hoạt hình, rất nhiều người xếp hàng, trên bờ cũng có người đang tụ họp nướng thịt uống rượu, Trương Mẫn An chỉ nhìn địa chỉ trên bản đồ rồi đi vòng quanh bãi biển --
Cô phát hiện, mình lại lạc đường.
Dựa theo địa chỉ của bản đồ cô đáng lẽ ra là đang đi đến một bãi biển có rất nhiều phương tiện trên nước, có xe máy trên nước, thuyền buồm lướt sóng, các loại --
Nhưng nơi này không có cái gì, ngay cả người cũng không có.
Trương Mẫn An thở dài, đem bản đồ cất vào túi chống nước trước ngực, rất rõ là muốn xuống nước.
Cô đối với những cái công trình kia cũng không phải quá hứng thú, hiếm khi cô mặc đồ bơi ra biển, muốn cô lại tốn thời gian tìm đường là không thể vì cô thực sự không có tính kiên nhẫn.
Nghĩ tới dù sao chờ chập tối rối đi theo con đường cũ về là được.
Đạp chân xuống làn nước biển lạnh giá Trương Mẫn An liền thở ra một hơi.
Nước ở đây cũng rất dễ chịu a ô ô ô không muốn về nhà.
Trương Mẫn An tùy ý mình lơ lửng trôi giạt ở trên mặt nước, có chút tiếc nuối vì không mang theo phao bơi lội, nằm ở phía trên phơi nắng hẳn là cũng rất dễ chịu a.
Trương Mẫn An đang hưởng thụ, có cảm giác quen thuộc quấn lấy chân của mình. Sau khi da đầu tê dại theo bản năng, Trương Mẫn An ngạc nhiên muốn mò tay xuống nắm lấy tiểu Bạch Tuộc, lại phát hiện cái này nó lớn chứ không có nhỏ giống như....Không đúng lắm a.
Trương Mẫn An luống cuống tay chân đứng thẳng người dậy, cúi đầu vừa thấy - xúc tu bạch tuộc trong suốt xinh đẹp quả nhiên quấn lấy chân cô.
Tinh quang rạng rỡ màu thủy lam vẫn như cũ có thể lóe ra hào quang chói sáng ở trong biển.
Nhưng cái này mẹ nó không có phải là tiểu Bạch Tuộc a!
Kích thước của cái xúc tu nhọn hoắt này có thể quấn lấy toàn bộ đùi của cô! A! Quay về! Làm việc!
///
Bạch tuộc: Hi vọng nhân loại kia thật không sợ ta.
/// Tác Giả:
Số lượng từ trong hai chương này rất ít qwq
Thế là liền viết hai chương (*/w *)